Thanh Li không có tật lạ giường, ngủ cũng rất sâu, chỉ cần nhắm mắt lại thì có thể ngủ được rất nhanh.
Chỉ có duy nhất một chỗ nàng không quen, đó chính là nàng không có thói quen nằm ngửa ngủ mà cần phải ôm thứ gì đó nằm nghiêng mới ngủ được.
Đổng Thị biết thói quen này của nàng nên sai người làm riêng cho nàng chăn nhỏ bằng tơ lụa, tỉ mỉ nhét thêm vào bên trong hương thảo giúp nàng ngủ ngon hơn. Chăn mềm như vậy, lại có hương thơm thoang thoảng, Thanh Li rất thích dùng.
Ngày trước Thanh Li chỉ cần nằm ở trên giường ôm chặt chiếc chăn nhỏ của nàng thì một lát sau nàng có thể ngủ ngon giấc, thế nhưng tối hôm nay nàng làm thế nào cũng
không ngủ được.
Nàng lăn qua rồi lật trở lại, từ đầu đến cuối trong đầu nàng đều hồi tưởng lại những hình ảnh hôm nay mình đã trải qua, chiếm trọn lòng nàng khiến nàng không cách nào bình tâm lại được.
Dáng vẻ hắn mỉm cười, dáng vẻ hắn tiến đến bên tai mình nói chuyện, dáng vẻ hắn ức hiếp mình, lúc hắn đồng ý cả đời chỉ có một mình mình, còn có... lúc hắn cúi đầu hôn môi mình. Vừa tuấn tú vừa bá đạo lại dịu dàng thâm tình, hai hình ảnh mâu thuẫn ấy lại hòa hợp cùng một chỗ, khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Thanh Li nằm ở trên giường ngẩn người nghĩ ngợi một lúc, mặt nàng chợt đỏ lên.
Mới gặp nhau lần đầu tiên mà hơn nửa đêm nàng đã không ngủ được, còn nằm nghĩ đến những điều không nên này, giống như... có chút tùy tiện.
Nàng kéo chăn che mặt mình lại, cúi đầu ép mình ngủ.
Có điều buồn bực hồi lâu nhưng nàng vẫn không có nửa phần buồn ngủ như cũ.
Dù sao Đại Tần cũng là xã hội cổ đại, buổi tối cũng không có hoạt động gì, ngoại trừ thanh lâu đèn đuốc rực rỡ trắng đêm ra thì những nơi khác đều đã sớm tắt đèn rồi, nàng ở trong viện nên càng không thể nghe thấy âm thanh gì, tĩnh lặng như tờ.
Trong bầu không khí yên tĩnh như vậy mà Thanh Li lại không ngủ được.
Nàng ôm lấy chăn nhỏ của mình rồi đột nhiên ngồi bật dậy.
Oanh Ca gác đêm ở bên ngoài, nghe được tiếng động ở bên trong, lo lắng bên trong xảy ra điều gì ngoài ý muốn nên rón ra rón rén đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư làm sao thế, có phải muốn uống nước không ạ?"
"Không có gì." Trong chớp mắt Thanh Li có cảm giác tâm sự của mình bị người nhìn thấu, xấu hổ vô cùng, cũng may còn cách một tấm màn che, Oanh Ca cũng không nhìn thấy cái gì, nàng nằm xuống một lần nữa, "Muội lui ra đi, ta ngủ luôn đây."
"Vâng, nếu tiểu thư có chuyện gì thì cứ việc căn dặn, có nô tỳ ở bên ngoài trông coi rồi." Dù Oanh Ca thấy có điều khó hiểu nhưng vẫn nghe lời lui ra ngoài.
Thanh Li lại dựa theo tư thế ngủ ngày thường mà nằm xuống, chuẩn bị ngoan ngoãn đi ngủ. Nhắm mắt lại vẫn không ngủ được, trong đầu chợt hiện ra câu nói mà Hoàng Đế đã hỏi mình kia.
---- Cuối cùng nàng sẽ nhớ trẫm, hay là không nhớ?
Nàng lặng lẽ ôm chặt cái chăn nhỏ của mình, khóe môi tự nhiên nhếch lên một chút. Tất nhiên là sẽ nhớ đấy, Diễn lang.
Cùng lúc này, Hoàng Đế cũng chưa ngủ được. Hôm nay hắn xuất cung đi gặp Thanh Li, vốn phải rất vất vả để sắp xếp thời gian, tuy nhiên được nhìn thấy mỹ nhân, hôn nhẹ, ôm nàng một cái cũng tốt, chỉ là, sau khi hồi cung phải giải quyết chồng tấu chương cao cỡ nửa đầu người, giày vò mất mấy canh giờ.
Trần Khánh đứng hầu ở một bên, thấy Hoàng Đế nhìn tấu chương một lúc lâu mới khép lại, trên mặt hắn mang theo vài phần mềm mại, dáng vẻ rất hăng hái, động tác của ông rất nhẹ nhàng, tiến lên vài bước, châm thêm trà cho hắn.
Hoàng Đế liếc ông một cái rồi chợt nở nụ cười. Cười xong rồi hắn mới đưa tấu chương đã duyệt trước mặt ném tới chồng tấu chương kia, "Ngươi nói xem, ngày đại hôn của trẫm nên định vào lúc nào mới tốt?"
"Đây là chung thân đại sự của Bệ Hạ, làm sao đến phiên nô tài nói này nói nọ." Trần Khánh lại cười nói tiếp: "Tất nhiên là phải do Người quyết định rồi."
Ông nói mấy câu mà cũng như chưa nói, tâm trạng Hoàng Đế vẫn tốt vô cùng, hắn thở dài một hơi, cân nhắc tỉ mỉ: "Giờ đã là tháng tư, nếu chỉ chuẩn bị mấy tháng ngắn ngủi mà tiến hành đại hôn, chỉ sợ có người cảm thấy trẫm xem nhẹ nàng, ngược lại không tốt. Nhưng nếu kéo dài thời gian chuẩn bị, dựa theo tác phong chậm chạp lề mề của Lễ bộ, chỉ sợ sẽ kéo dài đến sang năm mất."
Đây hẳn là tính toán của Hoàng Đế, nô tài tất nhiên là không nên mở miệng. Trần Khánh lắng nghe bên cạnh, im lặng không nói một lời, chờ quyết định cuối cùng của Hoàng Đế.
Hoàng Đế chợt quay mặt sang nhìn ông, "Trẫm nhớ kỹ, hình như nàng sợ nóng nhất, phải không?"
Tuy trong lòng Trần Khánh vô cùng kinh ngạc vì Hoàng Đế nhớ kĩ vậy, song ngoài mặt ông lại thể hiện cung kính, cúi đầu đáp: "Đúng ạ, từ nhỏ nương nương đã không thích mùa hè nhất."
"Vậy à!" Lông mày Hoàng Đế nhíu lại, hắn nhẹ nhàng nói một câu rồi lại không nói gì nữa.
Một bên lư hương đầu hạc tỏa hương thơm nhàn nhạt, từng làn khói xám nhạt lượn lờ cùng với ánh sáng ấm áp từ đèn lồng cách đó không xa bổ sung cho nhau, khiến lòng người dường như cũng không tự chủ được mà mềm mại hơn vài phần.
Cửa Nội Điện mở toang, gió đêm mang theo hơi ấm áp nhẹ nhàng đi vào, ngoài cửa là những bậc thang bằng cẩm thạch thật dài, xa hơn một chút là cung điện điêu lương họa đống*, nghiêm túc trang trọng, hào hùng quý khí.
*Điêu lương họa đống: cung điện có cột và xà nhà được chạm khắc hoa văn cung đình tinh xảo.
Hoàng Đế lẳng lặng nhìn cái lư hương kia đến ngẩn người, không biết hắn nghĩ gì rồi lại khẽ cười.
Dừng một chút, hắn mới nhẹ nhàng bóp trán một cái, tự nói một câu: "Thật to gan."
Lời nói này của Hoàng Đế có vài phần quái lạ, Trần Khánh đã ở bên hắn hầu hạ nhiều năm như vậy mà cũng không hiểu được ý hắn, càng không phải nói đến những người khác.
Có thể ở lại Tuyên Thất điện hầu hạ đều là người thông minh, tuy nghe không hiểu nhưng cũng sẽ không cố gắng hỏi, lại càng không muốn đi tìm hiểu sâu hơn, trong lòng bớt chút tính tò mò có đôi khi lại có thể sống lâu hơn một chút.
Lúc này, khi Hoàng Đế nói xong những lời ấy, trong điện bỗng yên tĩnh lạ thường, không ai lên tiếng.
Hoàng Đế cũng không muốn nghe những lời nịnh hót, cứ như vậy yên lặng mà trải qua một lúc lâu, lúc này hắn mới than thở, nhẹ nhàng nói: "---- Vậy mà dám quên trẫm."
Đến ngày hôm sau, hiếm khi Thanh Li có cảm giác muốn ngủ nướng, mấy vị nữ quan biết nàng hôm qua mệt mỏi nên cũng không tới làm phiền nàng, về phần những thị nữ còn lại thì càng không đi quấy rầy nàng.
Trái lại là bản thân Thanh Li tự cảm thấy xấu hổ, dùng bữa xong nàng bèn cho người đi mời mấy vị nữ quan tới.
Lúc trước tại Ngụy Quốc Công phủ, mấy vị nữ quan hoặc nhiều hoặc ít đều giảng giải chút chuyện cho Thanh Li, cũng là sợ lúc nàng gả đi sẽ luống cuống tay chân, có điều trải qua sự việc ngày hôm qua, hôm nay các bà đều không hẹn mà cùng bỏ tiểu tiết kia qua một bên, tiếp theo bắt đầu giảng cho nàng về sự khoan dung độ lượng.
---- Bản thân Bệ Hạ sẽ chăm sóc tốt cho nương nương, các bà không cần rảnh rỗi lo mấy chuyện ấy làm gì.
Không chỉ như thế, lần đầu tiên gặp mặt, mấy người kia còn gọi nàng một tiếng "tiểu thư" đấy, thế mà hôm nay đã cung kính đổi thành "Nương nương" mang theo mấy phần kính sợ.
Suy cho cùng Thanh Li chưa từng thành hôn, nàng tập trung nghe giảng ở bên cạnh, dù có chút xấu hổ nhưng cũng không nói lời phản đối nào.
Sắc mặt Lục nữ quan nghiêm túc, nét mặt lại mềm mỏng dịu dàng, nói với Thanh Li: "Thánh chỉ tứ hôn đã ban bố, chậm nhất là sang năm nương nương sẽ tiến hành nghi lễ hành hôn* với Bệ Hạ, nếu như vậy, những việc của Hoàng Hậu cần làm, người cũng nên sớm biết mới phải."
*Hành hôn: là ngồi kiệu diễu hành trên phố cho dân chúng chiêm ngưỡng.
Bà vừa ân cần vừa dụ dỗ nói: "Dựa theo thời gian vào cung của Nương nương mà tính toán, trước mắt có ba chuyện cần chú ý --- triệu kiến mệnh phụ, thải tuyển và lễ tang tàm. Mấy chuyện đều tới cùng một lúc, chuyện nào cũng không thể bỏ qua, nô tỳ cả gan hỏi một câu, trong lòng nương nương đã có kế hoạch gì chưa?"
Triệu kiến Mệnh phụ, là chuyện sau đại hôn của Đế Hậu một tháng, mệnh phụ của quan tứ phẩm trở lên đều cần vào cung bái kiến, thể hiện đức độ mẫu nghi thiên hạ của Hoàng Hậu.
Còn thải tuyển, theo lý mà nói sau khi thánh chỉ phong hậu được ban ra thì đi kèm theo đó là một ý chỉ nữa, việc tuyển tú đã ngưng mấy chục năm đã có thể bắt đầu lại, phàm là nữ nhi đủ tuổi của các quan ngũ phẩm trở lên đều được tham gia.
Điều này đối với Thanh Li là vô cùng bất lợi.
---- Ở đâu ra chuyện vừa lấy thê tử xong cùng lúc lại nạp thiếp luôn, thế nhưng hắn lại là Hoàng Đế, nơi nàng phải gả vào là hoàng gia, không ai cảm thấy có gì không đúng.
Song điều khiến Thanh Li cảm thấy ngọt ngào đó là, trên thánh chỉ Hoàng Đế ghi rõ thời gian ---- Mùng sáu tháng tư sẽ chiêu cáo thiên hạ.
Theo như quy định, sau khi tuyển tú kết thúc, nếu Hoàng Đế có thu người vào hậu cung, để kịp nghi lễ đầu tháng tư, hắn phải tuyên chỉ từ đầu tháng ba, trễ nhất là mùng một hoặc mùng hai tháng ba là phải sắc phong vị trí từ
cao đến thấp, sau đó chậm nhất là từ mùng bốn đến mùng sáu là thời gian tuyên chỉ tứ hôn cho tôn thất hoàng tộc, bắt đầu từ mùng bảy đến mùng chín là thời gian tứ hôn cho con cái các đại thần.
Mà lúc này, Hoàng Đế lại xác định thời gian định vào mùng sáu tháng tư, đây rõ ràng cho thấy hắn không có ý định nạp thêm người vào hậu cung.
Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng Thanh Li liền cảm thấy ngọt vô cùng.
Về phần tuyển tú, hơn phân nửa là muốn tứ hôn tôn thất hoàng tộc.
Năm trước chính phi của Thất Vương vì khó sinh mà qua đời, hai vị công chúa phía dưới cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, cẩn thận suy xét, quả thực là đúng như nàng nghĩ.
Về phần tứ hôn cho các vị thần tử kia, tận đáy lòng Thanh Li cũng có chút suy đoán không rõ ràng --- Có lẽ là để phòng ngừa sự kết thân giữa các vị thần tử, cho nên mới không muốn bọn họ mượn cớ hôn sự của nhi nữ mà liên hợp lại.
Có điều, việc này hoàn toàn không có quan hệ gì với Ngụy Quốc Công phủ.
Cả phủ chỉ có hai vị cô nương, đều là con vợ cả, một vị là trưởng nữ Thanh Li, một người khác là nhị phòng Thanh Uyển. Tất nhiên Thanh Li thì không cần nhiều lời, còn Thanh Uyển cũng đã sớm có đối tượng định thân.
Nói là tuyển tú nhưng trên thực tế cũng có quy tắc ngầm đấy. Nếu nữ nhi không muốn vào cung hoặc đã sớm có hôn ước, chỉ cần vị đại thần ấy ra mặt, dâng tấu nói rõ lý do với Hoàng Đế thì trên cơ bản Hoàng Đế cũng sẽ không vác gậy đánh uyên ương.
Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là hai nhà này kết hợp không sinh ra bất cứ nguy cơ gì ảnh hưởng đến Hoàng Đế là được.
Ví dụ như nhi tử nhà Đại Tướng Quân và nữ nhi Hộ Bộ Thượng Thư muốn định thân - Một vị cầm binh, một vị có tiền, hai người các ngươi cuối cùng là muốn làm gì đây?
Định gây sự sao?
Thông gia tương lai của Thanh Uyển là cháu trai nhà mẹ đẻ của Nhị phu nhân, không đáng để Hoàng Đế kiêng kị, tất nhiên là không cần phải lo lắng.
Thanh Li đang muốn nghĩ tiếp về chuyện này một chút thì nghe giọng nói vui mừng của tiểu cô nương từ bên ngoài vang lên: "Diệu Diệu, là muội đây, tỷ mau tới đây nhìn xem muội mang đồ tốt gì đến cho tỷ này."
---- Là Thanh Uyển.
Ôi, có câu nói như thế nào nhỉ, thực sự là không thể nói xấu sau lưng người khác mà, vừa nói thì người ta đã đến tận cửa.
Thanh Li đang có chút bất đắc dĩ thì đã thấy Thanh Uyển kích động đi tới, một đôi mắt hạnh sáng ngời, đúng lúc nàng ấy nhìn thấy mấy vị nữ quan bên cạnh, rồi nhờ đến sự hấp tấp của bản thân vừa nãy, trên mặt liền xuất hiện một vệt hồng nhạt.
Nàng ấy áy náy cười cười với mấy vị nữ quan, thấy thái độ của các bà không quá mức khác thường mới như hiến vật quý, đưa hộp gỗ Đàn hương khắc hoa văn cho Thanh Li xem, "Diệu Diệu, tỷ nhìn một chút, có đẹp hay không?"
Sự vui mừng không chút nào che dấu của Thanh Uyển khiến Thanh Li kinh ngạc ngoài ý muốn, đối với đồ vật trong hộp bắt đầu nảy sinh hứng thú.
---- Thanh Uyển là đích nữ của Ngụy Quốc Công phủ, vô cùng tôn quý, loại đồ vật gì có thể khiến muội ấy ưa thích như thế, không thể chờ đợi được mà tới chỗ nàng bày ra vẻ như hiến vật quý chứ?
Nàng liếc nhìn chiếc hộp trong tay Thanh Uyển, bàn tay trắng nõn chậm rãi mở chiếc hộp gỗ Đàn kia ra. Đợi đến lúc thấy rõ đồ vật bên trong, đáy mắt Thanh Li cũng không nhịn được mà hiện lên một tia kinh ngạc.
Là một chiếc trâm cài tóc.
Chiếc trâm ấy vốn thuộc sự bảo quản của Lễ bộ, là trang sức Ân Chu đế cài lên tóc Vương hậu, thời nhà Hán nó là trang sức dành riêng cho Hoàng hậu, đến triều đại nhà Tần thì có lệnh cấm: Trâm cài tóc, khăn đội đầu đều bị cấm.
Chờ đến lúc Nam Bắc triều, trâm cài tóc mới trở thành biểu tượng cho thân phận, trở thành đồ trang sức chỉ có nữ tử quý tộc sử dụng, những nữ tử bình dân khó có thể cài.
Thanh Li xuất thân từ công phủ, đương nhiên là không bị những điều này trói buộc. Nàng đã thấy qua không ít trâm cài tóc nhưng không một cái nào giống cái này, nó khiến cho người ta giật mình, không thể dời mắt nổi.
Hình dáng của nó khác xa trâm cài của Đại Tần từ xưa đến nay. Chiếc trâm này có màu bạc, thân trâm đính ngọc trai uốn lượn rồi kết thành hình hoa sen, đầu trâm lấy ngọc làm cánh hoa, san hô làm nhụy, các sợi tua rua sáng lấp lánh tinh tế rũ xuống, khi nhẹ nhàng lắc lắc âm thanh linh linh rung động, cực kỳ dễ nghe.
Lần đầu tiên nhìn thấy chiếc trâm đẹp thế này, nàng tưởng tượng nếu một nữ nhân cẩn thận trang điểm ăn mặc, sau đó cài trâm này lên bới tóc, lúc đi trong gió thì phong thái sẽ xinh đẹp biết chừng nào?
"Như thế nào?" Thanh Uyển nhìn ra sự tán thưởng trong đáy mắt Thanh Li, giọng nói hàm chứa sự kiêu ngạo, "Diệu Diệu, trâm cài tóc của muội có đẹp không?"
"Đúng là rất đẹp." Thanh Li đặt chiếc trâm cài tóc vào lại trong hộp, "Ở đâu muội có được?"
Thanh Uyển cười hì hì ngồi xuống một bên, thấy trên bàn bày mấy đĩa điểm tâm, nàng ấy bèn tùy ý bốc một miếng, "Mấy ngày trước đây, đối diện Trân Bảo Trai mới mở một cửa hàng đồ trang sức, có vẻ như muốn đối đầu với Trân Bảo Trai đây mà. Muội có chút tò mò nên đi xem, tỷ không biết chứ đồ trang sức trong đó thực sự rất xuất sắc."
Trân Bảo Trai chính là cửa hàng trang sức số một tại Kim lăng, vô cùng được sự ủng hộ của nữ tử quý tộc. Vậy mà bây giờ lại có người muốn đối đầu, nếu không phải không biết tự lượng sức mình thì chính là có bản lĩnh thực sự.
"Hơn nữa quy định của bọn họ cũng lạ, bên trong cửa hàng bày các bản vẽ đồ trang sức. Nếu ưng ý đồ trang sức nào thì chọn ra, sẽ có người chuyên môn trong tiệm mang đi chế tạo, mỗi một món trang sức trong tiệm đều là độc nhất, đeo ra ngoài không sợ giống của người khác đâu, đúng rồi..."
Thanh Uyển hơi nghiêng người vươn tay ra phía sau, thị nữ ở phía sau liền đưa cho nàng ấy một xấp giấy, nàng ấy đưa cho Thanh Li, "Muội nhìn sơ qua, chiêu trò cũng không ít, Diệu Diệu xem một chút đi, có tìm thấy cái nào
yêu thích không? Nếu có thì muội và tỷ cùng nhau đi đặt làm."
Mấy cái này nghe có chút quen tai, tâm tư Thanh Li khẽ động, "Sao, còn có mẫu nữa à?"
"Đúng thế." Thanh Uyển cũng thấy mới lạ, giải thích với nàng, "Muội cũng thấy kì lạ, theo như những người kia nói, hình như các mẫu này là mẫu tuyên truyền gì đấy..."