Bước chân Thanh Li lảo đảo, suýt chút ngã ra đất, nàng

quay đầu cho hắn một ánh mắt sắc như dao rồi hầm hừ đi đến phòng rửa mặt.

Để lại Hoàng đế cười to một mình trên giường.

***

Thanh Li rửa mặt xong, lúc trở về đến Ngụy Quốc Công phủ thì đã qua buổi trưa.

Tuy Đổng thị biết nữ nhi của mình ra ngoài cùng với Hoàng đế, không cần phải lo lắng, nhưng thấy nàng đi cả đêm không về, bà không thể không quan tâm.

Bởi vì biết do trời mưa nên phu thê Ngụy Quốc Công chưa từng suy nghĩ nhiều, chỉ cho là trời mưa đường khó đi nên nữ nhi mới không trở về nhà được mà thôi.

Cái ý nghĩ này qua đến ngày hôm sau, khi Đổng thị nhìn thấy Thanh Li mới dần dần lung lay.

Bà nhìn nữ nhi mang khuôn mặt như hoa đào trước mắt, rõ ràng trong trẻo thanh mát như nước suối, song khóe mắt lại lộ ra vẻ quyến rũ cực nhạt, Thanh Li chui ra từ trong bụng bà đấy, bà có thể mơ hồ nhìn ra vài phần, nếu đổi lại là người khác thì chẳng nhìn ra được gì đâu.

Nha hoàn tôi tớ đang đứng đầy trong sân, Đổng thị nói cái gì cũng không tốt, bà đành nhẫn nại trước sau đó cho nha hoàn trong viện lui hết ra ngoài rồi mới kéo Thanh Li đi vào phòng trong, bà nhỏ giọng chất vấn, "Diệu Diệu, hôm qua con với Bệ hạ đi đâu thế?"

Trước mặt chính là mẫu thân của mình, Thanh Li chưa từng giấu bà chuyện gì, nàng cũng nhỏ giọng trả lời, "Cũng không có đi đâu xa, chỉ đi dạo Phù Yên sơn một vòng thôi ạ."

Đổng thị hiểu biết rộng hơn Thanh Li nhiều, nghe thế tuy bà hiểu rõ hơn mấy phần nhưng vẫn nói tiếp: "Nói như vậy, đêm qua... Hai người ở lại khu vực săn bắn của Hoàng tộc à?"

Thanh Li mơ hồ biết mẫu thân nói đến chuyện gì rồi, nàng kiềm lòng không được mặt đỏ như ráng chiều, nàng không trả lời nữa mà chỉ gật đầu một cái.

Thấy nàng như thế trong lòng Đổng thị đã hiểu rõ, bà gọi nhỏ: "Diệu Diệu..."

Hỏi nữ nhi mấy chuyện này, Đổng thị cũng khó tránh có chút xấu hổ, có điều chuyện nên hỏi thì vẫn phải hỏi, lỡ như có xảy ra chuyện gì, bà cũng có thể nhanh chóng tìm cách đối phó.

Bà hỏi: "Bệ hạ và con... Có quan hệ xác thịt hay chưa?"

---- Chỉ mới tiếp xúc da thịt từng ấy, hôn thì không thể tính rồi.

Trong lòng Thanh Li biết cái Đổng thị muốn biết không phải là mấy chuyện ôm nhẹ, hôn nhẹ, mà là có đột phá cửa ải cuối cùng hay không, nàng cũng cảm thấy hơi xấu hổ, song trái tim lại thả lỏng hơn không ít.

Hai lúm đồng tiền nổi lên thật sâu, nàng cố gắng che đậy sự ngượng ngùng nơi đáy mắt, "Không có ạ."

Dừng lại một chút, nàng còn nói thêm một câu: "Nương đừng nghĩ lung tung mấy chuyện không đâu nữa."

"Còn có," Thanh Li nhướng mày nói đến chuyện chính, "Chàng nói hôn kỳ đã định rồi, là tháng mười một năm nay."

"Tháng mười một?" Đổng thị lặp lại, bà lẩm bẩm: "Còn khoảng nửa năm nữa, cũng có thời gian chuẩn bị."

"Vả lại," Bà nghĩ đến một chuyện khác, khóe môi hơi cong lên, sóng mắt dịu dàng, "Diệu Diệu rất may mắn, chẳng phải con ghét mùa hè nắng nóng hay sao? Hôn kỳ rơi vào mùa đông, càng hay chính là, nếu có mang sớm thì thời kỳ trong tháng cũng là mùa đông, đỡ phải chịu cực..."

Đổng thị không nói tới còn đỡ, vừa nói ra, Thanh Li liền nghĩ ngay đến mấy lời của Hoàng đế, "Đợi đến đầu năm nàng có thai, thì trong tháng sẽ rơi vào mùa đông, miễn cho phải chịu khổ", khi nãy hai gò má nàng ửng đỏ thì bây giờ đã hoàn toàn bị thiêu cháy rồi.

---- Duyên phận đúng là kỳ diệu, lời của Đổng thị hiện tại không khác lời nói của Hoàng đế hôm qua là mấy.

Khả năng nhìn mặt nói chuyện của Đổng thị cao tay hơn Thanh Li nhiều, thấy sắc mặt của nàng lúc này, trong lòng bà bỗng nảy sinh ra mấy phần suy đoán, "---- Diệu Diệu."

Bà nhìn nàng chăm chú, ánh mắt đột nhiên mềm mại hẳn, "Bệ hạ an bài hôn kỳ vào tháng mười một, có phải người cũng có suy nghĩ giống nương không?"

Mặt Thanh Li đỏ như táo chín, nàng bụm mặt la lên, "Chuyện con cái, sao có thể nói đến là đến, hai người nghĩ quá xa rồi."

Nàng chưa từng nói thẳng, song cũng ngầm thừa nhận, ánh mắt Đổng thị toát ra vài phần vui mừng.

Hoàng đế dù sao cũng là Hoàng đế, tuy Đổng thị biết hắn có tình ý với nữ nhi nhà mình, nhưng bà chưa từng hi vọng gì sâu xa, dù sao vô tình nhất vẫn là đế vương, nếu trong lòng có mấy phần ngóng trông thì không sao, thế nhưng gửi gắm tất cả tình cảm của mình lên vị tối cao kia, đó mới là chuyện buồn cười nhất.

Giờ khắc này nghe Thanh Li nói như thế, tâm tư Hoàng đế cũng tinh tế không khác người làm mẫu thân như bà là mấy, trong lòng bà rất tán thưởng.

Nắm chặt tay của nữ nhi, Đổng thị dặn dò, "Bệ hạ đối xử với con thật lòng,  con phải biết quý trọng đấy."

Bà dịu dàng vuốt vuốt tóc Thanh Li rồi nói tiếp: "Có thể thấy năm xưa có người nói Diệu Diệu có phúc, quả là không nói ngoa."

Thanh Li được khen ngợi trắng trợn như vậy, nàng hơi ngượng song đồng thời cũng vui mừng, nàng hơi cúi đầu xuống lộ ra chiếc cổ thanh nhã trắng nõn, "Chàng đối xử với con... Đúng là cực kỳ tốt luôn ạ."

Thấy thái độ của nữ nhi, rõ ràng là đã rơi vào biển tình, bà âm thầm lắc đầu, thực sự cảm thấy may mắn.

---- May mà Hoàng đế có tình, nàng cũng có ý, quả nhiên là một đôi bích nhân.

Thấy tiểu nữ nhi hạnh phúc, tất nhiên bà rất vui vẻ, cũng vì như thế, bà chợt nhớ đến trưởng tử đang chinh chiến trên chiến trường Tây Lương.

Trận chiến này đã giằng co hơn nửa năm, trưởng tử của Ngụy Quốc Công và Đổng thị cũng là quan võ phải theo quân viễn chinh.

Từ đó đến nay, tin tức từ chiến trường truyền về luôn rất tốt, chỉ có điều... Từ lần cuối cùng nhận được tin tức đến nay, cũng đã hơn một tháng rồi.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đứa nào bà cũng thương, mấy ngày nay dù phải kiềm nén nỗi lo để chuẩn bị đồ cưới cho nữ nhi, bà cũng không tránh khỏi lo lắng cho trưởng tử.

Liếc mắt nhìn nữ nhi, giữa đầu lông mày Đổng thị mang theo ý buồn, "Chỉ mong đại ca con sớm hồi kinh, có thể cõng con lên kiệu, đưa con xuất giá."

Theo phong tục Đại Tần, khi nữ tử xuất giá thì sẽ do huynh trưởng cõng lên kiệu, điều đó thể hiện bên nữ có người nhà, sau khi xuất giá sẽ không dễ bị phu gia sỉ nhục ức hiếp.

Thật ra, Thanh Li vẫn còn nhị ca, là huynh trưởng đương nhiên có thể đưa nàng xuất giá, chẳng qua là, khả năng này không được Thanh Li và Đổng thị ưa thích, nên tự động bị lướt qua.

Nàng hiểu rõ Đổng thị đang lo lắng chuyện gì nhưng không có cách nào khuyên giải.

---- Bây giờ không rõ tình hình chiến đấu thế nào, mấy lời nói an ủi đều là vô dụng, Thanh Li nắm chặt tay Đổng thị, nhưng vẫn im lặng không nói gì cả.

Ánh mắt Đổng thị có chút thương cảm liếc nhìn Thanh Li, sau đó bà nhanh chóng phản ứng, "Con xem này," Bà lau khóe mắt hơi ẩm ướt một chút, "Đang yên lành, nói mấy chuyện này làm gì chứ."

Thanh Li hiểu nỗi khổ trong lòng mẫu thân, nàng đang nghĩ ngợi xem phải chuyển đề tài gì để bà vui trở lại thì nghe thấy tiếng Ngọc Trúc vang lên ở bên ngoài, "Phu nhân, tiểu thư, Phương phu nhân dẫn theo biểu tiểu thư tới ạ."

Đổng thị nghe thế thì nhíu mày, che giấu cảm xúc thật tốt bà mới lên tiếng, "Phương phu nhân có nói là tới có chuyện gì không?"

Không đợi Ngọc Trúc trả lời thì đã nghe một giọng nói hết sức phong tình truyền tới, "Hôm nay không mời mà tới, tỷ tỷ rộng lượng bỏ qua cho."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play