“Không có chuyện gì thì không tới cửa,” Đổng thị không biết làm sao với cái quạt lúc nào cũng phẩy tới phẩy lui của muội muội, bà bèn đưa tay giật lấy chiếc quạt tròn trên tay Phương phu nhân ném lên bàn, tránh việc một lát nữa bà sẽ bực mình, bà nói, “Muội đến tìm ta chắc không phải không có chuyện gì nhỉ.”
“Người một nhà không cần vòng vo,” Phương phu nhân cũng không sách sáo với tỷ tỷ mình, bà thẳng thắn: “Mấy bữa nữa là đến ngày hội Quần Phương, ban đầu muội định sẽ dẫn Lan Nhị đi, có điều nói ra cũng thật trùng hợp, ngày đó Hồng Minh đại sư trở về Giác Tri tự, chuyện của tiểu thúc nhà muội, mấy ngày nay trong lòng Lão phu nhân bất an nên muốn muội đi một chuyến cầu bình an. Bởi thế chỉ sợ Lan Nhị đành phải đi một mình.”
Hội Quần Phương diễn ra vào tháng năm hằng năm, các cô nương trong thành Kim Lăng sẽ ra ngoài dạo chơi ngắm hoa, thời gian tổ chức hằng năm cũng không cố định, chỉ cần thấy hoa trong vườn nở rộ thì gia chủ là Thục Huệ đại trưởng công chúa sẽ xác định thời gian mời tất cả các phu nhân đến ngắm hoa, dịp này cũng là lúc nam nữ có tình gặp nhau tìm hiểu giao lưu.
Thanh Li và Phương Lan Nhị đều là quý nữ danh môn, đương nhiên sẽ không ngoại lệ.
Mà tiểu thúc trong lời Phương phu nhân chính là đệ đệ ruột của Phương Lương --- Phương Phàm.
Thân thích của Phương gia cực kỳ đơn giản, chỉ có Phương Lương và một đệ đệ ruột thịt là Phương Phàm, Phương Phàm nhỏ hơn Phương Lương mấy tuổi, đã thành thân, nửa năm trước y và đại ca của Thanh Li đều ra chiến trường Tây Lương, đao kiếm không có mắt, thư từ qua lại không thuận tiện, người trong nhà ai cũng lo lắng.
Khi nghe Phương phu nhân nhắc đến chuyện này, Đổng thị cũng nhớ đến trưởng tử của mình, tâm tình vừa mới thả lỏng bỗng se thắt lại, bà nhìn muội muội một cái, “Nếu như thế ta sẽ đi với muội, cũng có người bầu bạn.”
Nói xong, bà nhìn sang Thanh Li và Phương Lan Nhị đang ngồi bên cạnh, “Các con tự mình đến hội Quần Phương nhé, tự đi cũng không có trở ngại gì, hai tỷ muội để ý nhau một chút là được.”
“Không không...” Phương phu nhân cười hì hì nói tiếp: “Tỷ tỷ, chuyện muội vừa nói chỉ có một phần thôi, muội muốn nhờ tỷ một chuyện khác cơ.”
Bà lườm Phương Lan Nhị dịu dàng ở bên cạnh đang trông mong nhìn mình, tức giận mắng: “Ta thường tự hỏi ông trời, tại sao lão nương của nó khôn lanh lợi hại như thế mà nó lại hết sức khô khan.”
Phương phu nhân nói chuyện không hề khách sáo, Đổng thị nhìn thấy sắc mặt chất nữ từ từ trắng bệch, bà vội cầm chiếc quạt lên vỗ đầu muội muội một cái, trách mắng: “Nói bậy bạ gì đó, Nhị nhi chín chắn nết na, nhà người ta muốn dạy nữ nhi thành như vậy còn không được, muội ít nói hưu nói vượn đi.”
Dứt lời, bà bèn bảo Thanh Li dẫn Phương Lan Nhị ra ngoài đi dạo, thuận tiện hai tỷ muội có thể tâm sự một chút, “Hoa sen trong hậu viện vừa nở, cực kỳ đẹp, Diệu Diệu mau dẫn Lan Nhị tỷ tỷ của con đi ngắm đi, chiêu đãi tỷ tỷ tốt vào, không được nghịch ngợm biết chưa.”
Trong lòng Thanh Li biết các bà muốn nói chuyện riêng, nàng ở lại thì không tiện lắm, với lại mấy ngày rồi nàng chưa gặp Nhị Nhi tỷ tỷ nên nàng không lề mề nữa, hai tiểu cô nương tay nắm tay cùng đi ra ngoài.
Hai tiểu cô nương vừa rời đi, Đổng thị mới nhìn tới vẻ mặt bực bội của muội muội nhà mình, bà vừa ra hiệu cho nha hoàn châm trà vừa lên tiếng hỏi thăm: “Đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành, tại sao không vui?”
“Nếu không xảy ra chuyện gì thì tốt quá rồi,” Sắc mặt Phương phu nhân có chút buồn bã, bà dừng lại một chút rồi nhỏ giọng nói tiếp: “Nhị Nhi... Thích một Chấn Uy phó úy họ Hác, lúc trước nó sợ muội và Phương Lương không đồng ý nên không dám nói, sau đó thấy sắp đến hội Quần Phương, lúc này nó mới bắt đầu mặt nhăn mày nhó nói với muội...”
Chấn Uy phó úy, còn là người họ Hác.
Đổng thị âm thầm suy nghĩ một lát nhưng vẫn không nhớ ra người này, không có khái niệm nào.
Cũng không thể trách bà, dòng dõi cao quý trong thành Kim Lăng vốn rất phức tạp, qua lại rất nhiều, lấy đường ranh giới là Ngũ phẩm để phân biệt giao tiếp, với tư cách là Ngụy quốc công phu nhân đương nhiên bà sẽ không thể nhớ một Chấn Uy phó úy Lục phẩm được.
“Muội không đồng ý chuyện này!” Phương phu nhân bực mình uống một ngụm trà, sau đó mới bắt đầu kể khổ, “Tỷ tỷ, tỷ cũng biết muội rồi đấy, muội không chê bai Hác gia địa vị thấp, ngày xưa khi muội và Phương Lương nghị thân, nhà bọn họ cũng chỉ là quan lục phẩm mà thôi, muội chưa bao giờ oán tránh nửa lời, bây giờ đến phiên Nhị Nhi, đương nhiên muội sẽ không phản đối.”
“Về phần đứa bé Hác gia kia, sau khi muội sai người đi nghe ngóng, ngược lại là một thiếu niên xuất sắc, trong nhà không có người đỡ đầu, tự mình nó phấn đấu lên đến chức Lục phẩm, xem ra rất có tài, nhân phẩm cũng đoan chính, nhưng mà tỷ tỷ, hôn nhân đâu có thể chỉ nhìn vào một người, mà còn phải xem người trong nhà hắn như thế nào.”
Hiện tại Phương Lương là Chính Nghi đại phu tam phẩm, dựa vào tuổi ông mà xem xét, tuyệt đối là tiền đồ vô lượng, Phương gia lại thuộc dòng dõi thư hương, trong mắt thế gia thành Kim Lăng cũng là một đối tượng tốt để kết thân, giả sử kết thân với Hác gia, chỉ sợ sau lần Phương phu nhân gả cho Phương Lương năm đó, đây là mối hôn sự không môn đăng hộ đối thứ hai của thành Kim Lăng rồi.
Đổng thị nghe xong, bà không hiểu Hác gia như thế nào, cũng không biết phải nói gì cho phải, bà đành lên tiếng hỏi Phương phu nhân: “Muội đã tới đây nói cho ta nghe thì nói cho rõ ràng đi, nãy giờ ta nghe mà cứ như lạc vào sương mù.”
Phương phu nhân nói tiếp: “Người nọ tên là Hác Chương, là một người có chí khí, thông qua thi võ tiến vào quân doanh, được cấp trên thưởng thức, lâu ngày từ từ thăng tiến, tiếp đó mua được phủ viện ở thành Kim Lăng rồi đón mẫu thân và muội muội đến ở.”
Nói tới đây, Đổng thị đã lờ mờ đoán ra được mấy phần, “---- Vậy là mẫu thân hắn ta không dễ sống chung?”
“Tỷ tỷ,” Phương phu nhân thở dài một hơi, “Không phải muội muốn làm ác nhân, mà thật sự không thích hợp.”
“Nữ nhi của muội, muội là người hiểu rõ nhất, nó chưa từng chịu bất cứ khổ sở nào, phụ thân nó cưng chiều nó, suốt ngày che chở trong ngoài cho nên chưa từng trải đời, vô cùng ngây thơ. Chính muội đã đến Hác phủ xem xét, ngay cả tiểu viện để sau khi Nhị Nhi gả vào ở cũng không có chứ đừng nói đến phí sinh hoạt hằng ngày, nếu như gả đi thật, có thể Nhị Nhi có thể chịu đựng được mà cũng có thể không, có điều thời gian dần trôi qua sẽ không dễ chịu chút nào, từ nghèo trở thành giàu thì dễ dàng, chứ từ giàu biến thành nghèo là cực kỳ khó, không thể nào thuận lợi được.”
“Vả lại, hoàn cảnh hai bên hoàn toàn khác nhau, Nhị Nhi thích vẽ tranh đánh đàn, mẹ chồng, tiểu cô lại dốt đặc cán mai, mỗi ngày vừa thức dậy Nhị Nhi đều uống một chén trà hoa hồng dưỡng nhan, buổi tối trước khi đi ngủ sẽ uống một chén canh thảo dược dưỡng thần, càng không nói đến những chuyện vụn vặt khác ---- Hác Chương phải phấn đấu vì tương lai của mình nên không thể suốt ngày ru rú ở nhà, rốt cuộc trong nhà chỉ còn lại ba nữ nhân, Nhị Nhi phải ở chung với họ thế nào đây?”
“Căn nhà nhỏ như thế, một mình Nhị Nhi gả qua thì không sao, giả sử mang theo hai nha hoàn thì không biết phải ở đâu, song nếu không mang theo ---- thì muội không thể để Nhị Nhi gả qua đó một mình, chuyện gì cũng phải tự mình làm? Hơn nữa nếu muốn đưa một căn nhà lớn hơn làm của hồi môn, sợ là Hác gia sẽ cảm thấy mất thể diện, nên làm thế nào cho phải đây?”
Mấy lời của Phương phu nhân, trái lại đâm trúng tim Đổng thị.
Đổng thị không phải tiểu cô nương chưa xuất giá, không hiểu bất cứ thứ gì, thời điểm bà vừa gả vào Ngụy quốc công phủ, bà đã từng vượt qua như thế --- Tuy nói hai nhà quan hệ tốt, nhưng có một vài điểm không nhất định là như thế, làm sao có thể hoàn thành tất cả mọi chuyện hoàn mỹ vô khuyết trong một thời gian ngắn được.