Đây chỉ là phân loại mơ hồ, ngoại trừ chuyện đó ra, còn có các mối quan hệ như nhà ngoại của các tiểu cô nương, bằng hữu của phụ thân tiểu cô nương, tỷ muội kết nghĩa của mẫu thân tiểu cô nương.
Thậm chí còn có tầng lớp thứ xuất này, tầng lớp đích xuất này, nhiều vô số kể, đều có một vòng lẩn quẩn cho riêng mình.
Nói cho dễ hiểu một chút, đơn giản là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, vật họp theo loài mà thôi.
Muốn nịnh hót sao?
Đương nhiên phải nịnh hót --- Dựa theo xuất thân của mỗi người, đầu tiên phải xác định loại người mình sắp giao tiếp, sau đó bước từng bước lên trên, nếu năng lực không đủ với tới thì càng khó hơn lên trời.
Ở đời trước, gia cảnh Thanh Li cũng không tầm thường, những đứa trẻ nàng kết bạn cũng có gia cảnh tương tự, tuy sự thật là thế nhưng dù sao nơi đó cũng là xã hội hiện đại, quan niệm giai cấp đã phai nhạt rất nhiều chứ không nặng nề như xã hội phong kiến.
Lúc Thanh Li còn nhỏ, nàng đã từng ngây thơ ngu ngốc hỏi Đổng thị: “---- Tại sao con không được chơi với mấy tiểu cô nương xuất thân thấp kia vậy?”
Hình như Đổng thị chưa bao giờ gặp qua câu hỏi như thế, bà hơi ngơ ngác một chút rồi tức giận mắng: “Bởi vì lòng người không chịu không nổi thử thách ấy.”
Khi đó, nàng chưa tiếp xúc nhiều, rất nhiều chuyện còn
không hiểu, thế nhưng thời gian dần qua, nàng cũng đã hiểu ra mấy phần, nên nàng chưa gây ra chuyện gì khác người cả, nàng chỉ giao tiếp với những người mà phụ mẫu xác định, bởi thế, chắc chắn nàng và Triệu Hoa Anh chẳng có cái gì gọi là giao tình.
Nàng chỉ mơ hồ nghe người ta đề cập qua mà thôi --- Có vẻ là người rất có tài.
Đang suy nghĩ miên man, Thanh Li bỗng cảm thấy Hoàng đế véo lên tay mình một cái, lúc nàng nhìn qua, hắn cũng không nhìn nàng mà là nói với Triệu Hoa Anh, “Trẫm nghe nói, Triêu Vân Các mới nổi lên trong thành Kim Lăng là do ngươi tạo nên?”
Triệu Hoa Anh hết sức mãn nguyện vui sướng, nàng ta âm thầm sắp xếp lại lý do thoái thác mà nàng ta đã chuẩn bị sẵn, song nàng ta lại không ngờ Hoàng đế không đi theo hướng mình nghĩ, mà là đi thẳng vấn đề vào Triêu Vân Các.
Mà nàng ta cũng không nghĩ đến, không ngờ Hoàng đế đã điều tra chuyện này rồi.
Nghe giọng điệu bất thiện của hắn, Triệu Hoa Anh cảm thấy kinh hãi, tâm tư rối loạn, sắc mặt cũng trắng hơn mấy phần.
Cách nay chưa lâu Triêu Vân Các bỗng bị niêm phong, nàng ta móc nối biết bao nhiêu mối quan hệ mà vẫn không dùng được, trong lòng nàng ta lập tức hiểu ra, hoàn toàn nguội lạnh.
--- Hoàng đế hạ lệnh niêm phong thì ai dám lên tiếng bỏ qua.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Triệu Hoa Anh âm thầm cảm thấy không xong, nàng ta không dám trêu chọc để Hoàng đế để mắt tới mình như lúc trước nữa cho nên cười cười, lớn tiếng đáp: “Vâng ạ.”
“Thái phi cũng thật là,” Hoàng đế nở nụ cười không đếm xỉa, quay sang nói với Khác thái phi: “Nếu Triệu gia thiếu bạc thì có thể đi tìm Thất đệ mà, tại sao lại cho tiểu cô nương trong nhà xuất đầu lộ diện ra bên ngoài ---- Dù cho có kiếm được nhiều tiền, thì thể diện mất đi cũng không mua lại được.”
Lời nói của Hoàng đế vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng Khác thái phi lại cảm thấy giống như hắn đang tát vào mặt bà, nóng bỏng đau rát, mặt già của bà có chút không chịu nổi.
---- Bà sống hơn nửa đời người, đương nhiên bà biết được chuyện nữ nhân xuất đầu lộ diện làm ăn bên ngoài đại diện cho cái gì, tuy bà biết thật ra chất nữ không đến nỗi như hắn nói, song những gì Hoàng đế vừa nói bà lại không phản bác được.
Mặc dù tất cả các thế gia ở thành Kim Lăng đều có cửa hiệu trang viên, nhưng những cái đó đều có quản sự đứng ra lo liệu, chẳng có ai tự mình xuất đầu lộ diện ra kinh doanh, nếu phu nhân đã xuất giá chấp chưởng việc bếp núc trong nhà thì còn nghe được, đằng này rõ ràng là một tiểu cô nương chưa gả, giả sử truyền ra ngoài, chẳng phải thanh danh các tiểu thư của Triệu gia đều mất sạch hay sao?
Càng không cần phải nói, chuyện nữ tử tự mình ra ngoài buôn bán, nếu truyền ra ngoài, chẳng phải khiến người ta cười rụng răng à!
Mẫu thân của Lục công chúa, Thẩm thái phi cực kỳ nổi danh, bà ấy được tiên đế sủng ái một phần cũng vì xuất thân thương hộ, dù sinh ra một vị công chúa nhưng địa vị vẫn cao như cũ, không biết có bao nhiêu người âm thầm dè bỉu sau lưng về xuất thân thấp hèn của bà ấy, mà Khác thái phi, cũng là một trong số đó.
Đến lúc tiên đế băng hà, hiện giờ thượng vị chỉ còn có ba vị thái phi, có điều dù cho là như thế, cũng đừng hi vọng ba người tương thân tương ái, tỷ tỷ muội muội đoàn kết một nhà.
Có người thuận lợi đấu tranh, có nữ nhân thực tế rõ ràng, ngày hôm qua gặp mặt, Khác thái phi còn lất chuyện năm xưa ra giễu cợt Thẩm thái phi vài câu, thế mà ngay lúc này, chất nữ của mình lại gây ra chuyện nhiễu loạn, sao bà có thể không bực mình cho được?
Một nét không viết ra được hai chữ Triệu, mặc dù sắc mặt khó coi, trong lòng tức giận, song Khác thái phi vẫn phải lên tiếng giải vây cho chất nữ: “Xưa nay nó luôn hồ đồ, người ngoài vừa ca ngợi mấy câu là đầu óc choáng váng, làm ra mấy chuyện buôn bán này, khi trở về ta sẽ bảo phụ thân nó dạy dỗ thật tốt lại...”
Thi lễ với Hoàng đế một lần nữa, giọng nói Khác thái phi mang theo mấy phần cầu khẩn, cộng với mạnh mẽ kiềm chế oán hận với Triệu Hoa Anh, “Mong bệ hạ thứ lỗi.”
Hoàng đế ra vẻ không thèm để ý, hắn chỉ nói: “Đây vốn là chuyện riêng của Triệu gia, có liên quan gì đến trẫm đâu.”
Ban đầu nghe Thanh Li còn chưa hiểu lắm, nhưng giờ khắc này, nàng đã hoàn toàn hiểu rõ.
Liếc mắt người vẫn quỳ từ nãy đến giờ, Triệu Hoa Anh mang dáng dấp chật vật, vẻ mặt kinh hoảng, nàng âm thầm lắc đầu --- Thì ra, người này chính là đồng hương của mình.
Nàng vốn cho rằng người nọ khôn khéo biết nhường nào, thì ra, người ta vẫn chưa hòa nhập với thời đại này.
Ngược lại là Hoàng đế, chiêu giết người không thấy màu này làm rất lưu loát.
Rõ ràng tự mình chỉnh đốn Triệu Hoa Anh nhưng lại ra vẻ như chẳng nói gì cả, mở miệng ra là đánh tới mặt mũi của Triệu gia và Khác thái phi, còn đóng vai người bề trên ra mặt xử lý thứ nữ ngỗ nghịch làm ẩu, làm mất danh dự gia tộc, mọi chuyện không còn đơn giản như lúc đầu nữa.
--- Bên ngoài không có ai biết thì sẽ không có lời ong tiếng ve gì.
Dù sao, nhà nào mà không có mấy con sâu làm rầu nồi canh, hôm nay người khác, ngày mai biết đâu tới lượt mình, cần gì phải làm khó dễ nhau.
Làm việc có lợi cho người, có lợi cho mình, lý lẽ này tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Thanh Li chưa từng hoài nghi tâm tư thâm trầm của Hoàng đế, nàng cũng không muốn khiêu chiến hắn, nếu so với Hoàng đế đầu đầy mưu kế trên triều, chỉ sợ chưa đến một giây nàng đã bị nghiền thành mảnh vụn.
Thế nhưng chuyện gì cũng có hai mặt, đối với chuyện triều chính nàng không tự tin, song đối với chuyện của nữ nhân, nàng có mấy phần tự tin, chẳng qua là hiện giờ, phần tự tin này đã biến mất không thấy bóng dáng.
Tiên đế chỉ giữ lại ba phi thiếp, hiện giờ các bà đều trở thành thái phi, lúc đầu nghe thiên hạ bàn tán, nàng cho rằng Hoàng đế vì mưu toan kế hoạch nên mới sắc phong danh hào thái phi, nhưng hiện giờ xem ra, hình như không phải như thế.
Lúc tiên đế còn tại vị, Khác thái phi đã ngồi lên phi vị, Trầm thái phi chỉ là một tu nghi nho nhỏ trong chín tần, Trương thái phi là Chiêu Nghi đứng đầu chín tần, sau khi Hoàng đế đăng cơ, hắn mới phong cả ba người làm thái phi, danh phận nghe rất êm tai, nhưng nếu suy xét kỹ lại --- Thật ra Khác thái phi bị giảm cấp đấy.
Hai người kia đều được thăng vị, chỉ có mình bà không tăng, không phải giáng cấp thì là gì?
Ngày xưa một mình bà một cấp, giờ đây phải ngồi ngang hàng với hai người, dù là người bình thường cũng sinh ra phiền muộn.
Bởi lẽ có nguyên nhân không được tự nhiên này nên quan hệ giữa Khác thái phi và hai người kia, chẳng có gì tốt để khoe khoang cả.
Mà Trương Thẩm nhị vị thái phi kỳ thật cũng không được coi là hòa hợp cho lắm.