Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 42-1: Đùa với lửa


1 năm

trướctiếp

Thanh Li thấy hắn cởi trung y ra, thân hình rắn chắc mạnh mẽ lộ ra không sót thứ gì, sau đó bàn tay hắn lại duỗi đến thắt lưng, nhất thời ánh mắt nàng không biết phải dời đi đâu cho phải. 

Thanh Li vội vàng quay mặt sang chỗ khác, nàng cuộn tròn thân thể vào trong chăn, đầu hận không thể khảm vào bức tường phía trong luôn cho rồi. 

“Diệu Diệu,” Thấy nàng hoảng sợ như thế, Hoàng đế kiềm không được bật cười, hắn vừa cởi bỏ đai lưng vừa nói: “Trẫm là phu quân của nàng, nàng sợ cái gì chứ?” 

Trái tim Thanh Li run lẩy bẩy, nàng dùng hai tay che mặt, cẩn thận nương theo khe hở giữa các ngón tay rình coi, ánh mắt lại không cẩn thận nhìn thấy thứ không nên nhìn, hai má nàng ửng đỏ, liên tục không ngừng vùi đầu vào trong chăn. 

Nàng nói: “Ta mệt rồi, ta đi ngủ trước đây.” 

Đại khái do có chăn màn cách trở, Thanh Li nghe không được rõ ràng lắm, hình như Hoàng đế cười nhạo nàng thì phải. 

Ngay sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp tới gần.

Không biết sao, trái tim của nàng lại càng đập mạnh mẽ hơn.

Hoàng đế nhìn tiểu cô nương giống như chim cút núp trong chăn, hắn cũng không nói nhiều mà chậm rãi tiêu sái đi đến bên giường, sau đó trèo lên giường dưới tiếng tim đập như sấm của Thanh Li

“Ngủ sớm thế làm gì,” Giọng nói hắn mang theo mấy phần vui vẻ trêu chọc, hắn không đếm xỉa nói tiếp: “Diệu Diệu còn chưa cởi ngoại bào kia kìa.”

Trong điện có đặt nhiều chậu băng, cũng không tính là nóng, Thanh Li có thêm nhiều lý do thoái thác, nàng vội gói mình chặt chẽ trong chăn rồi nhỏ giọng trả lời, “Ta không nóng.”

Hoàng đế dí sát vào người tiểu cô nương, cách một lớp chăn cọ cọ vào thân thể nàng, “Nhưng mà, trẫm nóng.”

“Y phục đều cởi ra hết rồi,” Thanh Li không dám ló đầu ra ngoài, nàng trốn trong chăn rầu rĩ nói tiếp: “Chàng còn than nóng gì nữa.”

“Không phải cái này,” Giọng nói Hoàng đế cực thấp, giọng nam tử vốn dĩ đã rất trầm, lúc này hắn lại cố ý thả giọng thật thấp, dưới tầng tầng lớp lớp màn che mông lung, có một loại cảm giác mập mờ kỳ lạ.

Thanh Li nghe hắn nói, “Trẫm thấy nàng mặc nhiều đến thế nên cũng cảm thấy mình nóng theo.”

“Vậy chàng nhắm mắt lại,” Thanh Li bực mình nói: “Ai bảo chàng nhìn làm chi.”

“Mặc y phục nhiều ngủ sẽ nóng đó.” Hoàng đế không đồng tình nói lý với nàng, hắn tiến lại gần sát bên tai tiểu cô nương, “Diệu Diệu ngoan, cởi ra đi.”

Thanh Li kiên quyết bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, né tránh sang bên cạnh, “Không!”

“Không ngoan,” Hoàng đế nở nụ cười trầm thấp, cười xong rồi hắn lại nói: “Hoặc là Diệu Diệu tự động cởi áo, hoặc là trẫm cởi giúp nàng.”

“Tiểu Diệu Diệu,” Hắn chậm rãi nói tiếp: “Nàng chọn cái nào?”

Dựa theo hiểu biết của Thanh Li về Hoàng đế, hai sự lựa chọn này, bất luận nàng chọn cái nào thì kết quả cũng không tốt.

Nàng ngang ngạnh gân cổ lên chống đối, “Không chọn.”

“Nếu nàng không chịu chọn,” Hoàng đế lại từ tốn uy hiếp: “Trẫm sẽ cho rằng nàng chọn cách thứ hai.”

Thanh Li đã biết Hoàng đế chẳng phải quân tử thanh tâm quả dục gì từ sớm rồi, có điều nàng không ngờ da mặt hắn lại dày đến thế, với giáo dục hai đời cộng lại, nàng không thể nói những lời khó nghe, nàng chỉ đành ngẩng đầu lên, đỏ mặt trách mắng: “---- Người xấu!”

“Diệu Diệu nghe lời, chỉ cần nàng tự cởi thì trẫm sẽ không bắt nạt nàng.” Mắt Hoàng đế chứa đầy ý cười, giọng điệu dụ dỗ: “Nếu để tự trẫm ra tay, trẫm không thể cam đoan điều gì đâu nhé.”

“Nếu ta tự cởi,” Thanh Li nghi ngờ nhìn Hoàng đế, ánh mắt hoàn toàn không tin tưởng, “Chỉ sợ không cam đoan được bất kể cái gì.”

“Diệu Diệu,” Hoàng đế mặt dày mày dạn thuyết phục, “Trẫm có lừa gạt nàng lúc nào đâu?”

“Ha,” Hắn không nhắc chuyện này còn đỡ, vừa nhắc là Thanh Li nổi điên, “Chuyện chàng gạt ta còn ít à? Đêm đó, nếu không là... Hừ!!!”

Nói đến chuyện này, cuối cùng Hoàng đế cũng có chút chột dạ, có điều chỉ là thoáng qua mà thôi, ho khan một tiếng, hắn chăm chú nhìn tiểu cô nương, lập lời thề son sắt: “Tin trẫm thêm một lần nữa đi, lần này trẫm tuyệt đối sẽ không lừa nàng.”

Dáng vẻ tha thiết của hắn, cực kỳ giống lão sói xám giả dạng thỏ mẹ đứng ngoài cửa lừa thỏ con, thậm chí còn ngụy trang giống như đúc, ánh mắt chân thành tha thiết, nhìn qua vô cùng thẳng thắn thành khẩn, ngay cả mấy lão hồ ly trên triều hắn còn gạt được, huống chi là loại tiểu cô nương non nớt như Thanh Li chứ.

Nàng hơi tin, đuôi lông mày khẽ nhướng lên một chút, bán tín bán nghi nhìn Hoàng đế, “---- Thật không?!”

Hoàng đế tình chân ý thiết, “Thật mà.”

Uy tín của hắn quá kém, Thanh Li không dám tin quá dễ dàng, trong lòng lại không nghĩ ra cách gì để đối phó, suy nghĩ một lát, nàng mới duỗi một ngón tay trắng nõn non mềm ra, “Gạt người là chó nhỏ.”

Hoàng đế đưa tay móc ngoéo với tiểu cô nương một cái, hắn trả lời: “Nếu trẫm lừa gạt Diệu Diệu thì trẫm là chó nhỏ.” Nói xong, hắn bắt đầu chờ mong nhìn tiểu cô nương, để xem nàng làm thế nào.

Thanh Li bị hắn nhìn không được tự nhiên, nàng cảm thấy trong lòng mình dường như bị phỏng, do dự một chút, Thanh Li nhấc tay lên, cởi áo ngoài của mình ra.

Hoàng đế thuận tay nhận lấy, tiếp theo hắn nhẹ nhàng đưa lên chóp mũi ngửi, sau đó hắn nở nụ cười trầm thấp, “Mùi hương y hệt trên người Diệu Diệu.”

Thanh Li đỏ mặt nghe hắn đùa giỡn, trên người chỉ còn lại y phục cơ bản, cởi ra thì không hay lắm, nàng ho nhẹ một tiếng rồi không có động tác gì nữa.

“Mệt mỏi hử?” Hoàng đế ra vẻ quan tâm hỏi một câu, sau đó còn khéo léo hiểu lòng người, “Trẫm giúp nàng nhé?”

Thanh Li nào dám để hắn giúp đỡ, nàng khó có thể tiếp tục nên làm ra vẻ đáng thương nhìn về phía Hoàng đế, “Diễn lang, từ bỏ... Được không?”

“Nếu nàng không giữ chữ tín,” Hoàng đế đe dọa, “Thì Trẫm cũng không giữ chữ tín.”

Dừng lại một chút, hắn lại nói tiếp: “Diệu Diệu, hôm nay nàng đã thổ lộ với trẫm, nàng nói muốn sớm gả cho trẫm, muốn sớm trở thành thê tử của trẫm, muốn sớm sinh con dưỡng cái cho trẫm, tình ý chân thật như thế đã khiến trẫm cảm động, chẳng lẽ những lời đó toàn là nói suông thôi sao?”

“Không phải, đều là lời thật lòng mà,” Thanh Li phản bác, sau đó nàng lập tức liếc hắn, muốn hắn hứa một lần nữa, “---- Chàng hứa sẽ không làm bậy đúng không?”

“Ừ,” Hoàng đế cam đoan, “Gạt người là chó nhỏ.”

Thanh Li tin tưởng thêm mấy phần, nàng chậm chạp cởi trung y của mình ra, không dám đưa sang cho Hoàng đế nữa mà đặt ở bên cạnh mình.

Hoàng đế nhìn nàng không chớp mắt, cũng không đoạt trung y của nàng, thấy nàng dừng lại, hắn chỉ nhẹ nhàng thúc giục: “Còn một ít nữa.”

Đã cởi hơn một nửa rồi, còn gì mà do dự nữa chứ, Thanh Li quyết tâm cởi luôn quần lụa mỏng phía dưới, nàng vẫn không dám đưa sang cho Hoàng đế mà tiếp tục đặt bên cạnh mình như trước.

Để đề phòng vạn nhất, nàng âm thầm giữ lại một lớp cuối cùng, sau đó dùng chăn quấn mình lại thật kỹ rồi mới cởi hết ra, không cho Hoàng đế có cơ hội lợi dụng.

Chẳng qua là, hình như nàng đã suy nghĩ nhiều.

Lần này Hoàng đế cực kỳ quân tử, thấy nàng lấy chăn quấn mình lại hắn cũng chẳng nói gì, hắn chỉ gối đầu lên cánh tay mình rồi cười cười nhìn nàng.

Thanh Li bị hắn nhìn có chút chột dạ, trong lòng không kiềm được nảy lên một suy nghĩ, “Không phải mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử chứ.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp