Ngày hôm sau, Thanh Li dậy sớm trang điểm, sau khi dùng điểm tâm xong thì liền dẫn Ngọc Trúc và Oanh Ca ngồi xe ngựa đi vào cung.
Đổng thị chu đáo hơn nàng nhiều, bà dặn dò Thanh Li phải dẫn theo mấy vị nữ quan ---- Dù sao các bà ấy vốn đi ra từ nội cung, địa bàn cũng quen thuộc, ít nhiều gì có thể chỉ điểm nàng vài câu.
Đương nhiên Thanh Li bằng lòng.
Thành Kim Lăng lúc đầu có tên là Kiến Khang, vốn là thủ phủ của tiền triều, các triều đại tiếp theo cũng xây dựng kinh đô ở đây, có điều tiếp đó người ta cảm thấy hai chữ Kiến Khang không hay nữa nên mới đổi thành Kim Lăng, qua mấy đời, ngoại trừ một số văn nhân kiến thức uyên bác thì phần lớn dân chúng đã không còn nghe danh thành Kiến Khang từ lâu.
Do thương xót các đại thần hằng ngày vất vả tảo triều cho nên Hoàng thành được xây dựng cách các phủ đệ quyền quý không xa lắm, lúc này Thanh Li đi xe ngựa, chỉ mất thời gian chưa đến hai chung trà, nàng đã tới cửa cung.
Bên ngoài hộ vệ tiến lên nói chuyện với thủ vệ, Thanh Li ngồi trong xe nghe hết những gì bọn họ nói không sót một chữ, bỗng nhiên lòng nàng khẽ rung động, nhớ đến một chuyện khác.
Ngón tay nhỏ thon dài vén rèm che lên một chút xíu, thông qua khe hở nho nhỏ này nàng đưa mắt quan sát khắp Hoàng thành.
Vừa nguy nga vừa hùng vĩ, trang nghiêm và nghiêm túc, nhìn thoáng qua có cảm giác như một ngọn núi cao ngất.
Hoàng quyền tối cao khiến cho người ta vô thức thở gấp và có cảm giác áp bức không nói thành lời.
---- Nơi này là chỗ nàng sẽ sinh sống trong tương lai.
Trong đầu Thanh Li thoáng u tối rồi lập tức bình tĩnh trở lại.
Nói thế nào nhỉ, có thể xem nàng là nữ chủ nhân của nơi này, suy nghĩ linh tinh những chuyện kia làm gì.
Nói vô sỉ một chút, nơi này là nhà của nàng, trượng phu nàng hiện giờ đang ở trong đấy, không bao lâu sau nơi này sẽ có con của bọn họ, tưởng tượng đến đây, Thanh Li có cảm giác thân thiết hơn rất nhiều.
Cẩn thận nghĩ lại, đây là lần đầu tiên nàng tiến vào Hoàng cung.
Bên cạnh Hoàng đế hoàn toàn không có thê thất phi thiếp, ngày lễ ngày tết cũng không triệu kiến mệnh phụ, Hoàng thái hậu mất sớm, tình cảm giữa hoàng đế và các vị thái phi lại mỏng manh, đương nhiên các bà ấy không có tư cách lấy thân phận chủ nhân hậu cung đứng ra mở tiệc, mấy năm gần đây, chỉ trừ mỗi tháng thái phi triệu kiến nữ quyến thân thiết thì không có nữ nhân ra vào nơi đây.
Trong tộc Thanh Li không ai có quan hệ thân thiết với mấy vị thái phi cho nên không có ai tiến cung, lúc tiên đế còn tại vị thì Thanh Li còn nhỏ, Đổng thị là mệnh phụ phu nhân khi tiến cung cũng không dẫn nàng theo, bởi thế nên nàng càng không có duyên nhìn thấy mấy vị kia.
Mấy người Lục nữ quan hiển nhiên là rất quen thuộc với nơi này, sau khi xe ngựa đi qua nội môn, các bà mới xuống xe trước chờ Thanh Li xuống sau, “Nương nương còn chưa quen thuộc với hoàn cảnh trong nội cung, đáng lý ra nô tỳ phải nói sơ qua cho nương nương biết một chút, tuy nhiên thời gian còn dài, cũng không gấp lắm, hơn nữa người nên đến chỗ bệ hạ trước đi, miễn cho bệ hạ chờ lâu sốt ruột.”
Thanh Li nhẹ nhàng lên tiếng, Lục nữ quan gật đầu thi lễ với nàng rồi quay sang bảo một cung nhân bên cạnh dẫn đường, dẫn mấy người Thanh Li đi vào Tuyên Thất Điện, khi tới nơi thì thấy Trần Khánh vội vàng ra đón, chào hỏi Thanh Li, “Nô tài thỉnh an nương nương.”
Sau khi Thanh Li bảo đứng dậy, Trần Khánh mới nói:
“Người báo đến thăm, bệ hạ luôn để trong lòng, bệ hạ đã đuổi nô tài ra ngoài chờ người từ lâu, nô tài vốn tưởng người tới từ cửa Đông cho nên chờ ở bên đó, nhưng không ngờ người đi hướng này, nô tài khó tránh tới chậm, mong nương nương thứ tội.”
Hoàn toàn không phải chuyện lớn lao gì, Trần Khánh lại là thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng đế, đương nhiên Thanh Li sẽ không làm khó dễ, nàng tùy ý nhấc váy lên bảo Trần Khánh dẫn đường, đi đến chỗ Hoàng đế.
Lúc trước, Hoàng đế nói với tiểu cô nương thời gian này rất bận, quả thật không phải nói điêu.
Thế cục giằng co trên chiến trường ngoài tiền tuyến, bình thường hắn không có thời gian rảnh, tướng lĩnh bên ngoài luôn sẵn sàng chờ đợi quân lệnh, tuy nhiên trong thành Kim Lăng sẽ không tùy tiện đốc quân tác chiến ngoài tiền tuyến, chẳng qua là lương thảo, quân nhu cần phải sắp xếp điều động vận chuyển ra chiến trường cộng thêm điều động dân phu Hà Tây, mọi việc đều không thể qua loa, mấy ngày nay Hoàng đế bận đến nỗi không có thời gian quay về tẩm điện của mình, buổi tối thì ngủ tạm ở căn phòng nhỏ bên trong Tuyên Thất Điện.
Trong lòng Thanh Li cũng biết mấy ngày nay Hoàng đế bận rộn, lúc nàng thong thả đi đến nội điện gặp hoàng đế, khi thấy hắn nàng thật sự không kiềm chế được có chút giật mình.
---- Chỉ mới không gặp một tháng, hiện giờ hắn gầy hơn rất nhiều, vừa nhìn thoáng qua, ngay cả chiếc cằm cũng có chút nhọn rồi.
Thanh Li đau lòng, nàng nhíu mày đi qua sờ sờ mặt hắn, “Sao lại gầy đến mức này,” Nàng vuốt ve đuôi lông mày hắn rồi hỏi tiếp, “Có phải không ăn uống đầy đủ không?”
Lúc đầu lời lẽ của nàng còn mang theo ngữ khí ân cần, tuy câu sau vẫn là như thế nhưng ít nhiều gì còn trộn lẫn thêm vài phần tự trách, thân mật thì thân mật, song đối với thân phận Hoàng đế mà nói thì cũng hơi thất kính.
Trần Khánh đã sớm thấy thái độ cưng chiều vị tiểu hoàng hậu này của Hoàng đế, nói ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ ngã không hề khoa trương chút nào, hiện giờ ông thấy cảnh này cũng chẳng ngạc nhiên gì.
Có điều trong Tuyên Thất điện còn có thái giám khác, lần đầu tiên nghe được mấy lời không tôn kính của vị tiểu hoàng hậu này, trong lòng họ đều lắp bắp kinh hãi, mặc dù không dám nhìn thẳng vào đế hậu, nhưng ánh mắt tò mò vẫn lén lút quét tới, âm thầm lặng lẽ theo dõi diễn biến tiếp theo.
---- Dù biết Hoàng hậu cũng là chủ nhân của Hoàng thành này, song người nắm quyền hành và mọi quyết định đều thuộc về hoàng đế đấy, nếu vị tiểu hoàng hậu này đúng là tình yêu đích thực của Hoàng đế thì đến lúc gả vào cung, thời gian sau này chắc chắn sẽ rất sung sướng.
Chuyện Hoàng đế thỉnh thoảng viết thư cho tiểu hoàng hậu, ngay cả các đại thần cũng biết được chứ đừng nói đến đám thái giám sớm chiều hầu hạ bên cạnh, về phần Hoàng đế thường xuyên tìm cơ hội để xuất cung gặp gỡ
với tiểu hoàng hậu thì bọn họ càng biết rõ hơn ai hết, bởi thế, mặc dù chưa từng gặp mặt Thanh Li, nhưng trong lòng bọn họ rất tò mò về vị tiểu hoàng hậu này từ lâu.
Hôm nay vừa thấy nàng, quả nhiên là khác biệt, không thể nhìn thẳng nhưng mọi người đều nắm chắc thêm vài phần, thậm chí nàng chưa kịp hành lễ đã đi thẳng đến trước mặt hoàng đế, lời nói trực tiếp vô cùng, mà hoàng đế vẫn không tức giận, mọi người càng kinh hãi hơn.
---- Giả sử mấy bữa nay tâm trạng hoàng đế tốt thì chẳng có gì phải nói, thế nhưng mấy ngày nay bộ hộ báo cáo có quan tham ô quân lương, cắt xén quân nhu, thời gian này bệ hạ rất bực bội, ngay sau đó còn xử lý nhiều thái giám hầu hạ bên cạnh, khiến cho mọi người nơm nớp lo sợ không thôi, ngay cả khi dâng trà cũng phải cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ tiếng bước chân mình quá lớn, làm thánh nhan phiền lòng.
Có điều, giờ khắc này hoàng đế chưa hề tỏ thái độ gì với tiểu hoàng hậu ---- Trong đầu bọn họ bắt đầu rối rắm ----
Không phải tâm trạng người rất phiền muộn sao, bệ hạ, sao người có thể đối xử khác biệt như vậy chứ!
Lời nói của tiểu cô nương không hề câu nệ, Hoàng đế cũng không trách móc, chẳng những vậy trong lòng hắn còn cảm thấy rất được an ủi, cực kỳ vui mừng đấy.
---- Nếu đổi lại là lúc khác, khi tiểu cô nương gặp hắn ở một hoàn cảnh lạ lẫm, chắc chắn nàng sẽ ngượng ngùng hành lễ, còn bây giờ ngay cả lễ nghi cơ bản nàng cũng bỏ qua, thẳng thắn hỏi hắn tại sao gầy thế này, có phải ăn uống không đầy đủ không.
Bề ngoài là biểu hiện thất lễ, còn bên trong... Chính là quan tâm quá hóa loạn.
Trái tim Hoàng đế mềm mại hẳn, càng ngắm càng thấy tiểu cô nương rất hợp với tâm ý mình, khiến hắn hận không thể thu nhỏ nàng lại bỏ vào túi, không rời không xa.
Trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng ngoài miệng
hắn chưa từng nói cái gì, đang muốn ôm tiểu cô nương
hôn nhẹ xoa xoa, nhưng ánh mắt bỗng nhiên hơi ngưng lại.
Trời mùa hè, thời tiết cực kỳ nóng nực, trên người Thanh Li chỉ mặc váy áo mỏng manh, trên váy màu lam thêu thêm mấy đóa ngọc lan, tóc dài như mây dùng trâm cài búi lên, đơn sơ giản dị.
Người bình thường mặc trang phục như thế, nhất định sẽ giảm đi mấy phần tư sắc, có điều dung mạo nàng cực đẹp, thế nên chẳng những không nhạt nhẽo, mà ngược lại càng đoan trang thanh nhã, đẹp tự nhiên như hoa sen.
Hoàng đế cúi đầu liền nhìn thấy chiếc cổ và một mảng da trắng như tuyết trước ngực, rõ ràng trong nội điện có đặt chậu băng, trên bàn còn có trà lạnh, song hắn lại cảm thấy hơi nóng phảng phất quanh người, trong lòng không kiềm chế được xao động.
Dừng lại một chút Hoàng Đế mới trả lời, “Thật ra, mấy ngày nay trẫm ăn không ít.”
Hắn hôn khẽ lên bàn tay mềm mại của Thanh Li, rồi mới tiến tới nói nhỏ nên tai nàng, “Nhưng mà ---- Trong lòng trẫm nhớ nàng kinh khủng, mỗi ngày đều tiều tụy hơn không ít, nếu như nàng không đến, chắc trẫm sẽ gầy đến nỗi không còn hình người nữa.”
“Không đứng đắn.” Thanh Li biết hắn muốn chọc cho nàng vui, trong lòng ấm áp song ngoài mặt nàng vẫn trừng hắn, “Mới nói vài câu là miệng lưỡi trơn tru rồi.”
Đã lâu Hoàng đế không gặp nàng, nhu tình trong lòng đã vô cùng cấp bách, dù cho có bị nàng trừng thì cũng không giận dỗi, hắn cười to vài tiếng rồi ôm nàng ngồi xuống bên cạnh.