Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 114: Ba đứa con


1 năm

trướctiếp

Bởi vì ngày mùa hè ngày càng đến gần, thời tiết cũng theo đó mà nóng dần lên.

Xưa nay Thanh Li không thích mùa hè, năm nay nàng đã sớm trốn trong tẩm điện mát lạnh, song dù như thế, cả người vẫn ỉu xìu, chẳng ăn uống được bao nhiêu.

Thấy nàng phờ phạc nằm sấp trên giường, giống như người mất hồn, hắn đau lòng hết sức, sai người mang chút thức ăn thanh đạm tới, thỉnh thoảng ép nàng ăn chút trái cây lót dạ, cứ như thế người nàng gầy đi không ít.

Đổng thị vào cung thăm nàng, thấy nàng như vậy, bà không khỏi lo lắng, "Mùa hè mỗi năm đều như thế, nhưng sao ta cảm thấy, năm nay đặc biệt nghiêm trọng hơn nhỉ?"

"Con cũng chẳng biết nữa," Thanh Li có chút bất đắc dĩ, cách khung cửa sổ, Nguyên Lãng chạy tung tăng bên ngoài đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, hết sức vui vẻ, thấy vậy nàng có chút hâm mộ, "Con chỉ cảm thấy khó chịu mà thôi."

"Diệu Diệu." Đổng thị nghi ngờ nhìn nàng trong chốc lát, "Con có gọi thái y đến bắt mạch chưa?"

"Chưa ạ," Thanh Li xoa xoa trán, "Cũng không phải mới lần một lần hai, bảo thái y bắt mạch làm gì."

"Ý của mẫu thân là," Đổng thị nhìn nàng rồi nói khẽ: "---- Có phải con đã có nữa rồi không?"

Thanh Li vốn còn có chút chóng mặt mơ hồ, nghe Đổng thị nói như vậy, nàng tỉnh táo lại ngay tức khắc, "Không... Không thể nào."

Sau khi sinh Nguyên Lãng, bọn họ vẫn luôn tránh thai mà.

"Tại sao lại không thể?" Đổng thị hỏi: "Gần đây con không có chung giường với Bệ hạ hay sao?"

Nghe bà hỏi Thanh Li hơi dừng lại, sau đó theo bản năng sờ bụng, "Cũng có."

Trước đó vài ngày, Hoàng đế muốn nữ nhi muốn đến phát điên lên, hắn đã dặn cung nhân dừng đưa thuốc, cũng không phải không thể có.

Nghe Đổng thị nhắc như thế, ngay cả nàng cũng nghi ngờ, nàng sai cung nhân hầu hạ xung quanh đi mời thái y, sau khi bắt mạch thì có kết quả chính xác.

----- Hoàng hậu có thai rồi, chẳng qua ngày mùa hè thân thể yếu ớt, cộng thêm thai nhi chưa đủ hai tháng, vì thế lần bắt mạch trước đó mới không phát hiện ra.

Tin tức này vừa truyền ra, người vui mừng nhất chính là hoàng đế, người đắc ý nhất cũng là hoàng đế.

Nhìn cuộc đời của trẫm mà xem, muốn sinh nhi tử có nhi tử, muốn sinh nữ nhi có nữ nhi!

Muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đời ai trôi qua sảng khoái như trẫm nữa chứ?! 

----- Trẫm sẽ có công chúa để ẵm bồng ngay lập tức!

Thanh Li nhìn vẻ đắc ý khó nén của hắn, nàng kiềm lòng không đặng mà giội một chậu nước lạnh lên đầu hắn, "Còn chưa xác định được nam hay nữ đâu, lỡ như lại là nhi tử, chàng sẽ làm sao bây giờ?"

"Sao lại là nhi tử được," Hoàng đế không cho là đúng, hắn nhìn nàng: "Trẫm đã tính thời gian hết cả rồi, lần có mang này tám phần là dính trong lần dưới cây ngô đồng ngày ấy..."

Hắn vừa nói được một nữa thì đã bị Thanh Li đỏ mặt cắt ngang, "Loại chuyện này còn nói lớn tiếng như thế, chàng có biết xấu hổ không hả?!"

"Được được được, không đề cập đến nó nữa, không đề cập đến nó nữa," Hoàng đế yêu thương ôm nàng, "Xưa nay Phượng hoàng thích đậu trên cây ngô đồng, con của chúng ta, chẳng lẽ còn không phải là Phượng Hoàng hay sao?"

Thanh Li không để ý đến lời ngụy biện của hắn, nàng bĩu môi, "Lỡ như là nhi tử, chàng cũng đừng khóc."

"Không thể nào," Hoàng đế sờ lên bụng nàng, vẻ mặt yêu thương của phụ thân lan tràn, "Trẫm dám khẳng định, trong này là công chúa."

Nguyên Cảnh từng chứng kiến lúc đệ đệ ra đời, nhưng Nguyên Lãng lại chưa từng thấy qua, lúc bé mang một đầu mồ hôi chạy vào, còn cố ý nghe ngóng: "Sao không có động tĩnh gì thế ạ?"

"Cục cưng còn nhỏ, sẽ không động đậy," Thanh Li cầm khăn lau mồ hôi cho bé, nàng cười giải thích: "Đợi qua mấy tháng nữa, lúc bụng mẫu hậu lớn lên, cục cưng sẽ động đậy."

Hoàng đế ngồi bên cạnh nhìn, hắn mỉm cười hỏi Nguyên Lãng, "Nguyên Lãng, con cảm thấy trong bụng mẫu hậu là tiểu đệ hay là tiểu muội muội?"

Tròng mắt Nguyên Lãng đảo quanh, "Tiểu đệ đệ ạ!"

Mặt Hoàng đế tối sầm, "Tại sao?"

"Tiểu đệ đệ có thể chơi với con nha," Nguyên Lãng trả lời không cần nghĩ ngợi, "Tiểu muội muội thường thích khóc, con không thèm đâu."

"Con đã có ca ca rồi, còn muốn đệ đệ làm gì," Hoàng đế nhíu mày hỏi bé, "Sinh một tiểu muội muội xinh đẹp không tốt sao?"

"Nhưng mà ca ca có đồng ý cùng đi bắt ếch xanh với con đâu... Được rồi được rồi," Nguyên Lãng rầu rĩ liếc nhìn phụ hoàng mình, an ủi cực kỳ qua loa, `Phụ hoàng vui là được rồi."

Hoàng đế: "..."

Tên tiểu tử thúi này, đức hạnh y hệt ca ca của con!

Hoàng đế mang tâm lý cực kỳ hưng phấn cho là mình có thể tìm một đồng minh, kết quả lại bị người ta đâm một dao vào ngực, hắn buồn bã nhìn nhi tử một lát rồi sờ sờ lên bụng Thanh Li.

Thanh Li ngồi trên giường, nghe hắn nhỏ giọng thì thầm "Nhất định là công chúa" "Sinh xong không cho hai đứa nó nhìn", nàng kiềm chế không được muốn cười ra tiếng, song nhìn thấy thái độ nghiêm túc của Hoàng đế, nàng cũng không đành lòng làm hắn tổn thương.

Đợi đến chiều, Nguyên Cảnh học bài xong trở về, Thanh Li hỏi riêng bé, "Nguyên Cảnh, con muốn mẫu hậu sinh tiểu đệ đệ hay tiểu muội muội?"

Nguyên Cảnh xoay người lại, nhìn nàng vô cùng kỳ quái, "Không phải đều giống nhau cả sao ạ?"

Nghe bé hỏi mà Thanh Li sững sờ, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải phản bác lại thế nào.

Dừng một chút, nàng hỏi: "Con không muốn có một tiểu muội muội à?"

Nguyên Cảnh vẫn không rõ vì sao mẫu hậu lại cố chấp đến thế, bé chăm chú nhìn nàng một lát rồi hỏi lại: "Tiểu đệ đệ và tiểu muội muội có gì không giống nhau sao ạ?"

Thanh Li suy nghĩ một chút, mặc dù có chút tự luyến, nhưng nàng vẫn hỏi: "---- Con không muốn... Có một tiểu muội muội giống mẫu hậu hả?"

"Nguyên Lãng giống phụ hoàng, cũng cùng chảy dòng máu giống như con, tiểu muội muội cũng thế," Nguyên Cảnh nhìn nàng: "Tại sao phải đối xử khác nhau ạ?"

Mẫu tử hai người đứng cùng một chỗ, chỉ xét đến mặt lời nói, Thanh Li đều cho rằng, mình mới là con nít.

Có điều đã hỏi đến mức này, nàng chỉ có thể mặt dày hỏi tiếp: "Nhưng mà, tiểu muội muội sinh ra sẽ giống mẫu hậu đó."

Hình như Nguyên Cảnh đã hiểu ra gì đó, bé cười khẽ đáp lại: "Mẫu hậu cảm thấy là bởi vì người, cho nên so với tiểu đệ đệ con sẽ thích tiểu muội muội hơn đúng không?"

Nghe nhi tử hỏi mặt già Thanh Li đỏ lên, "Đúng thế."

Nguyên Cảnh chậm rãi trả lời: "Không giống nhau đâu ạ."

"Mẫu hậu nuôi con lớn, chăm sóc con cẩn thận, tự tay làm đồ lót cho con, thêu khăn tay thêu hầu bao, còn hát nhạc đồng dao, nấu thuốc bổ, khi con lớn hơn một chút, người còn dạy con học bài viết chữ..."

Nguyên Cảnh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mẫu thân mình, "Mẫu thân làm cho con nhiều như vậy, chuyện con có thể hồi báo lại rất ít, vì thế con sẽ cố gắng đối xử thật tốt với mẫu hậu."

"Thế nhưng mà, bất luận người sinh đệ đệ hay muội muội, chúng nó chưa từng chăm sóc con như mẫu hậu đã làm, sao có thể hi vọng con đối đãi với chúng nó như với mẫu hậu đây?"

"Trách nhiệm của huynh trưởng và trách nhiệm của người làm con, không hề giống nhau."

"Con sẽ chăm sóc muội muội giống như chăm sóc Nguyên Lãng, không phân chia tình thân trước sau," Nguyên Cảnh nhìn nàng rồi nghiêm túc nói: "---- Nếu
phải chuyển tình cảm sang chăm sóc muội muội giống với mẫu hậu, vậy thì tại sao không thể tận tâm tận lực chăm sóc cho mẫu hậu đã chăm sóc con từ nhỏ đến lớn chứ?"

Đối với Nguyên Cảnh mà nói, mẫu hậu là duy nhất, làm sao có thể chia phần tình cảm này sang cho người khác?

So với hài tử cùng tuổi, Nguyên Cảnh thật sự không giống như vậy.

Hoặc là nói, ở phương diện giác ngộ, so với đứa trẻ lớn tuổi Thanh Li, bé trưởng thành hơn rất nhiều. 

Không hiểu tại sao, nàng có chút đau lòng, cũng có chút hổ thẹn.

Thanh Li nhẹ nhàng ôm bé vào lòng, vô cùng dịu dàng sờ tóc bé, "Có một đứa con như Nguyên Cảnh, mẫu hậu hạnh phúc lắm."

Nguyên Cảnh lớn lên, bé ít khi có hành động thân mật với mẫu hậu như thế này, bé cũng hiếm khi xấu hổ: "Được làm con của mẫu hậu, nhi tử cũng may mắn lắm ạ."

Đứa bé này được hoài thai vào mùa hè, hẳn là sẽ sinh ra trong mùa xuân, mùa vạn vật hồi sinh.

Hoàng đế cực kỳ để tâm đến tiểu công chúa của mình, mỗi ngày đều phải sờ sờ, đợi đến khi được bốn tháng, khi sờ được tiểu hài tử cử động trong bụng, hắn càng vui mừng hơn.

Hắn thiết tha mong chờ như thế, Thanh Li cũng không nói lời nào khiến hắn mất hứng, chẳng qua là lúc Đổng thị vào cung, nàng mới len lén nói cho bà biết: "---- Chẳng hiểu sao con cứ cảm thấy, đứa bé này hẳn vẫn là nam hài tử."

"Sinh nam hay sinh nữ đều do ông trời định," Đổng thị đã từng nghe nữ nhi nhắc tới chuyện Hoàng đế mong muốn có nữ nhi, nghe xong bà cũng có chút bất đắc dĩ, "Đợi đến khi thời cơ chín mùi, tự nhiên sẽ không có chuyện gì để nói."

Thanh Li sờ lên phần bụng đã nhô cao của mình, không nói gì thêm nữa.

Cứ như thế đến mùa xuân năm sau, trong một buổi sáng đẹp trời, hài tử trong bụng nàng đã không chờ nổi muốn mau mau ra ngoài ngắm cảnh xuân, không thể chờ nữa mà muốn chào đời.

Sinh con xong, Thanh Li không còn sức lực, ngay cả nam hay nữ nàng cũng không nghe mà mơ mơ màng màng ngủ rồi, đợi đến khi nàng tỉnh dậy, chỉ thấy Hoàng đế ở bên cạnh mình, giống hệt hai lần sinh trước.

Phía dưới vẫn cảm thấy đau, cổ họng cũng có chút khô, Hoàng đế nhẹ nhàng đỡ nàng, sau khi Hoàng đế tự mình cho nàng uống vài ngụm nước ấm, hắn lại đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn thật kín.

Không đợi hai người lên tiếng nói chuyện thì đã nghe tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài, cộng thêm tiếng nói nhỏ xíu của Nguyên Lãng, "Sao lại nhỏ thế này, giống như khỉ con vậy, chẳng dễ nhìn."

"Con nít đều như thế," Giọng Đổng thị dịu dàng truyền tới, "Khi còn nhỏ hai vị điện hạ cũng thế này."

"Không phải mà," Nguyên Lãng ghét bỏ phản bác, "Chúng con không có xấu như thế, đúng không ca ca?"

Rèm cửa nhẹ nhàng vén lên, mấy người bọn họ tiến vào, Đổng thị ôm cục cưng quấn trong tã lót cho nữ nhi xem, "Là một vị tiểu hoàng tử, còn đang ngủ đây."

Tiểu hoàng tử.

---- Thì ra vẫn là nam hài tử.

Bởi vì nàng mới sinh xong, bất luận là sản phụ hay hài tử, tốt nhất đều không thể ra ánh sáng, cho nên lúc này trong tẩm điện khó tránh khỏi mờ tối, nhìn không ra cái gì.

Hoàng đế vẫn một mực không nói gì, Thanh Li cũng không nghĩ nhiều, lần đầu là do hắn vui mừng đến không nói nên lời, lúc này xem ra, chỉ sợ là thương tâm tuyệt vọng, không thể không duy trì im lặng.

Một màn này, nàng cũng chẳng nên nói gì, kẻo kích thích đến sự tổn thương của hắn hơn, nàng cẩn thận từng li từng tí, xốc tã lót lên, nhìn dáng vẻ tiểu nhi tử, nàng yêu thương hôn hôn bé cưng một chút.

Hoàng đế khó chịu trong chốc lát mới nặng nề lên tiếng, "Để trẫm nhìn thử, mặt mày tiểu tử này hơi giống nàng, không giống với hai ca ca."

Bất luận là Nguyên Cảnh hay Nguyên Lãng thì đều giống Hoàng đế nhiều hơn.

Nghe phụ hoàng nói xong, Nguyên Cảnh trầm mặc không nói gì, ngược lại là Nguyên Lãng tương đối hoạt bát hơn, bé có chút tò mò đi tới: "Thiệt không? Con xem kỹ lại mới được."

Hoàng đế nhìn hai nhi tử đã lớn rồi nhìn sang tiểu nhi tử đang ngủ say trên giường, hắn cảm thấy nỗi ưu thương của mình đang lan tỏa đi khắp nơi.

----- Đã bảo là tiểu công chúa rồi mà.

Những ngày tiếp theo, Thanh Li chỉ ở trong tẩm điện ở cữ và chơi với tiểu nhi tử mới sinh của mình.

Đều là cốt nhục thân sinh, đương nhiên Hoàng đế cũng hết sức thương con, có điều vài ngày trước hắn vẫn khăng khăng cho rằng đó là nữ nhi, thoáng cái biến thành nhi tử, nên có chút khó chấp nhận, ngay cả tấu chương cũng không có tâm trạng xem.

Nếu hắn là con mèo, chỉ sợ đã ủ rũ cụp đuôi, lông cũng không xù lên, dáng vẻ giống như ăn trúng gai xương rồi.

Thanh Li nhìn hắn rầu rĩ ngồi bên giường, tựa như hắn cũng vừa sinh con, cũng cần ở cữ vậy, nàng vừa bực mình vừa buồn cười, "Không có nữ nhi thì không có nữ nhi, nhà người ta muốn có nhi tử mà không có được kia kìa."

Nàng không nhìn tới hắn mà chỉ chú ý đến tam hoàng tử ở bên cạnh, tên gọi là Nguyên Triệt, nàng ôm con vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của bé cưng, "Đừng để ý đến phụ hoàng con, mẫu hậu thương con nha."

"Ài," Hoàng đế thở dài một hơi, tùy ý rũ lông đuôi xuống mặt đất, cũng chẳng thèm quan tâm, "Có lẽ, đời trẫm không có may mắn này."

Duỗi cánh tay về phía trước, hắn nói: "Cho trẫm bế con một lát."

Thanh Li lặng lẽ cười hai tiếng, nàng nhẹ nhàng đặt Nguyên Triệt vào tay hắn.

Buổi tối ngày hôm đó, có thần tử tiến cung nghị sự, Hoàng đế đành sai người truyền tin bảo Thanh Li ngủ trước, không cần chờ hắn.

Oanh Ca trải nệm giường, nàng nhìn về phía Nguyên Triệt, nhịn không được mà nở nụ cười.

Thanh Li thấy lạ liếc nhìn Oanh Ca, "Sao thế?"

"Chắc là nương nương không biết đâu," Oanh Ca nhỏ giọng nói: "Hôm nay bệ hạ đi đến khố phòng tìm đồ, vừa khéo nhìn thấy bức tranh tống tử quan âm ngày xưa, người vô cùng tức giận, bảo người ta mang đi đốt đi."

Thanh Li cười rộ lên, "Sau đó thì sao, đốt thật à?"

"Không có đâu ạ," Oanh Ca nhỏ giọng: "Trần tổng quản cản lại, bức tranh kia linh nghiệm như thế, không bằng giữ lại cho các vị tiểu điện hạ, nói không chừng tương lai cần dùng đến, bệ hạ mới dặn cất lại, mắt không thấy, tâm không phiền."

Thanh Li cười ra tiếng, không khỏi lắc đầu.

Cái người này, đúng là ngang ngược mà.

Cười xong rồi, nàng mới cảm thấy hơi đau lòng.

Cuộc sống sau này, có lẽ bọn họ sẽ không sinh con nữa.

Trước khi sinh Nguyên Triệt, Hoàng đế đã nói qua với nàng, bất luận nam nữ, lần này sẽ là lần cuối cùng.

Nghĩ kỹ lại, ba đứa con trai, cũng không tính là ít nữa.

Chẳng qua chỉ thấy tiếc, tiểu công chúa trong mơ của hắn, sợ là không thực hiện được rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp