Đây là nơi ngự tọa của hoàng đế, hắn tự mình ngồi thì không sao, tự nhiên ôm mình ngồi lên là ý gì, Thanh Li hoảng hốt, vội vàng đẩy vai hắn, luôn miệng phản đối, “Không được, không được mau thả ta xuống... Diễn lang!”
Hoàng đế cúi đầu hôn lên vành tai nàng, nhỏ giọng giải thích: “Trẫm ppm nữ nhân của mình, tại sao lại không được?”
“Không phải,” Thanh Li gấp gáp xuống dưới, nghĩ cũng không dám nghĩ, phản bác lại ý tứ trong lời nói của hắn, “Diễn lang, đừng ôm ở đây --- đổi nơi khác, chàng muốn ôm sao cũng được.”
Đây mới chính là những lời hoàng đế thích nghe, hắn thỏa mãn cười vài tiếng rồi ôm nàng đứng lên đi vào phía trong.
Mấy thái giám vẫn theo hầu một bên, hắn không có tâm trạng nào để ý tới, biết tính tiểu cô nương hay xấu hổ nên mới dặn dò, “Trẫm và hoàng hậu trò chuyện, các ngươi hãy lui ra đi.”
Trần Khánh và mấy thái giám khác hành lễ cúi chào rồi lập tức đi ra ngoài, lúc ra đến cửa còn không quên chu đáo khép cửa lại.
Ban đầu Thanh Li vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc xa cách lâu ngày mới gặp lại, đợi đến khi người đi hết sạch rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người là nàng và hoàng đế, lúc này nàng mới kịp nhận ra, cảm thấy có chút sợ, nhưng lại không dám để lộ trước mặt Hoàng đế, nàng cố hết sức ngụy trang mạnh mẽ trừng mắt với Hoàng đế, “---- Không cho phép chàng xằng bậy.”
“Không xằng bậy, không xằng bậy.” Ngay cả một chút thành ý cũng không có, Hoàng đế ôm tiểu cô nương không buông, sau đó đè nàng lên giường, không đợi Thanh Li kịp phản ứng, hắn đã cúi đầu ngậm lấy môi nàng.
Giữa lúc răng môi triền miên, Thanh Li nghe hắn đứt quãng: “Diệu Diệu, trẫm rất nhớ nàng.”
Dường như tim đập trật một nhịp, hắn chẳng thèm che giấu nói lên lời nhớ nhung trong lòng, Thanh Li cũng không đành lòng đẩy hắn ra nữa, nàng nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn trên môi của hắn.
Trời ngày hè oi bức, y phục đơn bạc, hai người dán sát vào nhau, lúc đầu Hoàng đế chưa cảm nhận được gì, song ôm hồi lâu, hắn mới chợt ý thức được nơi nào đó khác với trước kia.
Hắn cười cười, chậm rãi buông lỏng con mèo nhỏ hít thở không thông trong lòng, “Tiểu cô nương,”
Hôn lên trán nàng một cái, Hoàng đế nói: “Có nhớ trẫm hay không?”
Thanh Li bị hắn đặt trên giường hết hôn rồi lại hôn, dung nhan xinh đẹp không còn chút sức lực, nàng lườm hắn nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn trả lời thật lòng, “Nhớ chứ!”
“Trẫm cũng rất nhớ nàng,” Hoàng đế kề sát vào tai Thanh Li, có thâm ý khác, “Bởi vì trời nóng, có đôi khi nhớ nàng đến nỗi mất ngủ.”
Thấy mặt mày Hoàng đế tươi cái, Thanh Li biết ngay hắn chẳng có ý tốt lành gì, nàng đã từng sống trong xã hội hiện đại cởi mở, loáng thoáng có thể hiểu được vì sao hắn mất ngủ, trong lòng cực kỳ mắc cỡ, nàng đưa tay đánh lên bả vai hắn một cái, “Chàng đáng ghét!”
“Đúng đúng đúng, trẫm đáng ghét,” Hoàng đế bắt được bàn tay nhỏ bé của nàng, hắn bình tĩnh ngắm Thanh Li một lúc lâu, “...Hình như đẫy đà hơn không ít?”
Thanh Li tiếp xúc với Hoàng đế lâu như thế, chuyện thân mật nhất giữa hai người là lần ngủ lại ở trúc lâu kia, mặc dù như thế nhưng vẫn chưa có gì lộ ra trước mắt hắn, ngoại trừ tự bản thân Hoàng đế làm ẩu ra thì hai người nhiều lắm chỉ là ôm nhẹ hôn nhẹ, tự nhiên bây giờ nghe Hoàng đế nói như thế, nhất thời Thanh Li chẳng hiểu gì cả.
Qua một hồi lâu, nàng mới bừng tỉnh từ trong mộng, mặt đỏ đến mang tai, ngay cả vành tai cũng đỏ lên.
“Người xấu!” Thanh Li dùng sức đẩy hắn ra, thế nhưng sức Hoàng đế mạnh, há có thể để một tiểu nữ nhân đẩy ra, đẩy mãi không được, sau đó nàng hận không thể chôn đầu vào chăn, bực mình nói: “Ta có lòng tốt đến thăm chàng, còn chàng chỉ biết bắt nạt ta thôi!”
“Làm sao trẫm nỡ bắt nạt nàng,” Hoàng đế cúi đầu nhìn nàng, hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Đẫy đà hay không, chẳng lẽ ngay cả nàng cũng không phát hiện được?”
Nói nhảm, đó là thân thể của mình, sao nàng có thể không phát hiện ra được!
Trước đó vài ngày, buổi chiều đi tắm Thanh Li đã phát hiện, so sánh với trước kia, bộ ngực của nàng đã đẫy đà hơn rất nhiều, nàng còn tưởng là ảo giác của mình, tiếp theo lúc mặc y phục, hình như chỗ ngực chật hơn một chút.
Thanh Li ngượng ngùng, tuy nhiên cũng rất vui mừng vì sự phát triển của mình, trong vui sướng lại trộn lẫn mấy phần lo lắng, nàng không thể nói với người khác nên lặng lẽ đi tìm Đổng thị tâm sự.
Lúc đầu Đổng thị có hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức che miệng cười cười, Thanh Li mắc cỡ đỏ mặt, giận dỗi nhìn mẫu thân, không nói một lời.
“Không cần lo lắng,” Cười xong Đổng thị mới an ủi nàng, “Diệu Diệu đang tuổi phát triển, chẳng có gì lạ cả, còn nữa mấy vị nữ quan kê thuốc cho con, toàn là sử dụng cho nữ tử dưỡng nhan, nương đã tìm người xem qua, hoàn toàn không có vấn đề, trước mắt công dụng đã phát huy, cũng bình thường thôi.”
Mẫu thân cho câu trả lời thuyết phục, Thanh Li cũng không hỏi thêm gì nữa, nàng rầu rĩ quay về tiểu viện của mình.
Ngoài miệng thì không nói gì nhưng trong lòng thì bối rối vô cùng.
---- Trổ mã tự nhiên còn chưa tính, tự nhiên hiện tại phải uống thuốc, mặc dù những phương thuốc kia đều là để bồi dưỡng thân thể, rất có lợi cho sức khỏe của mình, bộ ngực lớn hơn cũng là thuận tiện hưởng lây, song mỗi lần nghĩ tới những phương thuốc kia có nguồn gốc từ trong nội cung, là lòng nàng lại không yên.
Chuyện này tựa như vì muốn Hoàng đế thoải mái nên mới...
Nàng đang xấu hổ thì nghe Hoàng đế nói tiếp: “Thế nào, Trẫm không đoán sai chứ?”
Thanh Li nghiêng đầu lườm hắn, tức giận mắng: “Ai cần chàng lo!”
“Trẫm nhẹ nhàng nói chuyện với nàng,” Thậm chí chưa kịp cởi giày, Hoàng đế ôm nàng xoay người một cái, nhất thời hai người đổi vị trí cho nhau, hắn đặt Thanh Li bên người mình, chậm rãi nói: “Nàng khá lắm, ngược lại dám hung hăng với trẫm.”
“Hung dữ thì sao,” Thanh Li vò mẻ không sợ sứt, giận dỗi nói tiếp, “Chàng muốn như thế nào?!”
“Chẳng thế nào cả,” Hoàng đế không đếm xỉa trả lời một câu rồi cười như không cười liếc nàng một cái, nói nhỏ vào tai nàng, “Trẫm chỉ để ý một chuyện, rốt cuộc ngực Diệu Diệu đẫy đà cỡ nào.”
Hắn vừa lộ ra sắc mặt này, bản năng Thanh Li mách bảo có gì đó không ổn, “Diễn lang ---- Chàng đừng...”
Nàng nói quá muộn.
Lời nàng vừa thốt ra khỏi miệng thì Hoàng đế đã cúi đầu xuống, đôi môi hơi nóng dán lên phần da thịt trắng như tuyết nhô cao cao kia, hắn dịu dàng hôn, mang theo nhu tình mật ý không nói sao cho hết.
Thậm chí, sau khi đôi môi lưu luyến hôn lên, hắn vẫn không quên thè lưỡi ra liếm liếm.
Tim Thanh Li đập nhanh đến nỗi muốn nhảy vọt ra ngoài, nhưng nàng lại không biết làm thế nào với hắn, nàng phát cáu đưa chân đá hắn thì Hoàng đế lập tức duỗi tay, dễ dàng bắt được mắt cá chân của nàng, nhất thời càng bất đắc dĩ.
“Quên rồi à,” Hắn mỉm cười nhìn sắc mặt nàng đỏ ửng, tiểu cô nương yêu kiều xinh đẹp không gì sánh nổi, hắn lại kề sát vào tai nàng, “Lần trước trẫm trừng trị nàng thế nào, nàng quên rồi phải không?”
“Người xấu!” Thanh Li che mặt, “Sau này không vào cung thăm chàng nữa.”
“Bước vào địa bàn của trẫm mà còn muốn đi ra ngoài?” Hoàng đế nhìn nàng cười cười, hàm răng trắng sáng đều như bắp lóe sáng chói mắt, hắn từ tốn nói: “---- Muộn rồi.”