Dù sao cũng là đi dã ngoại, bọn họ lại cũng không mang theo trù nương, chính vì vậy cũng đừng hy vọng lúc dùng bữa trưa có thể có sơn hào hải vị, mãn hán toàn tịch* gì.

*Mãn Hán Toàn Tịch hay Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. (Theo Wikipedia)

Lúc Thanh Li và Hoàng Đế cùng nhau trở về, Trần Cảnh và Trần Khánh đã chuẩn bị xong bữa trưa, mùi hương nồng đậm thơm nức mũi theo gió tản ra khắp không gian,
từng chút từng chút quanh quẩn bên mũi Thanh Li, dù cho vừa rồi nàng ăn không ít trái cây nhưng khi ngửi thấy mùi thơm kia nàng vẫn không nhịn được mà cảm thấy đói bụng.

Phù Yên Sơn nằm cách thành Kim Lăng không xa nhưng cũng không tính gần, mọi người lại cưỡi ngựa tới nên cũng không đem theo quá nhiều gia vị nguyên liệu.

Cũng may những người ở đây, bất luận là thị vệ hay Trần Khánh đều là những người ở trên lưng ngựa đã quen, ra ngoài đi săn cũng không phải là việc khó, lại vào tháng năm, động vật cũng xuất hiện nhiều hơn, tùy tiện đi xung quanh vài vòng cũng có thu hoạch rồi, ngược lại rất thoải mái.

Gà rừng béo mập cùng với cá dài bằng bàn tay bị xiên lên, được tẩm ướp gia vị cho thơm rồi mang đi nướng... Mỡ từ đó xèo xèo chảy ra, gió nhẹ nhàng đưa đẩy, mùi thơm ấy như mang theo móc câu khiến cho nước miếng của mọi người đều tự động ứa ra.

---- Có lẽ bọn hắn đã sớm biết sẽ ở lại Phù Yên Sơn dùng cơm trưa nên ngay cả đồ nướng gia vị tất cả đều đã chuẩn bị xong.

Thời điểm Thanh Li và Hoàng Đế trở về cũng vừa khéo, mắt thấy đỗ ăn đã chín tầm bảy tám phần nên bèn giảm
nhỏ lửa lại, chuẩn bị cho người đi tìm Đế Hậu

Chỉ là ai cũng biết lúc này Bệ Hạ và Hoàng Hậu đang bồi dưỡng tình cảm ngọt ngấy, nửa khắc cũng không rời nhau được nên lúc này không ai dám đi tới gần lượn qua lượn lại ---- Không cẩn thận sẽ bị Bệ Hạ ghi hận mất.

Chính vì vậy, tất nhiên không ai muốn nhận nhiệm vụ xui xẻo này rồi.

Trần Khánh ngồi một bên tỏ ra mình rất bận rộn nướng cá, dáng vẻ ta cái gì cũng không biết và cũng không muốn biết. Thấy cảnh ấy Trần Cảnh cắn răng học theo, đem nhiệm vụ đau khổ này đẩy cho cấp dưới.

Hai vị chủ lớn không muốn dính vào chuyện này, thuộc hạ cũng không phải người ngốc, ai ngu ngốc mà nhận lấy
chứ. Một đám người ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, cuối cùng quyết định dùng oẳn tù tì để chọn ra người xui xẻo
nhất đi báo. Ai ngờ bọn họ còn chưa chọn được đã thấy Hoàng Đế dẫn Thanh Li trở về.

Ừ, hai người cùng nhau đi trở về đấy.

Hoàng Đế hiểu rõ tính tình tiểu cô nương, lo lắng nàng xấu hổ, hắn vẫn luôn bế nàng đi đến gần nơi nghỉ trưa, từ xa xa nhìn thấy đám người kia lúc ấy mới thả nàng xuống.

Có lẽ nhìn thấy đám thị vệ vẻ mặt sống động hơn hẳn, giọng nói của hắn vừa có chút cảm khái, vừa mang theo ý cười nhàn nhạt, hắn nhìn về phía Thanh Li, "Trước kia lúc ở Tây Bắc thời gian tương đối nhàn rỗi, thường xuyên ra ngoài đi săn, đến lúc về thành Kim Lăng, công việc trong tay cũng nhiều hơn, đừng nói là đi săn, chỉ muốn đi ra ngoài một chút cũng rất ít rồi."

Thanh Li giương mắt nhìn hắn, môi nở nụ cười tươi: "Cái này có liên quan gì, cuộc sống còn dài, về sau bổ sung những tiếc nuối này là được mà."

Dừng một chút nàng lại nhướng mi bổ sung: "Tuy rằng vào mùa hè ta không thích ra ngoài nhưng mà..."

Ánh mắt Thanh Li linh hoạt đảo quanh, "Nếu Bệ Hạ có lời mời, dù sao ta cũng nên nể tình, cho người chút thể diện chứ!"

"Đã nói là phải làm đấy Tiểu Diệu Diệu," Ánh mắt Hoàng Đế mang theo hàm ý liếc nhìn nàng một cái, hắn
chậm rãi nở nụ cười: "Lời nói hôm nay nàng cũng không được quên."

Trên thực tế, ngoại trừ mùa hè khiến cả người nhớp nháp khó chịu ra, Thanh Li vẫn rất thích ra ngoài đi chơi đấy, xung quanh đầy những đồ vật mới lạ độc đáo, giúp giải sầu rất tốt.

Nhưng dù sao nơi này cũng là xã hội cổ đại, đối với nữ hài tử tuy người nhà không đến nỗi rất nghiêm nhưng cũng không cho phép tiểu cô nương thường xuyên chạy ra ngoài. Quả thật Đổng thị tán thành nàng ra ngoài một
chút nhưng cũng chỉ giới hạn là đến nhà bạn khuê mật làm khách, cùng nhau thêu hoa, đá cầu, đánh cờ, tâm sự. Chân chính đi xa một chút là ra ngoài đạp thanh*, nhưng khả năng này là vô cùng ít đấy.

*đạp thanh: đi chơi trong tiết thanh minh.

Lúc này, nghe Hoàng đế nói như thế, Thanh Li chỉ cảm thấy sau này sẽ có thêm một lý do đi ra ngoài, không phát hiện lời hắn có vấn đề gì, thế là nàng không hề đề phòng gì cả mà đồng ý luôn.

Lần ra ngoài này cũng do nàng mượn danh Hoàng Đế nên mới có thể một đường thông suốt, thuận lợi.

Hoàng Đế thấy nàng như vậy là biết tiểu cô nương không hiểu ý muốn sâu xa của hắn, hắn cũng không nói ra, dưới đáy lòng cười thầm một tiếng, dẫn nàng đi tới dưới bóng cây, gần chỗ đám người nướng đồ ăn kia.

Mọi người thấy Hoàng Đế đi tới vội vàng đứng dậy thi lễ. Dù sao cũng ở bên ngoài, với tư cách thị vệ của Hoàng Đế thì cũng coi như là cận thần, trái lại cũng không cần gò bó, Hoàng Đế tỏ ý bảo mọi người tự nhiên rồi lôi kéo Thanh Li ngồi xuống.

Không ngờ sau khi trải qua sự kiện sáng nay da mặt Thanh Li dày hơn hẳn, nàng cũng không cảm thấy có
chuyện gì, thoải mái ngồi bên cạnh hắn.

Do có một đám người không phận sự bên cạnh nên lúc ăn trưa Hoàng Đế cũng không làm hành động gì đối với tiểu cô nương. Kinh nghiệm ăn mấy đồ này của hắn vượt xa Thanh Li nên chọn cho nàng chỗ ngon nhất, thỉnh thoảng lau vết bẩn bên khóe miệng, cẩn thận săn sóc.

Có qua có lại, Thanh Li cũng chọn mấy chỗ ngon cho hắn, thậm chí dưới ánh mắt uy hiếp của Hoàng Đế mà tự tay đút cho hắn ăn mấy miếng, khiến bao nhiêu tròng mắt rớt xuống, cộng thêm phô bày ân ái mạnh mẽ làm tan nát cõi lòng của đám cẩu độc thân, bầu không khí cũng có thể coi là vui vẻ hòa thuận.

Từ lúc đến thế giới này đến nay, Thanh Li chưa từng ra ngoài nướng đồ ăn trưa giống như hôm nay, hơn nữa tay nghề của đám thị vệ không tệ, nàng còn để ý hình tượng, dù không ăn đến mức miệng bóng nhẫy đầy dầu mỡ nhưng cũng là tập trung nhanh chóng xử lý đồ ăn.

Vì nguyên do ấy, ăn xong bữa trưa nàng bỗng có cảm giác toàn thân lười biếng, vô tình dựa vào người Hoàng Đế, có chút không muốn động đậy.

---- Cái tật xấu này gọi là căng da bụng trùng da mắt, muốn ngủ một giấc.

Hoàng Đế vô cùng thích nàng ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn như vậy, dù sao giờ phút này không có chuyện gì, cũng không làm phiền nàng, hắn ôm vai tiểu cô nương để nàng yên tâm dựa vào vai mình.

Cả đám vô cùng thức thời, biết mình ở nơi này chỉ làm kỳ đà, sau khi ăn trưa xong bèn lấy cớ chưa đi dạo, tránh
đến nơi thật xa, đến chỗ khác hóng mát.

Thanh Li cầm chặt tay Hoàng Đế, quan sát ngón tay hắn. Hai người câu được câu không nói chuyện với nhau,
cực kỳ tình tứ thắm thiết. Lúc chờ Hoàng Đế trả lời đột nhiên hắn lại im lặng.

Trong lòng nàng thấy hơi khó hiểu, nhìn theo hướng ánh mắt Hoàng Đế mới thấy trên trời xuất hiện những đám mây đen đặc, tựa như bị những giọt mực đậm hòa tan, bầu trời ảm đạm khiến người ta bỗng thấp thoáng cảm giác khó chịu, bức bối.

Không chỉ mỗi bầu trời, dường như gió cũng thổi lớn hơn, mang theo chút mùi vị ẩm ướt và mùi bùn đất, quanh quẩn trong không khí mãi không tan.

"Vận may của chúng ta đúng là không tốt," Hoàng Đế cau mày rồi lập tức bật cười lắc đầu, hắn cúi đầu nhìn Thanh Li, "Chúng ta mới gặp mặt có hai lần mà lần nào trời cũng mưa."

"Vậy giờ phải làm sao đây?" Thanh Li nhìn sắc trời rồi hỏi Hoàng Đế, "Trở về thành Kim Lăng sao?"

"Không còn kịp nữa, chỉ sợ trong chốc lát nữa trời sẽ mưa, theo tình hình này có lẽ trời không mưa nhỏ đâu." Hoàng Đế đỡ nàng đứng dậy, thuận tay ôm chặt eo nàng, "Bây giờ vội vã trở về thành Kim Lăng thì chắc chắn trên đường sẽ gặp phải một trận mưa lớn. Nếu đã như vậy chẳng bằng tìm một chỗ tránh mưa, đợi mưa tạnh rồi trở về."

Kinh nghiệm sống của Thanh Li kém hơn Hoàng Đế nhiều lắm, thân phận cũng bày ra trước mắt, tất nhiên sẽ không có ý kiến phản đối gì mà chỉ hỏi: "Đi nơi nào tránh mưa?"

Hoàng Đế nghiêng mặt liếc nàng một cái, trong ánh mắt dường như có tia sáng đen tối chợt lóe lên, hắn giơ ngón
tay chỉ về hướng Nam, "Khu vực săn bắn của hoàng tộc ở bên kia, chúng ta cưỡi ngựa qua cũng nhanh, gần lắm."

Hắn kéo Thanh Li đến dưới tán cây cách đó không xa, lập tức cởi bỏ dây cương, ôm nàng lên ngựa, cũng không nói nhiều mà đi thẳng về khu vực săn bắn của hoàng tộc ở phía nam.

Đám thị vệ thấy sắc trời không ổn nên đã sớm tập hợp lại, nghe được dặn dò của Hoàng Đế bèn thúc ngựa đi theo phía sau hai người.

Khu vực săn bắn hoàng tộc được xây dựng dưới thời Thành Tông, tính đến nay đã truyền được mấy đời.

Hoàng Đế khai quốc của Đại Tần vốn giành thiên hạ từ trên lưng ngựa, đến lúc Thành Tông kế vị lại không hy vọng hậu thế quên gốc, mất đi khí chất nam nhi nên đã xây dựng khu vực săn bắn riêng của Hoàng gia tại Phù Yên Sơn cách thành Kim Lăng không xa, nhằm mục đích tôi luyện nam tử Hoàng tộc thành tài.

Chỉ có điều, đồng lứa với Hoàng Đế chỉ còn hai người là hắn và Thất Vương. Bản thân hắn tất nhiên là không cần phải nói, công việc bề bộn chỉ hận không thể tách mình thành tám người mà giải quyết, lấy đâu ra thời gian đi săn.

Về phần Thất Vương thì càng đơn giản. Đùi y bị dị tật bẩm sinh, đi đường còn không thuận tiện, ai có thể trông cậy vào chuyện y đi săn chứ?

Về phần đời sau thì càng không cần phải nói, hoàng tử vẫn không thấy bóng dáng nên tất nhiên không đi săn được. Tuổi thế tử còn quá nhỏ, lại là nhi tử độc nhất của Thất Vương, y đâu cam lòng mà cho đi săn.

Kể từ đó, trải qua mấy đời hoàng gia, khu vực săn bắn hoàng tộc đã từng rất nhộn nhịp mà đến thế hệ Hoàng Đế này lại trở nên hoang phế.

Khi chưa đến nơi, Thanh Li vẫn cho rằng mình sẽ nhìn thấy một tòa cung điện hùng vĩ rộng lớn --- Dù không có cung điện thì chí ít hành cung xinh đẹp một chút cũng nên có chứ.

Ai ngờ, khi đến nơi nàng mới thấy, bên ngoài khu vực săn bắn hoàng gia đồ sộ, rộng lớn như vậy mà bên trong chỉ có một vài tòa trúc lâu mộc mạc có thể để người trú lại.

Hoàng Đế từ trên sắc mặt nàng mà nhìn ra vài phần đầu mối, "Nàng nghĩ đây là nơi nào, đến để nghỉ ngơi đấy sao?"

"---- Đã muốn học một chút bản lĩnh mà lại không muốn chịu khổ, ở đâu ra chuyện tốt như vậy?"

"Lời này của chàng sao lại giống phu tử vậy chứ?" Thanh Li sờ sờ mũi nhỏ, nói: "Ta còn chưa có mở miệng nói gì ngược lại là nghe chàng nói một tràng đạo lý như vậy."

Trong lúc hai người nói chuyện thời tiết cũng dần dần chuyển biến, bầu trời bỗng tối đen như vải màn sân khấu, vì tích tụ quá nhiều hơi nước nên cuối cùng cũng đọng thành giọt rơi xuống dưới.

Chỉ nhìn những giọt mưa rơi trên mặt đất lớn nhỏ khác nhau là biết trận mưa này rất lớn, không thể coi thường.

Hoàng Đế không rảnh nhiều lời, trực tiếp dẫn tiểu cô nương tới tòa trúc lâu chính giữa, Trần Khánh sau lưng tất nhiên chú ý theo sát, những thị vệ còn lại ngầm hiểu tản ra, tiến vào trúc lâu bên cạnh tạm nghỉ ---- Ngộ ngỡ  có chuyện họ cũng có thể kịp phản ứng.

Tuy nói bốn phía xung quanh khu vực săn bắn đều có thị vệ nhưng thêm một phần cẩn thận thì cũng không thừa.

Thanh Li vẫn chưa phát hiện ra chuyện gì, khi tiến vào trúc lâu nàng chỉ cảm thấy thả lỏng, nàng chưa từng đến khu vực săn bắn hoàng tộc, lúc này có cơ hội đi vào thì thấy cũng có chút thú vị.

Mặc dù trúc lâu chưa từng có người ở nhưng cũng không thấy vắng vẻ hỗn loạn. Tổng thể trúc lâu được chia làm
hai tầng, tầng dưới để những vật linh tinh lặt vặt, phòng nghỉ ở lầu hai.

Hoàng Đế nghĩ đến dáng vẻ lười biếng dựa trên người mình vừa nãy của nàng bèn mở miệng nói: "Trẫm dặn dò bọn họ mấy câu, lát nữa sẽ qua. Bên trên là phòng ngủ, nếu nàng mệt mỏi thì đi qua đó nằm nghỉ, chăn đệm đều sạch sẽ, đừng lo."

Đúng là Thanh Li hơi mệt mỏi, dù vẫn có chút tò mò nhưng cũng không từ chối, nàng từng bước đi lên bậc thang quan sát.

Phòng nghỉ ở lầu hai không coi là lớn nhưng cũng không nhỏ, ở gần cửa sổ kê mấy cái bàn, phía trên có mấy chồng sách được xếp gọn gàng, phía trước bàn có đặt mấy tấm đệm cối. Nhìn lướt qua mấy cái bàn có một tấm
bình phong gỗ ngăn cách gian phòng phía trong, bên trong là phòng ngủ, đệm giường sạch sẽ, tổng thể ngăn nắp --- Cũng không tệ lắm.

Có điều nghĩ lại một chút, có thể tới nơi này chắc hẳn đều là long tử long tôn. Dù có là ở trúc lâu cũng không có khả năng bị đối đãi quá kém đâu.

Lúc nàng đang nghĩ ngợi linh tinh thì nghe thấy tiếng mưa rơi từ bên ngoài truyền tới. Lúc đầu chỉ là lộp độp vài tiếng, càng về sau liền đổi thành đùng đùng không dứt, tầng tầng lớp lớp chồng chất rơi trên tấm ván trúc tạo thành những tiếng giòn vang, liên tiếp không ngừng khiến toàn thân người ta nổi da gà.

Mưa lớn thật đấy!

Thanh Li thầm thấy may mắn khi mình không khuyên Hoàng Đế quay về thành Kim Lăng ngay, nếu không chưa kịp trở lại phủ Ngụy Quốc Công thì cả người nàng đã bị mưa làm ướt đẫm rồi.

Tuy nơi này là trúc lâu nhưng cấu trúc vô cùng tinh xảo, bên cửa sổ lầu hai có rèm che có thể cuộn lên cũng có thể thả xuống được. Thanh Li nhẹ nhàng vén rèm lên một chút thì thấy cây cối bên ngoài đều đã được mưa tưới mát, càng ngày càng tươi xanh.

Cảm giác ảm đạm chán nản lúc chuẩn bị mưa dần biến mất, nàng hít sâu một hơi, trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Nàng vô cùng háo hức, tựa người bên cửa lẳng lặng ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ, quả thật có một trải nghiệm khác hoàn toàn.

***

Ánh mặt Hoàng Đế thản nhiên nhìn qua không khác gì so với ngày thường nhưng thần sắc trong đáy mắt lại u ám, không rõ ràng. Hắn nhìn vị thái giám tổng quản đã theo bên mình nhiều năm, đang đứng nghiêm trang bên cạnh, "Trẫm nhớ rõ chuyện tìm người ở thành Kim Lăng năm đó không phải là dặn dò ông đi làm hay sao?"

Trần Khánh yên lặng không tiếng động quỳ xuống, cũng không giải thích mà chỉ đáp: "Đúng thế ạ!"

"Đã như vậy." Hoàng Đế chậm rãi lấy tờ giấy từ trong tay áo, mở ra rồi ném tới trước mặt Trần Khánh, "Chuyện lần này ông giải thích thế nào?"

"Việc này là sơ sót của nô tài." Trần Khánh cúi dập đầu, cũng không nhiều lời, "Xin Bệ Hạ cho nô tài thời gian bảy ngày, đến lúc đó nhất định sẽ rõ ràng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play