Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 19: Tình cũ


1 năm

trướctiếp

Vừa nghe thấy lời Thanh Uyển nói, trong lòng Thanh Li bỗng giống như có tảng đá lớn rơi xuống hồ nước, "Tõm" một tiếng thật vang, trong chớp mắt tạo lên vô vàn gợn sóng.

Tay nàng hơi hơi ngừng lại ngay sau đó lại giấu đi, làm như không có chuyện gì nhận lấy mẫu, giống như không có việc gì cúi đầu lật xem.

Trái lại tên tiệm khá nhã nhặn, không có cảm giác thô tục, tầm thường như Trân Bảo Trai --- Triều Vân Các.

Thanh Li nhìn nhìn mấy lần thì nhận ra cách thức có vài phần quen thuộc --- Quả nhiên là cách kinh doanh của hiện đại mà.

Không ngờ rằng, đúng thật là đồng hương rồi.

Nàng không nói gì, chỉ mỉm cười nói lời khen ngợi với Thanh Uyển, "Đúng là tâm tư tinh tế."

"Đúng đấy đúng đấy." Thanh Uyển lôi kéo ống tay áo Thanh Li, thân mật nói: "Diệu Diệu, nếu như tỷ thích thì tỷ gọi muội, tỷ muội ta cùng đi xem."

Tâm tư Thanh Li đúng là có chút lung lay, nữ hài tử đều thích chưng diện, đối với những đồ trang sức này đều rất ưa thích, nàng cũng không ngoại lệ. 

Hơn nữa, dù không thích đi nữa thì nàng cũng muốn đi gặp vị có thể là đồng hương của mình một lần, để xem vị này là người thế nào.

Chỉ có điều, trước mắt vẫn còn mấy vị nữ quan này, nàng khó mà thoát khỏi để đi xem được.

Khi nàng còn đang có chút do dự thì Lục nữ quan đã nhận lấy sấp mẫu kia lật xem, xem một lát, vẻ mặt của bà cũng có chút tán thưởng, "Đúng là rất đẹp, dù tay nghề chỉ là thứ hai nhưng những ý tưởng đặc sắc thì lại có phần độc nhất đấy."

Khen ngợi xong, bà lại nói: "Lòng yêu cái đẹp thì ai cũng có, không có gì là kỳ lạ cả, nếu nương nương yêu thích, người có thể đi xem với Nhị tiểu thư, tất nhiên chúng ta không có ý kiến."

Lục nữ quan đã nói đến như vậy, Thanh Li cũng yên lòng. Nàng sai người chuẩn bị xe, cùng với Thanh Uyển đang vô cùng hào hứng đi đến cửa tiệm kia.

Tiệm trang sức kia nằm ở đối diện Trân Bảo Trai, mặt tiền cửa tiệm được trang trí theo phong cách cổ xưa thanh lịch tao nhã, bên ngoài trồng một ít hoa cỏ, đung đưa trong gió xuân nhìn rất thoải mái, nhìn từ xa không thể nghĩ đây là nơi làm ăn buôn bán mà giống như nơi văn nhân uống trà bình thơ hơn.

Suy cho cùng đây là cửa hàng đồ trang sức châu báu, khách nhân đa phần là các vị phu nhân và quý nữ, vì vậy chủ quản của tiệm cũng là một vị tiểu phu nhân dáng người nhỏ nhắn, khoảng chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt
thanh tú, phong thái thỏa đáng, vô cùng khéo léo tiếp đón khách nhân nhưng lại không khiến người ta cảm giác là một con buôn.

Dung mạo Thanh Li cực đẹp, có thể nói là đệ nhất mỹ nhân thành Kim Lăng, dù Thanh Uyển có hơi thua kém nhưng dáng vẻ cũng không tầm thường, thêm với phong thái phi phàm của hai người, thanh nhã cao quý khó tả, vị tiểu phu nhân kia liếc mắt nhìn một cái, trên mặt càng thêm vài phần tươi cười, thái độ thân thiện mà khách sáo chạy tới tiếp đón.

Dễ thấy là Thanh Uyển đã gặp qua bà ấy nên nơi với Thanh Li, "Diệu Diệu, đây là Từ phu nhân, là chủ quản nơi này, lần trước muội tới đây đã gặp bà ấy một lần."

Lúc Thanh Uyển nơi lời này, Từ phu nhân đã tới bên cạnh, nghe thấy vậy bà bèn mỉm cười nhìn Thanh Uyển, nói ngay: "Thì ra là tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ." Bà nhún người thi lễ rồi chuyển hướng sang Thanh Li: "Hai vị tiểu thư tới đây, thực sự là vô cùng vinh hạnh cho kẻ hèn này."

Lòng Thanh Li tràn đầy nghi hoặc, nàng lên tiếng hỏi han vài câu thì biết vị Từ phu nhân này là người khéo đưa đẩy, tâm tư tinh tế, thái độ của bà vô cùng chân thành, lời nói đúng trọng tâm lại không nói nhiều, nàng không xác định được vị Từ phu nhân này cuối cùng có phải là đồng hương của mình hay không nên không hỏi thêm gì nữa, "Nghe nói nơi này có thể định chế đồ trang sức*, phu nhân có thể mang mẫu ra cho chúng ta xem một chút được chứ?"

*định chế đồ trang sức: hàng đặt theo yêu cầu.

Tứ phu nhân hiểu rõ tình hình, thấy Thanh Li nói vậy cũng dừng câu chuyện, nhận lấy quyển tranh mẫu được thiết kế tỉ mỉ từ tay thị nữ, cung kính đưa tới cho Thanh Li.

Thanh Li cũng không khách sáo, nàng ngồi xuống một bên, tùy ý lật xem.

Tính tình Thanh Uyển hoạt bát, nàng ấy là một người không chịu ngồi yên, thấy Thanh Li ngồi xuống xem mẫu chắc cũng mất một khoảng thời gian, nàng ấy bèn dẫn người đi quanh tiệm xem xét một vòng, sau khi cảm thấy
mỹ mãn mới quay lại, Thanh Li cũng vừa xem hết, cuối cùng cũng đưa ra kết luận.

--- Quả nhiên là ở đây có đồng hương của nàng.

Đời trước, cha mẹ Thanh Li đều là người làm ăn, gia thế không tầm thường, tuổi nàng còn nhỏ nhưng mưa dầm thấm đất, học được không ít.

Sản nghiệp của mẹ cũng có cửa hàng mua bán châu báu. Khi nàng còn bé rất thích những đồ vật lộng lẫy sáng chói, không kiềm lòng được mà đòi theo đến công ty với mẹ, thường xuyên tiếp xúc nên nàng cũng có chút hiểu biết về lĩnh vực này.

---- Mà cách thiết kế đồ trang sức thời cổ đại và cách thiết kế của hiện đại, rõ ràng có sự khác biệt rất lớn.

Sấp mẫu trên tay nàng này, có lẽ cũng dựa theo bản thiết kế của hiện đại, thậm chí đằng sau còn có hình chiếu ba chiều, nhìn rất dễ hiểu.

Dựa vào đây thì có thể xác định lần nữa.

Đáy lòng Thanh Li dao động, nàng không có tâm trạng xem mẫu nữa nên đặt sấp mẫu vẽ trên tay lên bàn.

Từ phu nhân vẫn luôn đứng hầu bên cạnh, thấy vẻ mặt nàng thản nhiên, không có chút dáng vẻ hứng thú nào của những cô nương bình thường khi nhìn thấy những bản thiết kế này, bà nhịn không được mà có chút nóng vội: "Tiểu thư có cảm thấy ưa thích hay không? Không phải tiểu phụ nhân nói khoác, đồ trang sức của Triều Vân Các, đừng nói là ở thành Kim Lăng, mà ngay cả ở Đại Tần cũng là độc nhất vô nhị đấy ạ."

Thanh Li mỉm cười, không muốn để người khác nghi ngờ, "Ta chọn bộ trang sức bằng vàng hình hoa thạch lựu và bộ phỉ thúy phi loan này."

Hơi dừng lại, nàng lại làm như lơ đãng hỏi: "Ta thấy phía sau còn có mấy hình kỳ kỳ quái quái, đó là cái gì vậy?"

Nàng chọn hai bộ trang sức đều vô cùng quý giá, hoàn thành một vụ làm ăn tốt như vậy, dáng vẻ tươi cười trên mặt Từ phu nhân càng sâu hơn mấy phần, bà có chút khoe khoang: "Tiểu thư có điều không biết, những cái ấy đều do ông chủ chúng ta tự tay vẽ ra, chỉ là bản nháp chưa hoàn thành, tạm thời để bên trong, nếu có người chọn trúng thì tiếp tục hoàn thành."

"Vậy sao?" Thanh Uyển ở bên cạnh, tò mò hỏi một câu: "Nhiều đồ trang sức như vậy đều là ông chủ của các ngươi một người thiết kế ra à?"

"Đúng thế ạ." Từ phu nhân khiêm tốn, trong nụ cười không giấu được vẻ hãnh diện, "Đến mấy lão nghệ nhân đều nói ông chủ của chúng ta có thiên phú hiếm thấy đó."

Thanh Li cầm cái chén nhỏ, chậm rãi nhấp một hớp, ánh mắt đột nhiên lóe lên, nhưng cũng không mở miệng.

Trí tò mò đã được thỏa mãn, nghi vấn cũng đã được giải đáp, đối với nàng mà nói, vậy là đủ rồi.

Mỗi người đều có cuộc sống của mình, nếu chưa từng biết đến thì coi như nước sông không phạm nước giếng, nếu đã vô tình biết được thì không thể thiếu tìm hiểu một chút.

Lại quan sát Triều Vân Các thêm một lát, phong cách hoàn toàn trái ngược với Trân Bảo Trai, nàng biết vị đồng hương này chí hướng không nhỏ, không phải là người chỉ thỏa mãn gìn giữ những thứ đã có của thế hệ trước.

Có lẽ cứ như bây giờ, hai bên không đụng chạm tới nhau là tốt nhất.

Thanh Uyển không hề biết nỗi lòng của Thanh Li lúc này, vành tai nàng ấy có chút đỏ nhưng vẫn cẩn thận từng chút một tiến đến bên cạnh Thanh Li, nhỏ giọng nói: "Diệu Diệu, trên lầu hai còn có đồ vật dành cho nam tử đấy, tỷ có muốn lên trên xem qua, chọn một cái cho bệ hạ của tỷ không?"

Thanh Li không giật mình chút nào, vừa thấy dáng vẻ của muội ấy là nàng biết muội ấy muốn chọn một món cho vị hôn phu của mình, nhưng lại sợ nàng chê cười nên mới hỏi nàng như vậy. Nàng mỉm cười liếc Thanh Uyển một cái, "Sao nào, muội cũng nhân tiện chọn cho Hoài Thù ca ca của muội một cái chứ gì?"

Quý Hoài Thù chính là vị hôn phu của Thanh Uyển.

Quả nhiên, Thanh Li vừa dứt lời, không chỉ vành tai mà mặt Thanh Uyển cũng đỏ hết lên, nàng ấy chạy nhanh lên tầng hai, "Diệu Diệu cười muội, muội không để ý đến tỷ nữa."

Thanh Li mỉm cười nhìn nàng ấy chạy xa, trong đầu lại chợt hiện ra khuôn mặt Hoàng Đế, nàng nghĩ nghĩ một chút rồi đặt chén trà xuống, chậm rì rì theo lên.

So với lầu một được trang trí đẹp đẽ, rõ ràng lầu hai đơn giản hơn nhiều. Nam tử Đại Tần rất hiếm khi mặc trang phục màu sắc, để phối với trang phục nên trang sức cũng lấy ngọc thạch làm chủ, tất nhiên không giống nữ nhân
dùng đủ loại đá quý, thanh ngọc, phỉ thúy, san hô nhiều màu sắc rực rỡ.

Thanh Uyển vừa chọn xong một món, thấy Thanh Li đi tới cũng không so đo việc nàng vừa giễu cợt mình, xấu hổ đưa bao tay trong tay cho nàng xem: "Mấy tháng nữa huynh ấy sẽ vào Cận Vệ doanh, huấn luyện bắn cung cưỡi ngựa chắc chắn không ít, muội muốn đưa cái này cho huynh ấy, không biết huynh ấy có thích không?"

Thanh Li đã gặp qua Quý Hoài Thù, là thanh niên tuổi trẻ tài cao, tuấn tú lại vô cùng dịu dàng săn sóc Thanh Uyển, việc hôn sự này cũng là do y chủ động nhắc tới với phụ mẫu. Đừng nói Thanh Uyển đưa cho y bao tay, dù chỉ đưa cho y một viên cơm nắm thì có lẽ y cũng sẽ cảm thấy đó là viên cơm nắm ngon nhất trên đời.

Nàng cười cười, lười biếng nói: "Yên tâm đi, chỉ cần là muội tặng y, y chắc chắn sẽ thích."

Tuy rằng lại bị Thanh Li trêu ghẹo nhưng Thanh Uyển vẫn cảm thấy yên lòng, hơn nữa còn có lòng dạ muốn trêu chọc Thanh Li, báo thù câu trêu ghẹo vừa rồi: "Diệu Diệu, tỷ xem một chút đi, nhỡ có đồ tốt, cũng nên tặng cho bệ hạ nhà tỷ..."

Thanh Li đã sớm nhìn quanh nơi này một vòng, có điều không có đồ vật nào lọt vào mắt nàng được.

Túi thơm, túi đựng đồ linh tinh.

Không phải nàng không biết thêu, tại sao phải để Hoàng Đế mang đồ người khác thêu chứ, nàng cảm thấy không được tự nhiên.

Về phần các loại đồ trang sức, ngọc bội?

Nực cười, trong cung đồ vật nào mà không có, thiếu hụt gì mấy thứ này.

Thấy nàng chỉ lắc đầu, Từ phu nhân lại nói: "Tiểu thư, nếu người muốn đồ vật mới lạ thì không bằng chọn một cái từ trong các mẫu này đi ạ." Nói xong bà đưa một sấp mẫu khác cho Thanh Li.

Thanh Li bán tin bán nghi, tùy tùy tiện tiện mở ra, trái lại thực sự có chút hứng thú.

Nàng chỉ một miếng ngọc bội hình hoa lan trong sấp mẫu kia, "Cái này thật đặc biệt."

Từ phu nhân nghe vậy là biết nàng đã nhìn trúng, bà vừa ân cần lại có chút khó xử: "Tiểu thư thứ lỗi, hai bộ đồ trang sức người chọn lúc này có thể mang đi ngay nhưng miếng ngọc bội hoa lan này, sợ là phải đợi chế tác xong mới có thể mang đến quý phủ..."

Đuôi lông mày Thanh Li nhướng lên: "Bao lâu mới chế tác xong?"

Từ phu nhân rũ mắt nói khẽ: "Tối đa mười ngày ạ."

Đợi đến lúc Thanh Li và Thanh Uyển rời đi, Triệu Hoa Anh mới mang vẻ mặt thản nhiên từ bên trong màn che đi ra.

Cửa sổ lầu hai bị nàng ta nhẹ nhàng đẩy ra một chút, bên ngoài ánh nắng vừa đủ, sắc xuân hòa hợp ấm áp, phóng tầm mắt nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy xe ngựa của phủ Ngụy Quốc Công rời đi.

Từ phu nhân đứng hầu ở sau lưng nàng ta, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu, bà nghi ngờ nói: "Tiểu thư, miếng ngọc bội hoa lan kia rõ ràng có sẵn trong tiệm, vì sao phải đợi đến mười ngày sau mới đưa qua..."

"Bỏ cái đó đi." Khóe môi Triệu Hoa Anh hơi hơi cong lên, nói: "Ta sẽ làm lại một cái khác, đưa cái đấy đến Ngụy Quốc Công phủ."

Tâm tư Từ phu nhân linh hoạt, nghe được Triệu Hoa Anh nói vậy thì hiểu trong lòng nàng ta đã có tính toán, lại nghĩ đến thân phận của hai người kia, đáy lòng không nhịn được mà sợ hãi, trên mặt cũng lộ vẻ lo sợ: "Tiểu thư, thân phận vị kia là..."

"Ta biết rõ, là Hoàng Hậu tương lai chứ gì." Đáy mắt Triệu Hoa Anh lộ ra mấy phần đùa cợt, giọng nói nhỏ đến mức khiến người ta nghe không rõ, "Tốt số thật."

Nói xong một câu, nàng ta dừng lại một chút rồi dặn dò: "Những chuyện này tự ta sẽ có chừng mực, bà chỉ cần làm tốt công việc trong bổn phận của mình là được, lui ra đi."

Đợi đến lúc Từ phu nhân ra ngoài, thị nữ Chu Huyền sau lưng Triệu Hoa Anh mới nói: "Tiểu thư, người muốn mượn cơ hội này..."

"Nếu không ra tay thì sẽ chậm mất." Ánh mắt Triệu Hoa Anh có chút lạnh, ngón tay cũng xiết chặt lại nhưng vẫn tiếp tục nói: "Cơ hội lần này chính là cơ hội cuối cùng."

"Tiểu thư..." Chu Huyền có chút do dự: "Dù sao cũng đã qua lâu rồi, vạn nhất Bệ Hạ đã quên mất việc này, chẳng phải là..."

"Không, làm sao người có thể quên được." Triệu Hoa Anh đắc ý, tự tin nói: "Khi đó Bệ Hạ còn gặp khó khăn ở Tây Bắc mà vẫn sai người đặc biệt đi tìm, có thể thấy được người cố tình, đã là cố tình thì có thể dễ dàng quên được sao?"

"Nhưng mà... Nhưng mà..." Chu Huyền thật sự không dám động đến vảy ngược của Triệu Hoa Anh, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ, "Dù sao người cũng không phải là cô nương mà Bệ Hạ tìm lúc trước, lỡ như khi gặp Bệ Hạ, nói sai cái gì thì..."

"Im ngay!"

Triệu Hoa Anh lạnh lùng quét mắt nhìn Chu Huyền, ánh mắt tàn nhẫn: "Sự việc đã qua lâu như vậy, tuổi ta lại nhỏ, có một số việc chỉ nhớ mơ hồ, đó là bình thường."

"Nô tỳ chỉ cảm thấy lo lắng." Thấy Triệu Hoa Anh không thích, Chu Huyền thông minh đổi đề tài, cười làm lành: "Nhỡ đâu vị Ngụy tiểu thư kia nhìn ra bên trong ngọc bội có cơ quan mà Bệ Hạ lại không nhìn ra..."

"Ngu xuẩn!" Đáy mắt Triệu Hoa Anh hiện lên một tia thách thức: "Cơ quan ta chế tạo mà nữ tử bình thường có thể nhìn ra được à?"

"Vả lại, nếu trò hề nhỏ này mà Bệ Hạ không nhìn ra thì không đủ tư cách khiến ta ngày đêm nhung nhớ."

Nàng ta rũ mắt, che lại tối tăm bên trong, không hoàn toàn nói hết suy nghĩ trong lòng mình.

---- Đã đến thế giới này, nàng ta muốn tranh giành cho mình một lần!

*****

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hoàng đế: Tiểu cô nương mà trẫm muốn tìm, không phải đã tìm được từ lâu rồi sao? Nói đùa à →_→


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp