“Chàng... Người này,” Thanh Li bị Hoàng đế đè dưới thân, hơi thở gấp gáp không chịu được, nàng phiền muộn đấm lên ngực hắn, “Dù sao vẫn là chàng bắt nạt ta! Bắt nạt ta! Đáng ghét quá đi mất!”
“Đây là tính là bắt nạt cái gì,” Hoàng đế cười nhìn mặt nàng một hồi rồi mới nói tiếp, “Tiểu Diệu Diệu mới như hôm nay mà đã chịu không nổi thì đợi đến sau khi đại hôn, nàng là người chịu khổ đầu tiên đấy.”
Mắt Thanh Li trừng thật lớn, nàng muốn mở miệng phản bác, thế nhưng lời vừa đến bên miệng, nàng bỗng có cảm giác không còn chút sức lực, nàng che mặt yểu xìu nói một câu: “Không cho chàng quá phận.”
Hoàng đế nghe thế, hắn ngẩng đầu cười cười nhưng không trả lời nàng.
Ve kêu vang trời bên ngoài, ồn ào đến nỗi làm cho lòng người hốt hoảng.
Giờ khắc này Thanh Li hơi sợ, nàng điềm đạm đáng yêu kéo ống tay áo hắn, nũng nịu gọi: “Diễn lang~”
Khoé môi Hoàng đế hơi nhếch lên, nhưng vẫn không nói một lời, hắn giơ tay chỉ chỉ vào hai gò má mình một cái.
Thanh Li có chút do dự, song nhìn vẻ mặt cười như không cười của Hoàng đế, nàng biết ngay trong lòng hắn vẫn còn ý nghĩ xấu, nếu bây giờ nàng chống cự thì sau đó không biết hắn sẽ giày vò bản thân mình thế nào, chẳng bằng chịu đựng qua hôm nay, tối nàng trở về nhà là được.
Nghĩ như thế, nàng quyết định chắc chắn, tay vòng qua ôm lưng hắn rồi nhẹ nhàng đặt môi hôn lên môi hắn.
Hoàng đế mãn nguyện cười rộ lên, không để tiểu cô nương kịp lấy lại tinh thần, hắn bỗng đè đầu vai nàng lại, hôn dài một đường từ má xuống tới cổ.
Vẻ mặt nóng bỏng, ánh mắt sắng rực, trông có vẻ giống như muốn nuốt nàng vào bụng.
Thanh Li hiểu tính của hắn, loại chuyện này nàng càng đẩy hắn càng hưng phấn, nàng đỏ mặt nhắm mắt lại, để mặc hắn làm ẩu, đến khi nào hắn hết hưng phấn thì sẽ dừng lại.
Hoàng đế thấy tiểu cô nương không hề phản kháng, ngọn lửa trong lòng càng bắt đầu mãnh liệt hơn, động tác cũng bất giác tăng thêm mấy phần sức lực, thẳng cho đến khi môi lưỡi chạy đến trước ngực tiểu cô nương một lần nữa, lúc này nàng mới mạnh mẽ đẩy hắn một cái.
Thanh Li nhỏ giọng nói: “Diễn lang, đừng hôn ở đây...”
Kỳ thật, Hoàng đế vốn cũng không muốn đâu.
Lúc ở tại trúc lâu, hắn đã đồng ý với tiểu cô nương trước khi thành thân sẽ không viên phòng, bình thường hắn không phải là người thất tín.
Thế nhưng hôm nay chẳng hiểu tại sao, vừa nhìn thấy nàng là hình như trong lòng có ngọn lửa bùng lên dữ dội, không ngừng lại được, ý loạn tình mê.
Đại khái giống như lời hắn đã nói lúc nãy vậy, gần đây thời tiết quá mức khô nóng, khiến cho đầu óc người ta cũng lơ lơ lửng lửng.
Chẳng qua là, Hoàng đế cúi đầu nhìn sắc mặt ửng hồng của tiểu cô nương, cực kỳ dễ thương yêu kiều, trong đầu hắn chợt hiện lên một câu tục ngữ.
---- Rượu không say người tự say, sắc không mê người người tự mê.
Hít một hơi thật sâu, hắn liền dừng lại theo ý Thanh Li, sau đó ôm vai nàng, nằm lại trên giường.
Lòng Thanh Li bỗng chốc buông lỏng.
Hoàng đế lưu luyến không rời nhổ miếng thịt đã dâng đến miệng, song hắn vẫn không quên chiếm một chút lợi ích, hắn liếc nhìn tiểu cô nương đang âm thầm thấy may mắn, “---- Lần này, không thể trách trẫm nông cạn làm trái lễ giáo, nói cho cùng, tất cả là do Diệu Diệu quá quyến rũ mà thôi.”
Thanh Li không có lòng dạ so đo những thứ được mất này với Hoàng đế, nàng muốn lửa tình trong lòng hắn tắt hẳn nên thuận miệng hùa theo, “Đúng, đều trách ta hết.”
“Ồ!” Hoàng đế rất ngạc nhiên khi nghe thấy mấy lời ấy, sau đó hắn lại bày ra vẻ chiếm được lợi ích còn khoe mẽ, “Vậy Diệu Diệu sai ở đâu?”
Thanh Li bị mấy lời này của hắn làm cho nghẹn họng, tiếp theo tâm tư mau chóng bình phục, nàng dịu dàng nói: “Ta đều nghe theo Diễn lang hết, chàng nói cái gì thì là cái đấy.”
“Người ta nói xuất giá mới tòng phu,” Hoàng đế nói: “Còn nàng thì rất ngoan ngoãn, chưa gả tới đây mà đã dối với trẫm nghìn theo trăm như như ý rồi.”
Thanh Li hơi hối hận vì đã hùa theo hắn, có điều tên đã lên dây, không bắn không được, nàng không thể đổi giọng.
Mắt nàng giật giật, “Nên thế mà...”
Mi mắt Hoàng đế cụp xuống, bình tĩnh nhìn nàng một lát, yết hầu trượt lên trượt xuống, hắn kề sát vào mặt tiểu cô nương, nhỏ giọng nói: “Ngoan thật hay là giả vờ ngoan ngoãn?”
Thanh Li cảm giác có gì đó không đúng lắm, nàng không dám nói gì mà hơi nghiêng đầu sang bên cạnh tránh né, hàm hồ suy đoán: “Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí*.”
*Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: người nhân thấy điều nhân, người trí thấy điều trí, ý nói: Từ nội tâm ảnh hưởng đến kiến giải, quan điểm, cách xử sự.
Hoàng đế kéo đai lưng nàng lại, ôm cả người tiểu cô nương vào lòng mình, gối đầu lên mái tóc dài của nàng hít hà thật sâu, rốt cuộc hắn cũng ngẩng đầu lên.
Từ lúc vừa gặp gỡ đến giờ, hắn không hề che đậy nhìn chằm chằm vào ngực mình, hiện giờ tuy ánh mắt hắn đã buông tha, nhưng Thanh Li chẳng tin Hoàng đế muốn hôn ngực nàng chứ không phải những nơi khác.
Ý tứ trong lời hắn rất hàm hồ nhưng hướng ngón tay chỉ lại rất rõ ràng, Thanh Li che ngực lại theo bản năng, nàng đỏ mặt từ chối: “Không.”
“Được rồi,” Hoàng đế cực kỳ thích cái tính hay thẹn thùng của nàng, biết nàng sẽ không dễ gì đồng ý, cho nên bây giờ bị nàng từ chối hắn cũng không ngạc nhiên lắm, càng ngạc nhiên hơn là hắn chẳng hề dây dưa mà chỉ nói: “Nàng không nguyện ý, trẫm cũng không bắt buộc.”
Lần này hắn tỏ vẻ nhẹ nhàng buông tha, quả thực là rất cao thượng, so với sói hoang không buông tha người lần trước hoàn toàn khác biệt, thậm chí Thanh Li còn nghi ngờ không biết có phải Hoàng đế bị đánh tráo thành người khác rồi không.
“Trong lòng của nàng, trẫm là ai,” Thấy ánh mắt nghi ngờ của tiểu cô nương Hoàng đế cười cười, ánh mắt hắn chuyển qua nhìn thẳng vào mắt nàng, “Có phải không hề chú ý đến cảm nhận của nàng, chỉ cần bản thân ta vui sướng là đủ?”
---- Ừm, ở trong lòng ta, chàng chính là loại người này, cũng may là tự chàng hiểu rõ.
Thanh Li âm thầm trả lời một câu, sau đó nàng suy nghĩ đến mấy lời Hoàng đế vừa nói, chợt thấy có chút áy náy --- Hình như mình đã nghĩ hắn quá xấu xa rồi, nhưng mà dù sao hắn cũng không đáng tin, nàng bối rối quá.
“Còn nữa,” Nàng đang âm thầm cảm thấy tội lỗi thì đã thấy Hoàng đế kề sát vào tai mình, nói khẽ: “Trẫm cũng không gấp hưởng thụ nửa khắc này lắm.”
Ánh mắt Thanh Li hoảng hốt như một bé thỏ nhỏ, hắn híp mắt, lời nói mang thâm ý khác: “Diệu Diệu, cho dù đôi bồ câu nhỏ của nàng có càng bay càng cao, thì cuối cùng cũng không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay trẫm.”
Thanh Li không kiềm nén được đỏ mặt, gần như là bị xung huyết, một đôi mắt đẹp tức giận trừng hắn, mắc cỡ đến nỗi không nói nên lời.
---- Coi như nàng đã hiểu được, từ đầu tới cuối hắn vẫn luôn là người xấu.
“Trẫm đã nói là lớn hơn, quả nhiên chưa từng sai,” Hoàng đế vừa hôn lên hai gò má nàng vừa nói tiếp: “---- Lúc trước giống như trái đào nhỏ mà bây giờ đã trở thành đôi bồ câu rồi.”
Thanh Li sống hai đời, nàng chưa từng nghe nói Hoàng đế nào suốt ngày nói lời không nghiêm chỉnh như thế, da mặt dày không chịu nổi, mức độ vô sỉ thì càng không cần phải nói.