Thành Kim Lăng vốn có vị trí địa lý chếch về hướng nam, hiển nhiên càng nóng ẩm hơn so với phương bắc, thấy tháng tư chỉ còn vài ngày nữa, tháng năm sắp tới, không khí xung quanh dường như cũng mang theo chút ám muội, đồng loạt xao động.
Thanh Li sợ nóng nhất, lại càng không thích toàn thân ướt đẫm mồ hôi khi ra ngoài trời, sau đó là cảm giác áo trong dính sát lên da thịt --- Không dễ chịu gì.
Bởi vì nguyên nhân như vậy, mỗi khi mùa hè đến, nàng không muốn ra ngoài chút nào, một lòng một dạ nằm bẹp trong phòng ăn đá bào, như thế cũng có chỗ tốt --- chỉ ở trong nhà không tiếp xúc với ánh mặt trời nên da thịt toàn thân đều trắng nõn như tuyết, mềm mại phấn nộn, khiến người ta vô cùng yêu thích.
Một trắng che trăm xấu, huống hồ nàng vốn đã xinh đẹp bẩm sinh, khuôn mặt hoàn mỹ, như tỏa ra ánh hào quang sáng chói.
Đổng thị vốn muốn bảo nàng nên đi ra ngoài hoạt động nhiều một chút --- tiểu cô nương mà, nên có dáng vẻ hoạt bát đáng yêu, nếu cứ ru rú ở trong nhà thì làm sao được.
Có điều càng về sau, khi thấy Thanh Li dưỡng da thịt toàn thân trắng nõn mềm mại xinh đẹp như trân châu, trái
lại bà không đành lòng gọi nàng ra ngoài phơi nắng.
---- Khó khăn lắm mới dưỡng trắng mềm được như vậy, ngộ nhỡ bắt nắng bị đen đi thì rất đáng tiếc.
Đổng thị không kiên trì nữa thì Thanh Li càng được vui vẻ, sau đó nàng chỉ ở trong nhà không ra khỏi cửa, thoải
thoải mái mái mà trải qua cuộc sống an nhàn dễ chịu.
Nàng thì thoải mái rồi nhưng Ngụy Quốc Công lại không được dễ chịu như vậy. Mấy ngày nay ông đều vội vàng bận rộn, cả ngày không thấy bóng dáng.
Hoàng Đế có ý chỉnh đốn và cải cách mười sáu vệ thành Kim Lăng, phân chia quyền hành lại, trên danh nghĩa chỉnh đốn quân vụ, lệnh cho Ngụy Quốc Công và Anh Quốc Công cùng nhau xử lý việc này, sau đó viết tấu chương trình lên cho Hoàng Đế.
Đây không phải là việc nhỏ, muốn tìm ra biện pháp thì không thể ngồi ở nhà mà có thể tìm ra được. Ngụy Quốc
Công và Anh Quốc Công cùng nhau ra ngoài tuần tra, mấy ngày liên tiếp bận rộn đến chân không chạm đất,
ngay cả thời gian trở về nhà cũng không có, khi mệt mỏi thì ở quân doanh tìm đại một chỗ nằm nghỉ, cứ cố gắng chịu đựng như vậy nửa tháng.
Đến khi cả hai người đen và gầy đi một vòng thì công việc mới coi như hoàn thành một phần.
Đến lúc hai người cùng kiểm tra đối chiếu lẫn nhau, thấy mọi chuyện đều không có vấn đề gì, hai người cùng nhau dâng tấu chương lên Hoàng Đế, sau đó mới cáo từ đối phương, ai trở về nhà nấy.
Tuy rằng hai người đều là Quốc Công, thân phận cao quý, nhưng cũng đừng hy vọng rằng ở doanh trại sẽ được đối xử khác biệt ---- Điều kiện chỉ có như vậy, cho dù có muốn được đối xử tốt hơn thì tốt hơn thế nào đây.
Sáng sớm tinh mơ hôm ấy, việc đầu tiên sau khi Ngụy Quốc Công về nhà chính là tắm rửa sạch sẽ sau đó đến cơm cũng không kịp ăn, nằm xuống là ngủ ngay.
Đổng Thị thấy trượng phu như vậy, bà âm thầm đau lòng, một mặt dặn phòng bếp giữ nóng cơm, miễn cho lúc Ngụy Quốc Công tỉnh lại phải đợi nấu lại, mặt khác lại sai người trông coi ở bên cạnh, bản thân bà đi phòng
bếp nấu canh sườn hầm củ sen để trượng phu tẩm bổ.
Sau một giấc ngủ dài, khi Ngụy Quốc Công tỉnh lại đã là buổi chiều, ông mơ hồ mở mắt nhìn thì thấy Đổng thị đang ngồi bên giường thêu thùa, bên cạnh bát canh đặt trên lò nhỏ giữ nhiệt, trái tim ông không khỏi mềm nhũn, mơ màng hỏi một câu: "Giờ nào rồi?"
"Vừa mới qua giờ Thân." Đổng thị đứng dậy lấy khăn giúp trượng phu lau mặt, rồi quay người lấy canh để ông uống nhuận giọng: "Cả ngày chưa ăn gì, chàng uống tạm trước đã."
Ngụy Quốc Công rời giường đến trước bàn ngồi xuống, uống mấy hớp là hết, Đổng thị lại lấy thêm một chén nữa
cho ông, lần này ông mới uống chậm lại, đến khi ăn xong ông lại nói: "Lát nữa ta còn phải tiến cung, không biết lúc nào mới về được, buổi tối nàng cứ ngủ trước đi, không cần chờ ta đâu."
Đổng thị nhẹ nhàng đáp một tiếng, bà quay người giúp trượng phu lấy quan phục, vừa hầu hạ ông mặc vào, vừa
nói: "Chàng khổ cực lâu như vậy mà vẫn chưa xong việc sao?"
"Cũng hoàn thành tương đối rồi." Ngụy Quốc Công nói tiếp: "Còn chờ Bệ Hạ xem xét quyết định thế nào nữa."
Đây là việc quốc gia đại sự, Đổng thị cũng không tiện hỏi nhiều, thấy trượng phu mặc chỉnh tề rồi bà bèn tự mình tiễn ông ra cửa.
Ngụy Quốc Công và Anh Quốc Công cùng xử lý việc này, lúc vào cung báo cáo tất nhiên cũng là đi cùng nhau,
người bình thường khi vào Vị Ương Cung, không thiếu được việc đút lót cho thái giám nhưng hai vị này thì không cần mà được tuyên thẳng vào Tuyên Thất điện.
---- Người trước là phụ thân Hoàng Hậu tương lai, người sau là tâm phúc của thiên tử, có chỗ dựa như vậy tất nhiên không ai dám làm khó dễ.
Trần Khánh đứng ngay hành lang trước điện, tuy thời tiết dần nóng lên, nhưng thái giám hầu hạ tại nội điện cũng không dám ăn mặc bất kính, ba tầng quần áo của thái giám tổng quản bị đai lưng màu đen buộc cực kỳ chặt chẽ, trên trán toàn là mồ hôi.
Thấy hai người đi tới, Trần Khánh ra đón, ông thi lễ rồi nhỏ giọng giải thích: "Quân báo từ tiền tuyến Tây Lương vừa tới, giờ khắc này sợ rằng Bệ Hạ không được rảnh."
Ông đưa hai bản tấu chương khác nhau cho hai người, cung kính nói: "Tấu chương Bệ Hạ đã phê duyệt, làm phiền hai vị đi uổng công một chuyến."
Dù chỉ là lời nói khách sáo của Trần Khánh, nhưng không ai dám tỏ ý gì, hai vị Quốc Công hướng về Tuyên
Thất điện phía xa thi lễ, sau đó chào hỏi vài câu với Trần Khánh rồi quay người rời đi.
Lúc tới bậc thềm trước Tuyên Thất điện, trong lúc vô tình Anh Quốc Công nhìn lướt qua tấu chương trong tay Ngụy Quốc Công, chỉ nhìn một cái, ông đã nhận ra sự khác biệt --- Rõ ràng so với của mình, phần tấu chương ấy phồng hơn một chút.
Hai người đều có xuất thân cao quý danh giá, cũng coi như mấy đời thế giao*, những ngày này lại cùng nhau trải qua vất vả, mối quan hệ có chút huynh không ra huynh đệ không ra đệ, vô cùng thân thiết, Anh Quốc Công bèn thuận miệng hỏi một câu: "Rõ ràng là tấu chương hoàn toàn giống nhau, sao tấu chương của ông lại dày hơn chút nhỉ?"
*thế giao: quen biết lâu năm.
Ngụy Quốc Công vừa rồi suy nghĩ chuyện gì đó nên không phát hiện ra, lúc này nghe Anh Quốc Công hỏi mới chú ý đến điểm này.
Nội dung tấu chương này chẳng qua là việc chỉnh đốn và cải cách mười sáu Vệ thành Kim Lăng, vốn là hai người cùng nhau xử lý, Hoàng Đế càng không cố ý phân biệt đối xử giữa hai người, cũng không cần đề phòng Anh Quốc Công.
Ngụy Quốc Công chưa phát hiện ra điểm khác biệt nên tiện tay mở tấu chương kia ra, cúi đầu liếc nhìn bên trong.
Ồ, thì ra bên trong tấu chương có kèm theo một phong thư.
Anh Quốc Công vô cùng tò mò, thực hận không thể nhìn xuyên qua phong thư thấy nội dung bên trong, mặc dù vẻ mặt nghiêm túc, song nơi đáy mắt toàn là hào quang bát quái, "--- Cái gì vậy?"
Ngụy Quốc Công cũng không chút manh mối: "Một phong thư?"
"Cái này còn cần ông nói chắc." Anh Quốc Công tức giận: "Ta đâu có mù."
Bốn phía không người, Ngụy Quốc Công nhẹ nhàng rút phong thư ra, bên ngoài phong thư chỉ viết bốn chữ, lực bút mạnh mẽ, chữ viết rất đẹp, hiển nhiên là Hoàng Đế ngự bút.
Khanh Khanh thân ái.
Chỉ nhìn mấy chữ này, hai vị Quốc Công đều không nhịn được mà cảm thấy ê răng.
---- Cái gì Khanh Khanh với không Khanh Khanh chứ, người ta còn chưa có gả cho người đâu, biết chưa?
Sến sẩm ngọt ngấy như vậy hoàn toàn không phù hợp với tính cách của Bệ Hạ đâu.
Anh Quốc Công nhìn nhìn xung quanh, cũng không có nhân vật nào đáng chú ý, ông bèn bắt đầu khuyến khích Ngụy Quốc Công: "Nếu không, chúng ta mở ra xem thử?"
Hiển nhiên Ngụy Quốc Công vẫn còn có đạo đức, trong thâm tâm có chút ít do dự, đầu tiên, đây là Hoàng Đế ngự
bút, hai là mình làm phụ thân, nếu đọc thư của nữ nhi thì không tốt, ông lưỡng lự nói: "Không hay đâu."
"Có cái gì không được chứ." Anh Quốc Công xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, vừa xúi giục lại vừa bày ra dáng vẻ không để ý, "Nếu là ta thì không có chuyện gì đâu, dù sao cũng không phải nữ nhi của ta, trái lại là ông, chậc chậc ~~~"
Những lời nói này của ông ấy như đâm vào tim ông, Ngụy Quốc Công nhớ tới chuyện không hiểu sao Hoàng
Đế lại lập nữ nhi của ông làm Hoàng hậu, lại nghĩ đến tiểu nữ nhi của mình, tâm tình có chút xám xịt.
Ngón tay ông giật giật, do dự một lát, cuối cùng cũng bỏ qua, "Thư ghi là gửi cho Diệu Diệu đấy, ta mà mở ra, tóm lại là không hay lắm."
"Ông thật là..." Anh Quốc Công bắt đầu xoa xoa tay, nhìn thẳng vào phong thư kia, ánh mắt như lửa nóng, gần như muốn thiêu đốt phong thư kia, "----- Đồ bảo thủ!"
Ngụy Quốc Công liếc ông ấy một cái, không chịu nổi nói: "Nếu ta thực sự mở ra thì tại sao phải cho ông xem?"
Anh Quốc Công vô lại nói: "Nếu ông không cho ta xem, ta sẽ đi tới trước mặt Bệ Hạ cáo trạng, nói ông vụng trộm mở thư ra xem."
Ngụy Quốc Công: "..."
Ông đang đứng trước thời khắc quan trọng, không biết phải làm sao thì nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân
vang lên, theo bản năng hai người quay đầu nhìn lại ---- Hóa ra là Trần Khánh.
Trần Khánh mỉm cười đi đến trước mặt hai người, "Bệ Hạ mời Anh Quốc Công vào yết kiến." Ông làm động tác
mời với Anh Quốc Công, "Ngài lại phải đi một chuyến nữa rồi."
Hoàng mệnh khó trái, cuối cùng Anh Quốc Công vẫn phải lưu luyến không rời mà đi khỏi, lòng tò mò mà không được giải đáp, hầu như cứ mỗi bước ông đi là quay đầu nhìn chằm chằm vào Ngụy Quốc Công một lần.
Trần Khánh giống như vô tình mà đứng trước mặt Ngụy Quốc Công, chặn lại ánh mắt nóng rực của Anh Quốc Công. Ông mỉm cười nhỏ giọng nói: "Bệ Hạ nói lòng tò mò của Anh Quốc Công nhiều nhất, không thể thiếu việc ở bên cạnh người dây dưa một hồi nên dứt khoát gọi ông ấy lại Tuyên Thất điện uống trà một canh giờ để bình tâm lại, tránh ồn ào khiến lỗ tai người phát đau."
---- Hóa ra kết cục của tò mò lại thảm như vậy.
Đã có vết xe đổ nên Ngụy Quốc Công lặng lẽ giữ nguyên nụ cười. "Bệ Hạ thật là có tầm nhìn xa trông rộng."
Đến buổi tối, Đổng thị qua lúc Thanh Li vừa rửa mặt xong, nàng đang nằm trên giường đang chuẩn bị ngủ, thấy mẫu thân tới, nàng có chút giật mình, ngồi dậy, "Nương, sao người lại tới đây?"
Vẻ mặt Đổng thị có chút phức tạp, nhưng lại mang chút vui mừng, ánh mắt dịu dàng nhìn Thanh Li một cái, bà lấy một phong thư từ trong tay áo ra, đưa tới trước mặt nàng.
Lúc đầu Thanh Li còn có chút không rõ ràng lắm, khi nhìn thấy trên phong thư ghi bốn chữ "Khanh Khanh thân
ái", đột nhiên nàng hiểu được, gần như không kìm chế, hai má nàng lập tức đỏ lên.
Khanh Khanh, không phải là xưng hô giữa phu thê hay sao?
Khá khen cho hắn, quang minh chính đại mà ghi lên trên bìa thư, không sợ người khác nhìn thấy sẽ chê cười à? Ngoài miệng Thanh Li giả bộ phàn nàn vài câu nhưng khóe môi lại cong lên vui vẻ, đáy mắt hơi hơi ngượng
ngùng, nhưng có thế nào cũng không lừa người ta được.
Đổng thị sợ mình ở đây khiến nàng mất tự nhiên, bà để phong thư lại, dặn dò nữ nhi ngủ sớm sau đó đứng dậy rời đi.
Mẫu thân rời đi rồi, Thanh Li ngồi ở trên giường, trong tay nàng nắm chặt lấy phong thư kia, nhưng làm thế nào
cũng không ngủ được.
Từ ngày đó gặp gỡ hắn, sau đó mỗi một ngày nàng đều giống như đang ở trong mộng, dưới chân như đang bước
trên mây, cảm thấy không chân thực.
---- Tất cả mọi việc mình trải qua hôm ấy, đều là thật sao?
---- Hắn nói thích nàng, có phải chỉ là một giấc mộng đẹp của mình hay không?
---- Hắn nói cả đời chỉ thích một mình mình, thực sự không phải ảo giác của mình chứ?
Nàng nằm ngẩn ngơ trên giường một lát, cuối cùng nàng đưa tay xé bìa thư, lấy giấy viết thư bên trong ra.
Hoàng Đế viết cũng không nhiều, chỉ một trang giấy mà thôi.
Trời sinh hắn khôi ngô rắn rỏi, chữ viết cũng khỏe khoắn mạnh mẽ, có thể nói người sao chữ vậy.
Có lẽ là được viết trên ngự án, mặt sau giấy viết thư có dính mấy chấm mực đỏ, lem ra loang lổ, như là màu đỏ tân hôn.
Ánh nến đã tắt, trong phòng chợt tối om, Thanh Li nằm trên giường, có làm sao cũng không thể khép mắt được. Khóe môi nàng không khống chế được mà nhếch lên, có lẽ rất lâu sau đó mới có thể miễn cưỡng buồn ngủ. Hoàng Đế viết không nhiều lắm, lời ngọt ngào sến súa chiếm hơn phân nửa trang giấy.
Song không biết tại sao mà nàng không cảm thấy chán.
Chỉ cảm thấy... Tim mềm nhũn như muốn hóa thành một vũng nước.
Khanh Khanh thân ái:
Gần đây Trẫm quá bận rộn, không thể tìm được chút rảnh rỗi, từ lần gặp nhau trước thì chưa từng được gặp lại.
Nói cũng lạ, trước đây Trẫm còn cười người si mê, say nằm ôn hương, rơi vào nấm mộ chôn anh hùng, đến khi
nhìn thấy Khanh Khanh, Trẫm mới biết trước đây mình đã sai.
Anh hùng thoái chí, đều bởi nữ nhi tình trường, nói thế cũng không ngoa.
...
Ban đêm cửa sổ mở toang, ta chợt nhớ tới lời Thanh Liên cư sĩ thời xưa. Giữa hoàn cảnh này, cực kỳ tương xứng.
Tương tư tương kiến tri hà nhật, thử thì thử dạ nan vi tình*.
*Trích bài thơ Thu phong từ của Lý Bạch.
Dịch nghĩa: Tương tư không biết ngày nào gặp, lúc này
đêm ấy chan chứa tình.
...
Tình dài giấy ngắn, ý nhiều lời ít, muốn viết vài câu nhưng cũng không biết mở miệng thế nào.
...
Khanh Khanh! Ý của Trẫm là, Trẫm cũng rất nhớ nàng.
...
Lòng này của trẫm có nhật nguyệt chứng giám, Khanh Khanh có biết hay không?