Trận mưa này đã kéo dài hơn nửa canh giờ nhưng mưa vẫn như cũ, ào ào không chút dấu hiệu sẽ ngừng lại.

Đúng là tháng năm âm lịch, đổi sang dương lịch là cuối tháng sáu, gần cuối mùa hè.

Khu vực thành Kim Lăng vốn nằm ở hướng chếch về phía nam, trong không khí đã sớm cuốn theo vài phần khi nóng, mang theo đặc trưng ngày hè, tùy tiện hít một hơi đều cảm thấy lồng ngực nóng lên một chút.

Vì thế Thanh Li không thích nhất là mùa hè --- trừ lúc trời có mưa xuống.

Bởi vì trận mưa hôm nay, hơi nước trong không khí khiến nhiệt độ giảm xuống vài phần. Một mình Thanh Li tựa bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài, vô cùng tự đắc.

Đang lúc nàng nhàn nhã thoải mái thì bỗng nghe tiếng bước chân từ sau lưng truyền tới, nàng không quay đầu mà trong lòng đã có suy đoán.

---- Chuyến đi này chỉ có một hình nàng là nữ tử, Trần Khánh và đám thị vệ vì tránh hiềm nghi, bình thường sẽ không tiếp cận nàng.

Nếu như thế, rất dễ đoán ra bước chân này là của ai.

Sau khi lên lầu Hoàng Đế thấy tiểu cô nương đang chống cằm, một mình ngồi im lặng trước cửa sổ.

Màn trúc được cuốn lên một nửa, hoàng hôn tụ lại khiến áo ngoài của nàng như trở nên trong suốt lộ ra da thịt ngọc ngà trắng muốt, mịn màng như mỡ dê, rèm mi tinh tế dài cong vút như cánh quạt, yên lặng ngồi trước cửa sổ không khác nào một bức tranh mỹ nhân cài trâm hoa dịu dàng thanh nhã, cực đẹp, vô cùng đẹp.

Từ sau khi gặp mặt, ở trước mặt hắn phần lớn tiểu cô nương rất e lệ, làm nũng, tức giận, trái lại rất ít khi yên lặng, điềm tĩnh không màng danh lợi như bây giờ, chợt nhìn thấy, hắn thấy có chút lạ lẫm.

Người đời đã nói mỹ nhân như không xương, còn nói mỹ nhân vui buồn lẫn lộn, một cái nhăn mày một nụ cười đều quyến rũ. Lần đầu tiên nghe được hắn vẫn từ chối cho ý kiến, cho đến hôm nay thấy tiểu cô nương như vậy, hắn mới phát hiện đúng là vậy thật.

Cuộc đời của hắn có thể gặp được một tuyệt sắc giai nhân yêu thương chân thành, đây cũng là một chuyện may mắn.

"Sao thế?" Thanh Li biết Hoàng Đế không phải là người giữ lễ câu nệ khách sáo nên cũng không vội đứng dậy chào hỏi mà ngồi yên trên ghế, nàng trêu đùa: "Chỉ một trận mưa đã khiến Bệ Hạ kinh sợ không nói nên lời rồi hả?"

"Cũng không phải trận mưa này làm trẫm kinh sợ." Hoàng Đế đi đến trước mặt Thanh Li, tay giữ lấy vai nàng, giọng nói êm ái: "Phu nhân xinh đẹp thế này, sao trẫm lại không sợ hãi được?"

"Diễn lang quen nói lời ngon ngọt, dụ dỗ người ta vui vẻ thật đấy." Thanh Li cũng là nữ hài tử, sao lại không thích người khác khen ngợi, huống hồ người này còn là hôn phu của nàng nữa chứ.

Lườm hắn một cái, nàng cười dịu dàng nói: "Có điều, nếu nói về thấu hiểu lòng người thì ta không thể không nhận thua được."

"Khó tin quá." Dường như đây là lần đầu tiên Hoàng Đế thấy nàng như vậy, hắn ngạc nhiên vui vẻ lên tiếng: "Tiểu Diệu Diệu cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ trẫm rồi, thật khiến người ta được sủng ái mà lo sợ."

"Ba hoa." Thanh Li tự biết nếu bàn về bản lĩnh mồm mép thì nàng không phải đối thủ của Hoàng Đế, cũng không dám phản bác hắn, nàng chỉ giận mà trách mắng một câu: "Chàng cứ mồm mép nhanh nhẹn đi."

Hoàng Đế cười phá lên, ôm lấy tiểu cô nương thuận thế ngồi lên ghế, ôm chặt nàng vào lòng, sau đó nói nhỏ vào tai Thanh Li: "May mà chúng ta không cố quay về thành Kim Lăng ngay, bằng không thì chúng ta sẽ phải tắm cơn mưa này rồi?"

Trong giọng nói của hắn không giấu được sự đắc ý, cũng không biết sao Thanh Li chợt nhớ tới Khổng Tước đang khoe khoang chiếc đuôi bảy màu xinh đẹp, nàng âm thầm lắc đầu, tiếp theo nàng cảm giác được Hoàng Đế đang nhẹ nhàng sờ sờ hoa tai của mình, hắn nói tiếp: "Sao nào, trẫm đoán không có sai chứ?"

Ban đầu Thanh Li không cảm thấy có gì lạ nhưng đến lúc này có thêm vài động tác tiếp xúc cơ thể, nàng bỗng phát hiện có phần không đúng.

---- Hoàng Đế ôm mình?

---- Ôm thì cũng ôm được đi, không phải lúc trước chưa từng ôm qua, đã là hôn phu hôn thê, cần gì phải kiểu cách.

Đợi một chút!

---- Lúc trước là ở bên ngoài, ôm thì ôm nhưng lúc này... Giờ đang ở bên trong phòng đấy!

Không biết có phải do suy nghĩ của Thanh Li quá mức đen tối hay không mà giờ trong thâm tâm của nàng thoáng hiện lên ý nghĩ --- Giường trong phòng lớn như vậy nhất định có thể ngủ hai người chứ nhỉ?

Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện cộng thêm mưa bên ngoài không ngớt chút nào, mà ngày càng lớn khiến trong lòng Thanh Li có chút sợ hãi.

Cũng không phải nàng sợ phụ mẫu ở nhà lo lắng. Dù sao nàng và Hoàng Đế cùng nhau ra ngoài đấy, dù có một ngày chưa về cũng sẽ không cần lo về sự an nguy của nàng, chuyện nhỏ này, phụ mẫu nàng sẽ không nói gì.

Trái lại... Lúc này nàng kề cận bên cạnh Hoàng đế, nàng có cảm giác nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Thanh Li đang nghĩ ngợi bỗng nghe thấy Hoàng Đế cúi đầu cười một tiếng.

Giọng nói kia trầm thấp, rồi lại giống như gảy nhẹ vào lòng nàng một cái, khiến thân thể nàng suýt chút run lên, chỉ nghe Hoàng Đế nói: "Diệu Diệu của chúng ta đang nghĩ gì thế, sao lại ngẩn người?"

"Cũng không có chuyện gì quan trọng, ta chỉ đang nghĩ..." Bởi vì vừa rồi tập trung suy nghĩ, giờ khắc này vừa ngước mắt lên thấy hắn, Thanh Li hơi ngượng ngùng, nàng mỉm cười muốn che đậy, tiếp tục nói: "Trận mưa này không biết bao giờ mới ngừng được."

Tâm tư nàng khẽ động, thuận thế khuyên nhủ: "Bệ Hạ quốc sự bận rộn, làm chậm trễ là không hay, chi bằng chúng ta sớm trở lại thành Kim Lăng đi, tuy là mưa to nhưng nơi này cũng có áo tơi..."

"Là trẫm vội vã trở về," Hoàng Đế lười biếng nhìn nhìn, ánh mắt trong trẻo nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hắn nói: "Hay là Diệu Diệu đợi không kịp đây?"

Thanh Li dừng một chút, rồi ngoan ngoãn thừa nhận: "Là ta nha."

Nàng trả lời thành thật như vậy cũng vì biết Hoàng Đế sẽ không so đo với mình, ai ngờ, nàng rũ mắt xuống chờ một lúc nhưng vẫn không nghe thấy Hoàng Đế đáp lại.

Theo bản năng Thanh Li ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn sang không ngờ đúng lúc chống lại ánh mắt Hoàng Đế.

Hắn bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, một cái nháy mắt cũng không có.

Hồi lâu sau, ngay tại lúc Thanh Li cảm thấy hơi hoảng sợ hắn mới làm như khó có thể tự kiềm chế cúi đầu xuống, khẽ hôn lên môi nàng một cái, dịu dàng mà lưu luyến.

Nụ hôn vừa dứt, Hoàng Đế cũng không rời đi, hai người trán đối trán, lẳng lặng cảm nhận hơi thở của đối phương.

Trong lúc ngẩn ngơ Thanh Li nghe hắn nói: "Không biết tại sao, chỉ là bỗng nhiên rất muốn hôn nhẹ nàng."

Thanh Li chợt giật mình, gương mặt lập tức như bị một cái tay vô hình thoa phấn, đỏ lên không hề báo trước.

Dừng một lúc lâu, nàng mới vỗ lên lưng Hoàng Đế một cái: "Chớ nói sang chuyện khác, chuyện lúc trước hỏi chàng thì sao, chàng có muốn nhân lúc sắc trời chưa tối mà quay về thành Kim Lăng hay không?"

Hoàng Đế hừ nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên cười nhạo, "Trẫm còn chưa gấp, nàng gấp cái gì chứ?"

"Trận mưa này cũng thật là," Thanh Li có chút chột dạ, quay đầu ra bên ngoài, thuận tiện đổi chủ đề: "Sao vẫn chưa chịu ngừng chứ?"

"Trái lại trẫm hy vọng trận mưa này kéo dài lâu thêm chút nữa," Từ đáy mắt nàng Hoàng Đế nhìn ra vài phần không tự nhiên, hắn không nói nhỏ vào tai nàng nữa, sợ tiểu cô nương sẽ xù lông mất, hắn lười biếng sờ sờ mái tóc dài của nàng, lời nói mang hàm ý sâu xa: "---- Để đêm nay chúng ta ở lại đây."

Thanh Li lúng túng, ngón tay đều xoắn lại với nhau, đôi môi mím lại, suy nghĩ một lúc lâu, nàng mới miễn cưỡng bật thốt một câu: "... Không cho chàng làm loạn."

"Hả?" Mắt Hoàng Đế lộ ra vẻ cười cợt nhưng trên mặt lại làm ra vẻ không hiểu, nghi ngờ hỏi: "Làm loạn cái gì?"

Hắn biết rõ ràng mà vẫn giả bộ hồ đồ!

Loại chuyện này chính là vậy, Hoàng Đế nói ra thì không có gì nhưng nếu nàng chủ động mở miệng thì hắn sẽ mượn đề tài này để nói chuyện của mình.

Bởi vậy tuy trong lòng Thanh Li gấp gáp nhưng cũng không dám nói ra miệng, liếc nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ lại không còn cảm giác thanh thản như ban đầu ----- Rơi rơi rơi, sao còn không ngừng chứ!

Nội tâm nàng cảm thấy gấp nhưng Hoàng Đế lại thoải mái vô cùng. Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, thỉnh thoảng xoa xoa hôn nhẹ, hài lòng cực kỳ.

Lãng phí ở đây nửa canh giờ, trong lòng Thanh Li đã hiện lên kết quả xấu nhất ----- Hoàng hôn dần dần buông xuống, mắt thấy không thể nhìn rõ vạn vật bên ngoài mà trận mưa này vẫn chưa dứt.

Vì lẽ đó... Đêm nay bọn họ phải ở lại nơi này rồi.

Trong lòng nàng đang vô cùng rối bời, cũng không biết phải nói gì, đến tận khi Hoàng Đế đưa nàng xuống dưới lầu dùng cơm, đầu óc nàng vẫn có chút lộn xộn.

Trong tiếng cười của Hoàng Đế giống như có thâm ý, hắn không nói thêm điều gì mà chỉ không ngừng gắp thịt và đồ ăn vào trong bát nàng, đến khi chất thành ngọn núi nhỏ mới dừng lại.

Cái vẻ mặt kia rất giống dáng vẻ hồ ly khi ở bên ngoài hàng rào cho gà mình nuôi ăn, ánh mắt sáng vô cùng, Thanh Li nhìn thoáng qua rồi cúi đầu xuống nơm nớp lo sợ.

Bởi vì trong lòng nàng có những suy đoán kia nên khi dùng cơm tối Thanh Li ăn rất chậm, cuối cùng vẫn còn thừa non nửa bát cơm, nàng miễn cưỡng cầm đũa gảy gảy nửa ngày.

Dường như là đút từng hạt từng hạt cơm vào trong miệng, nhai từ từ chậm chậm một lúc lâu mới lưu luyến không rời nuốt xuống.

---- Sớm ăn cho mập mạp rồi tự động đưa đến miệng hồ ly thì có thể có cái kết cục tốt gì chứ?

Cũng may trên bàn cơm chỉ có hai người nàng và Hoàng Đế, nếu không nàng cũng không dám bày ra dáng vẻ mặt dày như vậy đâu.

Hoàng Đế đã ăn xong nãy giờ, thấy Thanh Li cố ý ăn thật chậm cũng không giục nàng mà chỉ ngồi đối diện, một tay chống má, trên mặt mỉm cười, ánh mắt sáng lên tinh ranh nhìn tiểu cô nương, không nói một lời.

---- Giống như đang suy nghĩ nên bắt đầu ăn từ chỗ nào đây.

Đối với ánh mắt mang tính xâm lược mười phần của hắn, Thanh Li không hề có chút lực chống cự, chỉ hận không thể chôn luôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong bát cơm, che toàn bộ thân thể lại mới tốt, tốc độ ăn từng hạt cơm càng ngày càng chậm.

Qua một lúc lâu, cuối cùng Hoàng Đế không kiềm lòng được mà cười thành tiếng.

Hắn kéo ghế của mình, dán sát vào Thanh Li đang cố gắng giảm bớt sự tồn tại bên kia, dường như quan tâm, cực hiền lành mà nói: "Làm sao lại ăn chậm như vậy, thân thể không khỏe sao?"

"Không phải," Thanh Li khó khăn đáp cộc lốc một câu, trong đầu vẫn nghĩ không ra cách gì đối phó với Hoàng Đế, thì đã nghe Hoàng Đế mở miệng nói tiếp: "Có phải do trẫm gắp cho nàng quá nhiều nên nàng ăn không hết?"

"Ăn không hết thì không ăn nữa," Hắn mỉm cười, "Dù sao trẫm có tiền, càng không quan tâm chút đồ ăn này." Nói xong hắn bèn vươn tay lấy bát cơm của nàng.

Đây là công cụ kéo dài thời gian của Thanh Li, sao có thể để hắn cướp đi dễ dàng như vậy được.

Nàng bảo vệ bát cơm kia cẩn thận, tội nghiệp nhìn Hoàng Đế, "Món ăn trong mâm, hạt hạt đều là kết quả của một quá trình gian khổ, lãng phí là không tốt..."

Nàng lắc lắc ống tay áo Hoàng Đế, bày ra dáng vẻ làm nũng: "Bệ Hạ nói đạo lý này có phải hay không?"

Hoàng Đế tựa như tán thưởng: "Quả thật Diệu Diệu vô cùng hiểu đạo lý..."

Thanh Li thấy hắn không kiên trì thì cảm thấy thả lỏng một chút, cũng không dám nói tiếp, chỉ tiếp tục công trình ăn từng hạt từng hạt cơm của mình. Hoàng Đế bỗng ra tay bất ngờ, cướp lấy cái bát từ trong tay nàng.

Không đợi Thanh Li đoạt lại, hắn ngửa mặt lên, không có gì cản trở nuốt hết khoảng mười hạt cơm còn thừa lại trong bát.

Ăn xong hắn mới híp mắt nhìn Thanh Li, chậm rãi nói: "Nhưng mà thấy Diệu Diệu chịu khổ, dù sao trẫm cũng không đành lòng, chi bằng ta giúp nàng chịu khổ, như thế nào?"

Tròng mắt Thanh Li đều trợn tròn lên rồi, nàng nhìn chằm chằm vào cái bát không kia giống như muốn nhìn xuyên qua nó, nhịn một hồi lâu mới miễn cưỡng đáp: "...Tất nhiên là vô cùng tốt."

Hoàng Đế tiện tay ném cái bát lên mặt bàn, hắn đỡ nàng đứng dậy, "Thời gian không còn sớm, không bằng..."

"Hoàn toàn chính xác là đã không còn sớm," Thanh Li hiểu rõ đạo lý tiên hạ thủ vi cường, nhanh chóng đứng dậy thi lễ với Hoàng Đế, "Ta tiễn Bệ Hạ ra ngoài, nếu làm chậm trễ thời gian Bệ Hạ nghỉ ngơi thì không tốt..."

*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi
thế.

Hai tay Hoàng Đế khoanh trước ngực, mỉm cười nhìn nàng, hắn chỉ chỉ vào tòa trúc lâu này, "Nàng biết vì sao
nó lại nằm ở giữa không?"

Thanh Li chỉ nhìn dáng vẻ tươi cười trên mặt Hoàng Đế là biết hắn cười thật hay không, nàng vội vàng che tai lại, "Ta không biết và cũng không muốn biết."

"Bởi vì," Hoàng Đế đi lên phía trước, nhẹ nhàng kéo hai cánh tay tiểu cô nương xuống, "Nơi này vốn là chỗ ở của trẫm, khá khen cho nàng, tu hú chiếm tổ chim khách mà vẫn hùng hồn, cây ngay không sợ chết đứng..."

Thanh Li thấy đề tài dần dần chuyển sang hướng mình thì không còn hy vọng lấp liếm nữa, nàng không nhịn được vội ho một tiếng, kiên quyết cắt đứt câu nói của hắn, nàng nói: "Nếu là chỗ ở của Bệ Hạ thì ta đi nơi khác là được."

"Không được," Hoàng Đế giữ chặt nàng, "Từ xưa đến nay phu xướng phụ tùy, tất nhiên Diệu Diệu phải ở cùng với trẫm, ở đâu ra đạo lý hai người tách ra?"

Nàng vẫn còn muốn nói điều gì đó nhưng Hoàng Đế không có ý định nghe hết, hắn tiến lên một bước chặn nàng lại rồi ôm ngang lên, trực tiếp đi lên lầu hai.

Thanh Li không ngờ động tác của hắn đột ngột như vậy, tiếng kêu sợ hãi còn chưa kịp thoát ra từ cổ họng, đến khi Hoàng Đế đã đi hết một nửa cầu thang nàng mới như từ trong mộng bừng tỉnh, không ngừng đưa tay đẩy hắn.

"Tiểu Diệu Diệu," Hoàng Đế cũng không khách khí, chân bước liên tục, đưa tay vỗ lên mông nàng một cái, thuận thế bàn tay còn mò lên trên nhéo nhéo vòng eo thon nhỏ của nàng, ánh mắt hắn hơi tối, "Còn dám càn quấy nữa, trẫm làm nàng ngay ở đây đấy!"

Thanh Li xấu hổ không chịu nổi, muốn gấp cũng không gấp được, thấy Hoàng Đế không giống đang vui đùa nên chỉ có thể ngoan ngoãn khép miệng lại, đôi mắt như làn nước mùa thu tràn ngập hoảng sợ ngượng ngùng trừng hắn.

Vượt qua bình phong ngăn với bên ngoài, Hoàng Đế tiến vào bên trong phòng, giữa tiếng quát khẽ kinh sợ của Thanh Li, hắn ném nàng lên giường.

Hắn tự có chừng mực, sức lực dùng cũng vừa đúng nên không khiến nàng bị thương. Thanh Li vừa ngã lên giường liền nhanh chóng bò dậy, vừa thẹn vừa khó xử: "--- Chàng làm cái gì vậy?"

Hoàng Đế đang đứng bên giường nhìn nàng, dáng người hắn cao lớn thẳng tắp, khí thế bức người.

Nàng run rẩy ngồi trên giường, tóc tai hơi loạn, hơi thở có chút dồn dập nhưng vẫn xinh đẹp kinh người.

Thật lâu sau hắn vẫn chưa trả lời, Thanh Li bèn ngẩng đầu lên nhìn hắn, đúng lúc nhìn thấy Hoàng Đế nhẹ nhàng liếm liếm môi, ánh mắt đen tối.

--- Không biết sao, tim Thanh Li không tự chủ run lên.

Hoàng Đế chợt cười, cúi người đến trước mặt nàng, vẻ mặt coi như bình tĩnh nhưng rõ ràng hơi thở lại có chút gấp gáp, hắn nói: "Diệu Diệu cảm thấy trẫm là muốn làm gì đây?"

Thanh Li xấu hổ, sắc mặt ửng đỏ, nàng quay mặt sang chỗ khác, "Ta đâu phải con giun trong bụng chàng, làm sao biết được trong lòng chàng nghĩ như thế nào?"

"Thực sự không biết sao?" Hoàng Đế mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, hắn nói: "Lúc nàng ở trong lòng trẫm sao không đi xung quanh một chút, trò chuyện với giun đũa trong bụng trẫm?"

Thanh Li vốn dĩ muốn gắng sức xụ mặt nhưng khi nghe lời này của Hoàng Đế xong, cuối cùng cũng bị phá hỏng rồi.

Nàng vươn tay véo một cái trên cánh tay hắn, "Trong bụng chàng nhiều giun đũa như vậy, lời nói cũng lung tung hỗn loạn, một câu ta cũng không nhớ được."

"Trẫm không phải là sói, không ăn nàng được," Hoàng Đế thấy nàng thả lỏng thì mới ngồi xuống bên giường: "Cần gì phải sợ thành như vậy?"

Thanh Li thấy lúc này dường như hắn dễ nói chuyện hơn, nàng định thừa cơ lấy được cam đoan của hắn. Nàng nháy nháy mắt, mang dáng vẻ con thỏ nhỏ thuần khiết, mỉm cười nói: "Nếu như Diễn lang nói như vậy thì hứa với ta một chuyện đi, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, không cho phép đổi ý đâu đấy."

Ánh mắt nàng sáng rực, chờ mong lời hứa của hắn.

Chỉ tiếc đã khiến Thanh Li thất vọng rồi.

Đến lúc này Hoàng Đế lại không nói gì.

Ánh mắt hắn dừng trên mặt nàng, nóng hầm hập, nóng rực khiến nàng không tự giác cúi đầu tránh đi ánh mắt kia.

---- Nhưng vẫn thủy chung không nói một lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play