Buổi chiều hôm đó, khi phu thê hai người đang ngủ cạnh nhau, Thanh Li lật mình, hơi do dự nói với Hoàng Đế: "Hôm nay... Mẫu thân tiến cung thăm ta có nhắc đến một chuyện."

Hoàng Đế khép hờ mắt, ôm nàng nói: "Chuyện gì?"

Thanh Li có chút ngượng ngùng, nàng ngừng một lát mới mở miệng, có điều nàng nói rất nhỏ: "Nguyên Cảnh cũng đã mười sáu rồi, có phải nên thu xếp hai người ở bên cạnh chăm sóc cho con không?"

Nói là ở bên chăm sóc nhưng thực ra chính là có ý thị tẩm.

Hiển nhiên Hoàng Đế cũng hiểu điều này, hắn mở mắt ra nói: "Nàng nghĩ sao?"

"Ta cũng không rõ," Thanh Li có chút buồn rầu nhíu mày: "Nên giờ mới hỏi chàng đây."

"Vậy chọn mấy người đưa qua cho nó đi," Hoàng Đế suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: "Có thu dùng hay không là chuyện của con còn cho hay không là chuyện của phụ mẫu chúng ta rồi."

"Cũng đúng." Thanh Li thở phào một hơi, nói: "Vẫn nên là chính con muốn mới được."

Hoàng Đế lại nở nụ cười, hắn nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, nói: "Trẫm còn tưởng nàng sẽ cho con lấy biểu muội nhà mẹ đẻ chứ."

"Vẫn là thôi đi," Thanh Li nằm trong ngực hắn cũng cười khẽ: "Biểu muội và thê tử, làm sao giống nhau được chứ."

"Nếu chỉ là biểu muội, trong tương lai dù nàng ấy có gả cho người nào thì chỉ cần nó bị bắt nạt, con là biểu ca thế nào cũng sẽ giúp đỡ nhưng đã là thê tử, dù có bị đánh rơi hàm cũng chỉ có thể nuốt xuống cùng với máu."

Giọng điệu của Hoàng Đế có chút cảm thán: "Ngược lại nàng lại có thể nghĩ được."

"Chứ sao," Thanh Li không chút khiêm tốn nhận lấy: "Chàng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến... vinh quang mấy đời thôi."

"Được được được," Hoàng Đế cúi đầu hôn nhẹ nàng, dụ dỗ nói: "Tấm lòng Diệu Diệu là lớn nhất, là trẫm lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi."

Hai người ôm ôm dính dính một lát, vui đùa ầm ĩ một hồi rồi cùng nhau đi ngủ.

Nàng đã đáp ứng việc này nên ngày thứ hai bắt đầu căn dặn người sắp xếp.

Nếu là qua hầu hạ để Nguyên Cảnh hiểu biết chuyện đời thì cũng không cần người cầm kì thi họa tinh thông văn chương, chỉ cần người có tướng mạo đẹp đẽ tư thái yểu điệu là được. Nàng còn đặc biệt căn dặn chọn người tính tình hiền lành, không thích tranh chấp, mất thời gian ba ngày liền tìm được hai người.

Một ngày này, thời điểm Nguyên Cảnh đến thỉnh an, nàng sợ nhi tử xấu hổ nên đã cố ý cho đám thái giám xung quanh lui ra rồi nói với cậu việc này.

Nhưng nàng đã suy nghĩ nhiều, Nguyên Cảnh cũng không cảm thấy xấu hổ khi nghe nàng ngập ngừng nói ra chuyện này, cậu chỉ có chút kinh ngạc mà hỏi lại một vấn đề cũng không khác phụ hoàng cậu là bao: "Mẫu hậu không muốn để con lấy biểu muội nhà cữu cữu sao?"

"Lấy làm cái gì chứ?" Đối với nhi tử mình nàng cũng không úp úp mở mở: "Nếu tương lai các con có tranh cãi, lòng bàn tay với mu bàn tay đều là thịt, ta phải đứng bên nào cho phải chứ?"

"Còn nữa, nhà ngoại tổ phụ con vốn là thị tập khai quốc công phủ*, trải qua nhiều đời gia chủ vẫn một mực duy trì đến ngày nay, vậy thì còn có thể tiếp tục duy trì lâu hơn nữa," Thanh Li nghiêm mặt nói: "Chuyện này cùng chuyện trong nhà có nữ nhi làm hậu hay không, không có bất kì mối quan hệ nào."

*Thị tập khai quốc công phủ: Danh hiệu cha truyền con nối.

---- Nhưng đối với phủ Ngụy Quốc Công mà nói cũng chỉ là diệt hoa trên gấm, thêm chuyện thị phi mà thôi.

Tuy rằng chính nàng cũng nói lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt nhưng cuối cùng chắc chắn nàng vẫn sẽ ủng hộ nhi tử thôi.

Lúc này dù bên cạnh Nguyên Cảnh không có ai nhưng nàng cũng là mẫu thân của cậu nên có thể nhìn ra tính tình của cậu, ít nhất dựa theo biểu hiện trước mắt mà nói, cậu không hề có chút ý định giống phụ hoàng mình, cả đời chỉ lấy một nữ nhân.

Cũng không phải nói cậu háo sắc mà là nói, trên phương diện này, cậu hoàn toàn giống với nam tử bình thường ở thời đại này.

Tuy rằng một đời một thế một đôi người cũng có nhưng lại rất ít. Hoàng Đế là vậy nhưng không có nghĩa người khác cũng phải như vậy.

Có điều thời gian hai đời người, ai có thể tìm thấy người nào có tướng mạo được như Thanh Li trong thành Kim Lăng chứ?

Xinh đẹp tuyệt trần, gia thế lẫy lừng lại thêm tình ý giữa hai người, chỉ cần thiếu đi bất kì một điều kiện nào thì đều khó có thể tái hiện lại chuyện xưa giữa nàng và Hoàng Đế.

Nếu Nguyên Cảnh thực sự lấy chất nữ, sau này bên cạnh cậu lại có người khác, nàng kẹp ở giữa lại khó khăn, còn không bằng ngay từ đầu bỏ qua ý tưởng này đi.

---- Dù sao tư tưởng của hai huynh trưởng cũng tiến bộ, không có ý tứ này.

"Là do nhi tử nghĩ sai," Nguyên Cảnh mỉm cười nói: "Mẫu hậu không nên tức giận."

"Con là con của ta, ta có gì phải tức giận chứ," Nhân cơ hội này, Thanh Li dứt khoát nói hết luôn: "Con đã mười sáu, cũng nên nhớ tới chung thân đại sự của bản thân, mẫu hậu và phụ hoàng cũng không ép buộc con nên muốn hỏi trước một câu, khuê tú trong thành Kim Lăng con có hợp ý ai chưa?"

"Chưa ạ," Nguyên Cảnh đáp không chút do dự: "Nhi tử muốn nghe ý tứ của phụ hoàng và mẫu hậu."

"Thật sự không có sao?" Thanh Li hồ nghi nhìn cậu, nàng nghĩ một chút lại nói: "Nếu dòng dõi có thấp một chút cũng không sao, con đừng ngại mà không nói, khiến cho bản thân sẽ hối hận trong tương lai."

Nguyên Cảnh cười lắc đầu, chân thành nói: "Thật sự không có."

Cậu ngồi ở một bên hỏi: "Trong lòng phụ hoàng tự có điều suy tính, nếu mẫu hậu không ngại thì có thể nói với con một chút để con có sự chuẩn bị."

Thanh Li nói với cậu điều này vốn đã có chút không tự nhiên nhưng thấy nhi tử thản nhiên như vậy thì nàng cũng thả lỏng hơn: "Phụ hoàng con hy vọng con lấy nữ nhi của Trung Thư Lệnh Khúc gia, dù sao ông ấy cũng là văn thần trong sạch, gia thế tốt, trong đám quan văn rất có danh vọng, nói ra cũng dễ nghe. Cô nương Khúc gia ta đã gặp qua, tướng mạo tốt, tính tình cũng dịu dàng hiền thục."

"Người nhi tử muốn chọn cũng là nàng ấy," Nguyên Cảnh khẽ vuốt cằm nói: "Nếu mẫu hậu đã không muốn để nhi tử lấy biểu muội thì chọn nàng ấy đi."

"Con đồng ý là tốt rồi," Thanh Li cười nói: "Ta chỉ hỏi phụ hoàng con một người này còn lại hắn cũng chưa từng đề cập đến, nếu con muốn biết thêm thì đến hỏi hắn đi."

"Được ạ," Nguyên Cảnh đứng dậy: "Chỗ phụ hoàng vẫn đang chờ đáp lời, nhi tử cũng sẽ không ở lâu, buổi tối con sẽ đến dùng bữa với mẫu hậu."

"Ta biết rõ con có chí khí, muốn làm ra thành quả nhưng con cũng phải quan tâm đến thân thể mình nữa."

Trên phương diện chính sự Nguyên Cảnh rất có thiên phú, Hoàng Đế cũng vui vẻ bồi dưỡng cậu nên gần đây hắn đã chuyển cho cậu rất nhiều chính sự, bản thân hắn rảnh rỗi thanh thản. Nàng ở bên cạnh nhìn thấy cũng cảm thấy vui mừng nhưng lại không thiếu lo lắng: "Ta nghe người bên cạnh con nói, gần đây con thường xuyên thức đêm, khi bận rộn liền dùng cơm cũng lung tung, về sau không được phép thế nữa."

Cậu trưởng thành, cao hơn nàng rất nhiều. Lúc nói chuyện với cậu nàng đều phải khẽ ngẩng đầu mới được nhưng trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy cậu vẫn luôn là tiểu hài tử mà mình có thể ôm lấy, dặn dò bao nhiêu cũng không đủ.

Nguyên Cảnh mười sáu tuổi, dung mạo của cậu hoàn toàn giống với lần đầu nàng gặp Hoàng Đế khi còn nhỏ, anh tuấn mà lại có chí tiến thủ. Lúc ở trước mặt mẫu thân, dù thế nào cậu vẫn nghe lọt tai lời nàng nói: "Biết rồi, con sẽ sửa mà."

Thanh Li nhìn cậu trong chốc lát, đột nhiên nàng cảm thấy có chút chua xót: "Đợi đến sau khi lấy vợ, nhi tử khó khăn lắm mới nuôi lớn được liền thành của người khác rồi."

"Không đâu," Nguyên Cảnh rất dịu dàng ôm lấy nàng, cậu vỗ vỗ vai nàng, nhẹ giọng an ủi: "Nhi tử vĩnh viễn đều là của mẫu hậu thôi, ai cũng không đoạt đi được."

Đến buổi chiều hôm đó, thời điểm chỉ có nàng và Hoàng Đế, Hoàng Đế bỗng nói: "Hôm nay Nguyên Cảnh đến tìm ta, về cơ bản chọn xong hết người rồi." 

Thanh Li nhìn vào gương, lười biếng chải tóc: "Có những ai vậy?"

"Nữ nhi Trung Thư Lệnh Khúc gia là chính phi, nữ nhi An Quốc Công và nữ nhi của Hoài Hóa Đại Tướng Quân là lương đệ, còn lại đều là lương viện thừa huy, trẫm cũng không nhớ rõ. Cũng chỉ bước đầu định ra danh phận, cụ thể còn phải chờ nàng gặp người xong rồi mới nói tiếp."

"Đã như vậy, không bằng để cho các nàng ấy tiến cung một chuyến đi," Những người được chọn này đều là người trước đây từng tìm hiểu qua, trong lòng Thanh Li dù ít hay nhiều cũng có hiểu biết nhưng vẫn muốn gặp mặt trực tiếp: "Tuy rằng chỉ trong một buổi cung yến chưa hẳn đã có thể nhìn ra cái gì nhưng ta vẫn muốn gặp một lần mới được."

"Cũng được," Đối với những chuyện của nữ nhân này, Hoàng Đế cũng không muốn quản nhiều: "Trên phương diện này có lẽ ánh mắt của Diệu Diệu sẽ tốt hơn chúng ta, vẫn là Diệu Diệu xem xét rồi bố trí đi."

Dính đến nhi tử, đương nhiên Thanh Li sẽ không lừa gạt, sau khi lấy được danh sách từ chỗ Hoàng Đế nàng liền căn dặn người mời những cô nương kia tiến cung.

Tình cảm giữa Đế Hậu rất sâu đậm, sau khi Hoàng Hậu gả vào trong cung thì những lần tuyển tú đều ít hơn hẳn, cho đến năm nay Hoàng Hậu truyền tin ra ngoài thì tất cả các nhà đều ngầm hiểu đưa danh tự nữ nhi mình lên.

Năm nay Hoàng Thái Tử mười sáu, đã đến tuổi lập Thái Tử Phi, hiện nay trên triều cũng không có tình huống người trước nắm mãi quyền hành không buông, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì Hoàng Thái Tử là quân chủ kế nhiệm đã là chuyện ván đã đóng thuyền, tuyển tú lần này, chất lượng cao dọa người.

Tuyển tú năm nay đã kết thúc, danh sách được giữ lại cũng đã truyền ra, chỉ không biết vị trí phân vị thế nào mà thôi.

Nếu không có gì bất trắc, Thái Tử Phi sẽ trở thành Hoàng Hậu, hai vị lương đệ cũng có thể chiếm hai vị trí trong tứ phi, điều kiện mê hoặc như vậy, dù cho là ai cũng muốn tranh đoạt một phen. Đến lúc Hoàng Hậu cho mời người vào cung dự tiệc, tất cả các nhà đều hiểu đây là muốn gặp mặt một lần rồi định danh phận nên tất nhiên sẽ đặc biệt cẩn thận dặn dò nữ nhi.

Thanh Li đã tổ chức nhiều loại cung yến, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ triệu kiến mệnh phụ nên đối với đám tiểu cô nương này thì lại càng dễ dàng.

Nữ nhi Trung Thư Lệnh Khúc gia trời sinh dịu dàng đoan trang lại không mất tự nhiên hào phóng, nữ nhi An Quốc Công lại xinh đẹp tươi sáng như hoa, nữ nhi Hoài Hóa Đại Tướng Quân khí khái hào hùng mà không thiếu mị hoặc quyến rũ cũng là một lựa chọn vô cùng tốt.

Nàng đặc biệt nhìn ba vị cô nương này, sau lưng gật đầu liền quyết định dựa theo phân vị lúc trước Hoàng Đế và Nguyên Cảnh định ra mà tiến hành, một buổi cung yến kết thúc liền ban thưởng cho tất cả các nhà.

Trừ những châu ngọc được ban thưởng bên ngoài, nàng ban cho Trung Thư Lệnh Khúc gia một đôi kim luy ti như ý khảm hoa văn mẫu đơn, phủ An Quốc Công và nhà Hoài Hóa Đại Tướng Quân là một đôi vòng tay khảm hồng bảo thạch, những nhà còn lại là một đôi khuyên tai hoa văn bạch liên hoa.

Như ý, thường được dùng vào đại hôn của Đế Vương, thậm chí là đại hôn của thái tử đấy.

Nói cách khác, cô nương khúc gia có lẽ đã được chọn là Thái Tử Phi.

Như vậy, phân vị của hai vị cô nương khác chỉ sợ cũng sẽ không thấp - Dù sao gia thế của họ còn bày ở đó kìa.

Người chọn lựa đã được xác định, Hoàng Đế liền lập tức hạ ý chỉ. Thanh Li cảm thấy trong lòng đã có chút vui mừng khi nhi tử trưởng thành nhưng cũng có chút thời gian cảm thấy chua xót, nàng vụng trộm nói nhỏ với Hoàng Đế: "May mắn là sinh nhi tử, đều là lấy thêm người về nhà đấy, bằng không thì hài tử khó khăn lắm mới nuôi lớn lại để cho nhà người ta, như vậy ta sẽ đau lòng chết mất."

Dù sao Hoàng Đế cũng là nam nhân, cảm xúc của hắn đối với những chuyện này đương nhiên sẽ không nhiều bằng nàng. Lúc này nghe được nàng nhắc tới thì cũng cảm thấy buồn bã: "Đúng vậy, thêm mấy năm nữa, tiểu công chúa Nguyên Xu của chúng ta cũng phải xuất giá rồi."

Thanh Li tựa trong lòng hắn, rầu rĩ thở dài.

Dáng vẻ này của nàng khiến Hoàng Đế cũng cảm thấy buồn bã theo. Qua một lúc lâu hắn mới cắn răng nói: "Trẫm mặc kệ, trẫm phải ở với nữ nhi lâu thêm vài năm nữa, trẫm mới không nỡ để nó gả ra ngoài sớm đấy!"

Hừ!

Sáu năm trước Thanh Li sinh cho hắn một đôi song bào thai.

Có lẽ là thành tâm của Hoàng Đế đã làm Tống Tử Quan Âm cảm động, bà ấy cuối cùng cũng chuyển chỗ, đi gieo tai họa cho nhà khác rồi.

Bởi vì nàng mang thai đôi nên lần này, khi được tám tháng Thanh Li liền hạ sinh.

Là Long Phượng thai, hai hài tử đều nhỏ xíu, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Nam hài ra đời sớm một chút, là ca ca, nữ hài chui ra trễ hơn, là muội muội.

Từ lúc Thanh Li sinh xong hài tử đầu tiên, Hoàng Đế đã chọn chắc cái tên Nguyên Xu này rồi, sau khi tiểu nữ nhi sinh ra, cuối cùng cái tên này cũng có đất dụng võ.

Mà tử nhi tử của bọn họ, Hoàng Đế đặt là Nguyên Hách.

Song bào thai đều là tình huống hiếm gặp nên sau khi hai đứa nhỏ được sinh ra, ba nhi tử đều quây xung quanh nhìn, dù là Nguyên Cảnh trầm ổn trước sau như một cũng tò mò mở to hai mắt nhìn hai đệ đệ muội muội nho nhỏ kia.

Ừ, đặc biệt là tiểu muội muội.

Sau khi Nguyên Xu ra đời, đương nhiên bé đã nhận được tình yêu thương vô hạn, vừa được phụ hoàng lại thêm bốn ca ca chiều chuộng, khiến cho người khác vô cùng hâm mộ.

Hoàng Đế đã mong chờ một vị công chúa từ lâu nên hắn vô cùng cưng chiều vị tiểu công chúa này, ngày nào hắn cũng muốn ôm bé con hôn rồi lại hôn một cái, chốc chốc lại nhìn ngắm bé, hàng lông mày bé động đậy, bé ngáp ngủ hay khóc vài tiếng, duỗi tay duỗi chân hắn cũng cảm thấy yêu thích vô cùng.

Tướng mạo bé con giống Thanh Li chín phần, gần như là từ một khuôn mẫu khắc ra, bé càng lớn nhìn ra càng rõ.

Nói thật, mấy hài tử Thanh Li sinh, trừ Nguyên Triệt ra thì chỉ có Nguyên Xu là giống nàng nhất.

Đến khi Nguyên Xu được ba tuổi, chỗ giống nhau trên khuôn mặt bé và Thanh Li nhìn càng thấy rõ, đến Đổng thị khi tiến cung nhìn thấy bà cũng không nhịn được nói: "Dáng vẻ giống hệt như Diệu Diệu khi còn nhỏ."

Thanh Li đã không nhớ được dáng vẻ của mình khi còn bé là cái dạng gì nữa, nhưng bây giờ nhìn thấy Nguyên Xu, ừ, khi còn bé mình không chỉ xinh đẹp mà còn vô cùng đáng yêu nữa.

Hoàng Đế không chút che giấu sự yêu thương của mình với tiểu nữ nhi, ít nhất là so với mấy nhi tử ở đằng trước thì hắn yêu thương cưng chiều nữ nhi hơn hẳn.

Điều này cũng không có gì kì lạ, lúc Nguyên Cảnh và mấy đứa Nguyên Lãng Nguyên Triệt sinh ra, hắn cũng yêu thích chỉ là cái loại yêu thích này không giống nhau mà thôi.

Nguyên Cảnh là hài tử đầu tiên của Hoàng Đế, trừ bỏ sự yêu thương của phụ thân còn ẩn chứa sự chờ đợi khó tả.

Về phần Nguyên Lãng, cậu là hài tử thứ hai, Thanh Li vốn tưởng rằng Hoàng Đế sẽ thả lỏng cho cậu hơn một chút nhưng trên thực tế, quá trình trưởng thành của cậu giống với Nguyên Cảnh.

Dù sao Nguyên Cảnh cũng là trưởng tử, địa vị đặc biệt cao một chút, Hoàng Đế cố ý kéo dãn khoảng cách giữa cậu và những hài tử còn lại, vì vậy chỉ có Nguyên Cảnh được phong Vương sau ba ngày hạ sinh, những hài tử khác đều là lúc một tuổi mới phong Vương.

Thế nhưng cái này cũng không đại biểu cho việc Hoàng Đế sẽ nuôi dưỡng hài tử thành người vô dụng.

Đối với bốn nhi tử, Hoàng Đế đều yêu thích như nhau nhưng cũng nghiêm khắc không kém.

Mà loại nghiêm khắc này chỉ không rơi vào trên người Nguyên Xu.

Đối với nhi tử đương nhiên là muốn yêu cầu nghiêm khắc còn đối với tiểu nữ nhi ấy mà, chỉ cần cưng chiều là đủ rồi.

Lúc Nguyên Xu còn nhỏ, Hoàng Đế thường xuyên ôm bé chơi đùa, trừ bỏ ôm Nguyên Cảnh đến thư phòng gặp thần tử khiến cho người ta sinh ra đủ loại ý tưởng nhưng công chúa thì không có cái suy nghĩ này.

Có lẽ do huyết thống hoặc đơn thuần do khuôn mặt nên Nguyên Xu vô cùng yêu thích Ngụy Bình Viễn.

Có đôi khi Hoàng Đế thả bé ở trên đất, để cho bé con tự mình chậm rãi đi. Bé con thấy Hoàng Đế triệu kiến thần tử, trong đó có Ngụy Bình Viễn thì bé con sẽ bước từng bước nhỏ đi qua tìm cữu cữu rồi ôm lấy chân của y, dần dần trượt xuống ngồi trên mặt đất.

Mỗi lần đến thời điểm dùng ngọ thiện, nếu là đang ở bên cạnh Thanh Li thì bé sẽ vươn tai nghe ngóng tiếng mở cửa, bởi vì âm thanh kia đại biểu phụ hoàng đã trở về, vừa nghe thấy tiếng ấy thì bé sẽ vỗ tay, dáng vẻ vui sướng vô cùng.

Dù tâm trạng của Hoàng Đế không tốt nhưng khi thấy tiểu công chúa dễ thương, đáng yêu này cũng sẽ tốt hơn nhiều.

Tiểu công chúa Nguyên Xu thân thiết với phụ hoàng như vậy đến tận khi bé được ba tuổi.

Lúc được ba tuổi bé con đã nói chuyện rất lưu loát rồi. Hoàng Đế cũng thường xuyên ôm bé, dỗ dành chơi đùa với bé, có mấy lời nói Thanh Li ở bên cạnh nghe được cũng cảm thấy có chút mắc ói.

Hoàng Đế nói: "Ái chà, tiểu công chúa của chúng ta hôm nay sao lại xinh đẹp như vậy chứ?" 

Tiểu công chúa Nguyên Xu nói: "Gì mà hôm nay xinh đẹp chứ, ngày nào con cũng đều xinh đẹp mà, càng ngày càng đẹp hơn đó."

Loại lời nói kiểu này không phải chỉ nên nghĩ ở trong lòng thôi sao, nói ra không tốt lắm đâu.

Thế mà Hoàng Đế một chút khác thường cũng không thấy, hắn túm được cái tay nhỏ bé của Nguyên Xu hôn hôn rồi nói: "Ừ, bất luận lúc nào tiểu công chúa của chúng ta lúc nào cũng xem đẹp hết, phụ hoàng càng nhìn càng thích."

Tiểu công chúa Nguyên Xu cảm thấy nếu chỉ nghe phụ hoàng thổi phồng mình thì không tốt lắm nên bé cũng có qua có lại mà nói: "Dạ, phụ hoàng cũng là nam tử xuất sắc nhất thế gian, con yêu phụ hoàng nhất đó."

Hoàng Đế cười hôn nhẹ mặt nàng nói: "Phụ hoàng cũng thích Nguyên Xu của chúng ta nhất đấy."

Tiểu công chúa Nguyên Xu cũng không quên mẫu hậu đang ở bên cạnh, bé trượt xuống từ trong lòng Hoàng Đế, từ từ đi đến trước mặt mẫu hậu, bé ngẩng khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn lên nói: "Con cũng thích mẫu hậu nhất."

Hoàng Đế ở bên cạnh bé giả bộ ấm ức: "Sao rồi, không thích phụ hoàng nữa hả?"

Thanh Li nghe hai phụ tử và nữ nhi bên cạnh thổi phồng lẫn nhau, lại nghe thấy Hoàng Đế hỏi như vậy thì nhịn không được mà cười thầm trong lòng ---- Thật biết đùa mà.

Tiểu công chúa Nguyên Xu lại không nhìn ra phụ hoàng đang đùa bé nên vội vàng quay người, rất nghiêm túc dỗ dành hắn: "Đều thích, đều thích mà, thích phụ hoàng cũng thích cả mẫu hậu nữa."

"Hôm trước bắt bướm," Bé cắn cắn ngón tay, ánh mắt như nước long la long lanh: "Hai người đều là mỗi người một con mà."

Một ngày này, Hoàng Đế trở về sớm lại không thấy tiểu công chúa ngày ngày chạy ra đón hắn như thường lệ thì hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, nói: "Nguyên Xu đâu rồi, con đi đâu thế."

Hoàng Đế thấy nàng không hào hứng lắm thì không nhịn được mà mỉm cười, đi qua nhẹ nhàng ôm vòng eo thon nhỏ của nàng nói: "Làm sao thế, không lẽ nàng ghen với Nguyên Xu hả?"

Thanh Li bật cười: "Chàng nói đi đâu thế, Nguyên Xu cũng là hài tử của thiếp, thiếp ghen với con làm cái gì chứ."

Nàng quay sang nói với Hoàng Đế: "Chàng đâu có mị lực lớn như vậy chứ."

Hoàng Đế cười nói: "Nếu Nguyên Xu không phải hài tử do nàng sinh thì ta cũng chưa hẳn đã thích con bé như vậy đâu."

Hắn nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai cho Thanh Li, nói: "Thế gian lớn như vậy ta chỉ yêu thương quý trọng một mình Diệu Diệu mà thôi."

Lời này của hắn nói cũng ngọt vô cùng, Thanh Li còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy giọng nói của tiểu công chúa Nguyên Xu, bé con đứng sau màn che khóc lớn.

Nguyên Xu là hài tử mà Hoàng Đế thương yêu nhất, bé con là hài tử nhỏ nhất, lại là công chúa duy nhất, có mấy tầng thân phận như vậy nên bình thường không có người nào dám làm cho bé con tức giận. Bé con lớn hơn một chút thì hầu như Thanh Li chưa từng nghe thấy tiếng khóc của con bé.

Vào lúc này nàng chỉ cho rằng nữ nhi bị ai đó ức hiếp nên nàng vội vàng đi sang ôm lấy bé: "Làm sao thế, ai ức hiếp Nguyên Xu của chúng ta rồi hả?"

"Vốn con muốn chơi trốn tìm với phụ hoàng, ai ngờ lại nghe thấy người nói như vậy," Nước mắt của tiểu công chúa Nguyên Xu ầng ậc trào lên, bé con ấm ức hỏi Hoàng Đế: "Không phải người thích con nhất sao, sao người trước sau không giống nhau thế? Về sau con không thèm thích phụ hoàng nữa!"

Hoàng Đế cũng không nghĩ tới nguyên nhân là do mình gây ra, khó có khi hắn phải khó xử, lại thấy dáng vẻ khóc lóc đáng thương của Nguyên Xu bèn vội vàng sán lại dụ dỗ: "Ai mà trước sau không đồng nhất chứ, phụ hoàng thích nhất là Nguyên Xu của chúng ta mà, đâu có giả chứ?"

Tiểu công chúa Nguyên Xu lại ôm lấy cổ Thanh Li, bé con khóc đến mức thở gấp: "Mẫu hậu, sao phụ hoàng lại hư thân như vậy chứ! Ngày hôm qua người còn nói thích con nhất, hôm nay đã biến thành thích mẫu hậu nhất rồi, một lần đã lừa gạt hai người chúng ta! Đáng ghét! Đáng ghét! Hu hu hu..."

Hoàng Đế: "..."

Thanh Li: "..."

Thấy bé con khóc dữ dội như vậy Thanh Li vô cùng đau lòng. Nàng ôm lấy thân hình nho nhỏ của Nguyên Xu, dịu dàng vỗ vỗ bả vai con bé: "Được rồi, không để ý tới phụ hoàng con nữa, chúng ta ra ngoài chơi nhé."

"Dạ!" Nguyên Xu lau lau nước mắt, tức giận nói: "Về sau chúng ta ra ngoài chơi cũng không dẫn phụ hoàng theo nữa!"

"Nguyên Xu," Hoàng Đế sán lại dỗ dành tiểu công chúa đang nổi cáu, hắn nhỏ giọng nhũn nhặn nói: "Chớ giận phụ hoàng nha."

"Không nói chuyện với người!" Nguyên Xu quay đầu đi chỗ khác, không muốn phản ứng với phụ hoàng. Bé con suy nghĩ một chút lại quay đầu lại, trước dáng vẻ tươi cười của Hoàng Đế, bé con che kín tai của mẫu hậu bé, thở hồng hộc nói: "Mẫu hậu cũng không muốn nói chuyện với người!"

Hoàng Đế: "..."

Tính khí của tiểu công chúa lớn vô cùng, một khi đã bướng bỉnh lên thì giống y hệt Thanh Li, bé con nói không thích phụ hoàng chính là không thích phụ hoàng, nửa phần cũng không cho phép lẫn lộn.

Thời điểm ăn tối, Hoàng Đế gắp thức ăn cho bé, bé con cũng không để ý tới, hắn nói chuyện cũng không tiếp lời.

Lúc vừa mới trở lại tẩm cung, bé con vẫn còn chơi đùa với Nguyên Triệt ca ca và Nguyên Hách tiểu ca ca, đến khi hai ca ca lớn là Nguyên Cảnh và Nguyên Lãng trở về, bé con vẫn còn tức giận mà chạy lại kéo bè kết phái: "Đại ca, nhị ca, phụ hoàng xấu lắm, không cho phép hai người nói chuyện với phụ hoàng, nếu không muội với mẫu hậu cũng không thèm để ý tới hai người!"

Thanh Li: "...?"

Lúc nào thì ta nói ra câu đấy hả?

Bầu không khí của bữa tối lần nữa rơi vào lúng túng, Hoàng Đế nhìn Thanh Li ý bảo nàng hỗ trợ hòa giải.

Thanh Li khó khăn lắm mới có thể trở thành người đứng ngoài xem kịch, nàng chẳng muốn chen vào việc này đâu nên nàng làm như không nhìn thấy ánh mắt Hoàng Đế, vươn tay gắp thức ăn cho mấy hài tử.

Trong mấy nam hài, hai đứa nhỏ rất dễ bị Nguyên Xu lôi kéo, hai đứa lớn lại xấu xa ở bên xem cuộc vui. Hoàng Đế bưng bát cơm ăn một lát, cuối cùng hắn thử thăm dò Nguyên Xu đang có vẻ mặt 'Con còn rất tức giận': "Làm sao thế, sao mà còn không vui thế này?" 

Nguyên Xu quay đầu sang chỗ khác, bé con không chịu để ý đến hắn, kiêu ngạo hừ một tiếng.

Hoàng Đế không công mà về.

Nguyên Xu không lớn nhưng bé rất thông minh lanh lợi. Chờ đến khi sắp ngủ trưa, bé con lại kiên quyết muốn ở lại trong tẩm điện của Hoàng Đế và Thanh Li.

------- Tuy rằng không biết vì sao lúc phụ hoàng và mẫu hậu ngủ ma ma đều ôm mình mang đi nhưng bé biết chắc chắn là phụ hoàng đang ức hiếp mẫu hậu.

Nhiều lần bé đã nhìn thấy buổi sáng sớm lúc phụ hoàng ra ngoài, vẻ mặt của người rất giống hồ ly trộm được gà.

Bé mới không cần tiếp tục nhịn xuống, bé phải giúp mẫu hậu thoát khỏi móng vuốt của hồ ly thôi!

Hừ!

Hoàng Đế tiến vào tẩm điện, lúc hắn nhìn thấy Nguyên Xu đang nằm trên giường thì hơi kinh hãi, hắn không nhịn được nhìn về phía Thanh Li.

Thanh Li bất đắc dĩ nhìn lại, nàng lắc đầu không nói tiếng nào.

Nguyên Xu lại chợt bật dậy, chắn trước mặt Thanh Li: "Người không nên uy hiếp mẫu hậu, con mới không sợ người đâu, con phải bảo vệ mẫu hậu."

Hoàng Đế một tay ôm bé nằm lại xuống giường, hắn bất đắc dĩ cười nói: "Thành thành thật thật ngủ của con đi, nhiều lời thế làm gì."

Ba người nằm cùng trên một giường, Thanh Li ngủ bên trong, Nguyên Xu nằm ở giữa, Hoàng Đế nằm ngoài cùng.

Mắt thấy đám cung nhân bên ngoài tắt đèn, lúc ba người chuẩn bị chợp mắt chìm vào giấc ngủ, Thanh Li chợt nghe thấy Hoàng Đế bất đắc dĩ nói: "Nguyên Xu, sao tự nhiên con lại đá phụ hoàng vậy?"

Nguyên Xu mạnh miệng: "Con mới không có."

Thanh Li vươn tay ôm Nguyên Xu sang bên phía mình: "Không nên ức hiếp phụ hoàng."

"Mẫu hậu bất công," Nguyên Xu ấm ức nói: "Sao người chỉ biết nói giúp phụ hoàng chứ?" 

"Bởi vì hắn là phu quân của mẫu hậu mà, hắn yêu mẫu hậu sâu đậm, mẫu hậu cũng yêu hắn vô cùng đó."

Thanh Li vuốt vuốt tóc bé con, dịu dàng nói: "Đợi đến khi Nguyên Xu lớn lên, sau khi có phu quân thì con sẽ hiểu, thế gian sẽ có một người, bất luận ra sao đều sẽ đứng bên cạnh con."

Nguyên Xu hừ một tiếng, bé suy nghĩ một chút, hỏi: "Người đó sẽ cho con thật nhiều thật nhiều kẹo để ăn sao?"

Thanh Li nhịn cười, nói: "Đương nhiên sẽ."

"Được rồi," Bé con rầu rĩ lên tiếng: "Phụ hoàng lá mặt lá trái như vậy, con mới không hiếm lạ đấy."

Hoàng Đế: "..."

Thanh Li nhẹ nhàng cười: "Thế nhưng mẫu hậu lại yêu thích."

Hoàng Đế bị lời nói của nàng làm cho hơi ngẩn ra, giọng điệu xúc động: "Diệu Diệu."

Thanh Li còn chưa lên tiếng đã nghe thấy Nguyên Xu có chút không hiểu hỏi: "Phụ hoàng có thật sự tốt như vậy sao?"

"Có lẽ có, có lẽ không nhưng đối với mẫu hậu mà nói," Giọng nói của nàng dịu dàng điềm đạm: "Hắn là người tốt nhất."

Nguyên Xu nghi hoặc 'Ồ' một tiếng, bé con còn muốn đặt câu hỏi tiếp thì đã bị Hoàng Đế xách lên.

Gọi người tới, hắn căn dặn: "Mang công chúa quay về ngủ đi."

"Không!" Nguyên Xu duỗi thẳng chân, tức giận cực kỳ: "Con không muốn đi!"

"Không muốn cũng phải đi," Hoàng Đế hừ một tiếng nói: "Phụ hoàng muốn nói ra cảm thụ của mình với mẫu hậu con."

"Phụ hoàng thối," Nguyên Xu ấm ức bẹt bẹt miệng: "Không thích người nữa."

"Không thích thì không thích thôi," Hoàng Đế ném bé con cho nhũ mẫu, nói: "Phụ hoàng có mẫu hậu con yêu thích là đủ rồi, mới mặc kệ con đó."

Thanh Li đã sớm ngồi dậy, thấy nhũ mẫu ôm nữ nhi đang oa oa kêu gào rời đi, lúc này nàng mới đẩy người bên cạnh một chút: "Động tác của chàng nhẹ một chút, chớ ức hiếp con."

"Được được được," Trong lòng Hoàng Đế mềm nhũn, hắn ôm thê tử, cúi đầu hôn môi nàng: “Trẫm chỉ ức hiếp Diệu Diệu của chúng ta thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play