Chuyện Hác gia vì vậy mà kết thúc.
Buổi chiều hôm đó, Hác Chương đến nhà tạ lỗi, xin gặp mặt Phương Lan Nhị, để hai người giáp mặt nói chuyện một chút.
Đại cục đã định, Ngụy Quốc Công phủ cũng không có ai chịu gặp y, tất nhiên Phương Lan Nhị cũng thế, y đứng trước cổng đợi rất lâu nhưng chẳng có ai để ý, mắt thấy không còn cách cứu vãn, cuối cùng y đành ngượng ngùng quay về.
Lúc rời khỏi Thanh Phương Viên, Phương Lan Nhị đã rơi lệ vì Hác Chương rất nhiều, cũng khóc tạm biệt con người trước đây của mình.
Không cần nói thêm điều gì, cũng không cần gặp lại, cứ như vậy mà chấm dứt thoải thoải mái mái đi, thực ra như vậy cũng rất tốt.
Một mình Nhị Nhi tỷ tỷ ngồi trước cửa sổ, sắc mặt tĩnh mịch, suốt một canh giờ đều im lặng không nói, không biết là đang suy nghĩ cái gì?
Trong lòng Thanh Li lo lắng nhưng cũng biết đối với chuyện này nàng không làm được gì.
---- Loại chuyện này chỉ có thể để Nhị Nhi tỷ tỷ tự mình
nhận ra mới tốt, một đám người đến an ủi trái lại chỉ làm cho người khác thêm phiền chán. Nàng dẫn theo nha hoàn ra ngoài, để lại cho Nhị Nhi tỷ tỷ một không gian yên tĩnh.
Đến buổi chiều, lúc hai người dùng bữa tối cùng nhau, trên mặt Nhị Nhi tỷ tỷ nhìn không ra dấu vết gì, bọng mắt sưng đỏ đã được phấn cẩn thận che lấp đi, trừ cái đó ra thì không nhìn ra được điều gì khác thường.
Thanh Li yên tâm vài phần rồi lại cảm thấy đau lòng, nàng đi qua ôm lấy Nhị Nhi tỷ tỷ, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng nàng ấy.
“Tỷ không có việc gì đâu, Diệu Diệu đừng lo lắng,” Phương Lan Nhị mỉm cười, nhìn vị tiểu biểu muội không hề che giấu sự lo lắng của mình, cảm khái nói: “Không có đồ tể thì ta cũng không phải sẽ không có thịt heo ăn, ếch ba chân khó tìm chứ nam nhân hai chân khắp nơi đều có, không còn thì không còn, sao phải lo lắng chứ?”
Thanh Li còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy tiếng Phương phu nhân từ bên ngoài truyền tới: “Ai ôi! Không thể tin nổi,” Nha hoàn mở cửa ra từ bên ngoài, Phương phu nhân và Đổng thị cùng nhau bước vào, giọng nói chứa chút lo lắng nhưng vẫn vui mừng, “Trải qua chuyện này, đầu óc con đã khôn hơn rồi, tính ra cũng là một chuyện tốt.”
“Đã là lúc nào rồi mà muội còn nói cái này,” Đổng thị bất mãn nghiêng người liếc muội muội, sau đó bà mới nói với Phương Lan Nhị: “Người như vậy không còn thì không còn, Nhị Nhi của chúng ta tốt như thế, y cũng không phải hiếm có, tốt đẹp gì. Dượng con có mối quan hệ ở trong quân, ngày mai ông sẽ tìm lý do đuổi y khỏi kinh thành, đến chết cũng không cho y trở lại, đảm bảo không có tin đồn nào.”
“Chuyện của con đã khiến di mẫu bận tâm,” Phương Lan Nhị hành lễ chào Đổng thị, sắc mặt có chút mệt mỏi, thực sự không phải do Hác Chương mà do những điều ngọt ngào đã từng trải qua trước kia, nàng nói: “Chỉ có điều sau những chuyện này thì không có lòng dạ nào đối mặt với nhau nữa rồi...”
Dù có vung kiếm chặt đứt tơ tình nhưng cũng chưa chắc có thể ngay lập tức quên được đoạn tình ấy. Trong lòng Đổng thị cũng hiểu rõ, nên bà không muốn ép buộc chất nữ nhà ngoại.
Nàng ấy mới mười sáu tuổi, tuy rằng đã đến tuổi hứa hôn nhưng nếu muốn hoãn lại một hai năm cũng không có gì không thể --- Cô nương hai mươi tuổi xuất giá cũng vẫn có, có gì phải gấp chứ?
Trải qua chuyện hôm nay, dường như trong nháy mắt Phương Lan Nhị đã trưởng thành, tính tình không còn dịu dàng, thùy mị như nước nữa mà thêm vài phần nhiệt tình và thẳng thắn vô cùng giống Phương phu nhân. Nàng liếc nhìn mẫu thân, lời nói thẳng thắn như vậy lúc trước dù có thế nào nàng cũng không nói ra miệng được: “----- Nương à, lúc này con không có tâm trạng gì để đàm hôn luận gả, không chừng còn ở nhà làm gái lỡ thì nữa.”
Phương phu nhân: “Ồ!!”
Phương Lan Nhị nhìn mẫu thân, nghĩ đến lúc trước bà không ủng hộ chuyện giữa mình và Hác Chương nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với mình dù cho bà vô cùng bất đắc dĩ và không thích, đột nhiên nàng có cảm giác trong lòng nặng trĩu, sống mũi cay cay: “Nếu nương chê con ngốc ở nhà trở thành gái lỡ thì sẽ mất mặt vậy con sẽ cắt tóc làm ni cô.”
“Đừng có ngốc nghếch,” Phương phu nhân nói: “Làm ni cô có gì tốt chứ? Trong thức ăn không thấy được chút mỡ, ngày ngày ăn mặc như đang đưa tang, ngẫu nhiên tư xuân cũng không được, con vẫn cứ nên thành thành thật thật ở nhà, cư xử như bình thường là được.”
Hốc mắt Phương Lan Nhị hơi ướt át: “---- Nương!”
Chỉ nói một câu ấy rồi không nói gì nữa.
“Được rồi,” Phương phu nhân đi lên sờ sờ mặt nữ nhi, “Chuyện lớn như vậy con cũng đã trải qua được rồi, nhớ năm đó hôn sự của ta cùng với phụ thân con suýt chút thất bại, lúc đó nương con chẳng phải nên ăn vẫn ăn nên ngủ vẫn ngủ đó thôi.”
Bà nói: “Đứa trẻ ngoan, nghĩ thoáng ra một chút.”
Phương Lan Nhị quay mặt sang chỗ khác, ho nhẹ một tiếng.
Phương phu nhân nói: “Sao thế? Con không tin?”
“Vậy con cứ đi hỏi di mẫu của con xem,” Phương phu nhân cho rằng mình bị nữ nhi chất vấn, không ngừng kéo tỷ tỷ ra làm chứng, “Khi đó tỷ tỷ thấy ta có đi tìm cái chết hay không? Người sống cả đời ai mà chẳng phải đụng tới một số việc phiền toái chứ, ngủ một giấc thì cái gì cũng đều quên hết.”
Đổng thị cũng ho một tiếng, “Chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi, đừng nhắc lại nữa.”
Phương phu nhân có chút bất mãn: “Tỷ tỷ, tỷ không được trả lời qua loa như vậy.”
“Di mẫu,” Thanh Li ngồi một bên, có chút không nhìn được: “Dượng đến kìa...”
“...” Hai mắt Phương phu nhân híp lại: “Ở đâu vậy?”
Thanh Li: “... Ở phía sau người.”
“...” Hai mắt Phương phu nhân nhắm càng chặt hơn: “Đến đây lúc nào?”
Thanh Li: “Lúc người nói nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ.”
Phương phu nhân: “...”
Ôm một tia hi vọng cuối cùng, Phương phu nhân cẩn thận từng li từng tí quay người lại, cố gắng tự an ủi mình ---- Đây chỉ là do chất nữ đùa giỡn mình thôi!
Phương Lương mặc áo bào đen, đầu đội ngọc quan, phong thái trác tuyệt, chẳng qua một đôi mắt phượng đang híp lại, có loại nguy hiểm khó nói thành lời.
Phương phu nhân bắt đầu lắp bắp: “Không phải, ý ta không phải như vậy đâu... Chàng nghe ta giải thích, nghe ta giải thích đi...”
Phương Lương: “Ta đang nghe đây.”
Phương phu nhân: “Trước tiên chàng nghe ta giải thích, ở đây có chút hiểu lầm, nghe ta chậm rãi... từ từ nói...”
Phương Lương: “Nàng nói đi.”
“...” Phương phu nhân: “Ta ta ta đang khẩn trương... Nói không nên lời...”
Phương Lan Nhị có chút không nhịn được, chủ động tiến lên nói: “Khiến cha lo lắng, là nữ nhi không phải.”
Phương Lương nhìn về phía nữ nhi, ánh mắt dịu dàng: “Ngoan.”
Phương phu nhân thấy mình đã tránh được một kiếp, vội vàng đổi câu chuyện: “Ta đã sớm nói Nhị Nhi thông minh, nhất định có thể nhìn thấu --- Thực sự như vậy.”
“Ừ,” Phương Lương liếc mắt nhìn Phương phu nhân: “Nàng cũng rất thông minh.”
Mấy chữ vô cùng đơn giản ấy khiến mặt già của Phương phu nhân đỏ bừng lên.
Phương Lương cũng không nói nhiều, ông gật đầu chào hỏi Đổng thị và Thanh Li rồi nắm tay một lớn một nhỏ nhà mình đi về nhà.