Hoàng Đế đi phía trước, vì chú ý đến tiểu cô nương nên bước chân không lớn, đi cũng không nhanh.
Thanh Li cầm tay hắn, đi theo sau hắn nửa bước, hai mắt sáng long lanh dõi theo hắn, nhìn qua có vẻ vô cùng nghe lời.
Lúc Đế Hậu hai người ở chung cũng sẽ không có người không thức thời mà đến gần xung quanh. Một đám cung nhân thái giám nghe lời đi theo phía xa xa, làm vẻ mình không tồn tại, nếu Hoàng Đế không gọi thì sẽ không đến gần phía trước.
Dù sao giúp hai người cũng có khoảng cách nửa bước, Hoàng Đế cũng thấy đi như vậy không được tự nhiên, cánh tay dùng sức kéo tiểu cô nương đến trước mặt mình.
Hôn lên ánh mắt như đang cười của nàng một chút, hắn hơi nàng: “--- Sao thế, vui mừng như vậy?”
Vừa mới biết được vị đồng hương Triệu Hoa Anh này tồn tại, nhất là nàng ta đối với Hoàng Đế cũng có chút mơ ước, Thanh Li cũng không phải là không lo lắng.
Tuy nói trong lòng nàng vô cùng chắc chắn nhưng cũng không tránh được nảy sinh chút bất an, cũng đối với tương lai không xác định.
Ngày hôm nay thấy thái độ của Hoàng Đế thì những điều bất an và lo lắng buồn rầu lúc trước cứ quấn quýt dưới đáy lòng nàng giờ đã tan thành mây khói, không còn tồn tại nữa.
Người này là chỗ dựa của nàng, là bến đỗ của nàng, tâm tư kiên định, không thể dao động.
Có phu quân như thế này nàng có gì phải đòi hỏi nữa chứ!
Lúc này nghe được câu hỏi của Hoàng Đế, Thanh Li kiềm chế không được mà nở nụ cười, bên trong nụ cười kia bao hàm cả mật đường, ngọt say lòng người.
Liếc qua đám cung nhân thái giám đang cúi đầu ở phía xa xa, nàng đánh bạo hôn lên má Hoàng Đế một cái, dịu dàng nói: “Diễn lang thật tốt~”
Hoàng Đế rất hài lòng đối với cái hôn của tiểu cô nương, suy nghĩ một chút, hắn mới mở miệng nói: “Bởi vì trẫm không để ý nàng ta?”
Thanh Li gật đầu lia lịa, ánh mắt sáng trong: “Ừ!”
“Nếu như trẫm để ý tới nàng ta, Diệu Diệu của chúng ta sẽ đau lòng đấy.” Hoàng Đế nhẹ nhàng sờ đầu nàng một cái, ấm giọng nói: “--- Trẫm không nỡ làm thế.”
Được dỗ ngon ngọt thì nữ nhân nào cũng thích đấy, Thanh Li cũng sẽ không ngoại lệ, lại càng không cần phải nói cái vị nam nhân dỗ ngon dỗ ngọt này là người đang yêu đương với nàng, hận không thể hòa làm một thể.
Tại thời khắc này, trong lòng Thanh Li mềm như cát ngâm trong nước, dùng sức ôm chặt eo lưng Hoàng Đế, nàng lầm bầm: “Đại hôn được xác định vào tháng 11 sao?”
“Đúng,” Hoàng Đế vỗ vai nàng, nói. “Lúc trước đã nói với nàng đấy, tháng 11.”
“Quá muộn,” Thanh Li cọ cọ đầu lên ngực hắn, cọ rồi lại cọ, “Nếu sớm hơn một chút thì tốt rồi.”
“Diễn lang,” Khó có khi nàng mặt dày lên, bĩu môi làm ra vẻ đáng yêu nói: “Ta đã sớm nghĩ sẽ gả cho chàng, muốn sớm được làm thê tử của chàng, còn muốn... Sớm có con cái của chúng ta.”
Tiểu cô nương rất ít khi nói những lời ngon ngọt này nhưng vừa nói đã vô cùng say lòng người. Hoàng Đế cũng là người từng trải đấy nhưng đột nhiên nghe được lời này của nàng cũng có chút giật mình.
Ngừng lại một chút, hắn mới bình tĩnh nhìn ánh mắt của nàng, giọng nói khó nén được sự vui sướng, hắn chậm rãi nói: “--- Còn nhiều thời gian.”
Thanh Li cười, ánh mắt cong lên, rõ ràng là ban ngày mà trong ánh mắt nàng lại hàm chứa vô số ánh sao.
Hoàng Đế cũng cười, cúi đầu hôn nhẹ lên ánh mắt nàng rồi dẫn Thanh Li đến Tuyên Thất điện.
Cái vị Triệu Hoa Anh này dày vò cũng hao phí nhiều canh giờ, Thanh Li vốn ngủ được một giấc lâu, đến khi hai người về đến Tuyên Thất điện, sắc trời bên ngoài đã có chút tối, đèn hai bên hành lang đã được thắp sáng.
Hoàng hôn buông xuống, đèn lồng được thắp sáng, cùng với ánh nắng chiều rực rỡ đan vào nhau tạo thành một cảnh tượng đẹp vô cùng.
Tuyên Thất điện là nơi Hoàng Đế xử là chính sự, phía sau là nơi ở và sinh hoạt hằng ngày. Hoàng Đế dẫn nàng đi lòng vòng ở phía sau, mang tiếng là dẫn tiểu cô nương đi làm quen hoàn cảnh nhưng lại dẫn nàng đến tẩm điện.
“Tiên đế để lại ba vị thái phi, tất cả chiếm cứ một cung, trừ những nơi đó ra còn lại đều là những cung điện vài chục năm chưa sửa chữa, muốn sửa chữa ổn thỏa cũng rất phiền phức nữa,” Hắn kéo Thanh Li đến ngồi xuống trước bàn, “--- Trẫm cũng không muốn cách nàng quá xa.”
“Trước sau trẫm cũng không có người khác,” Hoàng Đế ấm giọng nói: “Đợi sau khi đại hôn, Diệu Diệu ở cùng với trẫm trong Tuyên Thất điện đi. Mấy ngày này nàng ở chỗ này xem xét trang trí xung quanh thử, nếu có chỗ nào không thích thì kêu bọn họ sửa, tự nàng sắp xếp trang trí là được.”
Tuyên Thất điện thuộc Vị Ương Cung, từ trước đến nay là nơi ở của Hoàng Đế, mọi chỗ đều do Hoàng Đế tự sắp
xếp, bày biện, không chỉ là hậu phi, dù là Hoàng hậu cùng ít được đặt chân đến.
Trong lòng Thanh Li có chút do dự, nhìn về phía Hoàng Đế, nói: “---- Có thể chứ?”
Hoàng Đế thản nhiên trả lời: “Trẫm là thiên tử, chủ nhân Vị Ương Cung, chuyện ở đây đều do trẫm quyết định.”
Hắn đã nguyện ý thì Thanh Li cũng không làm bộ nữa, người ngoài muốn chỉ trích thì cứ chỉ trích đi, cũng không thể vì lời đồn mà khiến tình cảm hai người có ngăn cách.
Còn nữa... Nàng cũng không muốn xa rời hắn.
Tưởng tượng như vậy, Thanh Li gật đầu nói: “Ta đều nghe Diễn lang hết.”
Hoàng Đế nghiêng người liếc nàng: “Nghe lời như vậy?”
Thanh Li thoải mái đáp một tiếng: “Ừ!”
Dường như Hoàng Đế có ý khác” “---- Chỉ mong nàng vĩnh viễn nghe lời như vậy mới tốt.”
Đến giờ ăn tối, hai người đang nói chuyện vui vẻ thì có một đám thái giám nối đuôi nhau mà vào, trình từng món trong ba mươi sáu món ngự thiện lên bàn.
Bóng đêm dần buông xuống, trong điện dần tối, thái giám hầu hạ đốt đèn lồng, mọi thứ lập tức sáng bừng bên,
màu vàng ấm áp tỏa khắp nơi, dần dần sinh ra vài phần mập mờ.
Hai người ngồi cạnh nhau, lúc bốn mắt nhìn nhau, dù đang ở Nội Điện nghiêm túc trầm lặng cũng cảm thấy một loại dịu dàng, tình cảm lan tràn.
Ngọn đèn dầu bên trái khẽ động, chiếu trên mặt Hoàng Đế một tầng ánh sáng nhạt khiến cho ngũ quan vốn đã
anh tuấn của hắn nay có thêm vài phần dịu dàng mềm mại. Thanh Li chống cằm nhìn hắn, càng nhìn càng yêu thích.
Hoàng Đế cảm giác được tiểu cô nương nhìn hắn, cùng không thèm để ý, hắn tự châm rượu cho chính mình rồi hỏi nàng: “Uống cùng trẫm một chén chứ?”
“Không được,” Thanh Li lắc đầu như trống từ chối: “Tửu lượng của ta kém, không uống được rượu đâu.”
Hoàng Đế mỉm cười, hỏi một câu: “Nhạc phụ nhạc mẫu đều không phải người có tửu lượng kém, Diệu Diệu như vậy là sao, cũng không giống bọn họ?”
Thanh Li nghiêng mắt liếc hắn một cái, hờn dỗi một câu: “Ai là nhạc phụ nhạc mẫu, chàng bớt nhận loạn thân thích đi.”
“Mới vừa rồi ai còn không thể đợi được muốn sinh con cho trẫm, mới đó đã phủ nhận rồi,” Hoàng Đế nói tiếp:
“Diệu Diệu nói lời này không thấy thẹn với lòng sao?”
Thanh Li bị hắn dùng chính lời nói của mình làm cho nghẹn họng liền bắt đầu không nói đạo lý, quay đầu sang
chỗ khác không thừa nhận: “---- Không hiểu được chàng đang nói cái gì.”
“Lúc ở Anh Quốc Công phủ đã không uống được rượu, đến nay cũng vẫn như vậy, chính nàng không uống được
rượu mà phụ mẫu lại uống rất tốt,” Nàng không chịu nói theo ý của hắn, Hoàng Đế cũng không ép nàng, chỉ cảm thấy kì lạ mà lẩm bẩm một câu: “Kỳ quái.”
Thanh Li còn muốn hỏi hắn sao lại biết tửu lượng của cha mẹ mình tốt, lời nói đến miệng mới phản ứng được ---- Cha nàng với tư cách là thần tử, cơ hội dự yến rất nhiều mà từ nhỏ nương đã luyện tập tửu lượng, với tư cách là đệ tử của ngoại tổ phụ, Hoàng đế biết được điều này cũng không có gì lạ.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, nàng cau mày nói: “Ta không biết, hình như khi còn bé ngoại tổ phụ mang theo ta uống rượu đến mức bị bệnh nên sau đó ta không thể uống được rượu dù chỉ là một chút... Không nhớ rõ nữa.”
“Cũng không phải chuyện gì to tát, không nhớ rõ thì không nhớ rõ đi, trái lại có một chuyện khác có chút phiền phức,” Trước ánh mắt tò mò của Thanh Li, Hoàng Đế trêu ghẹo: “---- Đêm động phòng hoa chúc lúc cùng trẫm uống rượu giao bôi, nếu uống say thì phải làm sao bây giờ?”
Thanh Li trừng hắn: “Trái lại là chàng nghĩ xa rồi đấy.”
“Nàng cần phải luyện tửu lượng cho tốt,” Hoàng Đế mỉm cười nhìn nàng, một tay chống cằm nói tiếp: “Nếu không khi uống rượu giao bôi mà say --- Như vậy trẫm muốn làm gì thì làm rồi.”
Thanh Li bị ánh mắt chứa thâm ý của hắn làm xấu hổ, nàng cầm chiếc đũa gõ nhẹ tay hắn một cái, “Chàng có ăn hay không, nói nhiều như vậy làm gì.”
Hoàng Đế vô cùng yêu thích mặt nàng trong trạng thái xấu hổ đỏ bừng này, cực kỳ đáng yêu nhưng cũng không
đành lòng khiến nàng quá không tự nhiên, hắn tiến lại gần hôn hôn nàng một cái mới nói: “Không ức hiếp nàng nữa, với lại phải dùng vài thứ chứ.”
Thanh Li có nháo thì nháo nhưng cũng không quá phận, giờ khắc này mặc dù hai gò má Hoàng Đế mang đầy ý cười nhưng nàng vẫn nhìn ra được nó đã gầy đi, hơi có chút đau lòng, nàng chủ động gắp thức ăn cho hắn, giống như lúc trưa hắn chăm sóc nàng vậy, chất đầy trong đĩa trước mặt hắn.
Nàng động tay, Hoàng Đế ở một bên nhìn xem, thấy tiểu cô nương như vị thê tử nhỏ bé hiền lành bình thường, giúp chính mình gắp đồ ăn, trong lòng càng thấy thoải mái ấm áp.
Thấy nàng cuối cùng cũng dừng lại, hắn liếc nhìn đĩa của mình, hơi ngạc nhiên: “Sao nàng biết trẫm thích ăn những thứ này?”
Thanh Li cũng không tranh công lao, nàng chỉ nói: “Nghe mấy vị nữ quan nói đấy.”
Hoàng Đế lại cười, “Thì ra Diệu Diệu không chỉ có hiền lành mà còn khéo hiểu lòng người nữa.”
“Chàng nói ít thôi,” Thanh Li giận dữ liếc hắn, “Ăn không nói, ngủ không nói.”
“Ồ.” Hoàng Đế từ từ đáp một tiếng, lại có thâm ý khác nói: “Ăn không nói, ngủ không nói, Diệu Diệu nên nhớ kỹ những lời này mới đúng.”
Những lời nói này của hắn có chút quái lạ, Thanh Li nghe vậy hơi nhướng mày... Phát hiện sự tình có vẻ không đơn giản.
Theo bản năng đánh hơi được nguy hiểm, nàng không khỏi vụng trộm liếc nhìn Hoàng Đế, hắn đang cúi đầu
dùng bữa, không nói gì nữa.
Trong lòng Thanh Li bất ổn, nàng chậm rì rì cùng Hoàng Đế dùng bữa, sau khi ăn xong, đám cung nhân mới tiến lên dọn dẹp.
Tháng sáu vốn khô nóng, dù là buổi chiều nhiệt độ cũng không giảm chút nào, bên trong tẩm điện dù đã để chậu
băng, có điều dù nhiều hay ít thì vẫn có chút khí nóng không xua đi được.
Ánh mắt Hoàng Đế rơi vào trên mặt Thanh Li, hắn dò hỏi: “Muốn đi tắm không?”
Không khí như vậy, chỉ cần một ngày không tẩy rửa liền cảm thấy trên người bết dính nhớp nháp, nhưng nghe hắn hỏi tới dù sao nàng cũng có chút không được tự nhiên.
Thanh Li xấu hổ lên tiếng, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Hoàng Đế biết trong lòng nàng ngượng ngùng, cũng không chọc ghẹo nàng ---- Sau này còn có rất nhiều thời gian mà.
Hắn gọi hai cung nhân tới đây, nói với Thanh Li: “Trẫm gọi bọn họ dẫn nàng đi.”
Tiểu cô nương xấu hổ lên tiếng, rồi đi theo hai cung nhân.
Lúc ở nhà Thanh Li không có thói quen có người hầu hạ khi tắm, lúc này cũng như vậy, đến phòng tắm nàng liền bảo các nàng lui xuống, tự mình bước vào trong nước, thoải thoải mái mái ngâm nước, kỳ cọ.
Đến khi cảm thấy toàn thân thoải mái vài phần, nàng mới đứng lên từ trong nước.
Mặc dù đại hôn vào tháng 11, có lẽ còn cần chuẩn bị nhiều thứ, nhưng từ sau thánh chỉ sắc phong đã bắt đầu chuẩn bị.
Tuy trong lòng Thanh Li đã sớm có đoán trước nhưng khi thấy cung nhân hầu hạ một lần nữa lấy cho nàng áo
ngoài cùng nội y làm từ vải mỏng, nàng vẫn không ngăn được có chút đỏ mặt.
Hai cung nhân hầu hạ thay y phục cho Thanh Li rồi dẫn nàng đến tẩm điện.
Dù sao Hoàng Đế cũng là nam tử, tắm rửa không phức tạp như nữ tử. Lúc Thanh Li đi qua, hắn đã sớm mặc xong trung y, nghiêng người dựa vào một bên giường, bốn bề vắng lặng, chỉ đợi nàng đến.
Không hiểu sao tim Thanh Li đập có chút nhanh hơn, không đợi Hoàng Đế thúc giục mà từ từ đi tới.
Hoàng Đế không nghĩ nàng lại tự giác như vậy nhưng cũng không nói gì, hắn chỉ mỉm cười thu chân, bày ra dáng vẻ xin mời để nàng đi đến bên trong giường.
Lúc trước Thanh Li bị hắn giày vò một hồi, trong lòng biết hắn không phải là người dễ dàng đổi ý, nếu nàng không đi qua thì không biết sẽ có biện pháp trừng phạt gì đang chờ nàng đâu.
Quyết định xong nàng cẩn thận từng chút từng chút một bò vào bên trong.
Hoàng Đế cười khẽ một tiếng, ngay lúc Thanh Li có chút cảnh giác, hắn bỗng đứng lên, tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại vài cây đèn ở gian ngoài.
Mặc dù vẫn sáng như trước nhưng cách mấy tầng màn che khiến không khí ái muội lan tràn khắp nơi.
Từ khi thấy động tác của hắn, trái tim Thanh Li luôn bị treo lên cao, thấy hắn chỉ là đi tắt đèn thì trái tim nàng mới được thả lỏng, trả về chỗ cũ.
Cuối cùng Thanh Li liếc nhìn Hoàng Đế một cái, nàng đang chuẩn bị nằm xuống thì lại nhìn thấy thứ không nên
nhìn, nhịn không được sợ hãi kêu lên một tiếng: “Diễn lang! Chàng cởi áo... Làm gì thế?”
Hoàng Đế lời ít ý nhiều đáp: “---- Trẫm cảm thấy nóng.”