Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 30: Quạt hương bồ


1 năm

trướctiếp

Bên ngoài tiếng mưa vẫn rơi như trước, lượng mưa không hề giảm đập lên song cửa, vang lên những âm thanh độp độp, giòn vang không dứt.

Tiếng gió ào ào, mọi nơi không có ánh sáng đều chìm vào một mảng mơ hồ tối tăm. Ánh sáng của hai ngọn đèn vàng kia xuyên qua khe hở nhỏ bé của cửa sổ, mờ mờ ảo ảo chiếu sáng không gian bên ngoài thêm một chút, cộng thêm mấy tia chớp trên bầu trời đêm, có thể thấy rõ một vài con côn trùng có cánh đang thấp thỏm tìm nơi trú mưa.

Nương theo ánh sáng mờ ảo hắt ra từ khe cửa, chúng nó bình thản vỗ vỗ đôi cánh, trông có vẻ hết sức nhàn nhã.

Cuối cùng Thanh Li cũng được Hoàng Đế thả ra, nhưng nàng không hề có cảm giác thanh thản mà sắc mặt nàng đỏ bừng, thân thể mềm mại yêu kiều tê liệt ngã xuống giường, mệt mỏi không chịu nổi.

Bàn chân non mịn của nàng hơi nhức mỏi, ngay cả hai chân cũng không có chút súc lực, chỉ là --- thực ra điều này cũng không có gì.

Điều khiến Thanh Li xấu hổ và giận dữ che mặt là một điều khác.

Dù cho đã được cẩn thận lau rửa nhưng cái thứ nóng rực đặc dính kia cùng với cảm giác nó từ trên mắt cá chân nàng từ từ chảy xuống dưới vẫn quanh quẩn mãi trong lòng nàng, không thể quên được trong chốc lát.

Chuyện thân mật giữa nam nữ này, đây là lần đầu tiên Thanh Li làm, từ khi mới bắt đầu sắc mặt nàng đã đỏ lên, thật lâu sau cũng không tản đi, như thể sẽ ở mãi trên mặt nàng không tan đi.

Da mặt nàng mỏng, rất dễ xấu hổ, còn tên đầu sỏ gây chuyện kia lại không hề có chút cảm giác nào, sắc mặt sáng lạn, hồng hào nhìn chằm chằm nàng, dường như vừa rồi còn chưa tận hứng, không thể chờ đợi được muốn tiếp tục một lần nữa.

---- Có điều, cái này cũng không trách hắn được.

Tiểu cô nương là mỹ nhân trời sinh, lúc này tóc nàng hơi rối, hoàn bội* hơi lệch, mặt không chút phấn son, thực sự là một kiểu phong tình kiều diễm khác.

*Hoàn bội: vòng đeo trên búi tóc để trang trí.

Giống như hoa anh túc, hấp dẫn chết người.

Có vẻ bị câu mất hồn phách, Hoàng Đế khó tự kìm chế cúi người hôn lên đôi môi như cánh hoa mềm mại ướt át kia.

Thanh Li ngây người trong chốc lát nhưng cũng không đẩy hắn ra.

Hoàng Đế nhận ra tâm tư của tiểu cô nương, tình cảm dịu dàng tràn đầy, cuộn trào mạnh mẽ, cái hôn kia cũng càng lúc càng sâu, càng triền miên.

Điều này khiến tiểu cô nương có chút không chịu nổi.

Lúc hai người dán sát vào nhau, răng môi quấn quýt thân mật triền miên, Thanh Li cảm thấy xung quanh chỉ còn lại một mình hắn --- Thân thể như bị phỏng, hơi thở gấp gáp, hơi thở nam tính mang tính xâm lược mười phần, dáng vẻ động tình ấy khiến nàng theo bản năng né tránh.

Chỉ tiếc, dù sao nàng cũng là tiểu nương tử tay không thể xách vai không thể vác, sức phản kháng đối với Hoàng Đế là nam tử trưởng thành cường tráng là hoàn toàn không có. Với hắn mà nói, khống chế một tiểu cô nương quả thực như ăn bánh, vô cùng dễ dàng.

Thanh Li khóc không ra nước mắt, Hoàng Đế thì vô cùng hăng hái thích thú.

Trải qua một phen dày vò, y phục nàng hơi hơi lỏng ra, lộ ra nửa bả vai trắng nõn như hoa ngọc lan câu hồn người. Hoàng Đế bình tĩnh nhìn một lát, hắn chỉ cảm thấy cổ họng đau nhức, yết hầu giật giật, ánh mắt bỗng tối đi.

Đã không ít lần tiếp xúc thân mật với Hoàng Đế, tất nhiên Thanh Li có thể nhìn ra một ít manh mối, tiếng chuông cảnh báo trong lòng nàng nhanh chóng vang lên, nhưng không có cách nào phản kháng hắn, chỉ có thể đưa tay kéo chăn che đi cơ thể mình, tội nghiệp mà nói: "Diễn Lang, đừng như vậy nữa mà... Van chàng..."

"Sợ trẫm làm gì," Hoàng Đế nhìn chằm chằm nàng, ấm giọng nói: "Lời nói tình ý trẫm muốn nói cho nàng nghe, chuyện thân mật cũng muốn thoải mái trải qua với nàng, mọi việc trên thế gian đều là hư vô, chỉ có tận hưởng lạc thú trước mắt mới là thật đấy."

Thanh Li không nói nhiều cũng không muốn thảo luận với hắn những vấn đề thâm sâu khó dò kia, nàng chỉ mở to mắt, cầu khẩn: "... Đừng."

Ánh mắt tiểu cô nương vốn đã sáng ngời, ánh mắt trong suốt, đuôi mắt lại hơi chếch lên, mang theo một chút xinh đẹp quyến rũ.

Lúc bình thường tất nhiên sẽ không nhìn ra được, chỉ có sau khi nàng khóc, phần đuôi mắt kia nhuộm màu đỏ, khi mở to mắt nhìn người mới có thể nhìn được.

Trên gương mặt thanh khiết trong trẻo lại là một đôi mắt quyến rũ câu hồn người. Hai tổ hợp trái ngược cùng tồn tại song song, chẳng những không khiến người khác cảm thấy quái lạ, mà còn có cảm giác...

Mị nhãn như tơ, nhìn đến đâu tâm hồn lâng lâng đến đó.

Hoàng Đế nhìn dáng vẻ khổ sở ấy của nàng càng cảm thấy lòng ngứa ngáy khó chịu, yết hầu không nhịn được mà nhúc nhích, ánh mắt cũng mang vài phần u ám như ánh mắt của quạ đen ban đêm, khiến lòng người run sợ.

Thanh Li không thích nhất là dáng vẻ này của hắn, trong lòng biết không ổn, theo bản năng nghĩ muốn lui về sau một chút, giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, bất an.

Nàng tội nghiệp như vậy khiến Hoàng Đế nhìn cũng có chút đau lòng, dục vọng không tự chủ mà bị hòa tan vài phần, nghĩ đến việc mình đã hưởng thụ một lần, hắn ổn định lại tâm trạng, cuối cùng cũng không có ý định tiếp tục giày vò nàng.

Đáy lòng cảm thán một tiếng, Hoàng Đế nằm xuống
bên cạnh Thanh Li, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng, nói khẽ: "--- Nàng nằm xa trẫm một chút, nếu lại tiếp tục trêu chọc quyến rũ, trẫm khó có thể tha cho nàng được."

Thanh Li nghe được lời ấy của hắn giống như phạm nhân được đại xá, thoát khỏi tội tử hình, nàng liên tục nhích về phía sau, hận không thể biến thành thằn lằn mà áp sát lên tường.

Thật lòng Hoàng Đế không muốn tiếp tục giày vò nàng, có điều tiểu cô nương xinh đẹp thơm ngon, hành động lại ngây thơ đáng yêu như vậy làm lòng hắn không kiềm chế được ngứa ngáy khó chịu.

Để tránh cho mình làm ra chuyện gì đó, dù lúc này Hoàng Đế không hề buồn ngủ nhưng hắn cũng khép hai mắt lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thanh Li vốn có chút mệt mỏi, tuy nhiên vừa trải qua chuyện vừa rồi lại thêm việc ngủ bên cạnh nàng là một con sói, dù nàng có vô tâm hơn nữa trong chốc lát cũng không ngủ được ngay.

Hai mắt nhắm lại một lúc rồi lại không có ý định ngủ, dường như vô cùng kì diệu, nàng lại có thể cảm giác được hơi thở nhè nhẹ của Hoàng Đế đang nằm bên cạnh.

Thanh Li cũng không biết tại sao, trong lòng chấn động một hồi, nàng từ từ mở hai mắt ra, lặng lẽ chuyển ánh mắt sang Hoàng Đế nằm bên.

Hắn nằm ngửa, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt trầm tĩnh, từ góc độ này nhìn sang nàng chỉ có thể nhìn thấy gò má của hắn.

Chiếc cằm kiên nghị, sống mũi cao thẳng, hàng mi đen dày anh tuấn, ánh mắt hẹp dài sắc bén.

Bởi vì hắn nhắm mắt, người nam nhân xưa nay luôn kiên cường quyết đoán, lúc này giữa hai đầu lông mày lại có chút ý vị dịu dàng.

Vả lại, lúc ở trước mặt nàng hắn chưa bao giờ không dịu dàng, hòa nhã.

Suy cho cùng, được nam nhân như vậy yêu thương là may mắn của nàng, cũng đủ để nàng đánh cược hạnh phúc cả đời.

Chỉ cần nhìn hắn, Thanh Li đã cảm thấy trong lòng tràn đầy tình cảm ngọt ngào, như thế nào cũng không tan đi.

Trong ánh sáng mông lung mờ mịt, khóe môi nàng lặng lẽ nhích lên một chút, đáy mắt hiện một tầng tình cảm sâu đậm, nàng nhắm mắt lại, chuẩn bị đi ngủ.

Tất nhiên dù đã chuẩn bị sẵn sàng song cuối cùng nàng vẫn không ngủ được.

Không có cách nào, lúc ngủ nàng thích ôm đồ vật gì đó, nếu không nàng khó mà ngủ được.

Chỉ có điều, nhìn đi nhìn lại, cả giường chỉ có một cái chăn, một vị Hoàng Đế, chẳng cần nghi ngờ, nàng ôm cái gì cũng không thích hợp.

Đến lúc này nàng mới cảm thấy đặc biệt nhớ nhung cái chăn nhỏ mềm mại thơm ngát của mình ở nhà.

Thanh Li bất đắc dĩ âm thầm thở dài một hơi, buồn bực trở mình một cái, đưa lưng về phía Hoàng Đế, nhắm mắt lại.

Nàng vừa mới quay người thì bỗng nghe thấy Hoàng Đế thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Hắn vẫn nhắm chặt hai mắt như trước, không mở mắt ra, giọng nói trầm thấp, mang theo từ tính đặc thù của nam nhân, "Ngủ không được sao?"

Thế là Thanh Li trở mình một lần nữa, nàng phồng má lên, khó nén uất ức, tủi thân mà nói: "Chăn nhỏ của ta không ở đây nên không ngủ được."

Hoàng Đế mở mắt ra, nhướng một bên lông mày, nói: "Cái chăn nhỏ ấy lợi hại như vậy sao, xa nó một ngày là nàng không ngủ được?"

"Cũng không phải như thế," Thanh Li xoắn ngón tay với nhau, "Ta phải ôm đồ gì đó thì mới có thể ngủ, nếu không thì không ngủ được."

À, Hoàng Đế thầm nghĩ, thì ra lúc ngủ tiểu cô nương có tật ôm đồ vật.

Thật đáng yêu mà~

"Tiểu Diệu Diệu," Trong lòng hắn có chút nhộn nhạo, nghĩ tới hình ảnh nào đó nên phải kiềm chế khóe miệng nhếch lên vì xúc động, lại nói khẽ: "Cái chăn nhỏ của nàng không ở đây nhưng nàng có trẫm mà, không bằng, Diệu Diệu ôm trẫm ngủ đi?"

"Ôm chàng làm cái gì, chàng không thể nào so sánh với cái chăn nhỏ được đâu," Thanh Li tạt cho Hoàng Đế một chậu nước lạnh, khoa tay múa chân diễn tả một cái lớn một cái nhỏ, "Nó nhỏ như này còn chàng lớn từng này này."

Lời nói này của nàng có một chút nghĩa khác, Hoàng Đế nghe xong, tâm tư khó khăn lắm mới đè nén hơi trồi lên, hắn khụ một tiếng: "Lúc bí bách thì đều có thể dùng được hết."

"Vậy cũng không được," Thanh Li vẫn không chịu, nhưng lại thể hiện bản thân không chịu nổi, nàng nói: "Chăn nhỏ của ta thơm thơm mềm mềm, thân mình chàng cứng rắn như vậy."

"Ha," Hoàng Đế lười biếng lên tiếng, im lặng không tiếng động di chuyển một chút sang chỗ Thanh Li, trêu đùa nàng, "Diệu Diệu cảm thấy trẫm không những lớn mà còn cứng rắn nữa, đúng không?"

Thanh Li không tập trung lắng nghe, vừa nghe liền theo bản năng định gật đầu, chậm nửa nhịp mới cảm thấy lời nói của hắn có gì đó không đúng, nàng vỗ lên người hắn một cái, tức giận nói: "Già mà không đứng đắn!"

Năm nay Hoàng Đế ba mươi hai tuổi, Thanh Li lại mới có mười sáu, hắn lớn gấp đôi nàng rồi, giờ khắc này nàng mắng hắn một tiếng "Già mà không đứng đắn" cũng không tính là sai.

Bỗng nhiên, Hoàng Đế cười phá lên, cũng mặc kệ nàng tức giận, cười xong lại mặt dày mày dạn tiến đến trước mặt Thanh Li, "Trên người trẫm cái cần thấy, Diệu Diệu cũng đã thấy, còn tự tay cảm nhận, cảm thấy thế nào, có thể thỏa mãn nàng chứ?"

"Chàng chờ xem," Thanh Li không để ý tới lời nói thô tục của hắn, nàng xoay người lại, quay lưng về phía Hoàng Đế, tỏ vẻ bất mãn của mình: "--- Về sau không muốn ra ngoài với chàng nữa."

"Nàng dám," Giọng điệu Hoàng Đế nhẹ nhàng mà uy nghiêm, hắn nói: "Nếu nàng không chịu ra ngoài với trẫm, trẫm chỉ đành đến nhà nàng ức hiếp nàng thôi, vậy thì đến lúc đó để xem nàng làm sao bây giờ."

Thanh Li thực sự không có cách nào đối phó hắn, đập không nát, cắn không vỡ, đốt không hết, chìm không hỏng, không thể cãi lại.

Cuối cùng, nàng hầm hừ tức giận kéo toàn bộ chăn trên giường, không để lại cho hắn chút nào, lập tức kéo lên che đầu, không thèm để ý hắn nữa.

Hiện giờ trong lòng Hoàng Đế vô cùng hỗn loạn, không phải hắn cảm thấy lạnh, chẳng hiểu sao hắn chỉ nhìn nàng một lát, rồi lắc lắc đầu xuống giường.

Thanh Li nghe được tiếng động, từ trong chăn thò đầu ra nhìn, lại nghe thấy tiếng bước chân của hắn vang lên ngoài cầu thang, chỉ chốc lát sau lại vang lên lần nữa.

--- Hắn đã trở lại.

Đêm hôm khuya khoắt, hắn đi làm cái gì vậy?

Trong lòng nàng vô cùng tò mò nhưng lại không muốn biểu lộ quá rõ ràng, giả bộ cao quý lạnh lùng, làm như không đếm xỉa tới liếc hắn một cái, dáng vẻ "Ta hoàn toàn không muốn biết vừa rồi chàng đi làm cái gì, ta chỉ tùy tiện nhìn một xíu, kỳ thực ta là tiên nữ cao quý xinh đẹp lạnh lùng đấy".

Chỉ có điều, đến lúc Thanh Li nhìn thấy đồ vật trong tay Hoàng Đế, cuối cùng không nhịn được phì một tiếng bật cười.

---- Cái kia rõ ràng là một cái quạt hương bồ*.

Theo như hình tượng của Hoàng Đế trước mắt, nếu giảm bớt khí thế của bản thân vài phần, tay phe phẩy một cái quạt lá, cũng coi như phong độ nhẹ nhàng.

Chẳng qua lúc này trong tay hắn lắc lắc chiếc quạt hương bồ một chút, trong nháy mắt khiến Thanh Li nhớ tới mấy ông già mang theo bàn ghế ngồi trên đường xem bói ở kiếp trước.

Vì suy nghĩ này khiến nàng không nhịn được mà bật cười.

Tất nhiên Hoàng Đế nhìn ra tâm tư cười nhạo của nàng, mặc dù không biết nàng cười cái gì nhưng cũng biết trong nụ cười ấy không có ý tốt.

Hắn cũng không nói nhiều, chỉ cười lạnh một tiếng, "Lúc này trẫm đang rất nóng, Diệu Diệu có cách nào giúp trẫm hạ hỏa hay không?"

Lời hắn vừa nói ra khiến Thanh Li ngoan ngoãn ngậm miệng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhắm mắt.

Hoàng Đế nhẹ nhàng hừ một tiếng, cũng không đắp chăn lên mà nằm xuống bên cạnh nàng, trong lòng như bị lửa ở Hỏa Diệm Sơn thiêu đốt, dù cái quạt hương bồ kia lắc qua lắc lại cỡ nào, thì cũng không dập tắt được.

Hắn cảm thấy khô nóng, Thanh Li lại cảm thấy có chút lạnh, nhất là khoảng cách giữa hai người không tính là xa, gió từ chiếc quạt của Hoàng Đế hoặc nhiều hoặc ít vẫn bay qua chỗ nàng một ít.

Nàng yên lặng lôi kéo chăn, xoay người một lần nữa.

Trong dầu Hoàng Đế đang xao động nóng nảy, lại thêm việc nàng cứ nhích tới tới lui lui không thành thật càng khiến lòng ngứa ngáy không yên.

Cách một lớp chăn, hắn vỗ quạt hương bồ lên người Thanh Li một cái, "Xoay tới xoay lui hoài, sao nàng vẫn không chịu ngủ, muốn làm gì đây?"

Thanh Li cũng cảm thấy khổ sở, nàng nhíu mày, "Cái chăn nhỏ không ở đây, ta không ngủ được."

Tay Hoàng Đế đang đong đưa quạt hương bồ bỗng dừng lại, sắc mặt âm trầm ngang nhiên xông về phía Thanh Li, "Ở chỗ trẫm có bài thuốc gia truyền, cực kỳ quý giá chưa truyền cho ai cả, bảo vật này đã có hơn ba mươi năm, chuyên trị mất ngủ, vô cùng hiệu quả..."

Hắn chậm rãi nói: "Diệu Diệu có muốn thử một lần không?"

Đã trải qua chuyện lần trước, làm Thanh Li không đoán
ra bài thuốc kia của hắn là cái gì, nàng chỉ hận không thể lập tức đâm đầu vào tường bất tỉnh, đỡ phải nhìn cái bảo bối hơn ba mươi năm kia, nàng quả quyết nói: "Không được, ta có thể ngủ ngay lập tức." Hoàng Đế thản nhiên nói: "--- Thế nhưng trẫm không ngủ được."

Thanh Li yếu ớt liếc hắn một cái, tựa như con cừu non nhìn mọi vật đáng sợ trên thế gian, "Vậy chàng muốn như thế nào?"

Hoàng Đế ném cái quạt hương bồ kia cho nàng, "Quạt cho trẫm!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp