Thanh Li ngẩng đầu liếc nhìn Hoàng đế rồi nhỏ giọng, "Đến nơi rồi, Diễn lang mau hồi cung sớm đi để thôi trời tối sẽ lạnh đấy."
"Chỉ hơi lạnh một chút." Hoàng đế không thèm để ý chút nào, "Có gì đâu mà sợ."
"Đúng thế đúng thế." Thanh Li lườm hắn, "Bệ hạ anh minh, trời đất này là của người, tất nhiên không có gì phải sợ cả."
"Sao mà không sợ được?"
Hoàng đế ôm tiểu cô nương của mình khẽ cười, "Trẫm sợ mấy hôm sau sẽ không gặp nàng, sợ trẫm nóng ruột nóng gan vì nàng, sợ nàng không thèm nhớ trẫm."
Hắn kề sát vào tai nàng, dịu dàng nói nhỏ: "Càng nghĩ càng sợ."
Người này, trên miệng thường bôi mật hay sao ấy, khiến người ta nghe xong tim đập không ngừng.
Thanh Li cảm thấy vô cùng ngọt ngào, ánh mắt dịu dàng như nước, "Sao có thể."
"Lời này của nàng quá mơ hồ." Hoàng đế hỏi tiếp: "Rốt cuộc là nhớ, hay là không nhớ, hửm?"
Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, Thanh Li cũng không sĩ diện làm kiêu mà ngoan ngoãn gật đầu, nàng hơi đỏ mặt: "Đương nhiên là nhớ chứ."
Hoàng đế thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng vô cùng đáng yêu, đôi chân hắn không nỡ bước đi, mượn chiếc ô che khuất, hắn cúi đầu hết hôn rồi lại hôn lên môi nàng mấy cái, quyến luyến không nỡ buông ra, "Trời sắp tối nên trẫm không vào phủ."
Hắn ra hiệu bảo Oanh Ca bước tới rồi đưa cây dù trong tay cho nàng ấy, cuối cùng hắn sờ sờ gương mặt Thanh Li, "Trẫm phải đi rồi."
Rõ ràng mới gặp hắn một ngày, rõ ràng còn rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu hết, song đối với nam nhân như thế này, Thanh Li cũng không nỡ xa vời.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, mặt Thanh Li bỗng nóng lên, may mà trời tối không nhìn thấy rõ mặt, Hoàng đế cũng không để ý, chứ nếu không nàng lại bị chọc ghẹo nữa cho mà xem.
Hoàng đế cưỡi ngựa xuất cung, giờ khắc này hắn cũng không có ý định ngồi xe trở về, ngay cả dù che mưa cũng không cần, lưu luyến nhìn nàng một lát hắn liền phóng lên ngựa, vung roi rời đi.
Thanh Li vẫn bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, giương mắt nhìn bóng dáng hắn biến mất trong màn mưa, thật lâu sau đó cũng chưa chịu nhấc chân vào phủ.
Trải qua chuyện hôm nay, mấy người Lục nữ quan đã được mở rộng tầm mắt trước vị tiểu hoàng hậu được yêu thương này -- Còn chưa nhập cung Thừa Ân đâu đấy, thế mà đã thương yêu đến vậy, không biết sau khi ở bên nhau rồi thì sẽ được chiều chuộng thế nào nữa.
Kể từ đó, thái độ mấy vị nữ quan ngày càng cung kính, thậm chí còn có thêm mấy phần thân thiết.
Vương nữ quan tiến lên một bước nhẹ nhàng nói: "Nương nương mau vào thôi ạ, nếu ở bên ngoài lâu bị lạnh, Bệ hạ sẽ đau lòng."
Bà nói như thế, gương mặt Thanh Li ban đầu chỉ hơi nóng lên lập tức giống như bị phỏng, nàng hắng giọng rồi xoay người bước vào phủ.
Trời không còn sớm, cộng thêm trời mưa nên Thanh Li đi thẳng về tiểu viện của mình, sau khi đến nơi nàng có chút không biết phải làm sao.
Đổng thị đang ngồi trên ghế trước bàn thêu, ánh sáng vàng của ngọn nến chiếu lên mặt bà làm dung nhan như phù dung càng thêm thanh lệ, dù trong phòng không sáng lắm nhưng vẫn nhìn thấy rõ sắc mặt lo lắng, thấy Thanh Li trở về, tinh thần bà mới buông lỏng một tý.
Bà tiến lên một bước nắm chặt tay nữ nhi, kéo nàng ngồi xuống ghế, "Đáng lẽ con phải trở về từ lâu rồi mới đúng chứ, sao lại muộn thế này?"
Nhà quyền quý ở Kim Lăng mời đi dự tiệc, thường thì sẽ làm theo trình tự, nam tử thì có thể thoải mái tự do giao tiếp, nếu có hứng uống rượu thì uống suốt đêm cũng chẳng sao, nhưng bên phía nữ nhân thì tương đối chặt chẽ hơn, vậy nên, tối đa là sau giờ ngọ một canh giờ là đã có thể ra về rồi.
-- Càng không nói đến hôm nay trời mưa, nên về từ lâu rồi mới phải.
Trước đây Thanh Li cũng thường xuyên ra ngoài dự tiệc một mình, có điều lấy thân phận Hoàng hậu tương lai đi dự tiệc lại là lần đầu tiên.
Đổng thị rất có lòng tin với nữ nhi, nhưng chờ mãi mà không thấy nàng trở về, thật sự bà không thể nào không lo lắng.
Lúc này Thanh Li mới kịp phản ứng – Ban sáng nàng đi theo Hoàng đế tiếp chuyện với mấy vị thần tử trong đại sảnh, mất rất nhiều thời gian, sau đó lại dây dưa với hắn lâu như thế, khi về còn bị Nguyên Thành trưởng công chúa gây khó dễ, thời gian hồi phủ đương nhiên muộn hơn rất nhiều.
Thế nhưng, nàng âm thầm ngượng ngùng do dự --- Nếu cứ nói ra chuyện gặp Hoàng đế, thì có phải sẽ lộ ra... Nàng quá không rụt rè rồi...
Mới có một ngày, mà từ một người xa lạ biến thành... Ừm...
Không thể nói, không thể nói.
Thấy con gái không có chuyện gì, tâm tình Đổng thị thả lỏng hơn phân nửa, bà vốn dĩ chỉ thuận miệng hỏi một chút, nhưng không ngờ Thanh Li lại ấp a ấp úng, một lúc lâu mà không trả lời được.
Nãy giờ bà không nhìn kỹ, cộng thêm trời sắp tối, ánh nến trong phòng không đủ sáng nên thật sự không thấy rõ, bây giờ nhìn kỹ lại, bà mới nhận ra nữ nhi có điều không ổn lắm.
Hai gò má đỏ ửng, ánh mắt thẹn thùng, ngay cả đôi môi cũng hồng nhuận hơn một chút, tựa như nụ hoa thủy tiên bỗng nhiên được ánh nắng bao bọc, nửa kín nửa hở bắt đầu chớm nở, e sợ xấu hổ mang theo mấy phần xinh đẹp động lòng người.
Tim Đổng thị đập nhanh, cổ họng xiết chặt, bà nhớ đến thái độ của mấy vị nữ quan vừa rồi, tâm trạng mới bình tĩnh một tý, ngay sau đó, ánh mắt bà bắt đầu phức tạp.
Bà nhìn chằm chằm nữ nhi một lát rồi thấp giọng hỏi: "Diệu Diệu, con --- Gặp bệ hạ đúng không?"
Thanh Li vẫn đang do dự xem phải mở lời như thế nào, không ngờ Đổng thị hỏi trắng ra như thế, đáy lòng nàng lập tức sinh ra cảm giác lúng túng vì lừa dối phụ mẫu bị phát hiện, thế nhưng nàng cũng không giấu nổi sự vui mừng và xấu hổ, lòng nàng bây giờ cũng rất phức tạp chứ không nhẹ nhõm hơn Đổng thị bao nhiêu.
Nàng cúi đầu nhẹ nhàng lên tiếng, "Dạ..."
Đổng thị từng trải qua tình yêu nam nữ nên đương nhiên bà nhìn ra tình trạng hiện giờ của Thanh Li, nhất thời bà vừa mừng vừa lo, hai loại cảm xúc hòa quyện một chỗ, không biết phải nói cái gì mới phải.
Thanh Li ước gì Đổng thị đừng hỏi nhiều, nàng mắc cỡ cúi đầu, không nói một lời.
Đổng thị nhìn hai gò má phấn hồng của nữ nhi, lại nhìn nét vui mừng nơi đáy mắt nàng là bà biết tâm tư của nàng ngay.
-- Nàng động lòng.
Cẩn thận nghĩ lại, cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Con mình sinh ra mình hiểu nhất, tất nhiên Đổng thị cũng như thế.
Tính tình Diệu Diệu không ngang bướng, song cũng không yếu đuối, trời sinh tính nàng hòa nhã, lại không biết nói dối, quan hệ với mọi người rất tốt, nhưng nàng có nguyên tắc không thể đụng vào, không dám nói tính tình tốt nhất nhưng ít ra cũng thông minh biết suy nghĩ.
Tối thiểu, nàng tuyệt đối sẽ không bị vinh hoa làm mờ mắt, tranh giành những thứ không thuộc về mình.
Mới có một ngày ngắn ngủi mà bệ hạ có thể làm nàng trở nên như thế, có thể thấy được Diệu Diệu thật lòng.
Thái độ của Hoàng đế đã bày ra trước mắt, dung mạo và tính tình Diệu Diệu lại rất tốt, nếu nàng nhập cung chắc cũng không có gì thiệt thòi, bà và trượng phu có thể yên tâm mấy phần.
Nghĩ tới đây, Đổng thị không nói mấy chuyện không vui kia nữa, bà mỉm cười: "Thế nào, gặp mặt Bệ hạ có vui không?"
Bà nhỏ giọng nhích lại gần Thanh Li, "Bệ hạ... Đối với con thế nào?"
Ngón tay Thanh Li không tự giác bắt đầu xoắn vạt áo, một lúc lâu sau nàng mới nhỏ giọng trả lời, "Chàng... Chàng tốt lắm ạ."
Đổng thị mỉm cười nhìn gò má ửng đỏ của nữ nhi, bà kiềm không được lắc đầu cười cười, không đành lòng làm khó nàng nữa.
Lang có tình, thiếp có ý, chỉ cần không có gì thay đổi thì kết cục sẽ không tệ.
Bà vỗ vỗ tay Thanh Li, dịu giọng nói: "Diệu Diệu mệt mỏi cả ngày rồi, con nghỉ ngơi sớm đi nhé."
Thanh Li ngượng ngùng đáp lời.
Đổng thị không cho nàng tiễn, bà đứng dậy trở về tiểu viện của mình.
Ngụy quốc công vẫn chưa ngủ, thấy thê tử trở về ông ngồi dậy hỏi: "Thế nào, Diệu Diệu về rồi chứ? Có xảy ra chuyện gì không?"
"Nó về rồi." Sắc mặt Đổng thị không còn vui vẻ như lúc nãy nữa, bà bình tĩnh ngồi xuống trước bàn phấn, ngừng lại một lát bà mới do dự nói tiếp, "Hôm nay tại Anh quốc công phủ... Diệu Diệu đã gặp bệ hạ."
"Cái gì?" Ngụy quốc công gào lên, "-- Gặp bệ hạ?"
"Chàng nhỏ tiếng thôi." Đổng thị nghiêng đầu lườm trượng phu, "Chàng lớn tiếng làm gì, sợ người khác không nghe thấy hả?"
Bị thê tử mắng Ngụy quốc công cũng không giận, suy nghĩ một lát ông mới hiểu ra, "Chẳng trách tự dưng Anh quốc công mở tiệc, thì ra là che giấu tai mắt cho bệ hạ..."
"Có lẽ là vậy." Ngụy quốc công và Đổng thị nhìn nhau, ánh mắt có thêm một chút vui mừng, "Bệ hạ rất có lòng với Diệu Diệu."
Đổng thị thở ra một hơi, đáy mắt dịu dàng hơn, "Quan trọng nhất là Diệu Diệu của chúng ta rất may mắn."
"Đúng thế." Ngụy quốc công chợt nhớ ra gì đó, ông không kiềm được cười cười tiếp lời thê tử, "Cầu trời cho may mắn của nó kéo dài một chút, cả đời trôi chảy mới được."
Bởi vì đêm Thanh Li sinh ra lão quốc công nằm mơ thấy điềm lành, nên người có tư tưởng trọng nam khinh nữ như ông cụ mà cũng rất yêu thích Thanh Li, đối xử còn thân thiết hơn hai tôn nhi kia nữa.
Lúc Thanh Li còn nhỏ, lão quốc công luôn giữ nàng bên cạnh mình, tình cảm giữa hai ông cháu vô cùng tốt.
Khi còn trẻ lão quốc công chinh chiến sa trường, trên người có vô số nội thương, những năm sức khỏe cường tráng thì không lộ ra, nhưng lúc tuổi già sức yếu thường xuyên đau lưng, do nguyên nhân này nên ông xin từ quan
về nhà chơi đùa với con cháu, thời gian trôi qua rất thoải mái.
Dù sao ở trong nhà nhiều rất khó chịu nên thỉnh thoảng ông cụ cũng dẫn Thanh Li ra ngoài thăm bằng hữu cũ, nhân dịp này khoe khoang tiểu tôn nữ thông minh một chút, khoe nàng biết nói chuyện từ hồi còn nhỏ xíu, làm
thơ cũng nhanh hơn người khác, số mệnh rất may mắn.
Tuổi càng lớn thì thể diện càng cao, nên không ai dám làm ông cụ mất mặt, tuy trong lòng không tin nhưng ngoài miệng ai cũng tán dương, khích lệ Thanh Li rất nhiều, về phần cuối cùng họ nghĩ thế nào thì không ai biết.
Thế là chờ thêm mấy năm mọi người trong Kim Lăng nhớ lại, tất cả cùng thay đổi suy nghĩ -- Ồ, khoan hãy nói, số mệnh tiểu cô nương này không chừng may mắn thật đấy.
Lúc Cao Tổ lập quốc, tổng cộng sắc phong bốn Công, sáu Hầu, mười hai Bá, trải qua nhiều triều đại cho đến nay, trong bốn Công chỉ có Ngụy quốc công là cha truyền con nối đến giờ, sáu Hầu chỉ còn lại hai, chỉ có mười hai Bá là tồn tại nhiều hơn một chút, hiện giờ còn năm Bá được giữ lại.
Về phần những tước vị đã mất đi, hơn phân nửa là bị phế truất, hoặc là bị liên lụy do ủng hộ sai quân chủ, từ đó không còn.
Mấy năm gần đây, trận liên lụy dẫn đến tai họa lớn nhất chính là hôm Hoàng đế kế vị.
Không có cách nào, nền tảng của Hoàng đế vốn ở Tây Bắc, tâm phúc ở Kim Lăng chỉ có mấy người.
Tình cảm huynh đệ tỷ muội nhạt nhẽo, mẫu tộc bị tiên đế diệt trừ từ lâu, cẩn thận nghĩ lại, ở Kim Lăng quả thật hắn không có một người thân nào đúng nghĩa.
Tấm gương nhiều Vương gia có dã tâm còn bày ra trước mắt, làm sao Hoàng đế có thể để người mình không tin tưởng chiếm lấy vị trí quan trọng? Đương nhiên hắn phải thanh trừng một số lớn rồi xếp tâm phúc của mình vào.
Kể từ đó, những ai lén lút tìm chỗ đứng đều xui xẻo gặp nạn.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, không có mấy nhà quyền quý ở Kim Lăng thoát khỏi tai họa.
Mãi cho đến sau này, mọi người ủ rũ lạch cạch xây dựng lại sự nghiệp mới phát hiện một gia tộc bình yên khác biệt.
-- Đó là Ngụy quốc công phủ.
Nói ra thì vừa đau lòng vừa may mắn, trước khi tiên đế băng hà một năm, lão Ngụy quốc công chẳng may qua đời, ra đi im lặng trong lúc ngủ.
Với tư cách là trưởng tử, Ngụy quốc công từ quan giữ đạo hiếu hai mươi bảy tháng theo phép tắc, nhất thời toàn thể Ngụy quốc công phủ treo cờ trắng, từ chối tiếp khách, không dính dáng đến chuyện trong triều.
Có điều không ngờ, cuối năm đó tiên đế đột ngột băng hà - Nhiều vương gia bắt đầu nổi loạn.
Trời đưa đất đẩy, Ngụy quốc công phủ có thể tránh được một kiếp, đúng là may mắn.
Khách quan mà nói, số phận nương gia Đổng thị cũng không tệ.
Phụ thân của Đổng thị đương thời là nhà nho, đã từng làm thái phó cho Hoàng đế -- Lúc Hà gia chưa bị diệt tộc, Hoàng đế vẫn còn ở tại Kim Lăng.
Tiếp sau đó, khi Hoàng đế bị tiên đế đày đi Tây Bắc thì hoàn cảnh của Đổng thái phó không tốt cho lắm, liên tiếp bị mấy hoàng tử khác xa lánh, gần như không còn chỗ đứng trong triều.
Đổng thái phó vốn là văn thần, lại không tham quyền lợi, thời điểm tranh giành ngôi vị đương nhiên không ai nhớ đến một lão giả, nhờ đó mà Đổng gia tránh được kiếp nạn.
Đợi đến khi Hoàng đế lên ngôi, hắn cũng có chút tình cảm với vị thái phó bầu bạn với mình khi còn nhỏ, nên Đổng thái phó được phục chức lần nữa, cuộc sống có thể coi là ổn định sáng lạn.
Liên tiếp hai chuyện nên có thể suy ra, hai nhà có liên quan đến Thanh Li đều không hao tổn gì, thậm chí còn có điềm báo trước không ngừng phát triển, nhất thời số mệnh may mắn của Thanh Li được lưu truyền rộng rãi.
Thậm chí, trước khi thánh chỉ phong hậu được ban ra thì đã có không ít người lặng lẽ tìm Đổng thị nghe ngóng hôn sự của Thanh Li -- Rước một nàng dâu như thế về, nói không chừng sẽ có thể vượng phu cũng nên.
Đổng thị nhớ đến điều này, bà không kiềm được mà bật cười, song khi nghĩ đến tâm tư của nữ nhi thì bà cười không nổi nữa.
Bà tháo trâm cài tóc trên đầu xuống, tiếp theo đến khuyên tai rồi vén tóc ra phía trước chải thẳng, sắc mặt lo lắng mơ hồ, "Theo thiếp thấy Diệu Diệu... Chỉ sợ là động lòng rồi."
Ngụy quốc công nắm tay thê tử an ủi, "May là bệ hạ cũng không vô tình."
Trong đầu Đổng thị hiện lên vẻ mặt thẹn thùng của Thanh Li, bà bất đắc dĩ lắc đầu thở dài một hơi.
-- Tiểu nữ nhi của bà.