Nửa tháng sau. 

Triều nghị kết thúc, Ngụy Quốc Công đứng chờ ở ngoài Tuyên Thất Điện, theo thường lệ nhận tấu chương đã phê duyệt từ tay thái giám tổng quản Trần Khánh xong ông mới quay người rời đi. 

Anh Quốc Công thấy ông đi qua bèn cố ý thả chậm bước chân chờ đợi, thấy Ngụy Quốc Công đi tới hành lang, tránh khỏi tầm mắt Trần Khánh, lúc này Anh Quốc Công vô cùng hào hứng sáp lại gần, “Ôi chao... Lại có tấu chương kìa.”

Ngụy Quốc Công liếc ông ấy một cái, dáng vẻ buồn bực muốn tránh cũng tránh không được, rầu rĩ lên tiếng: “Ừ...”

Thành Vũ Hầu cũng dựa sát vào, giả bộ như là đang liếc nhìn tấu chương trong tay Ngụy Quốc Công, “Chậc chậc, dày như vậy à?”

Ngụy Quốc Công càng buồn bực hơn, “Ừ...”

Thành Vũ Hầu vẫn còn có chút ý tứ, trêu chọc Ngụy Quốc Công một lát rồi trực tiếp rời đi, Anh Quốc Công lại có thâm ý khác nói một câu: “Phòng cũ dễ cháy nhỉ~” Nói xong Anh Quốc Công lưu luyến không rời nhìn nhìn tấu chương kia vài lần, rồi cười hì hì thoải mái đi trước.

Ngụy Quốc Công lau lau mồ hôi, tự mình liếc nhìn tấu chương trong tay, cũng không rõ là lúng túng hay là xúc động, ông lắc đầu cười một tiếng, xuất cung trở về nhà.

Lúc về đến phủ Ngụy Quốc Công, ông không đổi sang y phục hàng ngày mà đi thẳng đến viện của tiểu nữ nhi, đưa thư ở bên trong cho nàng, bình tĩnh nhìn nữ nhi vài lần, không nói một lời phóng khoáng rời đi.

Thanh Li cầm bức thư đưa mắt nhìn theo bóng lưng Ngụy Quốc Công, mặt không tự chủ được mà đỏ lên.

---- Coi nhạc phụ của mình là người đưa tin, chàng không chột dạ chút nào nhỉ?

Da mặt thật dày.

Một phong thư rất dài nhưng chữ viết lại có chút cẩu thả, có lẽ là không dễ bớt chút thời gian để viết ra đây mà.

Cuối thư Hoàng Đế còn hỏi nàng --- Trẫm quá mức nhớ nhung Diệu Diệu, không biết trong lòng Diệu Diệu có nhớ trẫm hay không?

Thanh Li từ từ khép thư lại, trong đầu không sao quên được những lời này.

---- Sao nàng lại không nhớ chứ?

Lúc Đổng thị đi đến thì thấy Thanh Li đang tựa người trước cửa sổ, nhìn cây hoa hồng đang nở rộ bên ngoài đến xuất thần, trên bàn bên cạnh là phong thư đang mở, đầu thư đề chữ “Khanh Khanh thân ái”.

Đuôi lông mày hơi nhướng lên, bà phe phẩy quạt tròn đi qua hỏi: “Nghĩ cái gì mà say sưa như vậy?”

Thanh Li cũng không đỏ mặt, quay lại nhìn Đổng thị, cười hì hì nói: “Tư xuân ạ~”

“Nói mò,” Đổng thị vỗ nhẹ quạt tròn lên đầu nàng, lại cười nói: “Ngày xuân qua từ lâu rồi, ngươi nghĩ tới cái xuân nào chứ.”

Thanh Li cũng không nhăn nhó, trơ mắt nhìn Đổng thị: “Con nhớ chàng.”

Đổng thị liếc nàng một cái, “Tháng năm mới vừa gặp đấy thôi, giờ mới mùng ba tháng sáu, còn chưa tới một tháng đâu.”

“A,” Thanh Li nhào vào lòng Đổng thị lăn qua lăn lại, “Thì ra chỉ mới có một tháng!”

Đổng thị biết tính nết của nàng như thế nào, bà lắc đầu, “Diệu Diệu, con lại sắp có mưu ma chước quỷ gì nữa hả?”

Thanh Li cười hì hì, giữ chặt ống tay áo Đổng thị, “Con... Muốn đi gặp chàng.”

“Sao lại có người không rụt rè như vậy chứ,” Đổng thị ngoài miệng thì nói như vậy nhưng thực sự bà lại không có cách nào, đành phải hỏi: “Con muốn vào cung à?”

Thanh Li nói nhỏ vào tai Đổng thị: “Trước khi tạm biệt lần đó chàng đã nói nếu con muốn đi thì lúc nào cũng có thể...”

Đổng thị ít khi thấy tình cảm nhớ nhung này của nữ nhi. Thấy nữ nhi trong sáng vui vẻ như thế, bà không đành lòng dội cho nàng một gáo nước lã, bà liếc nàng một cái, cười trêu đùa: “Nữ nhi lớn không giữ được, Diệu Diệu lớn rồi, trái tim đã bay đến chỗ người ta rồi ha.”

Thanh Li mặt dày mày dạn cười, không phản bác.

Từ lần đi chơi ở Phù Yên, trước khi hai người tạm xa cách, Hoàng Đế nói thẳng với Thanh Li, tiếp theo hắn rất bận rộn, chỉ sợ chưa chắc đã rảnh để xuất cung thăm nàng, chỉ có thể gửi thư bày tỏ tâm tình.

Lúc đưa ra chuyện thư tình, Hoàng Đế làm như vô tình nói --- Tiểu Diệu Diệu, mặc dù trẫm không có cách nào xuất cung gặp nàng nhưng nàng lại có thể tiến cung để gặp trẫm đấy.

Một đêm trước khi hắn nói lời kia, nàng đã bị hắn bắt nạt không ít, nào dám tự mình chạy vào ổ sói chứ, nàng chỉ ra vẻ không nghe thấy, đánh trống lảng sang chuyện khác.

Hoàng Đế thấy nàng như thế nên cũng không nói tiếp chuyện đó nữa. Sau khi hồi cung hắn liền bận rộn, thời gian rảnh một chút là viết thư kẹp vào tấu chương của Ngụy Quốc Công, không chút khách khí sai khiến nhạc phụ mình.

Chuyện này vốn vô cùng bí mật ---- Tấu chương không phải ai cũng có thể nhìn thấy, Ngụy Quốc Công lại không phải người lắm chuyện, tất nhiên sẽ không khiến người khác phát hiện, nhưng lại không tránh được quần chúng ở giữa hiểu rõ tình hình là Anh Quốc Công, do tâm tư bát quái của mình chưa được thỏa mãn nên lúc nào cũng đưa ánh mắt theo dõi Hoàng Đế và Ngụy Quốc Công.

Ai ôi! Cũng không phải trời sập hay đại hồng thủy gây ngập úng, lũ lụt, có chuyện gì đáng khiến Ngụy Quốc ông chịu khó thượng tấu, Bệ Hạ cũng cần mẫn chăm chỉ đáp lại như vậy chứ?

Câu nói oán thán này truyền đi xa, chúng thần cao hứng chế ra một khúc ca, ánh mắt bát quái không dám nhìn Hoàng Đế đành dồn hết lên người Ngụy Quốc Công.

Vốn cũng không phải chuyện gì cơ mật, cùng lắm chỉ coi như là Hoàng Đế âm thầm kín đáo mà thôi, giờ người khác đã biết, da mặt Hoàng Đế dày, cũng không cảm thấy có cái gì mất mặt.

Còn nữa, có lá gan đi trêu chọc chuyện này, phần lớn là cựu thần theo hắn từ Tây Bắc, quan hệ vô cùng thân cận, một chút chuyện nhỏ này cũng không đáng phải trách móc nặng nề.

Chẳng qua là chỉ tội cho Ngụy Quốc Công, mỗi ngày lượn qua lượn lại dưới những ánh mắt bát quái, khổ không thể tả.

# A~ Hôm nay Bệ Hạ lại viết thư nữa à #

# Không phiền chán hay sao, lại tới nữa #

# Chúng ta đâu có mù chứ, thể hiện rõ ràng như vậy #

# Phòng cũ dễ cháy, thật khó lường #

# Một bó tuổi rồi mà vẫn còn dính dính dán dán như vậy, thật sự đã đủ rồi đấy #

Ngụy Quốc Công coi như mình mắt mù tai điếc, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy.

***

Thanh Li vừa nảy ra ý định là sai người đưa tin vào nội cung nói ngày mai mình sẽ vào cung ngay.

Lúc đang ăn trưa thì Hoàng Đế nghe được tin tức, vẻ mặt không nhịn được mà thêm vài phần tươi cười. Một mặt gọi Trần Khánh đi an bài người ngày mai đón nàng ở cửa cung, bên kia lại dặn dò người chuẩn bị đồ dùng cho tiểu cô nương, từ ăn uống đến y phục, tỉ mỉ kỹ lưỡng.

Trần Khánh thầm oán một câu ---- Nương nương chỉ nói đến đây gặp người, đâu có ý muốn ở lại trong cung lâu dài, người chuẩn bị những thứ này có tác dụng gì chứ?

Nhưng mà nhìn sắc mặt Hoàng Đế, Trần Khánh biết trong lòng hắn đã có chủ ý, nhớ tới vẻ yêu kiều động lòng người của vị tiểu Hoàng Hậu kia, trong lòng không chịu được mà có chút thương cảm lắc đầu.

---- Hoàng Hậu nương nương à, người không ngoan ngoãn ở trong hang đê mà chạy tới ổ sói làm gì chứ?

Nếu như bị sói cắn một cái, thì không trách được người khác đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play