Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 44-2: Tiểu phụ thân (2)


1 năm

trướctiếp

Cũng không phải Thanh Li mắc cỡ, mà là nàng chẳng biết làm sao, “Ta không biết...” 

“Sao lại không biết rồi? Chẳng phải mới vừa rồi làm rất tốt sao?” Hoàng đế thở phì phò rồi bật cười, “---- Thiên phú dị bẩm hử?” 

Thanh Li nghe hắn trêu chọc, nàng chẳng thèm trừng hắn, ngón tay lại lướt lên chỗ đỉnh đầu một cái, quả nhiên, vật kia lập tức run rẩy

“Đáng đời,” Đuôi lông mày nàng khẽ nhướng lên, không khỏi đắc ý, “Cho chàng trêu ta này!”

“Tốt, tốt lắm,” Gân xanh trên trán Hoàng đế nhảy bình bịch, hắn liếc nhìn nàng, cắn răng nói: “---- Nàng nhớ kỹ cho trẫm.”

Thanh Li sợ hắn mới lạ, đang lúc nàng muốn nói gì đó thì bỗng cảm thấy bàn tay hắn lần xuống dưới, nắm lấy bàn tay nàng, sau đó đẩy eo, mạnh mẽ đẩy nhanh động tác.

Cùng với động tác đó, lòng của nàng cũng chuyển động lên xuống theo.

Hắn chẳng nói thêm gì nữa, Thanh Li cũng không nói,
hơi thở bắt đầu rối loạn, cùng run rẩy theo động tác của hắn, một thời gian dài chỉ có tiếng thở dốc, ngoài ra không có tiếng động nào nữa.

Không biết qua bao lâu, Thanh Li cảm thấy bàn tay mình ma sát có chút đau, tiếp theo nàng nghe hắn ngâm một tiếng khó chịu rồi mãnh liệt thở hắt ra một hơi, lòng nàng thả lỏng, sắp kết thúc rồi.

Song không đợi Thanh Li lộ ra vẻ mặt được giải thoát, Hoàng đế bỗng cười cười, siết chặt bàn tay nhỏ bé, cực kỳ thân mật cọ sát vào đỉnh đầu kia, khiến cho nó giật giật.

Thanh Li từng có kinh nghiệm một lần, nàng biết ngay là hắn muốn làm gì, lúc này nàng muốn rút tay ra, nhưng đáng tiếc sức lực nàng không bằng Hoàng đế nên bị khống chế gắt gao, nước mắt không kiềm được trào ra nhưng Hoàng đế vẫn không mềm lòng.

Chưa kịp mở miệng nói cái gì, Thanh Li bỗng cảm thấy thứ gì đó tung tóe trong lòng bàn tay, dinh dính ẩm ướt chảy tràn ra, ngay cả xấu hổ cũng không kịp, Thanh Li thở hồng hộc thét lên, “Mau đưa khăn tới đây.”

Hoàng đế cực kỳ sảng khoái, đương nhiên về cả thể xác và tinh thần, hôn một cái vang dội lên môi nàng, sau đó hắn mới đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ là ánh mắt đảo một vòng, nhưng thật sự chẳng tìm thấy chiếc khăn mà tiểu cô nương muốn.

---- Hai người đều đã tắm rửa xong, trên người đều là trung y, làm gì có cái khăn nào.

“Phiền phức như thế làm gì,” Tận hưởng dư vị sung sướng một hồi, Hoàng đế chẳng màng có hay không có gì đó, hắn vòng tay sang người tiểu cô nương muốn ôm nàng đứng dậy, “Để trẫm sai bọn họ chuẩn bị nước là được.”

“Đêm hôm khuya khoắt chuẩn bị nước làm gì,” Thanh Li dùng bàn tay sạch sẽ còn lại đánh hắn một cái, “Sợ người ta không biết chúng ta vừa làm gì hả!”

“Ừ, Diệu Diệu nói đúng, làm chuyện xấu sao có thể để người ta biết được.”

Lúc này tâm trạng Hoàng đế tốt không nói sao cho hết, ánh mắt nhìn tiểu cô nương càng yêu thương lợi hại, nàng nói cái gì thì là cái đấy, hắn phụ họa theo, “Không gọi không gọi.” Nói xong hắn tự mình kéo y phục bên cạnh sang lau tay cho nàng.

Dù sao đây cũng là do Hoàng đế làm hại, Thanh Li sai khiến hắn cũng trở nên thoải mái hơn, nàng hít thở nặng nề đưa tay ra cho hắn lau, lau một lúc lâu nàng mới hài lòng bảo hắn dừng lại.

Đợi đến lúc lau xong rồi, nàng mới mơ hồ phát hiện ra một điểm không thích hợp lắm ---- Trên giường làm gì có y phục mà lau!

Khi nhìn lại, Thanh Li cảm thấy mình chả còn mặt mũi để gặp ai nữa, làm gì có mảnh y phục nào, rõ ràng là tiết khố nàng tiện tay đặt kế bên lúc nãy!

Lấy tiết khố lau tay, chi bằng lúc nãy gọi nước còn tốt hơn!

Thanh Li nóng nảy, nàng nhấc chân phải lên đá hắn, “Người xấu.”

“Quần còn chưa mặc mà đã đá người rồi?” Chân tiểu cô nương chưa kịp giơ lên, Hoàng đế đã cười lạnh một tiếng, “Vậy thì nàng đoán thử xem, lúc nàng nhấc chân, trẫm có thể nhìn thấy những gì?”

Hắn nói ra lời này, Thanh Li lập tức thu chân lại, khép lại cực kỳ chặt chẽ, nàng đưa mắt trừng hắn, vô cùng hờn dỗi, cũng rất đáng yêu.

“Tiểu oan gia,” Hoàng đế yêu nhất dáng vẻ này của nàng, hắn cúi đầu xuống nhìn nàng ấm giọng nói: “Ngoan.”

Đêm nay Thanh Li bị bắt nạt, nàng không dám dương dương tự đắc mà chỉ chà lau cái tay kia của mình ---- Dưới tác dụng của tâm lý, rõ ràng đã sạch bong nhưng nàng vẫn cảm thấy ngứa ngáy.

Ừm, còn có chút giống như bị phỏng.

Hoàng đế nhìn ra tiểu cô nương không được tự nhiên, hắn kiềm lòng không được nở nụ cười vui vẻ, không hề do dự kéo bàn tay nhỏ bé của nàng tới hôn nhẹ, hắn nói: “---- Không gọi nước thật hả?”

Thanh Li rầu rĩ trả lời: “Không gọi.”

Hoàng đế cười khẽ, cố ý chọc cho tiểu cô nương càng trở
nên phiền muộn hơn, nàng cố ý đưa tay di di trên người hắn rồi nói: “---- Cảm giác, cảm giác là lạ làm sao ấy.”

“Tới đây,” Hoàng đế giang hai cánh tay, dáng vẻ như gà mẹ che chở gà con, “Để trẫm ôm một cái được rồi.”

“Già đầu như vậy rồi mà còn hồ đồ.” Thanh Li hầm hừ, móng tay cào lên vai hắn một cái, nhưng người vẫn ngoan ngoãn chui vào vòng ôm của hắn, “Ngày mai còn phải vào triều, còn không biết đi ngủ sớm nữa.”

Hoàng đế suy nghĩ một chút về chuyện hơn kém tuổi giữa mình và tiểu cô nương, hắn cũng chịu không nổi mà phì cười, “Ừ, đúng là già thật.”

Thanh Li vẫn không trả lời, hắn lại nhỏ giọng nói tiếp, “Nếu thành thân sớm thì có thể sinh ra tiểu cô nương lớn như nàng rồi.”

“Đúng ha,” Thanh Li sờ sờ hàm râu lởm chởm của hắn, nàng cười hì hì, “Tuổi của chàng không nhỏ hơn phụ thân ta bao nhiêu, hay là, ta gọi chàng một tiếng tiểu phụ thân nhé?”

Giọng nói tiểu cô nương cực kỳ mềm mại, bởi vì vừa bị giày vò một hồi nên càng lôi cuốn, xuân tình như có như không, quả thật khiến xương cốt người ta muốn tan ra.

Thanh Li cố ý làm chuyện xấu, nàng kề sát vào tai Hoàng đế, giọng điệu chảy nước: “Tiểu phụ thân, ta nhỏ hơn chàng nhiều đến thế, chàng nhất định phải yêu thương ta à nha.”

Hoàng đế khép hờ mắt, không trả lời.

Thanh Li làm chuyện xấu xong liền nằm úp mặt lên lồng ngực hắn, “Làm sao thế, đang yên lành, sao chàng lại không nói.”

“Nàng không ngoan thế này,” Hoàng đế mở mắt ra, lười biếng đáp: “Trẫm đang thương lượng với ‘Tiểu thúc’, xem phải dạy dỗ nàng thế nào thì mới tốt.”

Thân thể hai người đang cùng kề sát một chỗ, Thanh Li cảm nhận được vật kia lại bắt đầu cứng ngắc nữa rồi, nàng vội vàng xin tha, “Mệt quá, mệt quá, chúng ta ngủ thôi.”

Hoàng đế biết nàng ngoài mạnh trong yếu, hắn cười xòa, tối nay rất mỹ mãn, thấy thái độ yếu dần của tiểu cô nương, hắn cũng không để ý mà chỉ tiến tới ôm chặt lấy nàng.

Chuyện thân mật gì đó cũng đã làm, tất nhiên Thanh Li không có sĩ diện cãi láo, nàng ngoan ngoãn rúc vào lồng ngực hắn, hai người cùng nhau ngủ chung chăn chung gối.

Trăng tròn treo cao, những vì sao nhỏ sáng rực, ngoài điện gió nhè nhẹ đung đưa, mơ hồ có thể ngửi thấy hương hoa sen thoang thoảng từ Minh Cừ truyền tới, sương mù dày đặc trong bóng đêm, yên tĩnh khó tả...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp