Cảnh tượng này thật là có chút lúng túng. Miệng Thanh Li vẫn đang cắn một quả đào, trong tay nàng đang cầm một trái đào chín, ăn cũng không được mà ném đi cũng không xong, không thể chối cãi được.
Nàng nháy nháy mắt, theo bản năng nhìn qua Hoàng Đế, ánh mắt mang theo chút lên án ---- Không phải nói đã dọn bãi hết rồi à?
Tổng giám đốc bá đạo mang theo cô vợ nhỏ đi xx sân chơi xx cửa hàng xx khách sạn đều sẽ bao toàn bộ, chỉ có hai người bọn họ đó sao?
Hoàng Đế như chàng, rõ ràng còn không bằng một tổng giám đốc bá đạo!
Hoàng Đế bị ánh mắt tiểu cô nương nhìn có chút chột dạ, hắn liếc nhìn xung quanh, trong lòng đã hiểu vài phần.
Mình và tiểu cô nương theo phương hướng của vườn trái cây đến đây, cuối cùng chưa từng chú ý tới chuyện đã đến chỗ nào. Giờ quay đầu lại nhìn mới thấy hai người đã ra khỏi phạm vi Phù Yên Sơn đi đến đỉnh núi cách đó không xa.
Nói cho cùng, hắn cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang thở hổn hển trừng hắn, dưới đáy lòng bất đắc dĩ lắc đầu --- Nếu không phải do nàng tham ăn thì chưa chắc chúng ta đã gặp cảnh này đâu!
Nếu đổi địa điểm khác, chắc chắn lão nông sẽ bị khí chất của đôi nam nữ trước mắt này thuyết phục, chỉ tiếc đây là vườn trái cây trong nhà ông, mặc dù hai người trước mặt phong thái không tầm thường, mặt mày lương thiện nhưng rõ ràng chính là kẻ trộm quả.
Ông đưa mắt lượn vài vòng trên người bọn họ, chỉ cảm thấy vị nam tử kia khí thế bức người khiến ông không dám nhìn thẳng. Trái lại vị tiểu cô nương kia thật xinh đẹp, nhìn qua là người dễ nói chuyện nhất, không chừng có thể đòi được chút bồi thường đấy.
Vừa nghĩ như vậy, lão nông bèn quay sang nhìn Thanh Li ---- Quan trọng là trong tay nàng vẫn cầm quả đào kia, ông mở miệng nói: "Cô nương, ngươi đang ăn..."
Thanh Li bày ra vẻ mặt vô tội nhìn ông: "... Cái gì ta cũng không biết."
Thoạt nhìn là tiểu cô nương đơn thuần xinh đẹp, thực chất nội tâm lại vô cùng gian xảo!
Một mặt lão nông cảm thán lòng người khó dò, một mặt lại tức đến hai lông mày cũng run lên, "Thứ trong tay ngươi đang cầm, chẳng lẽ không phải trái cây nhà ta?"
Thanh Li nhìn nhìn trái đào chói mắt trong tay mình, nàng có chút không biết làm sao, mắt lượn một vòng trên người Hoàng Đế bên cạnh, vô tội nói: "---- Là hắn cho ta."
"..." Hoàng Đế nghiêng người liếc nàng, ánh mắt khẽ động nhưng cũng không nói gì.
---- Lúc này khi nàng xin trẫm hái trái cây cho nàng, hình như thái độ không phải thế này đâu.
Thoạt nhìn giống như mèo con ngoan ngoãn nghe lời, đến lúc gặp chuyện thì bắt đầu giấu đầu lòi đuôi rồi!
Thanh Li đẩy hết mọi chuyện lên người Hoàng Đế, lão nông kia nhìn vị Hoàng đế thân hình cao lớn, khí thế bức người, lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp, phong thái hòa nhã của Thanh Li, ông vẫn cảm thấy người sau dễ nói chuyện hơn, nên tiếp tục mở miệng, "---- Nhưng mà, quả đào nhà ta vẫn đang nằm trong tay ngươi đấy."
Thanh Li chỉ chỉ cành đào cao cao bên kia, cố gắng chĩa mũi nhọn về phía Hoàng Đế, nàng nói: "Ta đây thấp như
vậy, có thể hái đào được sao, tất nhiên là do hắn hái cho ta rồi."
Nàng vừa dứt lời thì cảm thấy ánh mắt của Hoàng Đế dừng ở trên mặt mình, như là bị dính chặt, mãi cũng không rời đi.
Hứ, trong lòng Thanh Li nghĩ, thích nhìn thì cứ nhìn đi, ai bảo vừa rồi hắn còn bắt nạt nàng chứ, đáng đời.
Chỉ là, trong lòng nghĩ thì hay lắm nhưng nàng lại không chịu nổi ánh mắt quá mức sắc bén của Hoàng Đế. Ánh mắt sáng rực khiến nàng cảm giác như bị bỏng, có chút
chịu không nổi.
Ho nhẹ một tiếng, Thanh Li nói tiếp: "Chàng nhìn ta làm gì, những lời ta nói không phải đều là thật sao?"
"À... Tất nhiên là lời nói thật rồi." Hoàng Đế hơi hơi nheo mắt, hai tay khoanh trước ngực, chợt mỉm cười, hắn nhếch môi, "Tiểu Diệu Diệu, nàng được lắm."
Tội cũng đã đổ rồi, Thanh Li có sợ cũng vô dụng. Nàng ngửa đầu thẳng lưng, bướng bỉnh đứng đấy, không nhìn Hoàng Đế.
---- Thu được về rồi tính sổ, dù sao cũng đợi thu về đi rồi hãy nói*, nay mới đầu tháng năm thôi, vội gì chứ.
*Ở đây tác giả chơi chữ, thu được về và mùa thu đồng âm, ý Thanh Li là đợi đến mùa thu Hoàng đế mới tính sổ với mình được, nay mới đầu tháng năm.
Mắt thấy đang từ lên án khiển trách lại đổi thành liếc mắt đưa tình, lão nông kia bắt đầu đứng ngồi không yên, yếu ớt nói một câu: "Vườn cây này là tất cả thu nhập của ta, một trái này đáng nhẽ là đưa ra chợ bán được giá cao đấy..."
Thanh Li có chút ngượng ngùng, nàng cũng không có ý quỵt nợ, dù sao thì đúng là nàng ăn đồ của người ta, trả tiền cũng là việc nên làm, chẳng qua là ----
Nàng sờ sờ ống tay áo mình, lúc này mới xấu hổ nhớ tới tiền của mình đều do Oanh Ca Ngọc Trúc giữ, nhưng mà lúc này các nàng lại không cùng tới đây...
Thanh Li ho một tiếng nhằm che giấu bối rối của mình, nàng ám chỉ liếc nhìn Hoàng Đế, hai mắt phát sáng lung linh như sao trời, "Diễn lang?"
Hoàng Đế liếc mắt là biết nàng đang suy nghĩ gì, hắn cười lạnh một tiếng, không đếm xỉa tới nói: "Không biết Trần Khánh chạy đi đâu rồi."
Ngụ ý chính là ---- Trên người trẫm cũng không có tiền!
Ánh mắt Thanh Li ngập nước nhìn hắn, có vẻ như một khắc sau liền muốn giữ chặt ống tay áo của hắn, nghe lời vô cùng, không nhìn ra dáng vẻ gian xảo khi đổ tội cho hắn lúc nãy một chút nào.
Nàng dè dặt dò hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Cuộc hẹn hôm nay khiến hiểu biết của Hoàng Đế đối với tiểu cô nương thay đổi hoàn toàn.
Nhìn qua là dịu dàng thanh nhã, cực kỳ thích thẹn thùng, ngoan ngoãn vô cùng. Nhưng khi tự mình tiếp xúc mới biết, thì ra hắn còn chưa hiểu hết về nàng.
Da mặt tiểu cô nương này không phải dày bình thường, lại không thể khinh thường --- Vừa mới quang minh chính đại đổ mọi chuyện lên đầu mình xong giờ lại có thể
hùng hồn, cây ngay không sợ chết đứng hỏi mình phải làm sao.
Suýt chút nữa hắn tức quá hóa cười, cúi đầu liếc nhìn nàng, vì ngại lão nông vẫn còn ở đây nên không dùng "Trẫm" mà chỉ nói: "Nàng còn không biết xấu hổ mà dám hỏi ta phải làm sao bây giờ à?"
Thanh Li hoàn toàn không đỏ mặt mà nhìn hắn, ánh mắt nàng lóe sáng, đang đợi Hoàng Đế nghĩ kế.
Dù Hoàng Đế chưa từng mang tiền theo nhưng vẫn luôn để trong người mấy miếng vàng lá để đề phòng bất trắc. Chỉ là lúc này hắn lại không định lấy ra ngay.
Cơ hội tốt như vậy mà không làm khó dễ cho tiểu cô nương thì còn đợi đến khi nào? Quyết định như vậy, Hoàng Đế bèn bày ra dáng vẻ không biết làm thế nào, "Ta cũng không có cách gì cả."
Thấy hắn nói không có cách, Thanh Li cũng không lo lắng, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, lắp bắp nói: "Ngược lại là ta... Có một cách."
Đuôi lông mày Hoàng Đế hơi run run, thấy nàng thông minh như vậy hắn hơi kinh ngạc, "Cách gì thế?"
Thanh Li vội ho một tiếng, chỉ chỉ ngọc bội bên hông hắn, hàm hàm hồ hồ ám chỉ: "Khối ngọc bội này của chàng... Trông có vẻ... Có vẻ rất đáng tiền?"
"Nó làm sao chỉ đáng từng đó tiền chứ?" Khóe môi Hoàng Đế giật giật, nhìn ngọc bội của mình một cái rồi nói tiếp: "Đây là do Cao tổ phụ để lại đấy, dùng nó mua cả Phù Yên Sơn còn được, ban đầu vì gặp nàng nên ta mới đeo nó, khá khen cho nàng, mắt không chớp nói muốn lấy nó trả nợ..."
Thanh Li vô tội xoắn ngón tay, "Ta cũng không có cách khác, ai bảo do chúng ta không mang tiền chứ..."
Hoàng Đế hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt chứa đầy ý cười, "Thật ra ý kiến của nàng là ý kiến hay đấy."
"Nếu không muốn để ngọc bội lại thì mình nghĩ cách khác nhé." Thanh Li cười hì hì kéo ống tay áo hắn, "Nếu không, chàng ở lại mấy ngày bắt sâu cho ông ấy, coi như bồi thường đi."
Nghe được lời ấy, Hoàng Đế mới biết tiểu cô nương đã biết hắn có cách từ lâu, buồn cười là hắn còn muốn lấy chuyện này để trêu chọc nàng, song không ngờ người bị trêu chọc đổi thành hắn từ bao giờ rồi.
Thực ra thì tiểu câu nương này.... Cũng không mềm yếu vô hại giống vẻ ngoài của nàng đâu.
Hắn híp mắt nhìn nàng trong chốc lát, nhìn đến mức khiến toàn thân Thanh Li sợ hãi. Lúc này, hắn mới lấy mấy miếng vàng lá từ trong vạt áo trước ngực ra, sau đó bước lên vài bước đặt vào trong tay lão nông, "Vẫn là do chúng ta thất lễ, lão hãy nhận lấy vật này đi."
Thật ra dù Thanh Li có chọn mấy trái ăn nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một đứa nhỏ, có ăn thì cũng không ăn được bao nhiêu. Nhìn mấy miếng vàng lá trong tay lão nông kia, bất luận thế nào thì cũng thấy lão nông buôn bán có lời.
Chỉ cần nhìn màu sắc kim châu kia là biết làm từ vàng ròng, lại nặng như vậy, dù lão nông có làm quanh năm suốt tháng cũng chưa chắc kiếm được nhiều như vậy đâu.
Vị lão nông kia mừng đến mức cười không thấy mắt, liên tục cảm ơn hai người, vừa mời hai người tùy ý chọn lựa trái cây trong vườn vừa cảm ơn rối rít rời đi.
Nháy mắt trong vườn trái cây chỉ còn lại hai người Hoàng Đế và Thanh Li.
Thanh Li nhìn trộm Hoàng Đế, đúng lúc hắn quay sang nhìn nàng, mắt đối mắt.
Nàng rụt cổ, thu ánh mắt lại, tay cầm trái đào, cẩn thận từng chút một cách xa Hoàng Đế một khoảng rồi lại một
khoảng.
Vừa mới nói đợi thu được về rồi tính sổ xa vời vợi vậy mà chỉ mới một lát gió thu đã nổi lên rồi.
Hoàng Đế khoanh tay đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn thấy tiểu cô nương tự cho là yên lặng lùi về một bên không ai biết, hắn âm thầm cười một tiếng, ngoài mặt lại lạnh lùng, "Tới đây."
Thanh Li thấy sắc mặt hắn nghiêm túc như vậy, tất nhiên không dám ngang nhiên đến gần --- Lúc nãy nàng đổ hết mọi chuyện lên đầu Hoàng Đế như thế, hắn không nhân cơ hội này trả thù nàng mới là lạ đấy.
Nàng đang chỉnh đốn lại suy nghĩ lộn xộn của mình thì nghe thấy Hoàng Đế nhắc lại lần nữa "Trẫm bảo nàng tới đây."
Thanh Li đã lùi đi một khoảng cách khá xa, nàng không muốn dễ dàng chui đầu vào lưới nên bước ra xa thêm mấy bước, "Đi qua làm cái gì?"
Vẻ thờ ơ trên mặt Hoàng Đế từ từ tản ra, hắn nhướng mày lườm nàng "Bảo nàng tới đây thì tới đi, cứ lề mà lề mề làm cái gì?"
Thanh Li bĩu môi, mi mắt chớp rồi lại chớp, trông như con mèo nhỏ bị kẻ xấu giẫm phải đuôi, hắn hung dữ thêm chút nữa thì nàng sẽ đáng thương khóc lên mất. Nàng yếu ớt thăm dò, "... Chàng sẽ không đánh ta chứ?"
Coi như Hoàng Đế đã nhìn ra --- Tiểu cô nương này thực sự quá giảo hoạt, quá biết cách tận dụng sự đáng thương khiến cho lòng người mềm nhũn.
Hắn nở nụ cười, cười xong rồi lại nhanh chứng kiềm chế biểu cảm, không nói gì thêm, chỉ vẫy tay với Thanh Li, ánh mắt kia hơi tối, âm trầm không cho phép cự tuyệt.
Thanh Li mang dáng vẻ sẵn sàng hy sinh, chậm rì rì bước tới. Thấy sắc mặt hắn bình thản trầm lặng chặt chẽ, càng lúc càng thấy lo lắng, nàng bĩu môi rầm rầm rì rì: "Nam nhân mà đánh nữ nhân... Là xấu xa nhất."
Lông mày Hoàng Đế nhảy dựng, hiển nhiên là nghe được lời nàng nói, nhưng hắn vẫn khoanh hai tay trước ngực, không nói một lời.
Nàng đi không tính là nhanh, thậm chí còn chậm muốn chết. Đáng tiếc, nàng và Hoàng Đế cách nhau không xa, dù có đi chậm thì cũng chỉ chốc lát là đã tới nơi. Thấy đã đến trước mặt hắn, Thanh Li dừng lại theo bản năng, không dám đến quá gần Hoàng Đế --- Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì nàng chạy đi vẫn kịp.
---- Tuy rằng dựa vào đôi chân nhỏ ngắn của nàng thì cũng không thể chạy xa được. Chỉ có điều, mọi việc cũng không phát triển theo hướng nàng nghĩ.
Không đợi nàng dừng hẳn lại, Hoàng Đế đã vươn tay ôm lấy thắt lưng nàng, kéo cả người Thanh Li về phía trước, thuận thế ôm vào lòng.
Toàn thân Thanh Li cứng lại, tay theo bản năng vòng quanh eo hắn.
Hắn cúi đầu vô cùng dịu dàng hôn nhẹ lên môi nàng một cái.
Như là gió nhẹ thổi qua, mưa xuân lất phất, không dùng chút sức nào.
"Trẫm chỉ muốn hôn nàng một cái mà thôi." Hoàng Đế không ngẩng đầu lên, trán tựa lên trán nàng, hắn nói: "Cô nương ngốc, nàng sợ cái gì vậy?"
Môi Thanh Li mấp máy, nàng còn chưa kịp mở miệng trả lời thì đã nghe hắn nói tiếp: "Trẫm tuyệt đối sẽ không nỡ bỏ việc trêu chọc ức hiếp nàng đâu." Hắn cười khẽ một tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng: "---- Nàng tập làm quen đi."
Đáy lòng Thanh Li như có ánh sáng chiếu rọi, lặng yên không tiếng động hóa thành một vũng nước xuân mềm mại.
Nàng tựa đầu vào lồng ngực hắn, nhẹ nhàng đáp lời.
Trái cây cũng đã ăn không ít, thấy mặt trời dần dần lên cao, cũng đến giờ ăn trưa, Hoàng Đế hỏi Thanh Li rồi dẫn nàng quay trở về.
Lúc đi còn có trái cây làm động lực, cảm thấy kích động nên không thấy mệt mỏi, nhưng lúc này trở về lại không có gì thúc giục cả.
Mới đi một lát mà Thanh Li đã cảm thấy hơi mệt, nhìn dáng vẻ bình thản của Hoàng Đế bên cạnh, nàng mặt dày mày dạn giật nhẹ ống tay áo hắn, giơ tay ra, làm nũng nói: "Muốn bế."
"Suýt nữa bán trẫm đi." Ánh mắt Hoàng Đế hơi tối nhìn chằm chằm nàng, chế nhạo, "Bây giờ còn không thấy xấu hổ bảo trẫm bế?"
Tuy hắn nói như vậy nhưng vẫn xoay người, bế ngang tiểu cô nương lên ôm vào lòng.
"Sao phải ngượng ngùng." Thanh Li ôm lấy cổ hắn, gây dựng lại thiện cảm của hắn đối với mình, nàng tựa đầu vào hõm vai hắn, "Phu quân của mình, tự nhiên sử dụng thôi."
"Nói dễ nghe quá nhỉ?" Khóe môi Hoàng Đế bắt đầu vểnh lên, hắn vừa đi vừa nói tiếp: "Trên thực tế thì nàng vẫn không tin trẫm, thật khiến người ta thất vọng buồn bực."
"Diễn lang!" Thanh Li bị hắn nói cho chột dạ, nàng vội vàng cam đoan: "Về sau ta sẽ không thế nữa."
"Khó mà tin được." Hoàng Đế nở nụ cười, "Tính ra thì đây là lần thứ ba nàng thiếu nợ trẫm rồi."
Giọng điệu của hắn vui vẻ, mang theo chút ý nguy hiểm, "Tiểu Diệu Diệu, nàng đã quên cũng không sao, trẫm nhớ kỹ là được rồi."
"Nào có ai như chàng vậy chứ?" Hắn nói chưa dứt lời, vừa nhắc tới, Thanh Li không rõ mình đã thiếu hắn hai lần nào, nghe giọng điệu của hắn thì càng cảm thấy nhụt
chí, "Mỗi khoản nợ đều nhớ rõ ràng chi li như vậy, sống như thế còn đâu niềm vui thú nữa chứ?"
"Trời sinh trẫm đã là người keo kiệt." Hoàng Đế bế nàng đi đường mà mặt không đỏ thở không gấp, vô cùng ổn định, hắn nói: "Người khác thiếu trẫm dù có một chút thì trẫm cũng phải nhớ kỹ để sau này từ từ đòi lại."
Nằm trong lòng hắn, Thanh Li cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ có lực của hắn, thoải mái yên lặng một lát, nàng bỗng sực nhớ tới một chuyện.
"Diễn lang." Nàng hỏi Hoàng Đế. "Sinh thần chàng vào lúc nào thế?"
"Đang yên đang lành sao lại hỏi cái này?" Trong lòng Hoàng Đế thấy có chút kỳ lạ nhưng vẫn trả lời nàng: "Hai sáu tháng chín, sao vậy?"
Thanh Li rầu rĩ, chôn đầu trong lòng hắn: "Không có gì, thuận miệng thì hỏi thôi." Ngoài mặt nàng dù bình tĩnh nhưng trong lòng lại như rỉ máu, không nói được là cảm giác gì.
Dù sao thì, không quá xấu là được. Hai sáu tháng chín, đổi thành Dương lịch, có lẽ là cuối tháng mười thậm chí là sang tháng mười một rồi.
---- Chòm sao bọ cạp nha!