Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 29: Tình nặng


1 năm

trướctiếp

Nếu Hoàng Đế nói chuyện còn đỡ, đằng này hắn cứ nhìn chằm chằm Thanh Li không nói một lời, đúng là đã dọa nàng sợ hãi.

Tình cảm của Thanh Li đối với Hoàng Đế là thật, bằng lòng ở bên cạnh hắn cả đời cũng là thật nhưng nếu lúc này làm mấy chuyện phu thê thì vẫn có chút không chấp nhận được. Không nói đây là xã hội cổ đại bảo thủ, dù cho với tư tưởng hiện đại tự do phóng khoáng, nếu nàng dám cùng người mới gặp mặt lần thứ hai làm mấy chuyện kia, cha mẹ biết thì chắc chắn nàng sẽ phải chịu trách móc nặng nề.

"Diễn lang," Hoàng Đế vẫn không nói chuyện, ánh mắt Thanh Li tràn đầy khổ sở, khó xử, tội nghiệp mà giữ chặt ống tay áo hắn, lắp bắp nói: "Chàng đừng..."

Hoàng Đế bình tĩnh nhìn nàng, anh mắt chứa đầy ý tứ hàm xúc khó phân biệt. Lúc lâu sau, cuối cùng hắn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé đang nắm góc áo mình của nàng kia.

Cơn mưa bên ngoài khiến không khí chuyển lạnh, ngón tay Thanh Li cũng lạnh đi vài phần.

Ánh mắt của hắn hơi trầm xuống, hòa cùng ánh sáng của ngọn nến bên cạnh dường như sinh ra đôi chút ý tứ dịu dàng.

"Diệu Diệu, nàng sợ điều gì vậy," Hoàng Đế tới gần nàng hơn một chút, hắn nhỏ giọng nói: "... Dù sao sớm muộn gì nàng cũng sẽ là của trẫm thôi."

Từ trong câu nói của hắn Thanh Li nghe được một chút khoan nhượng, chớp lấy cơ hội này nàng nói ngay: "Diễn lang, "Giọng nói của nàng càng dịu dàng êm ái, lại mang chút ý cầu xin khiến người ta không đành lòng từ chối, "Nếu sớm muộn gì cũng là của chàng thì chẳng lẽ một chút thời gian chàng cũng không chờ nổi sao?"

Nàng quỳ ngồi trên giường, ngoan ngoãn tựa vào vai Hoàng Đế, giọng nói mềm mại ấm áp, hai gò má nàng đỏ ửng lên, giống hệt mỹ nhân trong tranh, xinh đẹp không sao tả xiết, "Cũng không phải ta không muốn cho chàng,
chỉ là ta muốn... đợi đến đêm tân hôn."

Nàng lay nhẹ ống tay áo hắn, ánh mắt nũng nịu, chậm rãi năn nỉ: "Được chứ?"

Ánh mắt Hoàng Đế khẽ động, lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, cuối cùng thả tay nàng ra, từ trên giường đứng lên.

Hắn khẽ thở dài một hơi, khóe môi mím lại, "Nàng đã không muốn mà trẫm còn dùng mạnh miễn cưỡng thì còn có ý nghĩa gì chứ?" Giọng điệu của hắn buông lỏng nhưng nét mặt hơi nhíu lại. Trong lòng Thanh Li căng thẳng tột cùng nhưng trên khuôn mặt vẫn tươi cười.

"Diễn lang," Nàng hỏi khẽ, "--- Chàng tức giận à?"

"Không phải," Hoàng Đế thản nhiên đáp một câu, liếc nhìn nàng một cái thật sâu, quay người đi ra.

Thanh Li nghe được tiếng bước chân của hắn xa dần, kèm theo đó là tiếng kẽo kẹt khi bước chân đặt lên cầu thang gỗ, không hiểu tại sao, trong lòng nàng cũng dần thấy nặng nề, cảm giác như bị vật gì đó đè ép, không thở nổi. Không tiếp tục nhìn bức tường che khuất bóng lưng hắn, nàng lẳng lặng ngồi yên trên giường.

Hắn đi ra ngoài không thèm ngoảnh đầu lại, dù ngoài miệng hắn nói "không phải" nhưng trên thực tế đúng là hắn đang tức giận rồi. Nhưng nếu lúc này giữa nàng và Hoàng Đế phát sinh quan hệ phu thê, Thanh Li có chút không chấp nhận được.

Nói nàng kiểu cách cũng được, nói nàng bảo thủ cũng được, nàng thực sự... không muốn giao thân mình ra vào lúc này.

Quá nhanh cũng quá vội vàng.

Suy nghĩ như vậy khiến trong lòng Thanh Li nảy sinh một chút cảm xúc lẫn lộn.

Giống như hối hận, như là đau khổ, hoặc là buồn bã, cuối cùng Thanh Li cũng không biết mình nên hình dung ra sao nữa.

Nghĩ đến vừa rồi sắc mặt Hoàng Đế hơi trầm xuống, theo bản năng nàng nghĩ: Có lẽ, làm chuyện kia cũng không phải không thể chấp nhận...

Ý nghĩ này vừa xuất hiện khiến Thanh Li càng hoảng sợ hơn.

---- Chẳng qua mới là lần thứ hai gặp mặt, người nam nhân này đã khiến nàng thay đổi ý muốn của mình nhiều như vậy?

Thanh Li giật mình nhận ra, trái tim của nàng thật thà hơn suy nghĩ nhiều lắm... càng quan tâm hắn hơn.

Giờ đã là ban đêm, bên ngoài trời là một mảng đen đặc, tiếng mưa vẫn rơi như trước.

Mỗi một bên cửa sổ trong phòng đặt một ngọn nến, ánh sáng vàng mờ ảo nhẹ nhàng, mang theo chút cảm giác
lạnh lẽo của buổi đêm, điểm thêm vài phần ấm áp hòa thuận vui vẻ khiến lòng người có cảm giác thanh thản.

Trong đầu Thanh Li vô cùng lộn xộn, lại nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm lên cầu thang, đầu óc giống như bị dầm một trận mưa lạnh khiến nàng bỗng nhiên tỉnh táo hẳn.

Ngay cả giày cũng không kịp mang, Thanh Li vội vàng xuống giường, từ trong phòng chạy ra, đập vào mắt là hình ảnh Hoàng Đế tay bê chậu nước ấm, từ từ đi tới.

Thấy nàng vội vàng như vậy, ánh mắt hắn có chút nghi ngờ, "Đây là sao vậy?"

Lời vừa ra khỏi miệng, còn không đợi Thanh Li trả lời, Hoàng Đế đã thấy tiểu cô nương để hai chân trần không đi giày, hắn không nhịn được mà hơi nhướng mày, lại thấy trong ánh mắt nàng có chút mừng thầm, trong lòng hắn dường như đã hiểu vài phần.

Trên mặt hắn hơi lộ ra vui vẻ, mở miệng nói: "---- Không nỡ bỏ trẫm?"

Thanh Li thấy trong tay hắn có cầm nước ấm thì biết vừa rồi hắn đi làm gì, trong lòng nhất thời buông lỏng.

--- Thì ra hắn không tức giận thật.

Khách quan mà nói, nàng không thể chờ được mà chạy tới như vậy dường như có chút quá thiếu kiên nhẫn, cũng quá để ý đến hắn rồi. Đáy mắt Thanh Li hàm chứa sự hân hoan vui vẻ, cố gắng ép nụ cười đã tới bên môi xuống, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Không phải là chàng đã bỏ đi sao, còn quay lại làm gì."

"Vốn là muốn đi," Hoàng Đế liếc nàng, bê chậu nước đi vào phòng rửa mặt: "Nhưng lại nghĩ đến, ở đây giường lớn như vậy, một minh Diệu Diệu ngủ, liệu có cảm thấy sợ hãi hay không, trái suy phải nghĩ càng thấy lo lắng nên đã quay lại đây."

Lời hắn nói ra thật lưu manh. Thanh Li cũng không trả lời, cả khuôn mặt mang ý cười đi theo hắn, cùng nhau rửa mặt.

Dù sao Hoàng Đế cũng là nam tử, tất nhiên khi rửa mặt không phức tạp giống nữ tử, Thanh Li còn chưa tháo xong trâm cài, hắn đã rửa xong mặt mũi, làm xong hết mọi việc, cởi bỏ ngoại bào, chỉ mặc quần áo trong, lười
biếng dựa vào bên giường.

Lúc rửa mặt ở Ngụy Quốc Công phủ, bên cạnh Thanh Li đều có người hầu hạ nhưng lúc này chỉ có một mình nàng nên đến lúc Thanh Li làm xong mọi việc cũng đã là một lúc lâu sau.

Trên sàn nhà chỗ rửa mặt có nước, Thanh Li chỉ mang vớ, chân không đi giày, lúc này nàng bỗng có chút không tự nhiên.

Sân nhà bằng gỗ, cũng không quá lạnh, Thanh Li nghĩ nghĩ một chút, nàng đi chân trần, bưng chậu gỗ từ chỗ rửa mặt ra ngoài, để dưới chân giường, mình thì ngồi xuống, thả đôi chân nhỏ vào chậu nước ấm.

Ngâm chưa được bao lâu, nàng bỗng cảm thấy ánh mắt hơi nóng của Hoàng Đế... đang dừng ở trên chân của nàng.

Chân vốn là nơi riêng tư bí mật của nữ tử, Thanh Li bị hắn nhìn khiến mặt hơi đỏ lên nhưng lại không tiện nói thẳng, chỉ đành nghiêng nghiêng người che lại tầm mắt của hắn.

Lúc thấy Thanh Li ở Anh Quốc Công phủ, Hoàng Đế đã chú ý tới --- nhan sắc tiểu cô nương rất xinh đẹp, ngay cả đôi chân cũng nhỏ nhắn đáng yêu, lộ một chút ra khỏi giày thêu màu hồng nhạt, không biết có bao nhiêu mê hoặc.

Chỉ là khi đó dù sao cũng là ở bên ngoài, hắn có ý nghĩ kỳ quái đến đâu cũng không thể quá mức thất lễ nhưng lúc này ở đây chỉ có hai người là hắn và nàng, còn phải băn khoăn cái gì chứ?

Da thịt Thanh Li trắng nõn như tuyết, hai chân tất nhiên không ngoại lệ. Dù sao cũng là thiên kim tiểu thư cao quý, ngày thường có đi lại cũng cực kỳ ít, càng chắc chắn sẽ không có vết chai. Nhìn ở bên trong làn nước thì thấy vừa trắng mịn vừa non mềm, duyên dáng cực kỳ, cũng vô cùng quyến rũ.

--- Giống y như chủ nhân của nó.

Hoàng Đế mỉm cười, thấy tiểu cô nương cố ý di chuyển thân mình chắn tầm mắt của hắn thì cũng không tiếp tục nhìn, chỉ lười biếng nằm trên giường, giương mắt nhìn nhìn đôi bàn tay mình.

Bàn chân của cô nhóc này còn không dài bằng bàn tay mình nữa là.

Đối với sở thích mê luyến bàn chân của cái người ngồi bên cạnh mình này Thanh Li hoàn toàn không biết chút nào, thấy hắn không tiếp tục nhìn cũng chẳng giống như lúc trước, thấy cái gì cũng không quên trêu đùa nàng một phen, nên nàng yên lòng --- Thì ra là do nàng suy nghĩ nhiều thôi.

Bên ngoài trời đã tối đen, ngày hôm nay cũng không coi là nhẹ nhàng, nàng có chút mệt mỏi, đứng dậy mang giày thêu lẹt quẹt mang nước đi đổ, lúc này mới chậm chạp trở lại trong phòng.

Hoàng Đế đã tự cởi ngoại bào, nàng cũng không muốn mình quá nổi bật, trước ánh mắt mỉm cười của hắn, nàng cởi quần áo ngoài mặc quần áo trong đứng trước giường.

Hoàng Đế gối đầu lên hai cánh tay, nghiêng người nhìn nàng, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, thấy tiểu cô nương đi đến, lười biếng cười cười, co co chân lại, "--- Nàng nằm bên trong đi."

Bên trong giường là dựa vào tường đấy, hai bên đều là màn, sau khi đi vào mà muốn ra ngoài thì chỉ có thể bước qua người Hoàng Đế.

Thanh Li hơi hơi do dự, nhỏ giọng thương lượng với Hoàng Đế: "Dáng ngủ của ta có chút không tốt, sợ sẽ đá chàng mất, hay là Diễn lang nằm bên trong đi."

"Nếu trẫm thực sự muốn làm nàng," Hoàng Đế khép hờ mắt, lười biếng nói: "Nàng có muốn chạy cũng không được. Nghe lời, nhân lúc trẫm còn chưa muốn làm gì nàng, vào bên trong mau đi."

Hắn nói những lời ấy vô cùng tự nhiên cũng rất rõ ràng, cả khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Li bỗng đỏ bừng lên, nàng lập tức ngây người đứng nguyên tại chỗ.

Hoàng Đế mở mắt ra, nổi bật dưới ánh nến cách đó không xa, ánh mắt của hắn càng sắc bén, ẩn giấu bên trong sự sắc sảo đó có chút nguy hiểm khó tả, hắn nói: "--- Không nghe lời?"

Vẻ mặt hắn bỗng trầm xuống, lạnh lẽo, Thanh Li sợ tới mức vội vàng leo vào bên trong giường, túm chăn qua đắp lên người, thành thành thật thật nhắm mắt làm dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, hành động vô cùng trôi chảy.
Hoàng Đế cười khẽ một tiếng, cúi đầu xuống, nhích tới gần cô nhóc đáng yêu kia.

Thanh Li cảm giác hơi thở của hắn lại gần, không khí chợt thay đổi, hàng mi không nhịn được mà run run, thực sự không dám mở mắt.

"Này," Hoàng Đế nói bên tai nàng: "Tiểu cô nương."

Thanh Li nhắm mắt, cố gắng thể hiện dáng vẻ mệt mỏi uể oải, nóng lòng muốn chìm vào giấc ngủ, "Sao thế?"

"Ở đây chỉ có một cái chăn," Hoàng Đế nói: "Nàng đã kéo toàn bộ qua rồi."

Thanh Li: "..."

Nàng do dự mở mắt ra, thắc mắc tại sao hắn lại muốn ngủ chung chăn với mình, "Nơi này đã là chỗ ở của Bệ Hạ, đáng lẽ phải có đồ dùng dự phòng mới đúng, sao lại chỉ có một chiếc chăn được chứ?"

"Trẫm tới đây là để rèn luyện bản lĩnh chứ không phải hưởng thụ," Hoàng Đế trả lời: "Chuẩn bị nhiều chăn màn như vậy làm gì chứ?"

Thanh Li nhìn cái chăn không tính là lớn, lại nghe tiếng mưa rơi không ngừng bên ngoài, thực sự không nghĩ ra cớ gì để một mình độc chiếm chiếc chăn này.

Nàng chần chờ đưa chăn ra cho Hoàng Đế, rất cẩn thận xếp xếp từng lớp chăn một, tạo nên một khoảng cách nhỏ giữa hai người.

Hoàng Đế nằm ngửa, hắn cười thầm một lát, không để cho Thanh Li kịp phản ứng, vén chăn lên, cả người đè lên người nàng.

Đè nàng xuống dưới xong, hắn đưa tay ra, phủ chăn lên người hai người một lần nữa. Lần này, hai người thực sự cùng giường chung chăn rồi.

Thanh Li bị Hoàng Đế đè nặng, nàng chi cảm thấy không thở nổi. Một bên đẩy hắn khỏi người mình, một bên cố gắng đè nén sự lo lắng đang lan tràn trong lòng, nàng nói:
"Lúc nãy chàng đã đồng ý với ta, nói là sẽ không..."

"Trẫm đồng ý với nàng cái gì, hửm?" Hoàng Đế cúi đầu, hôn thật sâu lên cổ nàng, lúc lâu sau mới lưu luyến không rời ngẩng đầu lên, hắn nói: "Trẫm chỉ nói, nếu nàng không chịu, trẫm có cưỡng ép cũng không có ý nghĩa gì, đúng không?"

"Thế nhưng là," Hoàng Đế chầm chậm nói: "Giờ khắc này trẫm lại cảm giác được, như vậy cũng thú vị đấy chứ!"

"Người xấu!" Thanh Li tức giận trừng hắn: "Nói mà không giữ lời, người ta đều nói quân vô hí ngôn*, trái lại chàng..."

*Quân vô hí ngôn: Vua không nói chơi.

Nàng xấu hổ đến mức mặt mày đỏ bừng bừng, không nói thêm điều gì nữa.

"Trẫm chưa làm gì cả mà." Hoàng Đế thổi thổi bên tai nàng, nói khẽ: "Diệu Diệu vẫn còn là xử nữ, y phục cũng nguyên vẹn, ngược lại nàng không ngại nói rõ một chút, trẫm xấu xa ở đâu chứ? Nhất định không được oan uổng cho người tốt."

Thanh Li sống hai đời mà còn chưa nghe ai nói chuyện lộ liễu như vậy đâu. Hai gò má nàng càng lúc càng nóng, trong lòng vừa thẹn lại vừa vội --- Dựa theo lời hắn nói thì có thể làm thêm nhiều chuyện hơn nữa.

Nàng căm giận cắn lên vai hắn một cái, giọng nói mang them vài phần nức nở: "Lừa gạt, vừa rồi chàng còn nói sẽ không làm cái gì mà."

Da mặt Hoàng Đế vô cùng dày, mặt không đỏ tim không đập nội, nói: "Vừa rồi là vừa rồi, lúc này là chuyện lúc này."

Thanh Li thấy dáng vẻ này của hắn thì không có biện pháp, đánh thì đánh không lại, chạy cũng chạy không thoát, nước mắt uất ức cũng sắp rơi xuống rồi, nàng chỉ có thể tức giận cắn lên vai hắn thêm một cái nữa: "Người xấu, cắn chết chàng!"

Chỉ một chút sức lực kia của nàng thì khó có thể sinh ra uy hiếp gì đối với Hoàng Đế. Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, hôn lên một chút, một đường thẳng xuống phía dưới.

Cảnh ban đêm càng khiến không khí thêm mập mờ, ánh đèn dao động hắt lên khuôn mặt mỹ nhân trước mắt, hắn dựa sát bên tai nàng, ấm giọng tỉ tê: "Nếu Diệu Diệu muốn cắn thì cắn ở đây đi."

Thanh Li còn chưa kịp phản ứng thì bỗng cảm thấy ngón tay mình chạm đến một vật cứng rắn nóng hổi, theo bản năng nhéo nhéo, cảm giác nó hơi hơi nhúc nhích, nháy mắt nàng sợ run người, một lát sau mới phản ứng lại.

"Chàng... Chàng... Thực sự là..." Bản tính nàng hiền lành, dịu dàng, chưa mắng người lần nào, lúc này nàng tức đến khó thở, trừ mặt đỏ bừng lại không nói được một lời, tức giận vô cùng.

Hoàng Đế cực kỳ thích dáng vẻ đáng yêu này của nàng, ánh mắt nóng rực nhìn nàng trong chốc lát rồi cúi đầu ngậm lấy môi nàng, cực kỳ dịu dàng hôn rồi lại hôn.

Hắn nhẹ nhàng nhưng không cho phép nàng từ chối, nàng không chịu nhưng lại không thể làm gì, hai người cứ người tới ta lui, cũng là một loại liều chết triền miên.

Một bên này thoải mái, bên kia Hoàng Đế cũng không dễ dàng bỏ qua cho tiểu cô nương, nắm tay nàng hướng đến chỗ kia thăm dò.

Vừa mới đụng đến vật kia, Thanh Li có chút tức giận, hàm răng cắn môi dưới của hắn một cái, cũng không thể coi là nhẹ.

Vậy mà Hoàng Đế cũng không để ý đến, răng môi vẫn nhẹ nhàng lưu luyến như trước. Thời gian dần trôi qua, cuối cùng hắn cũng vỗ về, dỗ dành được tiểu cô nương.

Cái hôn thân mật kia từ răng môi dần dần dây dưa tới cổ, rồi lại lan dần đến đầu vai trắng nõn của nàng. Hoàng Đế lưu luyến hôn trên vai nàng một lúc lâu, đang lúc lòng tràn đầy dịu dàng yêu thương thì nghe thấy tiếng khóc của tiểu cô nương.

Cùng với lòng thương yêu vô hạn, lòng hắn hơi run lên, dừng động tác lại, nhìn chằm chằm vào mặt nàng.

"Thân mật với trẫm," Hoàng Đế thấp giọng nói: "Khiến nàng khổ sở như vậy sao?"

Thanh Li khóc nức nở, bàn tay nhỏ không bị nắm giữ, hung ác vỗ thật mạnh lên vai hắn một cái: "...Ta sợ đau."

Hoàng Đế nghĩ tới ngàn vạn lý do khiến nàng từ chối hắn, chỉ có duy nhất cái lý do này là hắn không nghĩ tới. Hắn bỗng vui vẻ nhưng nhất thời cũng có chút bất đắc dĩ. Loại chuyện này đúng là không có cách nào lừa dối, nếu đau thì dù sao cũng vẫn đau.
Hoàng Đế không muốn nói dối để dỗ dành nàng, mềm giọng dỗ dành: "Tiểu Diệu Diệu, tiểu tổ tông, bà cô nhỏ của trẫm, lúc ban đầu đúng là có đau một chút nhưng chịu đựng một chút là ổn thôi, được không?"

Thanh Li thút tha thút thít một lát, "Vậy cho ta uống mấy hớp rượu, đợi ta uống say rồi hãy nói."

Hoàng Đế bật cười, "Nơi này làm sao mà có rượu chứ?"

"Thế thì thôi nhé, Diễn lang~" Thanh Li nháy mắt, trên mi vẫn vương nước mắt, dáng vẻ khổ sở uất ức ấy, dù có là Phật Tổ sợ cũng phải động lòng thôi.

Nàng nói: "Ta thực rất sợ đau."

Nói xong nàng lại nghĩ đến điều gì đó, tiếp tục khuyên nhủ: "Ngộ nhỡ... Ta nói là ngộ nhỡ, sau tối nay ta có thì phải làm sao bây giờ?"

"Không biết," Hoàng Đế dịu dàng nói: "Quỳ thủy của Diệu Diệu mới qua, làm sao có thể mang thai được?"

Hắn không nói những lời này còn đỡ, vừa nói xong là hoàn toàn bại lộ bản chất lòng lang dạ thú --- Đây không phải là nhất thời xúc động phạm tội mà là đã được lên kế hoạch cả rồi.

Bằng không làm sao đến cả chu kỳ của nàng hắn cũng biết?

Nghĩ như vậy, nước mắt Thanh Li chảy càng nhiều: "Đáng lẽ ta không nên cùng chàng ra ngoài! Người xấu, cả ngày chỉ nghĩ muốn ức hiếp ta!"

"Được rồi được rồi mà tiểu tổ tông, đừng khóc nữa," Thấy tiểu cô nương khóc Hoàng đế rất đau lòng, cuối cùng đành phải nói: "Trẫm không chạm vào nàng nữa cũng không được ư?"

Nước mắt Thanh Li thoáng cái đã ngừng lại: "Thực sự?"

Hoàng Đế thấy tiểu cô nương trở mặt nhanh như vậy, hắn bỗng cảm thấy có cảm giác bị lừa gạt, lời nói sắp bật ra cũng bị nuốt trở lại.

"Trẫm chỉ cam đoan không nói chuyện mờ ám với nàng," Hắn tựa sát vào tai Thanh Li, "Những chuyện khác thì trẫm không dám hứa, chỉ có điều, lần đầu tiên của nàng sẽ để giành cho đêm tân hôn, được không?"

Thanh Li rất muốn nói không được nhưng nàng cũng hiểu đạo lý không thể được một tấc lại muốn một thước, nàng đành cắn răng ngoan ngoãn đồng ý, "Ừm."

Hắn thỏa mãn gật đầu, "Nàng đồng ý là tốt rồi."

Hoàng Đế mỉm cười nhìn mặt nàng, "Chọc cho ngọn lửa của trẫm bùng lên rồi lại mặc kệ à," Hắn có thâm ý khác: "Có phải không tốt lắm không?"

Thanh Li phát hiện ra suy nghĩ của hắn, nàng yếu ớt nói một câu: "Chàng vừa đồng ý rồi đấy..."

"Điều trẫm đã hứa đương nhiên sẽ không quên," Hoàng Đế từ từ ngồi dậy quay lại nhìn nàng, "Trẫm mong nàng cũng sẽ như vậy."

Thanh Li còn chưa kịp phản ứng đã thấy hắn lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn, nàng nhìn chăm chú mới nhận ra đây là chiếc khăn hôm nay mình ném lên mặt hắn. Mặc dù không biết Hoàng Đế muốn làm cái gì nhưng nàng cũng tự động cảnh giác hơn.

Hoàng Đế không nhìn đến dáng vẻ sẵn sàng ứng chiến của tiểu cô nương, hắn chỉ giũ chiếc khăn hai cái rồi cúi người lần nữa, dùng nó che ánh mắt Thanh Li lại.

Không đợi Thanh Li nói cái gì, hắn mở miệng, lời nói mang ý nghĩ sâu xa, "Diệu Diệu, nếu nàng lấy chiếc khăn này xuống, những việc lúc nãy trẫm đồng ý thì đều không được tính nữa, có hiểu không?"

Thanh Li không biết hắn muốn làm gì nhưng cũng biết tuyệt đối không phải là chuyện tốt, trong lòng gấp gáp nhưng biết không thể tránh được, im lặng một hồi nàng mới trả lời: "...Ừ."

Nàng không nói thêm gì nữa, Hoàng Đế cũng im lặng. Trong chốc lát, trong phòng bỗng yên tĩnh trở lại.

Cái không khí yên tĩnh này cũng không cho Thanh Li cảm giác an toàn mà trái lại mang thêm vài phần sầu lo.

Bởi vì một hồi dày vò vừa nãy, Thanh Li cảm thấy có chút nóng, trên lưng dường như đang đổ mồ hôi, chỉ có điều, nghĩ mãi cũng không biết ý định của Hoàng Đế là gì, chuyện đổ mồ hôi này chỉ có thể ngoan ngoãn lui xuống.

Trong lúc nàng đang âm thầm suy nghĩ, bên tai lại nghe thấy âm thanh cởi y phục sột soạt, dù không coi là vang dội nhưng ở trong hoàn cảnh ban đêm yên lặng như thế này, âm thanh này xuất hiện đặc biệt chói tai.

---- Đang êm đẹp, hắn cởi y phục làm gì chứ?

Lòng Thanh Li xiết chặt, giọng điệu cũng có chút gấp gáp: "Diễn lang, chàng..."

Nàng đang có chút lo lắng lại nghe Hoàng Đế nói: "Lại không tin trẫm, hả?"

Thanh Li không dám nói thêm gì nữa, nàng ngoan ngoãn khép miệng, dựng thẳng hai tai nghe ngóng.

Lại im ắng trong chốc lát.

Nàng đang nghĩ ngợi thì cảm thấy chăn bên người bị vén lên một góc, cũng không phải từ phía trên nhắc lên mà là... bị vén từ dưới lên. Bên ngoài trời vẫn còn mưa, dù cửa sổ đã đóng chặt nhưng nhiều hay ít vẫn để lộ vài phần khiến hơi nước bay vào.

Chăn bị vén lên khiến hai chân Thanh Li có chút lạnh, theo bản năng, đôi chân nhỏ hướng về một chỗ cọ xát.

Hắn muốn làm cái gì đây?

Thanh Li không rõ ràng lắm, sau đó nàng cảm thấy bàn chân mình chạm vào cái gì đó hơi nóng, nàng giật mình nhận ra Hoàng Đế nắm lấy đôi chân nhỏ của nàng.

Nàng cực kỳ sợ ngứa, đôi chân nhỏ bị Hoàng Đế nắm lấy liền không tự chủ mà run lên một cái, đành phải lên tiếng: "Diễn lang, chàng đừng động vào, ta sợ ngứa."

Lời nói của nàng còn chưa dứt, vừa nói xong, Hoàng Đế bèn ác ý trêu chọc, ngón tay cố ý cào cào vào gan bàn chân nàng một cái.

Cái cảm xúc kia quả thực là tê dại đến tận đáy lòng. Thanh Li run lên, chân theo phản xạ duỗi ra, trái lại càng dâng bàn chân nhỏ của mình vào sâu trong lòng bàn tay Hoàng Đế.

Bởi vì động tác này mà chiếc khăn trên mặt nàng bỗng chuyển động lệch một chút, nàng đang suy nghĩ có nên đưa tay giữ khăn hay không thì nghe Hoàng Đế nói: "Nếu khăn rớt xuống --- Vậy thì chuyện gì trẫm cũng không nhớ đâu đấy."

Giọng nói của hắn chứa đầy ý cười, nhưng cũng mang theo trêu ghẹo. Thanh Li nghe thấy hận đến nghiến răng, "Phu nhân, cẩn thận."

Trong lòng Thanh Li buồn bực vô cùng nhưng vẫn thành thành thật thật giữ khăn không dám làm động tác nào khác.

Lòng nàng tràn đầy nghi ngờ rồi lại cảm giác Hoàng Đế nắm cả hai cái chân nhỏ của nàng, thời gian dần qua, nhẹ nhàng chạm vào một nơi.

Bàn chân hơi lạnh đột nhiên chạm phải một đồ vật nóng bỏng, cả người Thanh Li run một cái, theo phản xạ có điều kiện muốn thu chân về.

Không phải là nàng quá nhạy cảm, mà là --- xúc cảm như vậy... Dường như hơi hơi quen thuộc.

Chỉ tiếc Hoàng Đế đã sớm có chuẩn bị, nắm thật chặt đôi chân nhỏ đáng yêu kia.

Thanh Li xấu hổ không chịu được, giọng nói đã hơi run run: "Chàng làm gì vậy?!"

Hoàng Đế trả lời nàng, lời ít mà ý nhiều: "Làm chuyện sung sướng."

Thanh Li như là cá đang nằm trên thớt, theo bản năng muốn giãy cái đuôi nhưng lại nhớ đến lời nói lúc trước của Hoàng Đế lại không dám làm gì tiếp, đành phải không cam lòng thu cái đuôi lại.

Một lần lại một lần, sắc mặt nàng không phải là đỏ ửng mà là muốn bị thiêu cháy rồi.

Hoàng Đế nhìn ra tiểu cô nương bối rối quẫn bách, nhịn không được mà bật cười. Dáng vẻ trước mắt khiến hắn cũng không kiềm chế được nữa, hơi thở hơi gấp, cũng không nói chuyện chỉ kéo đôi chân nhỏ mà mình khao khát đã lâu nhấn vào chỗ kia.

Cái chỗ kia cực kỳ cứng rắn cũng cực kỳ nóng bỏng. Đôi chân ngọc của tiểu cô nương lại hơi lành lạnh, vừa dán lên chỗ ấy một chút hắn liền cảm thấy sảng khoái kỳ lạ.

Cười khẽ một tiếng, hắn ngồi dậy, nắm đôi chân nhỏ kia, bắt đầu chuyển động lên xuống.

Thanh Li xấu hổ đến không nói ra lời, vò mẻ không sợ sứt, từ lúc hắn nắm lấy chân mình chuyển động, thậm chí nàng còn cảm thấy may mắn khi mình không nhìn thấy gì.

Nam tử cao lớn mạnh mẽ, đĩnh đạc như trúc, nữ tử lại xinh đẹp dịu dàng, dung mạo tuyệt trần, trong trẻo như trăng rằm, trong màn đêm, hơi thở giao hòa cùng một chỗ tạo thành một khúc ca vui vẻ không lời.

Bên ngoài tiếng mưa vẫn rơi như trước, phủ lên hơi thở có chút chấn động của nàng cũng bao trùm lên tiếng thở dốc gấp gáp của Hoàng Đế, tất cả đều vô thanh vô ảnh.

Cũng không biết là qua bao lâu, Thanh Li nghe hắn thấp giọng kêu một tiếng, nàng còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy mắt cá chân nóng rực, ngay lập tức có thứ gì đó chậm rãi chảy xuống. Lúc đầu nàng vẫn chưa rõ sau một hồi suy tư nàng mới hiểu được, nhìn cũng không nhìn, nàng cầm lấy cái gối đầu bên cạnh ném hắn: "---- Chàng mau lau đi!" 

Hoàng Đế còn đang thở hổn hển, nghe thấy vậy hắn bỗng phá lên cười rồi cúi đầu xuống, cách một tầng khăn, hôn lên ánh mắt của tiểu cô nương một chút, cũng không dừng lại lâu, sau đó hắn ngồi dậy.

Hắn thuận tay lấy chiếc khăn đang che ánh mắt của nàng xuống.

Hiện giờ Thanh Li chỉ biết trợn mắt nhưng rồi nàng chẳng trợn mắt nổi nữa, cảm giác tơ lụa mềm mại đang ma sát trên mắt cá chân mình, nàng càng xấu hổ kéo chăn che mặt mình lại.

Hoàng Đế lau xong bèn ngang nhiên xông tới, dùng sức kéo cái chân của tiểu cô nương đang cố che mặt mình lại, hắn hỏi nàng: "Diệu Diệu, cái khăn này của nàng, còn cần đến không?"

Thanh Li nhắm mắt làm ngơ, dứt khoát từ chối: "Không cần!"

Hoàng Đế cười vài tiếng, lại nói: "Vậy trẫm giữ nó nhé?"

Cái vật này cất đi làm gì chứ, Thanh Li xoay người không thèm nhìn hắn: "Hủy đi hủy đi!"

"Trẫm nghe Tiểu Diệu Diệu hết, chỉ có điều..." Giờ khắc này tinh thần Hoàng Đế sảng khoái, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy thuận mắt, càng không quên đùa giỡn tiểu cô nương vài câu, "Cái khăn này là tự nàng thêu hay sao? Vừa có thể cùng tình lang vui vẻ, lại còn có thể trợ hứng, cuối cùng còn có thể lau lau, coi như không tệ."

Thanh Li oán hận vung chăn lên che kín mặt hắn, nàng thở phì phò: "Nào có tiếng đó không tệ, quả thực là hợp ý chàng mà."

Hoàng Đế cười cười kéo chăn xuống, thuận thế lăn đến bên cạnh ôm chầm lấy tiểu cô nương, khiến hai người dựa sát vào nhau.

"Không chỉ là tri kỷ." Trong giọng nói của hắn có thâm ý khác: "Còn có, cực kỳ, tuyệt vời!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp