Hoàng đế chưa từng để mắt tới Triệu Hoa Anh là để bày tỏ thái độ của mình ---- Xảy ra chuyện trước đây, hắn đã sớm có ác cảm với nàng ta. 

Trần Khánh đi theo Hoàng đế nhiều năm, biết rõ tính tình hắn, thấy hoàng đế chưa mở miệng, ông bèn tiến lên nửa bước, lên tiếng trách mắng, “Càn rỡ! Bệ hạ và nương nương đang ở đây, thái phi lại là trưởng bối, há lại để cho một thần nữ như ngươi xen vào?” 

Quả thật, Trần Khánh cũng mở miệng lúc đế hậu còn chưa lên tiếng, nhưng mà với thân phận của ông thì được phép --- Ông là thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng đế, có thể xem là cận thần của thiên tử. 

Trong một số trường hợp, Trần Khánh nói chuyện chính là đại diện cho những lời Hoàng đế muốn nói. 

Bởi vì có nguyên do này, nên khi ông mở miệng nói chuyện, ai cũng không thể bắt bẻ.

Ngược lại là Triệu Hoa Anh, trước mặt bao nhiêu người mà cướp lời nói trước, mất hết lễ nghi trước mặt đế hậu, thái độ rất khó để người ta đồng tình, cũng rất dễ làm cho người ta xem nhẹ.

---- Loại chuyện này mà đi tự đề cử mình, nếu là phát sinh ở trên triều, xuất phát từ miệng của một nam nhân, thái độ của người ta như thế nào còn phải tùy thuộc vào quân chủ có hài lòng hay không, tuy nhiên, giờ khắc này xảy ra trên người một nữ nhân thì chỉ có chỉ trích ---- Không biết phép tắc.

Đúng như dự đoán, Hoàng đế chẳng thèm cho Khác thái phi chút mặt mũi nào, càng không cần phải nói tới một Triệu Hoa Anh nho nhỏ, hắn cười khẽ một tiếng, lời ít mà ý nhiều, “Triệu Dương, có vẻ dạy nữ nhi tốt quá nhỉ!”

Triệu Dương, chính là tục danh của phụ thân Triệu Hoa Anh.

Hắn chỉ hời hợt nói một câu mà làm cho sắc mặt Triệu Hoa Anh biến sắc, ngay cả mặt mày Khác thái phi cũng chỉ miễn cưỡng gượng gạo.

Hoàng đế nói những lời này nghe có vẻ giống như chỉ trích Triệu Hoa Anh không có phép tắc, nhưng ẩn ý trong lại là trách mắng phụ thân nàng ta không biết dạy con, thậm chí còn phê bình toàn bộ Triệu gia đều hồ đồ.

Khác thái phi xuất thân từ Triệu gia, Thất vương là ngoại tôn của Triệu gia, thế mà Hoàng đế chụp mũ cả đám như vậy, làm gì có ý tốt.

Người bình thường cư xử không tốt thì cư xử không tốt, cùng lắm là chỉ bị mắng vài câu, bị người sau lưng chỉ chỏ vài câu, nhưng nếu người có thân phận Vương gia mà bị chỉ trích là cư xử không tốt, nói không chừng còn có thể rơi đầu đấy.

Triệu Hoa Anh vốn là thứ xuất, xuất thân không ngăn nổi tâm tư linh hoạt, giỏi về kinh doanh của nàng ta, cộng thêm miệng lưỡi ngọt ngào, hay nịnh nọt trưởng bối, chủ mẫu phía trên cũng không phải người có tính tình hà khắc gì, cho nên cuộc sống ở Triệu gia trôi qua cũng không tệ, ngay cả người cô như Khác thái phi không gặp nàng ta được mấy lần, nhưng ấn tượng với tiểu cô nương này cũng không tệ.

Thế nhưng đến giờ khắc này, chất nữ nhà ngoại lại thất lễ trước mặt Hoàng đế như vậy, ngay lập tức ném hết mặt mũi của Triệu gia và của bà, còn làm hại con bà mang tiếng xấu trước mặt Hoàng đế...

Càng không cần phải nói, hiện giờ vị tiểu hoàng hậu kia vẫn còn đang đứng chỗ này, chưa tiến cung mà đã được chứng kiến một tuồng kịch hay, ngày sau nhập cung, làm sao có thể để một thái phi như bà vào trong mắt?

Tuy bà là thái phi, nhưng mọi chuyện trong hậu cung đều được quản dưới tay Hoàng hậu, làm sao bà dám khinh thường, bản thân bà chỉ là một thái phi ăn không ngồi rồi, làm sao có thể đấu lại hoàng hậu quyền cao chức trọng?

Danh không chính, ngôn không thuận, nếu bà dám lấy danh mẹ chồng kế ra làm giá, thì với việc Hoàng đế vô cùng sủng ái vị kia, chỉ sợ đến lúc đó chờ đón bà là một dải lụa trắng cũng không chừng.

Hôm Hoàng đế đăng cơ, những phi tần như Đức phi, Hiền quý tần của tiên đế đều bị khiêng ra khỏi nội cung, vải trắng che khỏi đầu không nhìn thấy sắc mặt, đến chết Khác thái phi cũng không quên được.

Từng là nữ nhân làm mưa làm gió trong hậu cung một thời, đến cuối cùng lại bị mảnh vải trắng phủ lên, thê lương khiêng ra ngoài, rốt cuộc không biết xương cốt chôn chỗ nào.

Các phi tần tước vị cao có gia tộc ủng hộ, nhi tử làm chỗ dựa đều chết không chỗ chôn, bà chỉ là một thái phi mờ nhạt trên danh nghĩa, làm gì dám đối đầu với Hoàng đế?

Trong lòng nghĩ như thế, ánh mắt Khác thái phi khi nhìn Triệu Hoa Anh không còn mềm mỏng nữa.

Nói trắng ra là hai người cũng chưa tiếp xúc được mấy lần, tình cảm là phải chung đụng trong thời gian dài mới trở nên thân thiết, nếu không có tình cảm cô chất chân tâm thật ý thì đáng mấy đồng tiền đâu.

Vuốt mông ngựa nói suông mấy câu thì có thể, chứ một khi đã đụng đến đau thương thì thân ai nấy lo thôi.

Khác thái phi trở mặt lạnh lùng với mình, Triệu Hoa Anh không thể nào không nhận ra, chẳng qua là với hoàn cảnh hiện tại, được thì ăn cả, ngã về không, nàng ta không nghĩ nhiều được như vậy, không lo lắng được nhiều như vậy.

Theo như nàng ta suy nghĩ, miếng ngọc bội hoa lan kia có lẽ đã tới tay Hoàng đế từ lâu, song đã qua hơn một tháng rồi, vì sao Hoàng đế vẫn không đi tìm mình?

---- Chẳng lẽ là, trên đường xảy ra rủi ro gì?

Tuy nhiên, không có cách nào, nàng ta không đợi được nữa.

Qua mấy tháng nữa là đến thải tuyển, dòng dõi Triệu gia bày rành rành ra đó, bản thân mình lại là thứ nữ, giả sử được chọn cho tôn thất, cùng lắm cũng sẽ làm thiếp, mà theo quy định của Đại Tần --- Thiếp đến chết cũng không được làm chính thê.

Chỉ có một nơi là có ngoại lệ --- Hoàng cung.

--- Nếu như thật sự bước vào con đường kia, chẳng phải cả đời sẽ bị người ta đè đầu cưỡi cổ hay sao?

Nàng ta không muốn mình phải thiệt thòi như thế!

Lùi lại một lước, may là nàng ta chưa bị chỉ hôn cho ai, nàng ta cũng đã mười bảy, tuổi này đã có thể xuất giá, gia thế và thân phận rõ ràng ở đó, cao không cao mà thấp chẳng thấp, không biết sẽ gặp phải hạng người gì.

Thay vì cam chịu đi con đường không có ánh sáng, chẳng bằng thử một lần --- Thân thế của mình bày ra đó, bất luận thế nào cũng không thể sánh được với đích nữ Ngụy Quốc Công phủ.

Có điều, nếu bản thân mình được Hoàng đế yêu thương, thì tất cả không còn giống vậy nữa --- Nếu tốt số có thể sinh hoàng tử trước nữ nhân Ngụy gia, thì hậu vị chưa chắc là không tranh giành nổi!

Trứng gà không chỉ đựng trong một cái giỏ xách, nàng ta đã chuẩn bị thủ đoạn, đương nhiên cũng không phải chỉ có một cái.

Con đường dùng tình cũ không thông, thì đương nhiên có lối đi tắt khác, chỉ cần Hoàng đế để mắt tới.

Chỉ tiếc, kế hoạch hôm nay lại đi theo hướng bất lợi.

Hai tay áp sát đất, trán đặt trên tay, Triệu Hoa Anh không kiêu ngạo không nịnh bợ, “Bệ Hạ giàu có khắp tứ hải, tấm lòng không thể so sánh với người bình thường, ngại gì nghe thần nữ nói một lời?”

Hoàng đế chưa lên tiếng nói gì, Thanh Li đã cực kỳ ngạc nhiên, sống ở Đại Tần những năm này, đây là lần đầu tiên nàng thấy người không biết nặng nhẹ như thế này --- Ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi cho rằng mình là tin tức thời sự lúc bảy giờ, ai cũng phải xem ngươi à?

Đây không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy Triệu Hoa Anh, nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng cẩn thận dò xét nàng ta, hiện giờ đối với những việc làm và lời nói của nàng ta, nàng rất bất mãn và xem thường.

Kim Lăng là đế đô của Đại Tần, là nơi tụ hội phồn hoa khắp thiên hạ, cũng là nơi tàn khốc nhất, phân biệt giai cấp hình thành chặt chẽ trong một vòng lẩn quẩn, tự động bài xích người ngoài.

Đám tiểu cô nương trong tầng lớp quý tộc, từ nhỏ đã được phụ mẫu ám chỉ phải chơi cùng nhau --- Không chừng tương lai có thể kết thân, cô tẩu hòa thuận, thật tốt.

Tương tự lý lẽ trên, xét theo thứ hạng các gia tộc, các tiểu cô nương cũng sẽ tự động kết thành một vòng tròn lẩn quẩn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play