Hác phu nhân cũng không quá hi vọng vào chuyện vừa đề nghị là đối phương đồng ý ngay.

Trong lòng bà ta đã chuẩn bị một đống lý do thuyết phục
từ lâu, thấy Phương Lan Nhị mở miệng, bà ta bèn nói ngay: “Cô nương tốt, con cũng đừng oán ta, bất hiếu là một trong ba tội nặng nhất, ta cũng không biết làm thế nào...”

“Không, bà đã hiểu lầm rồi,” Phương Lan Nhị từ tốn nói: “Ý của ta là, vị biểu cô nương kia điều kiện tốt như vậy thì chọn làm chính thê đi.”

Hác phu nhân hết hồn, không thể tưởng tượng nổi cô nương có xuất thân cao quý trước mặt lại chịu hạ mình làm thiếp, rõ ràng ---- Là mối hôn sự này thất bại!

Hác Chương đột nhiên biến sắc, giọng điệu cầu khẩn, “Nhị Nhi!”

“Ngươi không cần mở miệng,” Phương Lan Nhị bình thản nói, “Vừa rồi ngươi không mở miệng, lúc trước ngươi cũng chưa từng mở miệng, vậy thì bây giờ và cả sau này nữa, ngươi không cần phải nói gì cả.”

Nàng bình tĩnh nhìn Hác Chương, ánh mắt không hề gợn sóng, “Ta từng nghe người ta nói mẫu thân và tiểu muội ngươi là người thế nào, ta cũng từng do dự, thế nhưng cuối cùng ta vẫn bày tỏ với mẫu thân, đi một chuyến tới đây.”

“Thật ra cũng không có gì,” Phương Lan Nhị vốn tưởng rằng những lời này sẽ rất khó nói, nhưng một khi đã nói ra rồi nàng mới phát hiện không khó một chút nào cả, nàng tươi cười nói tiếp: “Ta cho rằng, đại khái ta có thể phổ độ chúng sinh giống như Quan Thế Âm Bồ Tát, tuy nhiên đến cuối cùng ta mới phát hiện ---- Thì ra ta chỉ là một người phàm mà thôi.”

Hác Chương giật mình, đứng bất động tại chỗ, nửa chữ cũng không nói nên lời.

“Ngươi vốn có thể thay đổi mẫu thân của ngươi, cũng có thể ngăn mẹ ngươi lại, song ngươi lại vì đạo hiếu mà không dám nói lên nửa lời, cái gì ngươi cũng không làm.”

“Nếu đã như thế thì hiện tại không cần nói gì nữa cả.”

“Ngay từ đầu đã cảm thấy miễn cưỡng,” Phương Lan Nhị lạnh nhạt, “Thì mối hôn sự này, hoàn toàn không cần bắt đầu nữa.”

Gió thổi nhẹ làm rèm che lay động, cũng làm tóc mai nàng đung đưa, nháy mắt thời điểm này, khí chất của nàng và Phương phu nhân giống nhau kỳ lạ.

“Đi đến bước này, thật ra ta cũng chẳng oán ngươi,” Nàng vẫn là tiểu cô nương trước đây, có điều hình như lại không giống nhau, đến cùng là không giống nhau chỗ nào Hác Chương cũng không nói nên lời, nàng lại tiếp tục nói: “Ngươi rất tốt, tìm không ra tật xấu gì, thế nhưng...”

Khóe môi nàng hơi cong lên, dung nhan nàng vốn thanh lệ, bây giờ lại có thêm mấy phần xinh đẹp động lòng người, “Ta cũng rất tốt ---- Hơn nữa, ngươi không xứng với cái tốt của ta, chúng ta chỉ có thể đành bỏ qua.”

Nói xong những lời này, có vẻ như nàng đã thả lỏng, cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái, “Chúng ta... Cứ như vậy đi.”

Sắc mặt Hác Chương thê lương, “Nhị Nhi, sao nàng có thể nhẫn tâm đến thế.”

Phương Lan Nhị còn chưa kịp trả lời thì Hác phu nhân đã nhảy dựng la làng lên, “Ngươi dám chán ghét con của ta?!”

“Chán ghét thì chán ghét, bà muốn thế nào?” Phương Lan Nhị nhướng mày lên, vẻ mặt cực kỳ sắc bén giống y hệt Phương phu nhân, nàng nói: “Ta thật lòng thật dạ đối đãi với hắn, hắn là bảo vật ư? Phần tâm ý này của ta bị hắn mài mòn mất, vậy bà nói xem hắn là cái gì?”

Nghe được mấy lời ấy, Hác phu nhân cảm thấy máu nóng xông lên não --- Nhi tử là kiêu ngạo của bà ta, làm sao có thể để người ta hạ thấp như vậy, nhất thời mặt bà ta đỏ bừng, nhào tới đánh về phía Phương Lan Nhị, miệng gào thét: “Tiểu tiện nhân, ta xé rách mặt ngươi!”  

Bà ta hành động quá nhanh, cũng quá đột ngột, mọi người đang trong trạng thái không kịp phản ứng, Hác Chương thất kinh chạy tới ngăn cản, Thanh Li đang định mở miệng sai người kéo Hác phu nhân ra thì bỗng nghe “Chát” một tiếng giòn tan, trong đình lập tức hoàn toàn yên tĩnh.

Hác phu nhân che mặt, khó có thể tin trừng mắt nhìn Phương Lan Nhị, “Tiểu tiện nhân! Ngươi dám đánh ta!!!”

“Đúng vậy, ta đánh bà đấy!” Phương Lan Nhị cười lạnh một tiếng, không thèm đếm xỉa nhìn xuống bàn tay mình, “Khi còn nhỏ ta có học một ít võ công từ mẫu thân, tuy không phải cao thủ gì nhưng đánh bà thì không có vấn đề gì.”

Hác phu nhân chưa kịp lên tiếng thì Hác Chương đã la thất thanh, “Nhị Nhi, mẫu thân của ta có thất lễ thật, nhưng làm sao nàng có thể ra tay được?”

“Bây giờ ngươi chẳng là gì của ta cả, vậy mẫu thân ngươi cũng chẳng là gì,” Phương Lan Nhị không thèm nhìn hắn, nàng ung dung bình thản đi đến trước mặt Hác phu nhân, “Ta vẫn còn mấy lời sau cùng muốn nói với bà.”

Mặt Hác phu nhân đau rát, bà ta đang đưa tay che mặt nghe vậy thì hung hăng ‘Phi’ một tiếng, ánh mắt oán độc trừng nàng.

Phương Lan Nhị cũng không thèm để ý, nàng chỉ cười khẽ rồi đưa tay tàn nhẫn tát lên mặt Hác phu nhân thêm một cái.

Lần này, ngay cả Hác Mẫn cũng nhảy dựng lên, “Tiện nhân kia, rõ ràng là ngươi ra tay đánh người!”

Hác Chương càng bất mãn hơn, y trầm giọng: “Nhị Nhi! Nàng hơi quá đáng rồi!”

“Bà nói ta vài câu thì không sao cả, dù sao bà cũng là trưởng bối,” Phương Lan Nhị làm như không nghe thấy lời huynh muội Hác gia, nàng nói tiếp: “Nhưng mà bà không nên nói trên đầu tổ mẫu ta. Tuy bà là trưởng bối, song tổ mẫu ta lớn tuổi hơn bà rất nhiều, thế mà bà lại nói năng lỗ mãng như thế, đáng đánh!”

Vẻ mặt nàng vốn sắc bén, chẳng qua xưa nay tính tình nàng ôn hòa, bây giờ bỗng nhiên làm mặt lạnh khiến người ta sinh ra mấy phần run sợ, không dám ngang nhiên xúc phạm, Hác phu nhân bị khí thế của nàng trấn áp, bà ta run rẩy lùi về phía sau mấy bước, tiếp theo tê liệt ngã xuống, ngã nhào trên mặt đất.

Hác Chương và Hác Mẫn cuống quýt đi đỡ bà ta dậy, Phương Lan Nhị mỉm cười, tựa như giễu cợt, lại tựa như thoải mái.

Đổng thị đã xoay người đi ra ngoài, Phương Lan Nhị cũng đã đi ra, chỉ còn mình Thanh Li trợn mắt há hốc mồm đứng yên tại chỗ, sau đó nàng nghe Nhị Nhi tỷ tỷ gọi mình, “Diệu Diệu, đứng ngẩn ngơ ở đó làm gì đấy?”

Nàng cũng không quay đầu lại, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đi thôi.”

“A... A a.” Thanh Li lên tiếng, nàng cũng không nhìn ba người Hác gia nữa, bước chân nhanh hơn đuổi theo nắm lấy tay Nhị Nhi tỷ tỷ.

Lúc này nàng mới phát hiện, Nhị Nhi tỷ tỷ có khí thế kinh người không thể xúc phạm, ngón tay lại từ từ lạnh buốt.

Phương Lan Nhị không quay đầu lại nhưng cũng không
cúi đầu, rút đi vỏ bọc kiên cường mà nàng cố tạo ra bên ngoài thì nàng chỉ là một người bình thường, một nữ hài tử được yêu thương chiều chuộng mà thôi.

--- Đã biết yêu và cũng đã mơ ước về tình yêu.

Song bây giờ, những màu sắc ảo mộng kia đã biến mất không còn tung tích.

Mặc dù Hác Chương là một người hiếu thuận mù quáng, mẫu thân y bảo sao nghe vậy nhưng y chính là người đầu tiên nàng thật lòng yêu thích.

Nàng biết mình không nên khóc, cũng không đáng để khóc, nhưng nước mắt không thể bị khống chế mà trào ra.

Không phải vì Hác Chương mà là vì nàng.

Quãng đời còn lại dài như thế, có khả năng nàng... Sẽ không thích một người nào được như vậy nữa.

Chỉ cần nhớ tới một chút là không nhịn được khổ sở, không nhịn được rơi nước mắt.

Tôn nghiêm không cho phép Phương Lan Nhị yếu thế trước mặt đám người Hác gia, cũng không cho phép bản thân mình cúi đầu, sau khi đi ra khỏi hành lang, cả người nàng mới mềm nhũn tựa lên người Thanh Li, âm thầm rơi lệ.

“Diệu Diệu, đừng dừng lại, cứ tiếp tục đi đi,” Bước chân nàng hơi lung lay song ngữ khí rất chắc chắn: “Sẽ tốt ngay thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play