Nghe được mấy lời ấy, Đổng thị lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, “Muội tới cũng tới rồi, người làm tỷ tỷ như ta, chẳng lẽ lại đuổi muội ra ngoài hay sao?”

“Đây mới đúng là mấy lời tỷ tỷ nên nói,” Cửa được nha hoàn mở ra, Phương phu nhân phe phẩy chiếc quạt tròn vẽ sông nước Giang Nam, dẫn theo nữ nhi của mình là Phương Lan Nhị khoan thai bước vào, váy áo đỏ tươi làm bầu không khí trở nên rực rỡ sáng bóng, khuôn mặt mỉm cười nhẹ nhàng, xinh đẹp không gì sánh nổi, bà nhìn về phía Đổng thị, “Tốt xấu gì cũng là tỷ muội nhiều năm, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau chứ.”

Đổng thị nghiêng dầu liếc muội muội, tỏ vẻ bất lực lắc đầu, bà cũng không đứng dậy mà chỉ tùy tiện chỉ vào cái ghế bên cạnh, thản nhiên mời, “Ngồi đi.”

Đổng thị là trưởng bối, không khách sáo cũng chẳng sao, nhưng Thanh Li là vãn bối, nàng không thể thất lễ được, nàng lễ phép đứng lên thi lễ chào hỏi Phương phu nhân, mặt mày mỉm cười, miệng cũng thật ngọt, “Chào dì, Lan Nhị tỷ tỷ.”

Phương phu nhân nghe thấy giọng nàng, mặt mày bà vui vẻ hơn không ít, dung nhan càng thêm rạng rỡ chói mắt, bà bước tới sờ sờ mặt Thanh Li, cảm thán: “Chỉ có Tiểu Diệu Diệu hiểu chuyện, biết chào dì một tiếng, không lạnh lùng như mẫu thân của con chút nào.”

Phương Lan Nhị đi theo sau lưng mẫu thân, nàng cũng không xen vào mà chỉ thỉnh an Đổng thị, sau đó quay sang cười cười với Thanh Li, coi như chào hỏi.

Đổng thị vừa bảo ngoại sanh nữ ngồi xuống vừa thở dài liếc nhìn muội muội ruột thịt, đang ở trước mặt hai tiểu bối, bà có nói gì cũng không hay, cuối cùng bà chỉ nói: “Sao muội không nhắc đến, rốt cuộc muội đã làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường rồi?”

“Tỷ tỷ, sống như tỷ quả thật quá mệt mỏi,” Phương phu nhân lười biếng ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt quyến rũ không thèm đếm xỉa, bà nói: “Người sống một đời, nếu mỗi ngày đều tính toán tỉ mỉ, nơm nớp lo sợ, thì còn ý nghĩa gì nữa, cuộc đời chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, chẳng bằng cứ sống vui vẻ thoải mái, để ý miệng lưỡi thế gian làm cái gì.”

“Người ta nói sau lưng, muội cũng chẳng nghe được, cứ mặc kệ bọn họ đi, còn nếu dám đến nói trước mặt muội,” Phương phu nhân cười lạnh một tiếng, ném chiếc quạt trong tay xuống mặt bàn, “Ta xé rách miệng người đó.”

Xưa nay tác phong làm việc của bà hết sức đanh đá, trong lòng bà cũng biết Đổng thị không ủng hộ hành động của mình, bà bèn nhìn về phía Thanh Li, “Diệu Diệu con nói xem, đạo lý này có đúng không?”

Thanh Li quan sát sắc mặt Đổng thị, cuối cùng chiều theo tâm ý bản thân gật đầu đồng ý, “... Có lý ạ.”

Đổng thị hơi buồn bực lườm Thanh Li, “Con đã bị dì con chiều hư mất rồi.”

“Nào có,” Thanh Li yếu ớt giải thích: “...Lời dì nói, đúng là có lý thật mà.”

“Bé ngoan,” Phương phu nhân cười tủm tỉm nhìn Thanh Li, ánh mắt hoàn toàn tán thưởng, “Xung quanh ta nhiều con cháu như thế, nhưng chỉ có mình Tiểu Diệu Diệu là giống tính ta nhất, còn mấy đứa kia,” Bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc nữ nhi, tức giận mắng: “Đầu bị úng nước, hết thuốc chữa.”

Thanh Li âm thầm nghĩ ---- Đại khái là do ta xuyên không tới, chứ nếu không, ta cũng thấy bà rất dị hợm.

Phương phu nhân là muội muội ruột thịt của Đổng thị, ước chừng nhỏ hơn tỷ tỷ bảy tám tuổi, rõ ràng là tỷ muội ruột, song tính tình lại cách xa vạn dặm.

Dùng câu cửa miệng của Thanh Li lý giải, nhìn chung chính là hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng.

Đổng thị là nữ tử Giang Nam điển hình, dáng người thướt tha, dịu dàng thanh nhã, cử chỉ đúng mực, người người tán dương là hoa sen trên mặt hồ không nhiễm khói bụi thế gian.

Còn Phương phu nhân, khuôn mặt sắc nét rạng rỡ, không thích đọc sách mà thích cưỡi ngựa bắn cung, nhiệt tình như lửa, có thể nói là hoa hồng đỏ có thể nở rộ trên sa mạc.

Phụ thân của các bà, ngoại tổ phụ của Thanh Li ---- Đổng thái phó, Đại nho đương triều, cực kỳ nổi danh trong nhóm văn nhân trí thức, gần như là người đứng đầu các quan văn, năm đó vinh dự trở thành thái phó của thái tử mà nay đã là Hoàng đế, có thể nói thanh danh của ông không ai không biết.

Lúc đó, Đổng gia có địa vị tôn sư cao quý, gia tộc hiển hách, quả thật không thể khinh thường.

Đổng thị lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, phụ thân danh tiếng lẫy lừng, mẫu thân là khuê tú danh môn, hôn phu là thanh mai trúc mã thế tử Ngụy Quốc Công phủ, gia thế trong sạch. Hai nhà từ xưa đã có ý định làm thông gia, lão Ngụy Quốc Công và lão phu nhân đều ưa thích bà, cuộc đời trôi chảy như một quyển sách, là hình thức kiểu mẫu cho người người noi theo.

Có điều số phận Phương phu nhân thì đối lập hoàn toàn, không được suôn sẻ thuận lợi như Đổng thị.

Đổng thái phó là văn nhân thanh cao, thực sự có thể nói là phong quang tễ nguyệt, ít nhất là trong chuyện chọn lựa hôn phu cho nữ nhi, ông phải liên tục cân nhắc, suy xét nhiều lần mới xác định.

Mấy nhi tử thì không cần phải lo lắng --- Nam nhân mà, dù cho lấy thê tử không hợp tâm ý, cũng có cách khác đền bù.

Còn nữ nhi thì khác!

Lỡ như gả sai người, thì chính là cả đời không được bình yên.

Bởi vì ý nghĩ này, nên chuyện hôn sự của hai nữ nhi, thật ra ông cũng không áp đặt.

Nói về đại nữ nhi, nó và thế tử Ngụy Quốc Công phủ lưỡng tình tương duyệt, tốt lắm, ông chỉ cần nghe ngóng xem đối phương có tật xấu gì hay không thôi, nếu không có gì đáng ngại thì vui vẻ chuẩn bị của hồi môn, gả con gái đi.

Đến phiên nhị nữ nhi, thái độ của ông đương nhiên cũng không thay đổi.

Khi đó, Đổng gia đang trong thời kỳ hưng thịnh, Tiên đế còn đối xử với Hà phi rất tốt, Hoàng đế lại là trưởng tử, với tư cách là sư phó của Hoàng đế tương lai, tiền đồ chắc chắn sẽ rộng mở, Phương phu nhân lại là đích nữ, tỷ tỷ ruột còn là phu nhân thế tử Ngụy Quốc Công phủ, điều kiện tốt như thế, trong ngoài thành Kim Lăng này tìm không ra mấy người, cẩn thận nhớ lại, tên của bà được các công tử thời đó nhắc đến nhiều như cá diếc sang sông.

Chỉ là, những vương tôn công tử đến phủ cầu thân, bà chẳng vừa ý ai cả, cuối cùng bà lại nhìn trúng một trong các đệ tử của Đổng thái phó tên là Phương Lương. 

Tướng mạo Phương Lương rất tốt, học vấn cũng tốt, phẩm tính lại càng tốt. 

Duy nhất có chút tiếc nuối chính là, xuất thân của Phương Lương không tính là tốt, phụ thân của Phương Lương chỉ là một quan lục phẩm nho nhỏ ---- Tại Kim Lăng, quan viên ngũ phẩm trở lên mới có thể lọt vào mắt quý nhân trong thành. 

Còn trên triều đình, ngũ phẩm trở lên mới có tư cách lên tiếng. 

Phương phu nhân gia thế hiển hách, nếu vừa ý người như vậy, tuyệt đối là gả thấp. 

Có điều Đổng thái phó lại là một danh sĩ chân chính, lúc mới biết chuyện này ông chỉ ngạc nhiên một chút, chứ không nói tiếng nào cả. 

Vẫn là lý lẽ đó --- Nếu nữ nhi thích, đối phương lại không có vấn đề gì, thì cứ gả thôi. 

Phương Lương là môn sinh của Đổng thái phó, có thể coi là trưởng thành dưới mí mắt của ông, không hề có một khuyết điểm nhỏ nào có thể bắt bẻ, đối với người nữ tế này, ông không có gì bất mãn cả. 

Bên phía Phương Lương và Phương gia cũng thường xuyên thăm dò ---- Người ta cũng rất có lòng đấy. 

Kể từ đó, xem như là hai nhà đã quyết định xong chuyện này, vì thế Phương gia bị đàm tiếu không ít, thỉnh thoảng cũng có người đến khuyên bảo Đổng gia --- Đường đường là đích nữ của Đổng thái phó, nếu gả đến nhà môn sinh thì có chút mất mặt. 

Tất nhiên, Đổng thái phó là một lão thần danh tiếng vang xa, người ta nói cái gì ông chỉ làm như nghe không hiểu, mà Phương phu nhân thì càng thẳng thắn hơn nữa, đôi khi nấu chút canh mang sang, hoàn toàn không làm ra vẻ tiểu thư, đối đãi mẹ chồng tương lai cực kỳ cung kính, bày tỏ thái độ rõ ràng. 

Quần chúng vây xem chuyện vui thấy không có gì thú vị nữa, âm thầm cảm thán vài câu rồi tản ra bận rộn với cuộc sống của mình hết. 

Chỉ tiếc, phong thủy luân chuyển, mới qua nửa năm, tiên đế bỗng hành động lúc mọi người không kịp đề phòng, diệt trừ Hà thị nhất tộc tận gốc, xử trảm phòng ngừa hậu họa. 

Tiếp sau đó, Hoàng đế là hoàng tử chảy một nửa huyết thống Hà Thị bị đày đi Tây Bắc. 

Thuận theo tự nhiên, chức đế sư của Đổng thái phó không có cơ hội làm được nữa. 

Theo thời thế, mẫu tộc của các hoàng tử còn lại cũng bắt đầu xa lánh, cộng thêm tiên đế lạnh nhạt coi thường. 

Tuy không đến nỗi trở thành bức tường mặc mọi người đạp đổ, nhưng chuyện ăn không ngồi rồi là không thể tránh khỏi, Đổng thái phó nhận thấy điều đó, cũng không thèm quan tâm đến chuyện triều chính nữa mà bắt đầu tập trung viết sách. 

Chỉ là, ít nhiều gì các gia tộc quyền quý cũng lựa chọn xa lánh Đổng gia, các gia tộc thấp hơn một chút cũng tránh tiếp xúc với họ. 

Nhân tình ấm lạnh, chính là rõ ràng như thế, vô tình như thế. 

Cùng lúc đó, bên phía Phương gia lại bộc lộ tài năng, ẩn chứa khả năng vùng dậy, kế tiếp Phương Lương tham gia khoa cử đề tên trên bảng vàng, nháy mắt Phương gia trở nên vô cùng cao quý. 

Đến thời điểm này, người hiểu chuyện lại bắt đầu thêu dệt méo mó --- Các người xem Phương gia sắp vùng lên rồi, còn Đổng gia rõ ràng thất thế bị mọi người xa lánh, dù sao chỉ mới đính hôn chứ chưa thành thân, rút lui là được. 

Từ xưa đến nay, từ hôn chỉ làm cho thanh danh bên nữ bị tổn hao, các ngươi là bên nam, thì có gì phải sợ. 

Dưới hoàn cảnh này, cuộc nói chuyện giữa Phương Lương và Phương phu nhân khiến Thanh Li cảm khái rất lâu. 

Bà chạy đi tìm Phương Lương, không hề vòng vo, nói rõ ràng mọi chuyện. 

“Phương Lương, ta biết chuyện hôn sự này không phải chuyện riêng giữa ta và chàng, mà là chuyện của hai nhà, ta cũng không muốn dài dòng rắc rối, hôm nay ra phải nói rõ ràng rành mạch với chàng.” 

“Tình hình Đổng gia thế nào có lẽ chàng rõ hơn ai hết, tình hình Phương gia ta cũng rất hiểu, ta không muốn vòng vo tam quốc, chàng chỉ cần cho ta một câu trả lời thẳng thắn, mối hôn sự này, rốt cuộc chàng muốn nhận hay muốn bỏ?” 

“Đổng Xu Hoa ta không phải loại người thua không dám nhận, ta sẽ không bao giờ làm mấy chuyện một khóc hai nháo ba thắt cổ, nếu chàng nói một câu không muốn, ta tuyệt đối sẽ không ép buộc, không bao giờ dây dưa.” 

“Nếu như chàng vì Đổng gia thất thế mà không muốn, tất nhiên ta không còn lời nào để nói, mối hôn sự này ta không thèm lưu luyến nữa. Chỉ là... Phương Lương chàng nhớ cho kỹ ---- không phải chàng xem thường không muốn kết thân với Đổng gia, mà là Đổng Xu Hoa ta ghét chàng, lúc trước ta bị mù nên nhìn lầm chàng, là ta cảm thấy loại người như chàng không xứng với ta ---- Hiểu chưa?”

Phương Lương kiên nhẫn nghe bà nói xong tất cả, thấy bà dừng lại, ông mới lên tiếng: “Nói xong rồi sao?” 

Phương phu nhân suy nghĩ một lát, bà cảm thấy không còn gì để nói thêm nữa nên gật đầu, “Ừ, nói xong rồi.”

Phương Lương vỗ vỗ đỉnh đầu bà rồi kéo bà đi ra ngoài, “Đối diện mới mở một quán mì, nghe nói mùi vị rất ngon, chúng ta đi ăn thử xem.” 

Phương phu nhân: “...Hả?” 

Phương Lương kiên nhẫn xoa xoa đầu bà một lần nữa, “Ngoan đi.” 

Phương phu nhân: “...Không phải, chàng chờ chút đã!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phương phu nhân nói: Ta không phải mấy thứ đẹp đẽ mà đê tiện, các ngươi đừng nghĩ lung tung!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play