Nương theo tia sáng mặt trời đầu tiên vào sáng sớm, hắn được sinh ra vào một buổi sáng rất lạnh.
Hắn là trưởng tử của phụ thân, nhưng vì có liên quan đến mẫu thân nên không được người yêu thích.
Mẫu thân xuất thân danh môn, dịu dàng hiền thục, nhưng chẳng qua tướng mạo bình thường, không đẹp bằng trắc phi khuynh thế khuynh thành, được phụ thân sủng ái.
Cũng may, hắn là trưởng tử của phụ thân, cũng là đích trưởng tôn của tổ phụ, là người thừa kế chính tông, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sau khi phụ thân trăm tuổi, hắn sẽ thuận lý thành chương tiếp quản gia nghiệp.
Đáng tiếc, phụ thân hắn là Tấn vương, tổ phụ là Hoàng đế, gia nghiệp Đại Tần vạn dặm non sông, muốn thuận lợi như ý, khó khăn bậc nào.
Mẫu thân biết mình không được trượng phu yêu thích, vì thế bà ít khi chủ động xuất hiện trước mặt ông mà chỉ lặng lẽ sống trong tiểu viện của mình, dạy bảo nhi tử làm thơ viết chữ, cũng là tự tạo niềm vui.
Lúc hắn và mẫu thân sang bên kia bái kiến phụ thân, thường xuyên gặp được Hà trắc phi.
Bà ta cực kỳ xinh đẹp, vẻ mặt giống như hoa đào, vô cùng xuất chúng, màu váy rực rỡ kéo dài trên mặt đất, làn váy thêu kim tuyến uốn lượn như muốn bay lên, cộng thêm trâm ngọc màu xanh ngọc bích trên búi tóc phao gia kế, thanh tao thoát tục, không giống với người trong nhân thế.
Mặc dù bà ta thất lễ với mẫu thân, song hắn không thể không thừa nhận, nếu so sánh cả hai, quả thực tướng mạo mẫu thân bình thường đến cực điểm.
Phụ thân sủng ái trắc phi, cũng không phải không có lý.
Lúc sáu tuổi, Hoàng tổ phụ đưa hắn tiến cung học bài, có rất nhiều nội dung mẫu thân đã từng dạy qua trước kia, hắn học rất nhẹ nhàng, mấy vị tiên sinh dạy học vô cùng kinh hỉ, còn cố ý đến trước mặt Hoàng tổ phụ tán dương.
Lần đầu trong đời, phụ thân sai người mang rất nhiều hoa quả quý hiếm qua, hơn nữa còn tự mình tìm đến, khảo các bài học mà hắn đã học.
Chỉ tiếc, hình ảnh phụ từ tử hiếu này kéo dài không được bao lâu, kết thúc giữa chừng.
Nha hoàn hầu hạ trắc phi đến báo ---- Bà ta mang thai.
Rõ ràng hắn trông thấy trên gương mặt bình tĩnh của phụ thân lộ ra thần sắc mừng rỡ, thậm chí còn chẳng thèm nhìn đến mẫu thân đã vội vã đi ra ngoài, để lại mẫu tử hắn ở đó, sắc mặt khó tả.
Thì ra phụ thân rất yêu thích hài tử, chẳng qua ông ấy chỉ không thích hắn mà thôi.
Đứa bé đó mang lại chuyện vui cho phụ thân hết lần này đến lần khác, công việc trong triều thuận lợi, làm chuyện gì cũng được Hoàng tổ phụ khen ngợi, đợi đến khi tiểu đệ đệ chào đời được hai tháng, phụ thân chính thức được sắc lập là hoàng thái tử, nhập cung sinh sống.
Buổi tiệc tối ngày hôm ấy, phụ thân bế tiểu nhi tử mới sinh, gần như không nỡ buông tay, ánh mắt nhìn trắc phi ở đối diện mình càng thêm ngưỡng mộ, liên tục mời rượu hỏi han.
Hắn nhìn đến mẫu thân mang gương mặt tiều tụy ngồi bên cạnh phụ thân, bà miễn cưỡng nở ra nụ cười phù hợp với vị trí chính thất, nhưng trong lòng cả trái tim đều quặn thắt.
Mẫu tử bọn hắn đều là người đáng thương như nhau, ở trong phủ cũng gần như là người vô hình như nhau. Đợi đến khi phụ thân đăng cơ, cảnh giới sa sút của bọn họ càng thêm trầm trọng.
Hà trắc phi đứng đầu trong bốn quý phi, hết sức vinh sủng, phụ thân còn cố ý cho bà ta nhiều tôn vinh hơn nữa, tự ông ấy chọn cho bà ta phong hào hai chữ "Nguyên Trinh", bày tỏ đây là người ông ấy yêu thương thật lòng, thậm chí còn nói ra câu "Đáng tiếc quý phi không được làm hậu".
Mãi cho đến khi hoàng tổ phụ băng hà, trong buổi tiệc phong hậu sau đó, thượng cung cục dâng đồ trang sức lên như thường lệ, hoàng hậu còn chưa lựa chọn, quý phi đã với tay lấy trâm cài tóc cửu phượng, mỉm cười hỏi Hoàng đế: "Nô tỳ muốn cài cái này, bệ hạ thấy có hợp hay không?"
Hoàng đế cưng chiều cài lên cho bà ta, "Phàm là lời nàng nói, đã bao giờ trẫm không đồng ý."
Mặc dù không được sủng ái, nhưng hoàng hậu vẫn là hoàng hậu như cũ, quý phi làm ra hành động đó chẳng khác nào trực tiếp tát lên mặt hoàng hậu, tuy tính tình hiền lành, nhưng hoàng hậu vẫn đổi sắc mặt ngay lập tức: "Từ xưa đến nay, cửu phượng là trang sức chỉ có hoàng hậu mới có thể dùng, quý phi làm thế, chẳng lẽ không phải vượt quá giới hạn?"
Quý phi dịu dàng nở nụ cười khanh khách, bà ta chỉ nhìn Hoàng đế, "Nô tỳ mặc kệ, bệ hạ đã đồng ý rồi, nương nương hỏi bệ hạ đi."
"Nhìn dáng vẻ hung hãn ghen tuông của nàng khiến lòng Trẫm càng thêm phiền," Hoàng đế lạnh mặt khoát tay áo, không kiên nhẫn đáp: "Dẫn Cảnh Hoài về tẩm cung của nàng đi, đừng ở đây để chuốc mất mặt xấu hổ."
Trong phòng có hai vị thượng cung, tất cả thái giám cung nhân xung quanh, càng không phải nói con của mình đang ngồi bên cạnh, hoàng hậu bị răn dạy như thế, nhất thời sắc mặt bà trắng bệch, bờ môi giật giật, chỉ đành dẫn nhi tử rời đi.
Hoàng đế còn phàn nàn trong tẩm điện: "Trông thấy vẻ mặt tang thương của nàng ta là ngán ngẩm."
Quý phi càng cười tươi hơn, giọng nói cực kỳ dễ nghe, "Hoàng hậu ngơ ngác ngây ngốc đâu phải ngày một ngày hai, bệ hạ so đo với nàng ta làm cái gì?" Nói xong, hai người cùng cười rộ lên.
Hoàng hậu gần như tựa vào người hắn để đi ra khỏi đó, ở trong tẩm điện bà còn cố nén, sau khi trở về Tiêu Phòng Điện nước mắt mới rơi xuống, ôm lấy hắn khóc rống lên: "Đều do mẫu hậu vô dụng, làm hại Cảnh Hoài cũng chịu khổ theo, nếu như con không có người mẫu thân như ta, nói không chừng thời gian qua đã tốt hơn nhiều..."
Vì để che chở nhi tử, dĩ nhiên hoàng hậu buộc phải dùng toàn lực, làm sao hắn có thể thốt ra câu oán hận, chỉ biết ôm lại mẫu thân, lặng lẽ cùng rơi lệ với bà.
Chuyện này chẳng qua chỉ là mở màn, thời gian sau đó, mẫu tử bọn họ càng khổ sở hơn.
Trong thâm cung, thái độ của Hoàng đế vốn là kim chỉ nam, càng không cần phải nói tới Nguyên Trinh quý phi cũng xuất thân từ trâm anh thế gia, dưới gối cũng có con cái.
Tất cả lớn nhỏ xung đột không ngừng, mãi cho đến năm hắn mười chín tuổi, Trường Thu Cung xuất hiện họa vu cổ.
Hoàng đế ngang nhiên quyết định phế hậu, ban dược chết.
Hắn bôn ba khắp nơi, đi cầu tất cả mọi người có danh tiếng đương thời, hợp sức với cựu thần hoàng tổ phụ, chạy vạy khắp nơi, cuối cùng bảo vệ được tính mạng mẫu thân.
Thế nhưng, hoàng hậu vẫn bị phế.
Về sau, Hoàng đế hạ chỉ ban cháu gái Nguyên Trinh quý phi làm chánh phi của hắn.
Ngược lại hắn không hề cảm thấy oán hận.
---- Bởi vì, chuyện này là do chính bản thân hắn sắp đặt thiết kế đấy.
Hàng năm, tất cả các cô nương trẻ tuổi chắc chắn đều có ngày thất tịch đầy mơ mộng, chờ đợi tình lang của mình cưỡi ngựa đến dưới ánh trăng, cùng nàng chung đường chạy đến chân trời xa xăm.
Hà thị cũng không ngoại lệ.
Giống như Nguyên Trinh quý phi vậy, nàng cũng vô cùng xinh đẹp.
Không phải cái loại đẹp chói mắt, mà là dịu dàng thanh nhã như hoa lan nơi thâm sơn cùng cốc.
Có đôi khi, hắn đi ngắm nàng, thấy nàng đang đọc sách, hắn luôn nhớ đến câu nói.
--- Nữ nhân yên tĩnh là đẹp nhất.
Trong lòng hắn cũng cảm thấy áy náy, dù sao nàng cũng là vô tội, thật lòng đợi hắn, chưa từng phụ lòng.
Có điều hắn không còn cách nào.
Mẫu thân cũng là người cực kỳ vô tội, gia tộc bên ngoài cũng là người vô tội.
Hắn ở thế khó xử, chỉ có thể đành hi sinh nàng.
Cứ như thế cầm sắc cùng kêu một thời gian, cảnh giới của Nguyên Trinh quý phi và Hà tộc nhất thị đã thuyên giảm, cũng là lúc nàng mang đến một sinh mạng mới cho bọn họ.
Nàng mang thai.
Là một nam hài tử rất giống hắn.
Sau khi hài tử ra đời, hắn đi vào nội thất nhìn mẫu tử họ, nàng nằm ở trên giường, dĩ nhiên là đang ngủ, mặt mày chứa đựng sự dịu dàng của người mẫu thân.
Giữa lúc này, hắn bỗng nhớ đến mẫu thân của mình.
Bà đã mất, mất lúc ở lãnh cung năm thứ hai.
Khi nhìn thấy thê tử và nhi tử mới sinh, hắn cực kỳ vui mừng, song đối với mẫu thân đã mất mà nói, hắn lại cảm thấy có lỗi.
Giống như bị người ta tạt một chậu nước lạnh vào đầu, trái tim hắn lạnh buốt.
Nhi tử trong lòng đạp chân, mím môi khóc, hắn nhìn đứa bé kia, đột nhiên có cảm giác rất bất lực.
Giả sử mọi chuyện phát triển theo hướng đúng như hắn nghĩ, vậy thì tương lai thê tử, có lẽ càng khó qua hơn cả mẫu thân.
Nhi tử non nớt trong lòng, có lẽ vận mệnh còn đáng buồn hơn cả hắn.
Hắn không dám nhìn gương mặt nhi tử, có chút bối rối đưa bé con cho nhũ mẫu rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Hoàng đế bệnh nặng, với tư cách là thái tử giám quốc, hắn hạ lệnh giết tộc Hà thị.
Qua mấy ngày sau, lúc hắn đang ở thư phòng, tâm phúc nhỏ giọng đến bẩm báo, nàng tự vẫn.
Hắn im lặng hồi lâu, tâm phúc cũng thế.
Cực kỳ lâu sau đó, tâm phúc mới hỏi hắn: "Người mau đến nhìn nàng ấy đi?"
"Không," Hắn nghe thấy mình nói như thế, "Không cần."
"Đưa nàng đi an tán đi," Hắn nói: "Không cần nói lời tạm biệt làm gì."
Sau đó nữa, hắn đăng cơ xưng đế, thế nhưng vẫn không sắc phong hoàng hậu.
Hắn muốn lặng lẽ hoài niệm nàng như thế, nhưng lại có cảm giác mình vô sỉ dối trá, cuối cùng, hắn vẫn cảm thấy quên nàng đi tương đối tốt hơn.
Hà thị rơi đài, trong triều ảnh hưởng rất nhiều, vì để tránh đau buồn, một phần cũng vì che chở, hắn đưa đứa bé kia đến Tây Bắc, còn ám chỉ Anh quốc công đưa con trai trưởng của mình đi theo.
Chỉ mong nó sẽ có tương lai.
Sau khi xưng đế, bên cạnh hắn có rất nhiều mỹ nhân, nhưng chẳng có một ai giống nàng cả.
Các nàng đều hoạt bát đáng yêu, xinh đẹp mang theo dí dỏm, cực kỳ động lòng người.
Người ngoài đều cho rằng hắn vô cùng chán ghét nàng, hoặc là vốn dĩ yêu thích mỹ nhân, chẳng qua là trước đây ẩn nhẫn, không thể không tương kính như tân với nàng, vì thế các triều thần càng ngày càng hiến nhiều mỹ nhân vào cung.
Có khi hắn sẽ chọn hai người ở lại, số còn lại thì đuổi về.
Cuộc sống như thế, cũng không tệ.
Thời gian gào thét trôi qua, huyết án lúc trước bị xóa đi, người chết bị lãng quên, hắn cũng cho là dĩ nhiên mình không nhớ rõ nàng.
Tết nguyên tiêu năm đó, có một cung tần quấn quýt si mê muốn ra ngoài ngắm đèn lồng, hắn ở trong cung cũng vô vị, cho nên mới đồng ý.
Qua nhiều năm, hình như Kim Lăng vẫn mang màu sắc của trước đây, vẫn phồn hoa như cũ, các ngọn đèn sáng như ban ngày, nam nữ vãng lai tay cầm hoa đăng đủ loại, cười nói nhộn nhịp, cảnh tượng đặc biệt vui vẻ.
Hắn đứng bên ngoài quan sát, song không hiểu sao lại vui không nổi.
Thật lâu trước kia, dường như cũng trong một đêm như thế này, hắn gặp người nào đó.
Hắn vẫn luôn im lặng không nói.
Cung tần đi theo bên cạnh cũng hiểu rõ nên thức thời, tâm tình của hắn tốt thì vui vẻ ầm ĩ một hồi, tâm tình hắn không tốt thì chỉ im lặng đi theo, không nói một lời, cũng không dám làm phiền.
Tiêu sái đi dạo không có mục đích trong chốc lát, hắn cũng không biết mình muốn đi đâu, mọi người xung quanh tất nhiên không dám mở miệng hỏi, tết nguyên tiêu náo nhiệt đến thế, mà mọi người chỉ cúi đầu trầm mặc đi theo sau lưng hắn.
Lúc đi ngang qua một chỗ, hắn bỗng dừng lại.
Tại sao lại tới nơi này.
Tết nguyên tiêu vào tháng giêng, tất nhiên là lạnh giá, gốc hoa hạnh kia cành lá trụi lủi, rất xấu xí.
Nhưng hắn vẫn bước tới, cách một bức tường, lẳng lặng ngắm hồi lâu.
"Mà thôi," Hắn lắc đầu nói: "Đi thôi."
Bước theo bậc thang cách đó không xa, đoàn người bọn hắn có ý định hồi cung.
Đi được một đoạn, hình như trong lòng cảm nhận được gì đó, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một cô nương mặc váy màu vàng nhạt, trong tay xách một chiếc đèn lồng, dịu dàng đứng ở nơi đó, hình như đang cười.
Phảng phát như có móc câu mang theo độc tố, mũi nhọn lóe lên ánh sáng xanh lam đâm thẳng vào tim, đánh thức những đau đớn mà hắn đã che giấu trong những năm qua, từng tấc từng tấc cắm sâu vào da thịt, máu tươi chảy đầm đìa trước mặt.
Cực kỳ tàn nhẫn.
Không biết vì sao, bỗng nhiên hắn ràn rụa nước mắt, giống như thiếu niên chưa biết tình yêu là gì, xoay người nhảy xuống mấy tầng bậc thang, đi nhanh về hướng đó.
Thái giám bên cạnh bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, nhưng lại không dám cao giọng, chỉ biết luống cuống chạy theo.
Hắn trở về gần đó một lần nữa, mới nhìn thấy rõ ràng cô nương kia.
Không phải là rất đẹp, song lại rất dịu dàng.
Thấy hắn đi nhanh tới, hình như nàng bị dọa sợ, vô thức lùi về phía sau một bước, "Ai đấy!"
"Xin lỗi," Bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, hắn mới nói: "Ta nhận lầm người."
Thấy sắc mặt hắn quá mức hoảng hốt, cô nương kia cho rằng hắn và người thương lạc nhau, do dự một lát, nàng lên tiếng an ủi: "Hôm nay đông đúc, người lạc đường không ít, ngươi về nhà thử xem, có lẽ nàng ấy đã về nhà rồi."
"Không," Hắn xoay người đi, nước mắt không thể khống chế mà rơi xuống, "... Nàng không thể trở về."
Có rất nhiều chuyện, nếu chỉ là một bên tình nguyện là đạt được, vậy thì đã không có câu ý trời trêu ngươi nữa.
Hắn và nàng, lần đầu gặp mặt dưới cây hoa hạnh, có lẽ đã được định trước không thể đi cùng nhau đến già.
Hắn im lặng chảy nước mắt, chẳng màng lau đi, vị cung tần kia vừa sợ hãi vừa khó hiểu, muốn an ủi cũng không biết phải mở miệng từ đâu, rốt cuộc đành phải trầm mặc đứng đó.
Sau khi nàng chết, hắn cất tất cả các đồ vật của nàng vào Trường Thu Cung, để chúng phủ đầy bụi, nhưng không hề nhìn tới.
Cực kỳ lâu sau đó, hắn lật xem sách cũ của nàng, nhìn được những dòng tâm sự của nàng trước khi xuất giá, chữ viết nho nhỏ, trước sau như một vẫn dịu dàng, mang theo chút ít khó từ chối.
Du xuân ngày ấy, hoa hạnh bay đầy đầu, thiếu niên nào đó đi trên đường, bước chân phong lưu.
Thiếp muốn gả cho chàng, cả một đời.
Dẫu có bị vô tình vứt bỏ, cũng không hối hận.
Hắn không biết lúc nàng ghi những câu đó thì đang suy nghĩ những gì, hắn cũng muốn biết, ngày ấy khi tự vẫn, nàng có hối hận hay không.
Nếu không gặp hắn, cuộc đời của nàng, có trở nên thê thảm như vậy hay không?
Có lẽ do vẻ mặt của hắn khiến người ta vô cùng sợ hãi, hắn mơ hồ nghe thái giám tâm phúc gọi mình, nhưng hắn muốn đến tìm nàng để thú tội, vô sức trả lời.
Miễn cưỡng đi vài bước, một búng máu phun ra khỏi cổ họng, cả người lắc lư, ngã lên trên người thái giám.
Đại khái là đau nhức đã đến mức cực hạn, rõ ràng hắn không có cảm giác gì.
Ngày 21 tháng giêng năm đó, hoàng đế băng hà, thọ ba mươi bảy tuổi.