Sáng hôm sau, Thanh Li thức dậy trong lòng Hoàng đế!!
... Đừng hỏi nàng tại sao lại như thế, vì chính nàng cũng không biết.
Hằng ngày Hoàng đế cực kỳ bận rộn, chỉ cần một ngày không duyệt tấu chương là đủ để chất thành một đống cao hơn người hắn trong Tuyên Thất Điện, thật sự là không có thời gian thư giãn một tẹo nào cả.
Bởi vì nguyên nhân này, mấy chục năm nay ngày nào cũng như ngày nấy, hắn đã hình thành thói quen mỗi ngày đúng giờ mẹo* sẽ thức dậy, dậy sớm riết thành quen, dù cho hôm nay thay đổi hoàn cảnh, cộng thêm đêm qua giày vò tiểu cô nương nên ngủ muộn, nhưng sáng sớm hôm nay, hắn vẫn thức dậy vào giờ mẹo như thường lệ.
*Giờ mẹo: 5 đến 7 giờ sáng.
Chỉ là... Rõ ràng Tiểu Diệu Diệu không cần phải chăm chỉ như hắn.
Có điều, tuy là ngủ rồi, nhưng tiểu cô nương vẫn chiếm trọn trái tim hắn.
Đôi mắt sáng ngời sóng sánh như nước hồ thu nhắm lại, hai rèm mi dài cong vút lộ ra rất rõ ràng, để lại hai bóng mờ dưới mi mắt, khuôn mặt đỏ hồng, cánh môi hơi nhếch lên, làm người ta vô cùng yêu thích.
Về phần bàn tay nhỏ bé đang vòng quanh thắt lưng hắn, thì càng khiến người ta thích hơn nữa.
Đêm qua hắn làm chuyện xấu, còn cố ý bắt tiểu cô nương quạt thật lâu, mãi cho đến khi nàng sắp kiệt sức, hắn mới chịu buông tha cho nàng.
Lần này giày vò đến thế nên không thấy được tật xấu lúc nàng ngủ rồi, đầu vừa dính xuống gối là nàng ngủ mất tiêu.
Đợi đến khi nàng ngủ say, Hoàng đế mới nghiêng người chống cằm, nương theo ánh sáng của hai ngọn nến chưa kịp tắt, bình tĩnh ngắm nhìn nàng rất lâu.
Bên gối là người trong lòng, quả thực không còn gì có thể viên mãn hơn nữa.
Điều duy nhất khiến hắn không hài lòng chính là...
Hắn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hòa cùng ánh nến, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng một cái.
Sao lại không nhớ ra trẫm thế này.
Bệnh hay quên quá nặng.
Làn da nàng tươi mát, môi Hoàng đế lại nóng, vừa đặt nụ hôn xuống là hắn không muốn rời đi nữa.
Lần từ trán xuống, tiếp theo làn môi đậu trên mi mắt, lại trìu mến, yêu thương hôn hôn một chút.
Đương nhiên mi mắt không dễ hôn như trán, Thanh Li mơ hồ cảm thấy được gì đó, nàng bất mãn lầm bầm vài tiếng, Hoàng đế cách nàng rất gần nhưng vẫn không nghe rõ, hình như nàng nói mấy thứ gì đó.
Hoàng đế đúng là người xấu, thấy tiểu cô nương mơ mơ màng màng thật đáng yêu, hắn bèn nảy ra ý xấu trêu ghẹo, khó khăn lắm Thanh Li mới ngủ yên ổn lại thì hắn bỗng cúi đầu xuống, hôn lên mi mắt nàng một lần nữa.
Thanh Li lại mất hứng lầm bầm vài tiếng, bàn tay nhỏ bé quơ quơ giống như đang xua muỗi, mang theo một chút không kiên nhẫn.
Những lúc thế này mới có cảm giác chân thật nhất, ngẫu nhiên nàng sẽ làm ra một vài động tác thất lễ, cực kỳ đáng yêu.
Hoàng đế nhỏ giọng cười ra tiếng, ý xấu trong đầu liên tục sinh sôi, đợi đến lúc Thanh Li ngủ lại lần nữa, hắn vẫn lặp lại chiêu cũ, hôn nhẹ lên mi mắt nàng.
Thanh Li ngủ mơ mơ màng màng, có điều nàng không phải người sống thực vật không có phản ứng, trong tiềm thức nàng cảm thấy có một con ruồi đuổi mãi không đi, đặc biệt phiền phức, không chỉ thỉnh thoảng đậu lên mắt nàng mà còn luôn vo ve bên cạnh, khiến người ta phiền không chịu nổi.
Nàng bất mãn hừ hừ vài tiếng nhưng vẫn không tỉnh dậy, nàng hơi bực bội trở mình, đưa lưng về phía Hoàng đế.
Cái này, dù Hoàng đế có ý nghĩ xấu đi nữa thì cũng không thực hiện được nữa rồi.
Hắn không có ý định hôn nàng nữa, làm thế quá dễ khiến nàng giật mình, tròng mắt xoay chuyển, hắn đành nghĩ cách khác vậy.
Thanh Li đang nằm nghiêng, tấm chăn đang đắp nàng che thân thể nàng, cũng may mấy chỗ quan trọng chưa bị che lại, thuận lợi cho hắn làm chuyện xấu.
Hắn duỗi một tay ra, nhẹ nhàng xốc chăn trên người Thanh Li ra, động tác cực kỳ nhẹ, nàng ngủ rất say, dù chăn bị hoàng đế kéo ra hết mà nàng vẫn không có phản ứng gì.
Hoàng đế gạt chăn ra một bên, bản thân mình thì nhích lại gần Thanh Li sau đó nằm yên bất động, chỉ chờ tiểu cô nương chui đầu vô lưới.
Theo bản năng, nàng sờ sờ cái chăn bên cạnh, không ngờ sờ không đụng trúng gì cả.
Không sờ trúng thì thôi, nàng cũng chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ cho là chăn nằm hơi xa nên thuận lý thành chương trở mình lại tìm kiếm.
Ừm, lại sờ không trúng.
Chỗ này sờ không trúng, vậy tìm xa hơn một chút xem sao.
Ồ, sờ trúng rồi!
Không sai, cái chăn này ấm áp vô cùng, mà sao lại cứng quá vậy?
Được rồi, được rồi, Thanh Li có chút chịu lạnh không nổi, thôi thì dùng tạm cũng được.
Hoàng đế thấy nàng thỉnh thoảng nhíu mày một cái, trong lòng càng yêu khinh khủng, hắn cười thầm, đẩy tiểu cô nương đang gối đầu trên vai mình ra, nhích người ra gần mép giường.
Thanh Li gối đầu lên cái chăn thô cứng kia, nàng có cảm giác phong cách sinh hoạt của mình bị giảm sút xuống mấy bậc, lúc đang mơ màng thì nàng lại có cảm giác --- Hình như cái chăn kia muốn chạy trốn?
Nực cười, ta không chê ngươi thì thôi, ngươi có cái gì tốt mà ghét bỏ ta?
Nàng bĩu môi, cả người dựa sát vào, tay chân giống như bạch tuột cùng bò lên người Hoàng đế, không cho hắn có cơ hội nào trốn thoát.
Lòng Hoàng đế vì cái ôm của tiểu cô nương mà được lấp đầy, tràn ngập cảm xúc viên mãn, hắn âm thầm cười to vài tiếng rồi hôn chụt lên môi nàng một cái, không nói nhiều nữa mà ôm nàng cùng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, lúc Thanh Li tỉnh dậy, nàng thấy cả người mình đang quấn trên người Hoàng đế, quả thật nàng rất nghi ngờ cuộc sống này.
Hoàng đế liếc nhìn nàng, vẻ mặt cực kỳ vô tội, "Nhìn cái gì mà mà nhìn, nàng xem lại tay chân mình thì biết ai là người chủ động quấn ta thôi, Trẫm không có liên quan gì trong chuyện này đâu."
Mặc dù hắn nói rất có lý, song Thanh Li không thể nào buông tha cho nghi hoặc trong lòng, nàng nghi ngờ nhìn hắn một lát, cuối cùng đành hừ một tiếng, trở mình xuống giường.
Nàng tự đi rửa mặt, trước khi đi còn không quên ném lại một câu cho hắn, "Nhất định chàng có liên quan trong chuyện này, không để ý tới chàng nữa, hừ!"
"Tiểu Diệu Diệu," Cánh tay Hoàng đế bị nàng gối đầu cả đêm, bây giờ đã tê rần không còn chút cảm giác, hắn lười biếng nằm ở trên giường, vừa chậm rì rì xoa bóp vừa lên tiếng: "Xuống giường thì không nhận người ngay, nàng được lắm!"