Tuy những lời Hoàng đế nói hơi mơ hồ nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

Cả hai đời trước sau Thanh Li đều sống đơn thuần, kiếp trước có cha mẹ yêu thương che chở, gió táp mưa sa đều không dính thân, ở kiếp này nàng xuất thân công phủ, với tư cách là nữ nhi duy nhất của phu thê Trấn Quốc Công nên càng được nuông chiều quá mức.

Dù là lúc xã giao với các thiếu nữ cùng lứa thì cũng không tránh khỏi có lúc lỡ miệng, có điều cùng lắm thì trong tối nói vài lời chua ngoa ngoài sáng ngầm châm chọc vài câu mà thôi, đều là quý nữ xuất thân danh môn được dạy dỗ cẩn thận, ai cũng khéo léo âm thầm dẫn dắt câu chuyện chứ không ai nói thẳng ra.

Môi nàng hơn run run, hơn nửa ngày mới lên tiếng.

"Chàng... Chàng... Sao cứ thích bắt nạt ta thế chứ!"

Tức giận lườm nguýt Hoàng đế một lúc, rốt cuộc Thanh Li kịp phản ứng, nàng không e ngại thân phận Hoàng đế mà thuận tay lấy một chiếc khăn lụa rướn người phủ lên mặt hắn, nổi giận đùng đùng, "Qua hôm nay, ta sẽ không ra ngoài với chàng nữa."

"Ngược lại Trẫm cảm thấy, tốt nhất Diệu Diệu không nên làm như vậy." Hoàng đế mỉm cười kéo khăn tay trên mặt mình xuống rồi nhẹ nhàng ngửi ngửi, sau đó không hề đỏ mặt thu vào ống tay áo, tiếp theo hắn lại kề sát vào mặt nàng ấm giọng nói: "Núi không dời đến Trẫm thì Trẫm đi tìm núi, tóm lại không khác là mấy."

Mấy lời của Hoàng đế có hơi mơ hồ, Thanh Li không rõ ý tứ của hắn lắm, thế nhưng nàng cũng biết đó chẳng phải ý tốt gì, nàng không muốn uổng công dâng tận cửa nên quay đầu sang chỗ khác không nhìn hắn, miễn cho tự rước họa vào thân.

Hoàng đế quan sát từng cái nhíu mày đến vẻ mặt nàng, rồi đến khóe mắt phiếm hồng, hắn cười khẽ.

---- Chẳng biết tại sao, hắn yêu nhất là lúc tiểu cô nương thẹn thùng làm nũng.

Rõ ràng là khuôn mặt tinh khiết trong veo như hoa bách hợp, bởi vì nhiễm một chút đỏ ửng cộng thêm lông mi run run nhẹ nhàng quét qua trái tim người ta, lại biến thành hoa trà kiêu sa rực rỡ nhưng vẫn không mất đi vẻ trong sáng ban đầu.

Cũng may tính nàng trẻ con hay làm nũng, nếu đổi lại thành nữ tử lúc nào cũng bày ra vẻ đoan trang đứng đắn thì chưa chắc hắn đã thích.

Nói cho cùng, Hoàng đế cũng là một nam nhân, đều mắc một bệnh chung của nam tử trong thiên hạ --- Đó là chủ nghĩa nam tử, hơn nữa bệnh trạng của hắn tuyệt đối không nhẹ hơn các nam tử bình thường khác.

Tính tình hắn quá mức mạnh mẽ, theo thuyết tương đối, dĩ nhiên hắn hi vọng mình có thể tìm được một cô nương mềm mại, toàn tâm toàn ý ỷ vào hắn.

Những năm gần đây, các cô nương có điều kiện thích hợp như thế, trước trước sau sau Hoàng đế đã gặp qua không ít, có điều chẳng có một ai khiến hắn động lòng, phát sinh ý nghĩ muốn lấy về nhà cả.

Cũng không phải các nàng không xuất sắc, mà trong lòng hắn, những người kia dù ít dù nhiều vẫn còn thiếu một chút gì đó.

Cuối cùng là thiếu cái gì, nếu bắt Hoàng đế phải nói rõ thì hắn cũng không biết phải nói thế nào.

Mãi cho đến khi gặp Thanh Li hắn mới biết được, thì ra thế gian còn có một cô nương như vậy, phảng phất giống như được trời đất tác thành, hoàn toàn xứng đôi với hắn.

Nam nữ xứng đôi vừa lứa, bổ sung cho nhau càng tăng thêm sức mạnh. 

Bất luận là hai má ửng đỏ, hay là đuôi lông mày nhếch lên giận dỗi, thậm chí là vẻ mặt ẩn chứa tình ý ---- Không một chỗ nào là không vừa lòng hắn.

Khi chưa gặp nàng, chỉ sợ hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lại thua trong tay một tiểu cô nương thế này, không thể nào trở mình vực dậy được.

Hoàng đế liếc nhìn khuôn mặt kiêu ngạo quay sang chỗ khác không thèm để ý đến hắn của Thanh Li, hắn kiềm chế không được âm thầm lắc đầu --- Vận mệnh mà, có ai đoán trước được đâu.

Hắn chỉ muốn trêu chọc nàng một chút chứ không thật sự muốn làm tiểu cô nương bực mình, hắn tiến tới ôm eo Thanh Li," Nếu Diệu Diệu không muốn ra ngoài với Trẫm, vậy để trẫm nghĩ một cách khác --- Không bằng, định lại hôn kỳ sớm hơn mấy tháng?"

Thanh Li nói: "Ta còn đang giận lắm, ta không muốn nói chuyện với chàng."

Không ngờ những lời này lập tức có tác dụng, lời nàng vừa dứt Hoàng đế bỗng trầm mặc, thật sự không nói chuyện nữa.

Bốn phía chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc, tiếng nước chảy róc rách, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chim líu lo, đột nhiên trời đất yên tĩnh trở lại.

Chuyện này, Thanh Li có chút không nén được cơn tức.

---- Hắn đang làm gì đó?

Mình bảo hắn đừng nói thì hắn ngoan ngoãn không nói nữa à?

Bình thường sao không thấy hắn nghe lời như thế, hừ!

Không thấy được sắc mặt Hoàng đế, trong lòng Thanh Li ngứa ngáy, vừa rồi vẫn còn giận dỗi, lúc này vừa quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt của hắn, hình như... Hơi đáng sợ.

Hai mắt chớp chớp, nàng do dự một chút rồi quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, chậm rãi đợi tình thế phát triển.

Ngay tại lúc tròng mắt nàng xoay chuyển mấy vòng, nhàm chán hết sức thì khóe mắt bỗng nhìn thấy Hoàng đế khom người xuống, đưa cổ tay tới trước mặt nàng.

Tim Thanh Li run lên song ngoài mặt không để lộ bất cứ điều gì, nàng nghiêng đầu nghi ngờ liếc hắn, "---- Chàng làm gì thế?"

"Không phải nàng tức giận hả?" Hoàng đế cười nói tiếp: "Cho Diệu Diệu cắn một cái, bớt giận đi nhé!"

Thanh Li bình tĩnh quan sát Hoàng đế vài vòng, thấy hắn thật lòng thật dạ chứ không phải giả vờ nên nàng cũng không có ý khách sáo, kéo cổ tay hắn qua làm bộ há miệng cắn.

Hoàng đế dịu dàng nhìn nàng, không có ý né tránh.

Chỉ là, lúc sắp cắn lên, Thanh Li bỗng dừng lại.

Không biết tại sao, nàng chợt nhớ đến ngày hai người mới gặp gỡ, nàng bị Hoàng đế chọc giận, lúc đó nàng đã hung hăng cắn lên cổ tay hắn một cái.

Khi ấy, nàng và Hoàng đế chưa từng quen biết, cắn xong một cái nàng đã nơm nớp lo sợ rất lâu.

Lúc đó, thái độ Hoàng đế như thế nào nhỉ?

Hắn nói, Trẫm nói mình tức giận lúc nào?

Hắn còn nói, sao nàng lại khiến người ta yêu đến thế?

Nghĩ đến đây, mắt Thanh Li chớp chớp, đáy lòng rộn rạo, sao lại như vậy? Nàng không nỡ cắn.

"Thế nào?" Hoàng đế cẩn thận quan sát từng thay đổi nhỏ trên mặt tiểu cô nương, biết nàng mềm lòng rồi, hắn cười cười buông tay xuống nhỏ giọng hỏi: "Không nỡ cắn trẫm đúng không?"

"Ai không nỡ chứ." Thanh Li không thừa nhận, "Chàng đừng nói linh tinh."

"Nàng chỉ mạnh miệng thôi." Hoàng đế duỗi tay ôm nàng xuống khỏi lan can, "Một ngày nào đó Trẫm sẽ khiến nàng phải thừa nhận."

Thanh Li không nhịn được cười tươi, cười xong nàng lại kéo ống tay áo nhìn vào cổ tay hắn.

Nàng cắn không sâu, qua mấy ngày dấu răng đã biến mất từ lâu.

Nàng thở ra một hơi rồi nhẹ nhàng nói: "Cũng may không để lại dấu vết gì."

"Có để lại mà." Hoàng đế dịu dàng đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng, sau đó lập tức kéo bàn tay nhỏ nàng đặt lên vị trí tim mình, "---- Có điều không phải để lại dấu vết ở cổ tay, mà là ở đây."

Thanh Li cong môi cười, "Người này cứ mở miệng ra là nói lời đường mật thôi."

"Chỉ cần Trẫm thật lòng." Hoàng đế nói tiếp: "Thì nói lời đường mật có sao đâu?"

Thanh Li cẩn thận ngẫm nghĩ, cố kiềm nén sự vui vẻ nơi khóe môi, "Cũng đúng."

Hoàng đế không nói gì nữa mà chỉ đưa tay sửa sang lại y phục giúp nàng, sau đó dẫn nàng đi lên núi.

Đám thị vệ vừa rồi biến mất không thấy bóng dáng không biết xuất hiện từ khi nào, đi theo xa xa phía sau.

"Trẫm và Hoàng hậu đi dạo xung quanh một lát." Hoàng đế vẫy vẫy tay ý bảo bọn họ lui ra, "Các ngươi không cần theo đâu."

Thanh Li vẫn tưởng rằng mọi người sẽ lấy "Sự an toàn của Bệ hạ làm trọng" làm lý do khuyên can, có điều không ngờ rằng không ai lên tiếng nói một lời nào cả, lúc này Hoàng đế nắm tay nàng đi dạo quanh sườn núi.

Nàng cực kỳ kính nể năng lực quản lý của Hoàng đế, nàng quan sát khắp mọi nơi rồi thuận miệng hỏi một câu: "Chúng ta đang đi đâu thế?"

"Chỉ tùy tiện đi dạo một chút thôi." Hoàng đế cũng không quay đầu lại, "Chỉ cần đi chung đường với nàng thì đi đâu cũng được, hà tất phải quan tâm là đi đâu."

Tay Thanh Li bị hắn nắm chặt, nàng cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay hắn, giờ khắc này tim nàng tựa như cũng bị hắn bắt mất, không thể tự mình làm chủ nữa.

Nàng hơi cúi đầu, nhỏ giọng thỏ thẻ: "Vậy tùy chàng là được."

Hoàng đế cười to mấy tiếng, mặc dù chưa mở miệng nói gì thế nhưng ngón tay lại dịu dàng vuốt ve lòng bàn tay nàng một cái --- Cảm giác đó dường như ngấm sâu vào lòng Thanh Li.

Đầu tháng năm, nhiệt độ tăng cao, không khí ấm dần lên, Phù Yên sơn toàn là cây xanh, hai người vừa đi vừa ngắm cảnh, thỉnh thoảng nói vài câu, rất bình yên.

"Diễn Lang." Sau khi hai người đi qua một khúc cua, ánh mắt Thanh Li chợt lóe lên, ngón tay chỉ về mảnh rừng cách đó không xa, "Chàng xem, đó là cái gì?"

Thị lực Hoàng đế không tệ, hắn mơ hồ đoán ra vài phần, "Hình như là... Quả rừng."

"Quả rừng?" Mắt Thanh Li sáng lên, "Mình có thể qua đó hái không?"

Tuy sống ở kiếp này mười mấy năm nhưng nàng chưa từng tự tay hái quả bao giờ cả.

Hoàng đế nhìn ra mong ước của tiểu cô nương, hắn bèn khéo léo hiểu lòng người đề nghị, "Nếu nàng thích, vậy chúng ta sang đó dạo một chút nhé."

"Đi mau đi mau." Thanh Li gật đầu đồng ý.

Sau khi xác định phương hướng nàng cũng không chần chờ lập tức nhấc váy mình lên, lôi kéo Hoàng đế chạy sang hướng sườn đông, giống như chỉ cần nàng chậm chân thì quả rừng kia sẽ biến mất không còn nữa.

Hoàng đế không nói gì, hắn chỉ cười cười đi theo nàng nhanh chóng đi về hướng sườn đông, không bao lâu sau, một mảnh rừng đào xanh tươi xen lẫn sắc hồng giấu trong tán lá, tức khắc cả người nàng ngây ngất.

Thanh Li trông mong nhìn chằm chằm những trái đào chín đỏ trên cây, toàn bộ ánh mắt đều thể hiện sự khát khao nồng đậm, đáng tiếc cành cây rất cao, nàng với không tới.

Thế nhưng chẳng sao cả, tuy vóc dáng nàng thấp nhưng Hoàng đế bên cạnh thì rất cao nha.

Nghĩ thế, ánh mắt tựa như làn thu thủy sáng lấp lánh nhìn chằm chằm lên mặt Hoàng đế.

Hoàng đế hiểu ý nàng, hắn cũng không dây dưa, chọn một quả chín mọng nhất trên cành xuống, chà chà vào tay áo rồi mới đưa cho nàng.

Thanh Li cắn một miếng nho nhỏ, cảm giác ngon ngọt tràn ngập khoang miệng, mang theo mùi thơm tươi mát của quả rừng, mắt nàng hơi nheo lại, vẻ mặt hưởng thụ.

Hoàng đế thấy nàng cười híp mắt giống như sóc ôm quả hạch, đuôi lông mày nhếch lên vui vẻ, hắn nhìn đến mê mẩn, trong lòng yêu thương không chịu nổi, hắn đưa tay vuốt vuốt tóc nàng một chút, sau đó dẫn nàng đi tới phía trước, chọn thêm một quả đào thật xinh đẹp, lau chùi sạch sẽ xong mới đưa cho nàng cầm.

Sáng nay tâm trạng Thanh Li hết sức nặng nề, ngay cả điểm tâm cũng không ăn được mấy miếng, bây giờ nàng mới thấy đói bụng, tay cầm quả đào từ tốn ăn.

Hoàng đế cũng không tỏ thái độ gì, thấy  nàng thích ăn, hắn tiếp tục chọn những quả ngon nhất, lau sạch rồi đưa cho nàng.

Đưa thêm mấy lần, Thanh Li hơi xấu hổ, nàng bèn đùn đẩy, "Chàng cũng ăn đi."

"Không ăn." Hoàng đế lắc đầu, "Trẫm không thích ăn trái cây."

"Vậy chàng thích ăn gì?" Thanh Li không nhận ra ý nghĩa đen tối trong lời hắn, nàng thuận miệng hỏi thêm: "Trái vải, nho, táo hay là lựu?"

"Đều không phải." Hoàng đế mỉm cười nhìn nàng, "---- Cô nương ngốc, Trẫm chỉ thích ăn nàng thôi."

Hắn nói lời không đứng đắn không phải ngày một ngày hai, Thanh Li đã sinh ra chút kháng thể, nàng vừa im lặng ăn đào vừa lườm hắn, không thèm quan tâm.

Thấy nàng như thế, Hoàng đế vẫn chưa chịu nhụt chí, hắn vừa tiếp tục hái đào cho nàng vừa nhỏ giọng nói: "Sao lại không để ý đến Trẫm nữa rồi?"

Thanh Li không thèm nhìn hắn, "Ai thèm để ý chàng..."

Không đợi Thanh Li nói xong, Hoàng đế bỗng quay đầu, lông mày nhíu chặt, sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo.

Thanh Li không kịp phản ứng thì đã nghe một giọng nói già nua mạnh mẽ vang lên, "Tên trộm nào không có nhân tính như vậy, chọn những trái to nhất mà hái!"

Giờ khắc này Thanh Li mới hơi hơi hiểu ra, song nàng còn chưa kịp định hình thì một lão nông khoảng bốn mươi năm mươi tuổi lao đến như một cơn gió, trên người mặc y phục vải thô.

Bất ngờ không kịp chuẩn bị chạy đến đối mặt với bọn họ.

Sáu mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời ai cũng im lặng không nói lời nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play