Giọng nói trẻ trung hơn một chút bắt đầu phụ họa, “Đúng thế đúng thế, mặt trời vừa lên là không ai dám ra khỏi cửa, chỉ đến khi trời chiều buông xuống thì mới dám ra ngoài hít thở không khí đấy ạ.”
Thanh Li và Hoàng đế đang ngồi trong đình nghỉ mát, bốn phía đều là nước, chỉ có một lối đi, gió thổi nhè nhẹ, đưa tiếng nói của hai người kia đến trong tai, trông như sát bên nhưng thật ra lại rất xa.
Thanh Li nghe giọng hai người kia không giống cung nhân, chỉ sợ là thân phận chủ tử, lòng nàng xoay chuyển quay sang hỏi Hoàng đế: “--- Là vị thái phi nào đó chăng?”
Hoàng đế cười khẽ một tiếng, vẻ mặt mang theo chút châm chọc tế nhị, hắn không trả lời mà kéo Thanh Li đứng dậy, “Nếu nàng muốn biết thì ra ngoài xem là biết mà.”
Tiên đế có rất nhiều phi thiếp, đến bây giờ chỉ còn ba người, tuy nói Hoàng đế chưa từng cho họ thể diện, nhưng dù sao họ cũng là trưởng bối, lại không quen thuộc, Thanh Li và Hoàng đế ra khỏi đình nghỉ mát, nàng tỏ ý bảo Hoàng đế đi trước, còn mình thì ung dung đi phía sau theo đúng phép tắc.
Hoàng đế thấy mới chớp mắt đó mà tiểu cô nương trở nên ngoan ngoãn không tưởng, khóe môi hắn giật giật, có điều hắn cũng không nói gì mà đi trước nàng nửa bước, dẫn nàng đi đến nơi phát ra tiếng nói.
Mấy cung nhân đang đứng chờ cách đó không xa. Dưới bóng cây bên cạnh Minh Cừ có hai nữ tử đang đứng, một lớn tuổi một nhỏ tuổi.
Người lớn tuổi mặc cung trang, tuy đã có tuổi nhưng nét quyến rũ kiêu sa vẫn còn đó, làn váy phù dung nở rộ, lộ ra vài phần dịu dàng, búi tóc nhẹ nhàng đơn giản, quanh thân có một loại hàm súc động lòng người mà năm tháng đã tạo nên.
Mà thiếu nữ thì xinh đẹp tuyệt trần, từ lông mày đến màu y phục và trâm cài đều thể hiện ba phần rực rỡ bảy phần hấp dẫn, khí chất trong trẻo như trân châu, không hề thua kém nữ tử lớn tuổi bên cạnh.
Hoàng đế dẫn Thanh Li đi qua, hai người kia vội tới thỉnh an, cũng không dám ngẩng mặt lên, cung kính chào hỏi Hoàng đế và Hoàng hậu, tầm mắt rũ xuống, không có nửa phần bất kính.
Nữ tử lớn tuổi đúng là một vị thái phi, lúc này là chỉ thực hiện bán lễ, còn nữ tử trẻ tuổi có vẻ chưa gả, phục sức không phải công chúa, nàng ta cúi người, hành lễ sâu với hai người.
Theo quy tắc Đại Tần, huyết thống đều lấy phụ thân làm gốc, bất luận mẫu thân của các hoàng tử và công chúa có xuất thân thế nào đều được hưởng vị trí phi tử ---- Đương nhiên, nếu như vị mẫu thân nào có vị trí cao hơn phi vị, thì con cái sinh ra càng là thuận nước đẩy thuyền.
Dựa theo quy tắc ngầm này, khi các hoàng tử công chúa nhìn thấy phi tần thì chỉ cần chào hỏi, thấy tứ phi mới cần vấn an, thái tử thì địa vị cao hơn, chỉ cần vấn an hoàng hậu, còn khi các phi tần gặp thái tử thì đều phải hành lễ.
Tuy thái phi là trưởng bối, nhưng chẳng qua cũng chỉ đứng hàng quân thân, thấy Đế hậu đương nhiên cũng phải vấn an ---- Thật ra nếu được kính trọng thì hoàng đế cũng sẽ miễn đi, tất cả đều vì mặt mũi của nhau.
Có điều, theo hoàn cảnh hiện tại, hình như vị thái phi này cũng chẳng được lòng Hoàng đế cho lắm.
Thanh Li đứng sau lưng hắn hơi bối rối, sau đó nàng nghe Hoàng đế mở miệng nói: “Thường ngày Khác thái phi vẫn ở trong nội cung niệm kinh cầu nguyện, sao hôm nay có nhã hứng đi dạo thế?”
Ồ, thì ra là mẫu thân của Thất vương, là vị thái phi duy nhất có phong hào --- Khác thái phi.
Những lời Hoàng đế nói không hề khách khí, thậm chí còn khiến Khác thái phi hơi bực bội --- Chẳng lẽ suốt ngày ngồi trong phật đường ăn chay niệm phật chờ chết, không được ra ngoài đi dạo hít thở không khí trong lành hay sao?
Nhưng người đứng dưới mái hiên, không thể nào không cúi đầu, khí thế Hoàng đế quá mạnh, bà không dám động chạm, mười mấy năm trước đã như thế thì bây giờ càng phải như thế, lúng túng một chút Khác thái phi mới trả lời: “Trong phòng oi bức khó chịu, ta cảm thấy gân cốt đều đau, thấy hôm nay trời đẹp nên mới muốn ra ngoài dạo một lát...”
Hoàng đế không nói gì thêm nữa, hắn chỉ lạnh nhạt phun ra một câu “Phải không?” Sau đó trầm mặc.
Trần Khánh hiểu tâm tư Hoàng đế, ông tiến về phía trước nửa bước, mỉm cười nhìn Khác thái phi, “Thái phi cũng là lão nhân trong nội cung, lúc nhìn thấy thánh giá sao còn đi về phía này? Chẳng phải đã biết rõ mà còn cố ý xông tới hay sao?”
Trước đây, đi dạo ngự hoa viên một lát là bắt gặp các tiểu mỹ nhân ca hát, múa khúc, thổi tiêu, những thứ đó đều được nam nhân tán thưởng, nhưng Hoàng đế thì không, nhất là một nơi như ngự hoa viên, hắn đã sai người dọn dẹp từ lâu, hiện giờ Trần Khánh thay mặt Hoàng đế nói chuyện là việc bình thường không có gì quá phận cả.
Khác thái phi và Hoàng đế không có giao tình, thế nhưng cũng chẳng có thâm thù đại hận gì, dù sao Thất vương cũng là một người tàn phế, trừ phi nhi tử của tiên đế chết sạch, chứ nếu không y sẽ chẳng bao giờ có cơ hội kế thừa ngôi vị Hoàng đế, mặc dù mẫu tộc có mấy phần thế lực, song sự thật là cũng không cao hơn mấy cung phi khác là mấy, giả sử muốn hợp sức với hoàng tử của mình tiêu diệt các hoàng tử khác để thượng vị, cùng lắm chỉ là ý nghĩ trong đầu, rất khó để có thể thay đổi thực tế.
Kể từ đó, bà không còn tính toán đó nữa, chỉ cầu bình an nuôi lớn nhi tử, sau này trở thành thái phi, nhi tử mình trở thành nhàn vương hưởng thụ vinh hoa phú quý là được rồi, mặc dù sau đó xảy ra biến cố, xuất hiện một người như Hoàng đế thì đối với bà mà nói cũng không có ảnh hưởng gì mấy.
Sự thật chứng minh, suy nghĩ của bà chẳng hề sai, sau khi Hoàng đế lên ngôi, hắn không hạ sát Thất vương như đối xử với tứ hoàng tử, đặc biệt còn ở hiền gặp lành, trở thành nhi tử duy nhất của tiên đế còn sống bên cạnh Hoàng đế, chuyện này không thể nói là hoàn toàn may mắn được.
Thế nhưng hôm nay... Đang ở trước mặt vị tiểu hoàng hậu kia, Hoàng đế lại không cho bà mặt mũi, đúng là làm khó Khác thái phi không thể xuống đài.
Người khác có lẽ không biết lý do, nhưng Trần Khánh lại trông thấy tận mắt.
Tờ giấy kia tới tay, Triêu Vân Các bước vào tầm ngắm, sau khi tìm hiểu nguồn gốc, đương nhiên ông có thể tra ra chủ nhân phía sau bức màn.
Không phải ai khác mà chính là chất nữ nhà mẹ đẻ Khác thái phi, tên là Hoa Anh.
Lúc bẩm báo Trần Khánh đều cúi đầu, không nhìn thấy sắc mặt của Hoàng đế, nhưng sâu trong lòng ông vẫn đoán ra bảy tám phần --- Bởi vì Triệu cô nương kia, lần này chỉ sợ Khác thái phi sẽ không trải qua dễ dàng.
Đa nghi, là bệnh chung mà tất cả các Hoàng đế đều có.
Phần đa nghi này không chỉ áp dụng với người bên ngoài, mà còn đối với những người thân thiết bên cạnh mình nữa.
Tỉ mỉ nhớ lại, các triều đại thay đổi, có mấy đế vương được chết già và có bao nhiêu đế vương chết trong tay người bên cạnh?
Từ lúc ở Tây Bắc cho đến khi kế vị, Hoàng đế đã gặp qua biết bao nhiêu nữ nhân, đương nhiên sẽ không có chuyện đắc chí vì một nữ nhân âm thầm thích mình.
Điều hắn muốn biết chính là, chuyện xưa nhiều năm trước mà hắn không muốn người ta biết, làm sao nàng ta biết được?
Tính toán tỉ mỉ như thế, còn mượn tay tiểu cô nương, gửi tin tức đến cho mình?
Lúc lớp vải mỏng manh kia bị xốc lên, biết được người chủ mưu phía sau, Hoàng đế sẽ không thể nào nghĩ chuyện này là do một mình Triệu Hoa Anh gây ra --- Một tiểu nữ nhân, làm gì có năng lực lớn như thế.
Nếu là Triệu gia phía sau nàng ta thì có mấy phần khả năng.
Bởi vậy có thể suy ra, với tư cách là cô cô, Khác thái phi chưa hẳn là trong sạch.
Hắn lại nhớ về chuyện trừ mình ra tiên đế còn một đứa con sống sót là Thất vương, tuy nói là tàn phế, nhưng nếu không còn một người nào có tư cách kế vị, mà Hoàng đế lại chưa có con cái, nói không chừng y vẫn có thể chiếm được lợi ích.
Liên kết mấy chuyện lại, thì làm sao có thể trông chờ Hoàng đế có thái độ tốt với Khác thái phi.
Triệu gia là danh môn huân quý thì đã sao, không phải chức vị cao nhất chỉ là quan tứ phẩm à? Hoàng đế nào có kiêng nể, tốt xấu gì hắn cũng không cần, đại khái là có thể đạp ra khỏi cửa.
Thanh Li lại không biết chủ nhân của Triệu Vân Các là tiểu thư Triệu gia, thấy thái độ Hoàng đế như thế, nàng vẫn đứng sau lưng hắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không nói một lời.
--- Khác thái phi và nàng chẳng có quan hệ gì, thái độ Hoàng đế cũng không tốt, đương nhiên không có liên quan gì đến nàng cả.
Nàng đang rũ mi suy nghĩ thì bỗng nghe nữ tử vẫn duy trì tư thế lễ độ nãy giờ lên tiếng: “Bệ hạ bớt giận, thần nữ Triệu Hoa Anh, có lời muốn giải thích.”