Cùng phu thê ngoại tổ phụ du ngoạn đã lâu, lúc ngồi xe ngựa trở về thành Kim Lăng ngày ấy thì đã qua giờ ngọ, trời xanh mây trắng.

Trở lại thành Kim Lăng cách xa đã lâu, từ xa xa nhìn lại thành trì cao cao hùng vĩ, Phương Lan Nhị nhịn không được có chút giật mình.

Bất tri bất giác, đã qua lâu đến thế.

Nàng đang định buông rèm thì nghe ngoại tổ mẫu Chu thị bên cạnh gọi: "A Nhị."

Phương Lan Nhị bỗng giật mình đáp: "Sao thế ạ?"

"Con nhìn đằng kia kìa," Ánh mắt Chu thị dịu dàng, rơi trên người nam tử đang đứng ở đình nghỉ mát rộng rãi ở đằng kia.

Bên gốc cây liễu bên cạnh đình nghỉ mát cột một chú ngựa, dưới ánh mặt trời nhàn nhã đung đưa cái đuôi, trong mũi phát ra tiếng thở phì phì.

Trong lương đình là bóng dáng nam tử cao ngất, xa xa nhìn lại, phảng phất hình như hắn đang nhìn về phía bên này.

---- Là hắn.

Xe ngựa tới gần, Chu thị nhìn rõ ràng, bà cười khẽ, "Một chàng trai tuấn tú."

"Phải là rất tuấn tú," Đổng thái phó đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh chợt mở mắt ra nhìn về phía ngoại tôn nữ, ông cũng cười, "Ngoại trừ viết thư hơi bừa bãi lộn xộn, chữ viết khó xem một chút, thì cũng không có khuyết điểm gì."

Nếu là ở năm trước, bị người trêu ghẹo như vậy, Phương Lan Nhị sẽ không tránh khỏi việc mặt đỏ đến mang tai, nhưng nàng đã trải qua nhiều chuyện như thế, ngược lại thanh thản hơn rất nhiều, lúc này nàng có thể cười nhẹ nhàng trả lời: "Con cũng thấy hắn tốt lắm ạ."

Nàng đi theo hai ông bà cụ ngao du khắp bốn phương, học được nhiều kiến thức, dù sao thân phận bọn họ vẫn còn tồn tại ở đó, mỗi lần đi đến một nơi mới thì tìm dịch quán để nghỉ trọ, không có ai dám lạnh nhạt.

Trừ chuyện chào hỏi qua lại với quan viên địa phương, thì cũng thuận tiện báo hành tung cho người nhà ở Kim Lăng biết, kẻo mọi người lo lắng.

Mà hắn, mỗi lần nàng đến một chỗ mới, hắn đều viết thư qua.

Có lúc nói vài chuyện lý thú, có lúc lại càu nhàu, đôi khi chỉ nói mấy chuyện nhỏ không quan trọng, ngay cả mẫu thân hắn mới nuôi một con mèo xinh đẹp, hắn cũng nói cho nàng biết.

Cực kỳ vụn vặt, nhưng cũng cực kỳ tri kỷ.

Ít nhất, nàng rất thích.

Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu đều là người văn minh, thấy nàng có thư đến, hai người cũng không hỏi tới, mà ngược lại nàng tự nhiên đứng đắn, không hề che giấu mà đưa thư cho hai người xem.

Đổng thái phó nói, tuy văn chương cực kém, cũng không quá mức trao chuốt văn hoa, nhưng lời nói ẩn chứa chân tình.

Nàng cũng cảm thấy như thế.

Chờ đến khi xe ngựa đi đến dưới cổng thành, nàng bảo xa phu dừng lại rồi xuống xe ngựa, trực tiếp đi đến đình nghỉ mát.

Chu thị cười tủm tỉm nhìn theo bóng lưng của nàng, bà nhỏ giọng nói với Đồng thái phó: "Chuyện tốt đến gần rồi."

"Tới gần thì tốt," Ánh mắt Đổng thái phó hiền lành nhìn theo ngoại tôn nữ, "Diệu Diệu đã có hai đứa con, người làm tỷ tỷ như nó, cũng nên xuất giá rồi."

"Đúng thế," Ông vừa nói như vậy, Chu thị cũng cảm khái, "Ngược lại Diệu Diệu có may mắn, hai lần sinh liên tục đều là nam hài tử."

Đổng thái phó cười đáp: "Mọi người đều có duyên số riêng của mình."

Lúc Phương Lan Nhị đi qua, Chương Vũ Hậu cũng ra đón, bốn mắt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ biết im lặng.

Trầm mặc như thế trong chốc lát, Chương Vũ Hậu là người mở miệng trước, "Thời gian qua nàng có khỏe không?"

Hắn rất cao, Phương Lan Nhị phải hơi ngẩng đầu lên mới nhìn thấy mặt của hắn, ánh mắt nàng dịu dàng nhưng không thiếu phần cương nghị, "Ngài cảm thấy thế nào?"

Chương Vũ Hậu mỉm cười, từ tốn đáp: "Ta cảm thấy, đều tốt lắm."

Ánh mắt hắn buông xuống, vừa khéo nhìn đến ngọc bội treo bên hông nàng.

Màu lục nhẹ nhàng như nước, là khối ngọc hắn tặng nàng.

Chương Vũ Hậu cúi người, duỗi tay nắm chặt khối ngọc bội rồi nhẹ giọng nói: "Nàng vẫn luôn mang theo nó sao?"

Ánh mắt Phương Lan Nhị như nước, lẳng lặng nhìn hắn, "Đúng thế."

Hai chữ vô cùng đơn giản, sau đó không nói thêm gì nữa.

Chương Vũ Hậu nhìn nàng, nàng cũng nhìn lại hắn, không biết qua bao lâu, nàng bỗng nhiên cười cười.

"----- Ngài xấu hổ gì thế?"

Hiếm khi hắn thấy thẹn thùng, thật sự không có gì phải phủ nhận hay giải thích, chẳng qua chỉ nắm lấy tay nàng, kéo đến bên môi nhẹ nhàng chạm một cái.

"Nàng về nhà đi, Phương đại nhân và Phương phu nhân có lẽ đang sốt ruột chờ ở nhà rồi."

Nhìn nàng một cái thật sâu, rốt cuộc hắn không nói thêm bất cứ lời nào dư thừa, "Ngày mai ta đến nhà cầu hôn."

Sắc mặt Phương Lan Nhị vẫn trắng nõn như trước, không hiện màu đỏ, nhưng không thể nào lấn át được khóe môi cong lên vui vẻ của nàng.

Đổng thái phó hỏi nàng: "Thế nào, xác định rồi?"

"Dạ," Nàng đáp: "Chính là hắn."

Đổng thái phó và Chu thị liếc nhìn nhau, hai người cùng cười cười nhưng không nói gì, chẳng qua chỉ nói: "Nếu A Nhị đã thích thì chúng ta sẽ ủng hộ."

Chương Vũ Hậu đi đến gần thỉnh an hai ông bà, thân phận bối phận còn tại đó, phu thê Đổng thái phó đành chấp nhận, cũng mỉm cười nói mấy câu rồi cáo từ.

Bọn họ rời kinh quá lâu, trong nhà có không ít người nhớ mong, đúng là không thể ở lâu, Chương Vũ Hậu cũng hiểu được.

Hắn đứng ở ven đường, đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, cuối cùng biến mất trong tầm mắt, song khóe môi vẫn chưa từng rơi xuống.

Kỳ thật, trong cái hôm ở Giác Tri Tự, không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng.

Lúc chiến tranh Tây Lương chấm dứt, hắn hồi kinh báo các công tác, tiện thể dẫn sứ đoàn Tây Lương vào kinh bái kiến hoàng đế, sau đó hắn được nghỉ ba ngày phép. 

Mẫu thân Hoàng thị đã lâu không thấy hắn, trong lòng không tránh khỏi thấp thỏm nhớ mong, mẫu tử hai người mắt đẫm lệ nhìn nhau, sau khi tâm sự rất lâu, cuối cùng chủ đề lại dời đến chung thân đại sự của hắn.

"Thục Huệ đại trưởng ôn chúa sắp tổ chức hội Quần Phương," Hoàng thị thu nước mắt, vừa tự tay xới thêm cơm cho nhi tử vừa nói: "Nhân lúc rảnh rỗi con đi xem thử đi."

Chương Vũ Hậu không hề cảm thấy hứng thú với những thứ này, hắn định từ chối như mấy lần trước, song lời nói đã đến bên miệng lại bị Hoàng thị ngăn chặn.

"Con có chí khí, đây là chuyện tốt, mẫu thân không ngăn cản con," Hoàng thị ấm giọng nói: "Lúc trước con nói Hung Nô chưa diệt làm sao con thành gia, ta chẳng nói gì cả, thế nhưng cho tới bây giờ, chiến tranh đánh thắng mà con vẫn như vậy, vô lý không thể tưởng tượng nổi."

Hoàng thị từng trải qua khổ sở, cũng không phải muốn làm ác nhân làm nhi tử khó xử, "Ta không vội ẫm cháu trai, cũng không phải muốn làm khó con, chẳng qua là ta đã lớn tuổi, không biết có thể chờ con đến bao lâu, con cứ lẻ loi trơ trọi một mình, ngày nào đó mẫu thân không còn thì ngay cả mắt cũng không thể nhắm lại được."

Mẫu thân đã nói đến nước này, bất luận thế nào Chương Vũ Hậu cũng phải đồng ý, "Mẫu thân, người cứ yên tâm đi, con đi còn không được à."

Mỗi năm gặp phải loại tình huống này, hắn còn có thể kéo một tấm bia ngắm ra.

---- Mẫu thân, người xem, không phải chỉ có mình con như vậy đâu, chẳng phải bệ hạ cũng giống như vậy sao?

Có điều năm nay, hoàn toàn khác xưa rồi.

Lúc hắn tiến cung báo cáo công tác, chỉ thấy trong nội cung tràn ngập không khí vui mừng dịu dàng, mọi người nhộn nhịp chuẩn bị cho đại hôn đế hậu, ngay cả hoàng đế xưa nay nghiêm túc cẩn trọng, sắc mặt cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đúng là làm cho người ta ê răng, Chương Vũ Hậu bị vứt bỏ nghĩ như vậy.

Đợi đến ngày hôm sau, mới sáng sớm hắn đã bị Hoàng thị thúc giục ra ngoài, đi đến Thanh Phương Viên.

Vẫn là những người kia, nói những lời kia, kỳ thật, cũng không có ý nghĩ gì.

Hắn chẳng muốn ứng phó với người bên ngoài, nhìn ngắm xung quanh, bắt gặp một cành cây cực cao lớn, mượn tán lá rậm rạp che chắn, hắn lười biếng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau đó, hắn bỗng nghe được giọng nói khí phách mạnh mẽ của một cô nương.

Theo bản năng, hắn vén cành lá trước mặt ra nhìn xuống phía dưới, nhưng không ngờ bắt gặp một ánh mắt trong suốt, song lại lạnh như băng.

---- Mẹ nó chứ, làm sao ở đây lại có rắn hả !!!

Chương Vũ Hậu nói là giữ lời, ngày hôm sau hắn y lời đến nhà cầu hôn, Phương gia cũng không làm bộ làm tịch, vô cùng cao hứng đồng ý, sau khi hai nhà định ngày xong xuôi thì bắt đầu xử lý hôn sự.

Tốc độ nhanh như thế, làm chấn kinh rất nhiều con mắt ở Kim Lăng.

Lúc vừa mới bắt đầu, cũng có đủ loại tin đồn.

Thí dụ như nói, cô nương Phương gia ra ngoài xuất đầu lộ diện mà không bị quản thúc.

Thí dụ như lại nói, Chương Vũ Hậu lớn hơn người ta nhiều tuổi như thế, vân vân và vân vân, rất nhiều lời không dễ nghe.

Nhưng mà, theo như những gì đế hậu ban thưởng từ trong cung, tất cả mọi người yên tĩnh lại, những lời lan truyền bên ngoài cũng biến thành hai người có tình đến được với nhau, không muốn rời nhau nửa bước.

Phương Lan Nhị ngồi trước gương trang điểm, nghe xong nàng cũng chỉ biết cười trừ.

Nàng cảm thấy rất tốt, hắn cũng cảm thấy rất tốt, như vậy là đủ rồi, hắn có thể đến sớm, cũng có thể đến chậm một chút, đều là ý trời.

Nếu như hắn chậm chạp chưa tới, thì cũng không nên quá mức gấp gáp.

Có lẽ, hắn đã bước lên con đường đi tìm nàng, thế nhưng con đường quá xa, khoảng cách quá xa, nhất thời hắn không thể xuất hiện được ngay, nàng vẫn phải kiên nhẫn chờ đợi hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play