Hoàng đế mỉm cười nhìn tiểu cô nương, ánh mắt dịu dàng: “---- Không giận nữa?” 

“Không để ý tới chàng.” Thanh Li kiêu ngạo liếc hắn, nàng ngồi dậy, hắn hỏi một đằng nàng trả lời một nẻo: “Thời gian không còn sớm, ta nên trở về thôi.”

Theo động tác đứng dậy của nàng, chiếc chăn mỏng trên người trượt xuống, lộ ra nửa bờ vai trần, hai má Thanh Li đỏ rực, nàng giữ chặt chăn mỏng nhìn về phía Hoàng đế: “Áo ngoài của ta đâu rồi?” 

Hoàng đế nằm nghiêng trên ghế, tay phải chống đầu nhìn nàng, tay trái chỉ chỉ ra bên ngoài, “Nha hoàn bên cạnh nàng mang đi rồi.” 

Vừa nói xong, hắn với lấy một chiếc áo ngoài màu lam mà cung nhân đã chuẩn bị sẵn choàng lên vai cho nàng.

“Đưa cho nàng ấy làm gì,” Thanh Li duỗi tay đễ hắn dễ dàng khoác lên cho mình, lên tiếng nghi ngờ: “Còn nữa, chiếc áo đó cũng đâu bị ướt hay dính bẩn, cần gì phải thay đổi.” 

“Để nàng ấy mặc hồi phủ chứ làm gì,” Hoàng đế choàng tay qua ôm tiểu cô nương, giọng nói hời hợt pha lẫn một chút thân mật, hắn muốn giữ nàng lại, “Diệu Diệu ở lại với trẫm mấy ngày được không?”

---- Thì ra, hắn để người khác mặc y phục của mình hồi phủ, sau đó giữ người thật ở lại trong cung.

Cũng đúng, dù sao chưa đại hôn, bản thân nàng vào cung thăm hoàng đế chẳng có gì đáng chê trách cả, nhưng nếu ở lại mấy ngày, người bên ngoài khó tránh khỏi dị nghị, truyền đi không có gì hay.

Chẳng qua là, Thanh Li bị hành vi của hắn dọa mấy lần, bây giờ nghe Hoàng đế nói như thế, nàng lại muốn từ chối.

Thế nhưng lời đã đến bên môi còn chưa thốt ra khỏi miệng, nàng bỗng thấy mồ hôi trên trán hắn chưa khô, không biết tại sao, trong lòng nàng chợt mềm nhũn, không đành lòng mở miệng.

“Ở lại thì ở lại, nhưng mà có một điều kiện,” Thanh Li lấy khăn, rướn người lên lau mồ hôi cho hắn, nàng nhếch môi nói tiếp: “---- Không cho chàng làm ẩu.”

Hoàng đế cúi đầu, cọ cọ mặt mình vào mặt nàng, dịu dàng trả lời: “Tùy ý nàng hết.”

Có lẽ tiếp xúc gần gũi cả buổi sáng và buổi trưa, Thanh Li cảm thấy má hắn cọ hơi đau, nàng đưa tay sờ soạng một lát rồi nhẹ giọng phàn nàn: “Diễn lang, nên cạo râu rồi.”

“Đúng là mỗi ngày ta đều cạo một lần,” Hoàng đế vẫn không tự ý thức được, hắn đưa tay sờ một chút mới phát hiện ra râu ria lởm chởm, hắn vừa kéo nàng ngồi xuống vừa nói: “Do hôm qua trẫm nghỉ ngơi hơi muộn nên lười cạo, hôm nay mới như thế.”

“Nữ nhân làm đẹp vì người mình thương, hôm nay ta tới gặp chàng, ta phải thử qua mấy bộ y phục mới chọn được bộ này đấy, chàng thì hay rồi,” Thanh Li đưa tay khẽ sờ lên má hắn, nàng cảm nhận được râu ria mới mọc thô ráp đâm đau, nàng chỉa chỉa lên cằm hắn rồi lẩm bẩm trách móc, “Ngay cả râu cũng không chịu cạo.”

“Không tim không phổi,” Hoàng đế điểm điểm lên trán nàng, “Trẫm vì ai mới thức khuya làm việc? Còn không phải muốn bớt chút thời gian dành cho nàng sao, nàng mới hay đó, không cảm động thôi còn quay ngược lại cắn ta một cái.”

Thanh Li biết mấy ngày gần đây Hoàng đế rất bận rộn, song nàng không ngờ ẩn chứa bên trong còn có lý do này, tâm tư nàng khẽ động, vừa cảm động vừa xót xa, thật sự theo lời hắn nói nàng nhớ tới tình hình chiến sự ở Tây Lương xa xôi kia, cộng thêm chuyện quân lương bị tham ô ngay trước mắt.

Chuyện phía trước liên quan chặt chẽ đến huynh trưởng ruột thịt của nàng, chuyện phía sau đang làm thành Kim Lăng dậy sóng, nàng không muốn quan tâm cũng không được.

Có điều công bằng mà nói ---- Đối với người khác, có lẽ họ chỉ chú ý đến chuyện phía sau, sợ thế cục quan trường thay đổi, song đối với Thanh Li mà nói, nàng lại quan tâm chuyện phía trước, không biết bao giờ nó mới chấm dứt.

Chuyện tham ô liên quan rất rộng, trước mắt có thể xảy ra một trận kinh biến, nhưng cẩn thận xét lại, Ngụy Quốc Công phủ chẳng bị ảnh hưởng gì cả ---- Trưởng tử nhà mình vẫn còn đang ở trên chiến trường Tây Lương, dù cho Ngụy Quốc Công có thiếu tiền thì cũng sẽ không động tay động chân với quân phí.

Nếu đã như thế, bất luận trận phong ba này lớn cỡ nào, liên lụy rộng rãi ra sao, cũng không ảnh hưởng gì lớn đến Thanh Li, nàng chỉ cần âm thầm cầu nguyện, chuyện này không ảnh hưởng đến đại ca là tốt rồi.

Nàng cực kỳ thoải mái, Ngụy Quốc Công phủ cũng không buồn lo, chỉ có những người còn lại trong Kim Lăng chưa chắc đã yên ổn, bọn họ vốn tưởng sợ bóng sợ gió một phen, ai ngờ Hoàng đế quyết tâm điều tra triệt để, dùng giao mổ trâu để giết gà, khiến không ít người sợ hãi, trong lúc nhất thời, những việc làm đi cửa sau không thể nào tiếp diễn được, thật sự có thể nói người nào cũng đua nhau trổ tài, thể hiện hết tài năng của mình.

Ngụy Quốc Công phủ là Hậu tộc, Hoàng đế cực kỳ yêu thích vị tiểu hoàng hậu kia, đương nhiên cũng có một số người tìm tới tận cửa, thấy trước mắt là hố lửa, Ngụy Quốc Công và Đổng thị làm sao chịu nhảy vào, cho nên quyết định đóng cửa từ chối tiếp khách, đuổi hết những
người có ý đồ.

---- Việc này tuy có thể đắc tội vài người, nhưng mà còn tốt hơn nhiều so với việc bị kéo xuống nước.

Hoàng đế hoàn toàn không biết chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà Thanh Li nghĩ được nhiều chuyện như thế, hắn chỉ cho là nàng đang nhớ nhung huynh trưởng đang ở chiến trường Tây Lương xa xôi kia, hắn cảm thấy hơi áy náy, ôm cả người tiểu cô nương vào lòng, “Diệu Diệu, tin tức từ Tây Lương mới vừa truyền về, huynh trưởng của nàng chỉ sợ không về kịp đưa nàng xuất giá.”

Thanh Li không ngờ Hoàng đế sẽ nói chuyện này, nàng hơi hoảng hốt, cũng may là hắn nói: “Không về kịp đưa nàng xuất giá” chứ không phải “Không có cách nào để đưa nàng xuất giá” nên nàng yên tâm lại mấy phần, song dù như vậy, sắc mặt nàng vẫn có chút lo lắng, “Sao thế, tình hình chiến sự không như ý hả?”

“Cũng không phải không như ý,” Nói đến chuyện này, Hoàng đế nhíu mày, chẳng hề cảm thấy nói với tiểu cô nương có gì không tốt ---- Dù sao đại ca người ta vẫn ở nơi đó, làm sao có thể không lo lắng, “Chiến sự không thất bại, chẳng qua là hai bên đang giằng co, không dứt ra được.”

Thanh Li không hiểu rõ những chuyện này lắm, nhưng vì có liên quan đến huynh trưởng nhà mình, nên nàng nhìn Hoàng đế không chớp mắt, chờ hắn nói tiếp.

Vì thế trong lòng Hoàng đế ghen ghét thật lâu, thấy tiểu cô nương muốn nghe, hắn cũng nguyện ý nói với nàng vài lời, hắn suy nghĩ một chút rồi nói dễ hiểu nhất, “Hiện tại đã là tháng sáu rồi, cả Kim Lăng và Tây Lương đều bước vào thời kỳ nóng bức đỉnh điểm, có điều chỉ cần qua thêm ba tháng nữa, thời tiết bên kia sẽ lạnh đột ngột, vượt xa mức độ của Kim Lăng. Lần xuất chinh này nhiều binh sỹ phía ta đều là thiếu niên trẻ tuổi, khó có thể chịu được giá rét, đến lúc đó nhất định chiến lực sẽ giảm, ngoài ra Hà Tây vốn là nơi hoang vu, mấy năm liên tiếp đều được miễn thuế má thì làm gì có đủ đồ dùng, lần hỗ trợ quân lương này cũng là do các phủ huyện lân cận gom góp, 120 cân lương thực, trên đường dân phu vận chuyển đã ăn hơn một nửa, tiếp tục vận chuyển thì không biết tiêu hao bao nhiêu nữa, càng không cần nói đến Tây Lương nhiều dị tộc cư ngụ, ngư long hỗn hợp, mặc dù bọn họ không kết nối với nhau, nhưng với tình hình như thế, khó tránh thêm phiền...”

Hoàng đế nói nhiều như thế, Thanh Li cũng mơ hồ hiểu ra được mấy phần, nhìn về phía hắn, nàng thử thăm dò: “Nếu mùa rét đến trước khi chiếm cứ Sóc Phương thành, chúng ta có thể mượn lợi thế địa hình, thủ vững đến sang năm thì mọi vấn đề đều được giải quyết, đúng không?”

Hoàng đế chỉ tùy tiện nói với nàng một chút, không ngờ tiểu cô nương nhìn qua có vẻ vô tâm nhưng đầu óc lại linh hoạt như vậy, hắn kiềm chế không được tán thưởng một câu: “Diệu Diệu thông minh.”

Thanh Li cũng chẳng thông minh gì, chỉ là ngày xưa lão Trấn Quốc Công hay kể mấy chuyện này cho nàng nghe, mà nàng cũng không phải trẻ con thật sự, mưa dầm thấm đất nên đương nhiên nhớ kỹ một chút, nghe hắn khen nàng chỉ khiêm tốn lắc đầu, ăn ngay nói thật, “Không phải đâu, ngày xưa đôi lúc ngẫu nhiên tổ phụ có nói vài lời, ta miễn cưỡng đoán thử mà thôi.”

“Có thể đoán đúng là giỏi rồi,” Hoàng đế cúi đầu hôn nhẹ lên hai gò má nàng rồi cười nói: “Phải thưởng.”

Đây là phần thưởng gì chứ, rõ ràng là hắn đổi một cách khác để chiếm lợi ích, Thanh Li mỉm cười lườm hắn, lúc nàng đang định nói chuyện thì bỗng nghe một giọng nữ xa lạ truyền tới.

“Hôm nay thời tiết thật là tốt, có điều mặt trời hơi lớn một chút thôi, con nhìn xem đã là buổi chiều rồi mà mấy bụi cỏ Phi Yến vẫn còn ỉu xìu, không có một chút tinh thần nào cả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play