Mặt nàng đỏ rần nhưng vẫn thuỷ chung không nói một lời, nàng trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, trong đầu bỗng loé lên một suy nghĩ: “Lúc trước thời tiết còn lạnh, ta mặc y phục rất dày, làm sao chàng thấy được?” 

“Hay là trong cái đêm ở Phù Yên Sơn?” 

Thanh Li nói không nên lời nữa, nàng trừng hắn, nói đứt quãng: “Đêm đó tại trúc lâu... Chàng đã làm cái gì?”

“Đêm hôm khuya khoắt thì có thể làm gì chứ,” Hoàng đế cố ý trêu chọc nàng, “Đương nhiên là ngủ rồi.” 

Hắn biết mình hỏi chuyện gì nhưng lại cố tình lừa gạt, dù xấu hổ mấy Thanh Li vẫn phải hỏi cho rõ, gấp gáp không chịu được, nói chuyện càng thêm lắp bắp: “Chẳng lẽ chàng đã... Chẳng lẽ đã...” 

“Chẳng lẽ cái gì?” Hoàng đế gối đầu lên khuỷu tay mình, nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương, ngữ điệu bình thường, “----Chẳng lẽ đã lén lút sờ soạng vài cái đúng không?” 

Lời nói của hắn quá trần trụi, Thanh Li tức phát điên, nàng không nói một câu mà nước mắt đã thi nhau rơi xuống. 

Hoàng đế hơi luống cuống, hắn vội vàng ôm lấy tiểu cô nương dỗ dành, “Diệu Diệu, Diệu Diệu? Cô nương ngoan, đừng khóc nữa, trẫm chỉ nói đùa để trêu nàng thôi, không phải thật đâu mà.” 

Nước mắt Thanh Li rơi liên tục, nàng không để ý đến Hoàng đế nữa mà đẩy đầu hắn ra, sửa sang y phục của mình lại, sau đó nhấc chân muốn đi ra ngoài. 

Tiểu cô nương khóc thành cái dạng này, làm sao Hoàng đế để nàng đi dễ dàng như vậy được, hắn không ngừng ôm lấy nàng, cúi đầu hôn lên đôi gò má ướt đẫm, an ủi: “Diệu Diệu đừng giận mà, trẫm chỉ đùa với nàng thôi, không có ý gì khác hết.” 

Thanh Li không để ý tới hắn, nàng đẩy đẩy cánh tay rắn chắc đang vòng quanh eo mình ra, “Chàng buông tay, ta phải về nhà.” 

Cánh tay Hoàng đế chẳng xê dịch chút xíu nào, hắn dịu dàng nói: “Mới tới không bao lâu đã vội trở về, không muốn trò chuyện với trẫm sao?”

“Dù sao chàng chỉ bắt nạt ta,” Hai mắt Thanh Li đẫm lệ trừng hắn, giọng nói ấm ức run rẩy, “Xấu lắm, không quan tâm tới chàng nữa!”

“Đúng đúng đúng,” Hoàng đế nhẹ nhàng trấn an tiểu cô
nương, “Đều do trẫm không tốt, Diệu Diệu cứ đánh trẫm cho hả giận được không?”

Thanh Li quay mặt sang chỗ khác, tự mình lau nước mắt, mặc kệ hắn.

Thấy thái độ của nàng thả lỏng, hắn an tâm hơn một chút, ôm nàng ngồi trở lại trên giường, “Là trẫm không tốt, không biết giữ miệng làm Diệu Diệu tức giận ---- Trẫm xin lỗi Diệu Diệu có được không?”

Thanh Li bĩu môi, nhắm mắt không muốn nhìn hắn, càng không quan tâm tới hắn.

“Diệu Diệu, tốt xấu gì cũng nói một tiếng đi,” Thấy nàng như thế, Hoàng đế vừa không kiên nhẫn vừa lo lắng, hắn nói nhỏ bên tai nàng, “Nàng không nói lời nào, trong lòng trẫm rất hoảng hốt.”

Thanh Li giận vì hắn không biết giữ miệng, nàng cúi đầu không nói một lời.

Tính tình tiểu cô nương rất mềm mại, song lúc cố chấp thì đúng là không ai bằng, có lẽ vì đang ở trong nội thất, không khí lưu thông không tốt lắm, trong lòng Hoàng đế sinh ra vài phần vô lực, sau lưng đổ một ít mồ hôi.

Hắn liếc nhìn tiểu cô nương không ngờ sẽ tức giận đến thế, “Nơi này khó chịu, chúng ta đổi sang một nơi khác có được không?”

Thanh Li không trả lời, Hoàng đế coi như nàng đồng ý, trái phải chẳng có ai dám nhìn thẳng, hắn cũng không buông nàng ra mà cứ giữ nguyên tư thế này, ôm tiểu cô nương đến đình nghỉ mát bên cạnh hồ Minh Cừ.

Đình nghỉ mát xây sát hồ, xung quanh có lụa mỏng che khuất, nước trong gió mát, đúng là nơi thích hợp để giải nóng.

Hai người ầm ĩ một lúc lâu, hiện giờ mặt trời đã lên cao, Hoàng đế thấy tiểu cô nương vẫn làm mặt lạnh không để ý tới mình, trong lòng hắn vô cùng hối hận, một mặt ôm nàng ngồi trên đùi, một mặt gọi Thái giám đến truyền lệnh.

Hắn nói với Thanh Li, “Diệu Diệu cũng mệt rồi, hay là ăn chút gì đó nhé?”

Thanh Li vẫn chưa nguôi giận, nàng nghiêng đầu lườm
hắn, không trả lời.

Hoàng đế thấy cuối cùng nàng cũng chịu lộ ra chút phản ứng, lòng hắn thả lỏng một chút, cũng nắm chắc thêm mấy phần.

Dù sao cũng là lệnh của thiên tử, thức ăn ngày mùa hè lại thanh đạm không chứa nhiều dầu mỡ, thời gian qua không bao lâu đã có thái giám nối đuôi nhau đi vào, bày thức ăn lên kín cả cái bàn không tính là nhỏ.

Theo quy định của Đại Tần, một bữa ăn của Hoàng đế bao gồm tám mươi mốt món, có điều trên thực tế không nhiều đến thế, Hoàng đế không phải người ham mê ăn uống, hắn chẳng tha thiết gì đối với chuyện này là mấy, thế là giảm thực đơn các bữa ăn của mình xuống còn mười tám món.

Ngự thiện phòng tin tức nhanh nhạy, bọn họ biết hôm nay vị tiểu hoàng hậu mà hoàng đế cực kỳ yêu thương vào cung, cho nên đánh bạo tăng gấp đôi món ăn, thế là ba mươi sáu chén đĩa được trang trí thật xinh đẹp bày lên bàn.

Do giữ lại thói quen khi còn ở Tây Bắc, lúc Hoàng đế ăn cơm cũng không quen có người hầu hạ, giờ khắc này hắn còn phải tập trung tinh thần dỗ tiểu cô nương vui vẻ nên càng không muốn giữ người ở lại, hắn vẫy vẫy tay ý bảo đám thái giám lui xuống hết đi.

Hiện giờ trong đình mát mẻ chỉ còn lại hai người Thanh Li và Hoàng đế, hắn vờ như không thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thanh Li mà tươi cười giới thiệu các món ăn trên bàn cho nàng, bày đĩa lớn đĩa nhỏ trước mặt tiểu cô nương.

Thanh Li lơ đãng liếc mắt nhìn một chút, tất cả các món ăn kia đều là những món nàng thích, khi nhìn thấy lòng nàng đã mềm mại hơn ba phần, song khi nàng chợt nhớ tới mấy lời của Hoàng đế lúc nãy, đáy lòng không kiềm chế được hừ lạnh một tiếng.

Nàng chậm rãi cầm đũa, chậm rãi thưởng thức, nhưng vẻ mặt vẫn không để ý hắn như cũ.

Hoàng đế cười cười nhìn tiểu cô nương, hắn cũng không nói nhiều, tập trung tinh thần gắp thêm đồ ăn cho nàng.

Một bữa cơm nói dài không dài mà ngắn cũng không ngắn, sức ăn của Thanh Li lại nhỏ, nàng ăn rất ít nên đương nhiên là kết thúc sớm.

Trong lòng nàng vẫn còn giận dỗi, ăn xong nàng liền đứng dậy khỏi người Hoàng đế, đòi đi  về nhà.

Hoàng đế nói: “Đang giờ ngọ, trời rất nóng, nàng gấp gì chứ, ở lại đây nghỉ một chút đi.”

Thanh Li ngước nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, nàng đành ngầm đồng ý.

Nói là đình nghỉ mát nhưng không gian bên trong rất lớn, Thanh Li chẳng muốn đi đâu nữa, Hoàng đế bèn sai người mang ghế dài tới, thuận tiện lấy thêm một tấm thảm mỏng, xong xuôi hắn mới gọi tiểu cô nương sang ngủ một lát.

Vừa đến giờ ngọ nàng đã cảm thấy buồn ngủ, dùng cơm xong thì cảm giác càng rõ ràng hơn, nàng lười biếng nhắm mắt lại, không đến bao lâu thì ngủ mất.

Giấc ngủ này nàng ngủ rất sâu, lúc Thanh Li mơ màng thức dậy thì hơi nóng bên ngoài đình đã giảm bớt mấy phần, không khí không còn oi bức như trước, tiếp theo nàng cảm thấy có gió nhẹ lướt qua, mang theo mấy phần mát mẻ thoải mái.

Nàng lười biếng mở mắt, lúc này Hoàng đế đang nằm nghiêng bên cạnh nàng, hắn đang duỗi tay quạt cho nàng.

Mặc dù ánh nắng đã giảm nhưng khí nóng vẫn chưa giảm bao nhiêu, hắn nằm sát bên cạnh mình, trên trán lấm tầm mồ hôi, không biết đã quạt bao lâu.

Nháy mắt, trong lòng nàng hơi chua chua, không nói được cảm giác gì.

Những giận hờn lúc nãy bỗng tan biến không còn bóng dáng.

Thấy nàng thức dậy, động tác trên tay Hoàng đế ngừng lại, hắn dịu dàng hỏi: “Nàng thức dậy chưa?”

Thanh Li bình tĩnh nhìn hắn một lát, nàng chợt kề sát lại, vén vạt áo hơi lỏng của hắn ra rồi hung hăng cắn lên vai hắn một cái.

Cắn rất mạnh, đầu lông mày Hoàng đế nhíu chặt, hắn giương mắt nhìn tiểu cô nương.

Thanh Li không hề sợ hãi, nàng vẫn nhìn chằm chằm hắn, một lát sau mới lên tiếng, “---- Sau này không được như thế nữa.”

“Lần này nàng giận như thế,” Hoàng đế hoàn toàn thả lỏng, hắn cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, “Làm sao ta dám nữa.”

Thanh Li miễn cưỡng cho hắn thể diện, nàng vùi đầu vào hõm vai hắn, “Hừ!”

***

Tác giả: Ừm, ở trong cung chơi vài ngày, sau đó là đến đại hôn, được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play