So với hai ca ca, Nguyên Triệu giống Thanh Li nhiều hơn, mặt mày hầu như đều giống như đúc, lúc bé còn nhỏ vẫn nhìn không ra, chờ bé con lớn hơn một chút liền rõ ràng.
Điểm này hoặc nhiều hoặc ít đã an ủi Hoàng Đế đang thương tâm kia.
Tính tình ba nhi tử đều không giống nhau. Nguyên Cảnh trầm ổn, Nguyên Lãng hoạt bát, Nguyên Triệt ôn hòa nhưng nói thế nào thì bao nhiêu đứa cũng đều là đầu quả tim của Thanh Li.
Thịt trên người mình rớt xuống, chính mình còn không đau lòng thì ai đau lòng cho chứ?
Chỉ có làm mẫu thân mới có thể cảm nhận được tình cảm yêu thương quý trọng hài tử kia.
Buổi chiều một ngày này, lúc hai người ôm nhau nằm xuống thì chợt nghe thấy Hoàng Đế gọi một tiếng bên tai nàng: "Diệu Diệu."
Trải qua một trận vui thích, thân thể Thanh Li vẫn hiện ra dáng vẻ lười biếng, nàng nhẹ nhàng nói: "Dạ?"
Hắn sờ lên tấm lưng trơn bóng của nàng, nhỏ giọng nói: "Ngày mai chúng ta xuất cung đi chơi nhé."
Đôi mắt Thanh Li sáng lên: "Được ạ."
"Không mang theo mấy tiểu tử," Hoàng Đế rất dịu dàng hôn nhẹ nàng, thấp giọng nói: "Chỉ hai người chúng ta thôi."
Vốn Kim Lăng có danh xưng là cố đô, các triều đại đều lựa chọn nơi này là thủ đô nên trên phố xá đều vô cùng náo nhiệt, phồn thịnh.
Hai người cũng không phải chưa từng đi dạo qua nhưng khi đó đều dẫn theo mấy hài tử, đám thị vệ đều tản ra xung quanh nên dù mang tiếng đi dạo nhưng cũng không thể tận hứng. Lúc này chỉ có phu thê hai người họ nên tự tại hơn nhiều.
Thanh Li đã sinh ba đứa nhỏ nhưng thân hình vẫn rất đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, cộng thêm trong cung không có chuyện gì phải lo nghĩ, không phải chịu đau khổ gì nên một khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn xinh đẹp như thiếu nữ, nếu không phải nàng đang búi tóc của phụ nhân thì chỉ sợ cũng không có mấy người có thể nhìn ra nàng đã là mẫu thân của ba đứa nhỏ.
Tuy rằng trong nội cung chỉ có cả nhà bọn họ nhưng hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút hạn chế nhưng đến ngoài cung lại khác, muốn làm cái gì thì làm cái đó, vô cùng thoải mái. Dáng vẻ của nàng còn trẻ nên dù có vui mừng, hành động hơi thái quá cũng sẽ không khiến người khác nhìn chăm chú.
Hiện tại đúng lúc vào mùa, trên đường cũng có những người bán hàng rong bán đồ ăn vặt. Hoàng Đế nuôi Thanh Li như nuôi tiểu hài tử, hắn không quên mua
cho nàng một xâu mứt quả, để nàng vừa ăn vừa đi dạo bên cạnh.
Thanh Li cắn một miếng, đôi mắt hạnh liền nheo lại rồi đưa đến bên miệng hắn, nói: "Chàng cũng nếm thử xem, ăn rất ngon đó."
Hoàng Đế lắc đầu, nở nụ cười: "Ta không thích ăn ngọt."
"Nếm thử đi mà," Thanh Li đưa mứt quả đến gần miệng hắn: "Thực sự ăn rất ngon đó."
Nàng đã kiên trì nên Hoàng Đế cũng không từ chối. Hắn hơi hơi cúi đầu, mượn chuyện thay nàng sửa sang lại mũ trùm đầu của cái áo bị bỏ quên, hôn lên đôi môi hồng nhuận của nàng, hạnh kiểm xấu mò vào bên trong dò xét.
Cái hôn ngọt ngào này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, mặt Thanh Li còn chưa kịp đỏ lên đã nghe thấy hắn nói: "------ Đúng là ăn rất ngon."
Động tác che dấu của hắn rất tốt, người bình thường không nhìn thấy được nhưng thị vệ xung quanh lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Một bó tuổi rồi còn không biết xấu hổ.
Mặt Thanh Li như bị phỏng, nàng nghiêng người liếc hắn rồi yên lặng đổi câu chuyện: "Đợi đến lúc trở về chúng ta cũng mang mấy xâu về cho đám hài tử nếm thử."
Hoàng Đế kéo tay nàng như thể là phu thê bình thường, hắn thấp giọng cười nói: "Ta cũng cảm thấy yêu thích, Diệu Diệu mang về thêm mấy xâu đi."
Hắn quay người lại, nhìn chăm chú vào mắt nàng, nhỏ giọng nói: "Để ta từ từ thưởng thức."
Thanh Li mỉm cười, giả vờ giận dỗi liếc hắn: "Già mà không đứng đắn."
"Đứng đắn có tác dụng gì," Hoàng Đế hỏi nàng: "Có kẹo để ăn hả?"
Dù cho Thanh Li đã sớm luyện thành nhưng mấy câu ngắn ngủi này của hắn cũng đủ khiến nàng xấu hổ, mặc kệ hắn, trực tiếp đi dạo: "---- Không để ý chàng nữa."
Hoàng Đế yên lặng cười ha hả, hắn cũng sợ con mèo nhỏ ném hắn đi thật bèn vội vàng đi theo.
Cuộc sống bình dị như vậy tất nhiên người bình thường chỉ cảm thấy ngu ngốc, không thú vị nhưng Thanh Li lại rất thích.
Trước khi xuất giá nàng là tiểu cô nương tôn quý nhất phủ Ngụy Quốc Công nên tất nhiên sẽ không có cơ hội đi dạo trên phố, sau khi xuất giá lại là Hoàng Hậu, mẫu nghi thiên hạ, càng không thể đi loạn khắp nơi.
Cũng may, Hoàng Đế không phải là người cố chấp với quy củ, thỉnh thoảng hắn cũng rất vui lòng dẫn nàng ra ngoài hít thở không khí.
Hai người lượn vài vòng khắp nơi, trong tay đám thị vệ sau lưng đã có thêm rất nhiều đồ tạp nham, cũng không phải đồ vật gì trân quý mà chỉ là những đồ chơi nhỏ kỳ lạ hiếm thấy của dân gian, mang về cho tụi nhỏ chơi.
Thanh Li đi dạo có chút mệt lại có chút đói, Hoàng Đế tùy tiện tìm một quán ăn gia đình buôn bán tốt, chọn chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
Xung quanh đều là dân chúng bình thường, bỗng nhiên xuất hiện một đôi nam nữ tướng mạo xuất chúng thì không khỏi vụng trộm quan sát vài lần, nhưng họ nhìn thấy xung quanh hai người kia toàn là những thị vệ cao lớn dũng mãnh thì cũng không dám nhìn chằm chằm bèn nhìn một chút rồi cúi xuống ăn đồ của chính mình.
Ông chủ quầy hàng rất có con mắt nhìn người, ông hiểu người tới là quý nhân nên tất nhiên không dám qua loa bèn vội vàng chuẩn bị hai chén, tự mình mang tới.
Đồ ăn kia đúng là làm rất ngon nếu không cũng không hấp dẫn được nhiều khách đến ăn như vậy. Thanh Li đã ăn quen sơn hào hải vị, ngẫu nhiên đổi khẩu vị một chút trái lại cũng cảm thấy mới lạ.
Ông chủ kia vẫn luôn đứng đợi bên cạnh, thấy vị tiểu nương tử đội mũ kia ưa thích liền vội vàng mở miệng: "Quý nhân nể mặt, món này của tiểu nhân đều dùng cây tể thái nấu lên, do mẫu thân trong nhà tự mình ra ngoài đào được. Tuy không thể so sánh với mấy món quý hiếm của các ngài nhưng món này được cái mới lạ, cũng có thể trình lên."
Trần Khánh ném một khối bạc vụn cho ông ta, ý bảo ông ta lui ra: "Phần thưởng cho ông đấy."
Ông chủ kia hiểu ý, nắm chặt khối bạc vụn, vẻ mặt tươi cười lui ra.
Thanh Li ngửi thấy mùi thơm kia thì cảm thấy mình hơi thèm. Nàng cầm cái thìa xúc một miếng đưa vào miệng lại không cẩn thận dính một chút nước canh lên cằm.
Hoàng Đế cười có chút bất đắc dĩ, vừa lau giúp nàng vừa nhẹ giọng phàn nàn: "Đã bao nhiêu tuổi rồi mà nàng còn không cẩn thận như vậy chứ, chẳng lẽ còn phải giống như Nguyên Triệt, cần phải quàng yếm trong khi ăn đấy hả."
Thanh Li bị hắn nói một câu, biết hắn yêu chiều mình, nàng cười hì hì túm túm tay hắn, làm nũng: "Lang quân ở bên cạnh sẽ chăm sóc cho ta mà."
Hoàng Đế hừ một tiếng, trái lại cười thỏa mãn, cũng không nói gì thêm mà cùng nàng ăn cái bát trước mặt.
Hôm nay hai người muốn đi chơi nên muốn đi được nhiều một chút. Sau khi dùng xong cơm liền định đứng dậy rời đi, còn chưa đi tới đầu phố chợt nghe thấy có người gọi: "Hai vị quý nhân chậm đã."
Phu thê hai người liếc nhìn nhau, cùng quay lại nhìn về phía sau thì thấy ở chỗ góc đường đó có một lão đạo sĩ đang ngồi, trước mặt ông ta có bày các loại đồ vật của đạo sĩ như bát quái đồ, kiếm gỗ đào... thoạt nhìn như là... muốn coi bói.
Thấy bọn họ dừng lại, lão đạo kia cười nói: "Gặp nhau chính là có duyên, hai vị ngại gì không đến đoán một quẻ?"
Thanh Li đến thế giới này nhiều năm như vậy đúng là chưa từng bói quẻ, lúc này không có việc gì nên cũng cảm thấy hào hứng, nàng kéo Hoàng Đế bước qua, đến cái ghế trước quầy hàng kia ngồi xuống.
Hoàng Đế đã trải qua nhiều chuyện, mắt nhìn người của hắn Thanh Li không thể so sánh được, hắn liếc nhìn là nhận ra đây chẳng qua là một tên lừa đảo nhưng thấy tiểu cô nương cảm thấy hứng thú nên hắn cũng theo qua, sau lấy ra trêu chọc nàng cho vui.
Lão đạo sĩ kia đã ra giang hồ để kiếm cơm ăn thì tất nhiên mắt nhìn vô cùng tốt. Lão ta nhìn ra được người nam nhân này không dễ lừa gạt, trái lại tiểu cô nương kia dễ lừa một chút, vì thế ngay từ đầu lão ta đã đặt ánh mắt lên người Thanh Li.
"Tiểu nương tử muốn hỏi điều gì," Lão cười tủm tỉm hỏi, suy nghĩ một chút lại nói: "Ở tuổi này, vẫn là hỏi nhân duyên rồi nhỉ?"
Đối với những thứ này kỳ thật Thanh Li cũng không hề tin tưởng, nàng chỉ muốn tới đây tham gia náo nhiệt mà thôi nhưng lời nói của lão đạo sĩ này đúng là rất dễ nghe, chỉ một câu đã chọc cho nàng buồn cười.
Cũng bởi đã vào đông, thời tiết lạnh nên nàng đã chùm mũ áo khoác ngoài lên đầu, che mất búi tóc phụ nhân, lại thêm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, vậy mà cũng rất giống tiểu cô nương chưa xuất giá.
Nàng đến để xem náo nhiệt nên cũng không chọc thủng, chỉ cười nói: "Đại sư có thể nhìn xem nhân duyên của ta thế nào không?"
Lão đạo sĩ đánh giá nàng một vòng, thấy trang phục cùng khí độ toàn thân liền biết người ta đi ra từ nhà phú quý đấy. Người nhà bậc này, làm sao mà không có được lương duyên cơ chứ, lại thêm tướng mạo cực đẹp, chắc hẳn cũng sẽ được trượng phu yêu thương, nghĩ vậy lão ta liền mở miệng nói: "Giữa trán tiểu nương tử đầy đặn, trước mặt có quý khí, đúng là người có phúc tướng sâu đậm, nhất định sẽ được gả vào nhà cao cửa rộng, được trượng phu yêu thương."
Lời này có chút rõ ràng, nếu là tiểu cô nương chưa xuất giá thì chỉ sợ đã sớm đỏ mặt, nhưng Thanh Li hiện tại đã luyện đến trình độ giả nai thượng thừa nên tất nhiên sẽ không chú ý, nàng suy nghĩ một chút lại hỏi: "Con nối dõi thì thế nào?"
Lão đạo sĩ kia cảm thấy hơi kinh hãi, lão nghĩ thầm tiểu nương tử này thật hào phóng, nhưng nghĩ đến việc nàng chưa xuất giá, lại là quý nhân nên tất nhiên sẽ chọn lời dễ nghe bèn lại cười nói: "Tiểu nương tử được tổ tiên phù hộ, trên người lại có phúc khí, sau khi xuất giá tất nhiên sẽ sinh nam hài."
Thanh Li cảm thấy lời nói của lão khá thú vị, nàng đúng là đã sinh nam hài liền nói tiếp: "Được mấy nam hài?"
Lão đạo sĩ bấm bấm ngón tay, ăn nói lung tung: "Không nhiều không ít, vừa vặn bốn nam!"
Lời này của lão ta có chút điểm đáng tin cậy, vẫn luôn một mực im lặng ở một bên Hoàng Đế cũng có chút động tĩnh ---- Chẳng lẽ là mình nhìn lầm, lão ta là người thâm tàng bất lộ hay sao?
Thoáng tới gần hơn chút, hắn mở miệng hỏi: "Vậy nữ nhi thì sao?"
Lão đạo sĩ kia ngay từ đầu đã khóa chặt mục tiêu là Thanh Li nên cũng không chú ý đến người nam tử, lão ta nghe được Hoàng Đế nói chuyện thì mới cẩn thận đánh giá một phen, cười nói với Thanh Li: "Lệnh tôn* sao? Đúng là rất trẻ đấy."
*Lệnh tôn: Bố.
Thanh Li: "..."
Gần đây Hoàng Đế thúc thúc đặc biệt để ý đến việc người khác nói hắn già, đại sư lời này của ngươi đã động đến khối thuốc nổ rồi đấy!
Vài ngày trước Nguyên Lãng không cẩn thận nói đến việc này thì đã bị hắn đè ra đánh vào mông cho đấy.
Hoàng Đế lạnh mặt không nói chuyện, Thanh Li cũng không lên tiếng, lão đạo sĩ kia liền nghĩ bọn họ ngầm thừa nhận, vẻ mặt hâm mộ: "Bảo dưỡng tốt thật, một chút cũng không lộ ra tuổi thật, không giống như ta, thoáng cái đã năm mươi, không có cách nào thay đổi..."
Thanh Li: "..."
Lão đạo sĩ kia lại càng được nước lấn tới bắt chuyện: "Đây là trưởng nữ của ông hay là..."
Hoàng Đế cúi đầu nhìn tiểu cô nương, hắn ôm bờ vai nàng, mỉm cười nói: "Tiểu nữ nhi."
Thanh Li không nghĩ tới hắn không chỉ không lật đổ sạp hàng của người ta mà còn rảnh rỗi nói cái này, nàng nhịn không được có chút kinh ngạc.
Lão đạo sĩ kia lại tin, lão ta cười nói: "Ái chà, sinh được nữ nhi như hoa như ngọc thế này, tôn phu nhân nhất định cũng là tiểu mỹ nhân rồi."
"Đúng vậy đó," Hoàng Đế cười nói: "Tiểu nha đầu này giống mẫu thân nàng như đúc."
Thanh Li: "..."
Lão đạo kia chậc chậc: "Thật là có phúc khí mà."
Hoàng Đế sờ sờ đầu nàng cách mũ chùm: "Nên hỏi cũng đã hỏi, phụ thân dẫn con qua bên kia chơi nhé?"
Thanh Li ngoan ngoãn nở nụ cười: "Con đều nghe phụ thân hết."
Hoàng Đế ném một thỏi vàng cho lão đạo sĩ kia, cũng mặc kệ đám thị vệ đang trợn mắt há mồm, ôm tiểu cô nương đi về một phía còn nghe thấy lão đạo sĩ kia cười đến mức mắt cũng nheo lại nhìn thỏi vàng: "Nhìn người ta xem, yêu thương nữ nhi vô cùng."
Một đám người hầu hai mặt nhìn nhau trong chốc lát rồi liên tục đuổi theo.
Lần xuất cung này cũng không phải thực sự vui sướng. Mặc dù Hoàng Đế không nói cái gì, trên mặt hắn cũng bình thường nhưng Thanh Li biết rõ khổ sở trong lòng hắn.
Hai người vốn cách nhau nhiều tuổi, dù lúc này cũng khó có thể nhìn ra.
Ngày đó nàng còn đang ngủ thì nghe thấy Hoàng Đế ôm tiểu nhi tử hỏi "Thoạt nhìn có phải phụ hoàng già hơn nhiều so với mẫu hậu của con không", nàng cảm thấy vừa buồn cười nhưng cũng cảm thấy đau lòng.
Dù sao năm tháng cũng là vô tình nhất, không chút khoan nhượng. Thanh Li cảm thấy bất đắc dĩ lại cảm thấy thương xót hắn nhưng nàng không biết làm thế nào.
Nàng rất muốn đi an ủi trượng phu một chút nhưng cũng hiểu hắn sẽ không muốn nghe, nghĩ một chút cuối cùng nàng vẫn nuốt xuống.
Nàng đã gả cho người nam nhân này mười năm, hắn mười năm như một đối xử với nàng như hòn ngọc quý, luôn luôn che chở, nàng không nỡ để hắn khổ sở.
"Diễn lang," Đêm cuối năm tới, sau khi lưu luyến nàng khó có khi chủ động ôm cổ hắn: "Chúng ta lại có thêm hài tử đi."
Đối mặt với tiểu sinh mạng mới, cùng nhau chăm sóc bé con lớn lên, nhìn bé mở mắt, tập bò tập đi, học nói mọc răng, đây là một quá trình kỳ diệu, hoặc nhiều hoặc ít sẽ khiến trượng phu vui mừng hơn.
Không biết Hoàng Đế có hiểu được tâm ý của nàng hay không, hắn trầm mặc một lát rồi chúi đầu vào hõm vai của nàng, chậm rãi đáp: "Được."
Thời điểm mùa đông năm trước, Nguyên Lãng lấy được một cây thủy tiên ở chỗ Đổng Thái Phó liền kích động cầm tới cho Hoàng Đế như hiến vật quý. Có lẽ bởi vì lạ chỗ, lại có thể bởi vì chăm sóc không chu toàn nên nó chỉ mọc lên lá xanh mơn mởn mà không ra hoa.
Đợi đến mùa xuân trở lại, lúc nó ung dung trổ ra nụ hoa đầu tiên, Thanh Li được chẩn đoán đã mang thai.
Thái y nói cái thai này của nàng là thai đôi.
Mặc dù lúc trước Hoàng Đế đã có ba nhi tử nhưng có song bào thai vẫn là lần đầu nên hắn mừng không để đâu cho hết. Đến khi đêm xuống, sau khi vui mừng nhiệt tình qua đi, hắn vừa vuốt vuốt bụng nàng, lặp lại những lời nói cũ, trong chờ mong lại có chút tâm hồn không yên: "Mang thai đôi thì cũng nên có một đứa là công chúa chứ nhỉ."
"Cũng không nhất định," Thanh Li giội cho hắn một gáo nước lạnh: "Có thể đều là nam hài tử mà."
"Vậy là năm nhi tử rồi," Hoàng Đế nhíu đôi lông mày, trong ưu thương có điểm phẫn nộ: “Nếu thật sự là vậy trẫm liền không sống được mất!”