Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 40-3: Tự chuốc nhục (3)


1 năm

trướctiếp

Xuất thân của các bà vốn đã một trời một vực, ngoại trừ chuyện đó, chỉ cần nhìn vào sinh thần của Ngũ công chúa và Lục công chúa, thì cũng hiểu ra được phần nào. 

Thẩm thái phi chính là giẫm lên đầu Trương thái phi để giành sự sủng ái của tiên đế, có một người được sủng, đương nhiên sẽ có người thất sủng, vấn đế mâu thuẫn giữa các nữ nhân, cứ như thế mà bắt đầu. 

---- Muốn hai nữ nhân như thế liên hợp lại? 

Nằm mơ đi. 

Thanh Li nhìn sang Hoàng đế đang đứng bên cạnh, đáy lòng tự dưng thoát ra bốn chữ.

---- Tế tư khủng cực*

*Kiểu như lòng dạ thâm sâu khó lường, tâm tư tinh tế.

Nàng không tin lần này Hoàng đế chỉ vô tình nhắc đến đâu.

Cau mày suy nghĩ một lát, Thanh Li cảm thấy, dựa theo thực lực chênh lệch giữa mình và Hoàng đế, đại hôn xong, chỉ sợ không có cách nào mở ra một thời kỳ cung đấu mới rồi.

Đầu óc của nàng non nớt... Rất khó có khả năng lèo lái con thuyền phức tạp này.

Nàng chỉ đành dựa vào cây đại thụ Hoàng đế này... Ngoan ngoãn mà nghe lời thôi.

~

Giống như vẽ tranh thủy mặc, để lại một loại hàm ý mờ ảo, sâu xa trong lời nói, thật ra không có gì khó hiểu lắm.

Nói đến mức này, có lẽ không cần thiết dây dưa nữa rồi.

Hoàng đế tự động gán đạo đức xấu lên người Triệu Hoa Anh, vừa thất lễ vừa cộng thêm chuyện xuất đầu lộ diện, chỉ sợ đến chết nàng ta rửa cũng không sạch.

Nếu Triệu gia hiểu chuyện thì nên nhanh chóng tìm người gả Triệu Hoa Anh đi, còn bằng không thì dứt khoát đưa đến am ni cô tu hành, còn nếu nhẫn tâm, nói không chừng có thể chết bất đắc kỳ tử.

Chẳng qua là, những chuyện này chẳng có liên quan gì đến Thanh Li cả.

Hoàng đế cũng không kiêng nể có người ngoài, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé, đi lướt qua Triệu Hoa Anh đang quỳ trên đất, đi thẳng về phía bên kia.

Đối thủ yếu ớt như vậy, kỳ thật còn chưa đủ trình độ để coi là đối thủ, dù sao cũng chỉ là một nhân vật nho nhỏ mà thôi, không đáng phí tâm lực đi đối phó.

Tuy nhiên, bọn họ đi chưa được vài bước thì nghe thấy Triệu Hoa Anh thảng thốt mở miệng. 

Ngữ điệu không còn tự ti thong dong như lúc trước, ngược lại có thêm mấy phần hoảng hốt lúng túng, “Bệ hạ chờ chút, thần nữ có một vật muốn dâng lên cho bệ hạ.”

Đương nhiên, Hoàng đế sẽ không để ý nàng ta, hắn vẫn nắm tay tiểu cô nương, đi thẳng về phía trước, Triệu Hoa Anh biết rõ nếu bây giờ để hắn đi thì kết cục của mình sẽ là gì, nàng ta không khỏi chật vật, quỳ gối đi về phía trước vài bước, ngăn Hoàng đế lại, “Thần nữ cả gan, mời bệ hạ đánh giá.”

Khác thái phi đứng im tại chỗ, suýt chút nữa ngất đi, bà có thể cảm nhận được, những người xung quanh đang nhìn bà và Triệu Hoa Anh với ánh mắt gì --- Huynh trưởng của bà rốt cuộc bị làm sao thế này, tại sao lại có thể sinh ra được một đứa quý hiếm như vầy, tiếc cho bà trước đây vẫn cảm thấy nó dịu dàng thỏa đáng, cực kỳ xuất sắc!

Nếu không phải thánh giá thiên tử vẫn còn trước mặt thì bà đã đi qua đánh chết Triệu Hoa Anh rồi.

Thanh Li cũng không ngờ da mặt Triệu Hoa Anh lại dày như thế, còn không biết phép tắc, rõ ràng Hoàng đế đã tỏ rõ thái độ mà còn dám vượt lên trước mặt, ngước mắt lên nhìn Hoàng đế, Thanh Li bỗng lắc đầu mỉm cười.

Hoàng đế liếc mắt nhìn tiểu cô nương bên cạnh, thấy mặt mày nàng đều vui vẻ, không biết có bao nhiêu ngây thơ động lòng người, tức giận trong lòng hắn cũng tản ra mấy phần, thấp giọng hỏi một câu: “Sao thế, nàng cười cái gì?”

Đối với chuyện Triệu Hoa Anh mơ hồ có ý định ngấp nghé nam nhân của mình, đương nhiên Thanh Li không khách sáo, chẳng qua là nàng không muốn dùng cách đường đường chính chính mà nhỏ giọng ghé vào tai Hoàng đế: “---Da mặt quá dày!”

Nàng vừa dứt lời, Hoàng đế cũng không nén được bật cười, hắn chưa kịp nói gì thì đã thấy hai tay tiểu cô nương đưa lên chọc chọc vào hai má hắn, sau đó nàng nhỏ giọng nói tiếp, “Chỉ mỏng hơn chàng một chút mà thôi.”

Nếu đổi lại là một nơi khác, Hoàng đế nhất định sẽ làm cho tiểu cô nương hối hận vì những lời nàng đã nói, nhưng hiện giờ nhiều người, hắn đành phải chịu đựng, nhẹ giọng khiển trách một câu: “Nghịch ngợm.”

Thanh Li bĩu môi nhìn hắn, dáng vẻ đầy ấm ức.

Hoàng đế biết rõ nàng đang giả vờ, nhưng hắn thật sự không đành lòng, điểm điểm lên chiếc mũi nhỏ của nàng, “Ngoan!”

Hai người tự nhiên liếc mắt đưa tình, những người xung quanh chỉ cảm thấy mình là người thừa, Triệu Hoa Anh bị phớt lờ một bên, nàng ta cũng hiểu rõ bản thân mình khiến người ta phiền chán, song nàng ta không thể nào buông tha cơ hội này.

Không đợi Hoàng đế cho phép, nàng ta quỳ gối thẳng lên, lấy từ trong ống tay áo ra một khối ngọc giác, trình lên bằng hai tay.

“Xin bệ hạ xem một chút, đây là khối ngọc giác từng được Chu vương sở hữu, theo lưu truyền, nếu thiên tử nào có được khối ngọc này thì xã tắc nhất định bền lâu, vạn dân tuân phục, thần nữ may mắn có được, hôm nay dâng lên cho bệ hạ, nguyện Đại Tần ta mưa thuận gió hòa,
nguyện giang sơn của bệ hạ vĩnh viễn hưng thịnh.”

Triều đình Chu vương tồn tại 800 năm, có thể nói là cực thịnh, còn về phần ngọc giác kia, đúng thật là trong dân gian có lời đồn đại, có điều chỉ không biết khối ngọc giác này là thật hay giả, hơn nữa, rốt cuộc vì sao Triệu Hoa Anh có được nó?

Trần Khánh quan sát sắc mặt Hoàng đế, ông bèn tiến lên nhận lấy ngọc giác trình lên, dáng vẻ Triệu Hoa Anh hết sức phục tùng, đáy mắt xẹt qua một tia vui mừng cực nhanh.

---- Quân chủ trong thời đại này, có ai mà không thích những vật mang lại điềm lành chứ.

Đây vốn là cơ hội cuối cùng mà nàng ta chuẩn bị cho mình, trước mắt hoàn cảnh của mình hết sức khốn đốn, nếu có thể mượn chuyện này hóa giải, cũng có thể xem như trời không phụ lòng.

Hoàng đế nhận lấy khối ngọc giác xem xét trước sau, sắc mặt vẫn lạnh nhạt, “Trong tay Chu vương có khối ngọc giác này, cuối cùng không phải cũng mất thiên hạ hay sao? Có thể thấy được, lời đồn đại không đúng. Còn nữa...”

Hắn cười lạnh, “Thiên hạ rộng lớn của Chu vương hiện giờ đang ở trong tay trẫm, thì có được khối ngọc giác Chu vương từng sở hữu, có nghĩa lý gì?”

Liếc mắt nhìn tiểu cô nương bên cạnh, Hoàng đế hỏi: “--- Diệu Diệu, nàng thích không?”

Đồ Triệu Hoa Anh đưa, cho dù Thanh Li có thích thì cũng không lấy, huống chi nàng chẳng tin mấy chuyện thần khí có thể mang lại may mắn này, cho nên nàng lập tức từ chối: “Không thích.”

“Ngay cả hoàng hậu của trẫm cũng không thích,” Hoàng đế tiện tay ném khối ngọc giác lại trước mặt Triệu Hoa Anh, không thèm đếm xỉa nói tiếp: “Ngươi giữ lại để mình dùng đi.”

Nói xong, hắn nhấc chân đi thẳng về phía trước.

Đi được vài bước, Hoàng đế bỗng cảm thấy bên người mình thiếu thiếu gì đó, quay đầu nhìn lại, hắn dịu dàng lên tiếng gọi: “Diệu Diệu, đi thôi!”

Trong lòng Thanh Li rất vui vẻ, nàng cười khẽ nhìn hắn, sau đó bước tới nắm lấy tay hắn, “Tới đây!”

Nam tử cao ngất, nữ tử yểu điệu thướt tha, lúc hai người
nắm tay, quả thật là một đôi bích nhân, gió lướt nhẹ qua, lay động làn áo hai người khiến cho cung nhân ngây ngẩn cả người.

Chỉ còn lại Triệu Hoa Anh một mình quỳ tại chỗ, đối mặt với khối ngọc giác dính đầy bùn đất kia, nàng ta có cảm giác chính mình mới là người ngã vào bùn đất, cực kỳ khó chịu, mặt xám như tro.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp