Đối với Hoàng Đế mà nói, nếu hắn thực sự muốn biết tin tức nào thì rất khó giấu hắn được.
Ví dụ như vừa rồi, trò cười vừa phát sinh ở chỗ lầu các đó.
Dù sao cũng là đại thọ tám mươi của Đổng Thái Phó, hắn cũng không muốn kêu đánh kêu giết khiến kẻ xấu vui vẻ, chỉ là lúc hắn nhìn về phía người hai nhà Lý Vinh, đáy mắt hắn lại khó nén sự âm u.
Đợi đến lúc nghe được lời của Nguyên Cảnh, hắn lại như có điều suy nghĩ.
Hoàng Đế biết rõ, đồng thời gia chủ hai nhà Lý Vinh cũng biết. Lúc hai người nghe xong tin tức, trước mắt tối sầm lại, suýt nữa đã ngã thẳng từ trên ghế xuống.
Sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, lúc trước đã để cho nhi tử ném cái đồ khốn khiếp kia lên tường rồi!
---- Đây là gia chủ hai nhà cùng có chung ý tưởng.
Liếc nhìn nhau, bọn họ nhìn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt lẫn nhau, lúc đang muốn tiến lên thỉnh tội thì chợt nghe thấy thái giám thông truyền ------ Hoàng Hậu và Tấn Vương đã tới.
Tất nhiên một đoàn người phải đứng dậy hành lễ, Thanh Li cũng không muốn phô trương, nàng đi đến bên cạnh Hoàng Đế ngồi xuống liền ý bảo mọi người đứng dậy.
Hoàng Đế tới gần nàng, cầm tay nàng trấn an, nhỏ giọng hỏi: "Mấy câu kia của Nguyên Cảnh là nàng dạy con sao?"
"Không có đâu," Chính Thanh Li cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn là cảm thấy kiêu ngạo vì con mình: "Là lời của bản thân con, cái gì ta cũng không dạy."
"Tiểu tử này giỏi," Hoàng Đế liếc mắt nhìn Nguyên Cảnh ngồi bên cạnh Thanh Li, hắn từ từ nở nụ cười: "Không khiến cho lão tử mất mặt."
Hắn vẫy tay với nhi tử, ý bảo: "Tới đây."
Đang ở trước mặt nhiều người như vậy, Nguyên Cảnh cũng không sợ hãi, cậu thoải mái đi qua, đến trước mặt phụ hoàng.
Hoàng Đế nhẹ giọng hỏi cậu: "Những lời kia là tự con nghĩ ra được hả?"
Nguyên Cảnh lời ít ý nhiều đáp: "Vâng."
Hoàng Đế cười, trong ánh mắt hắn có chút thỏa mãn, càng nhiều hơn là vui mừng, hắn xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vé, hỏi: "Làm sao mà nói ra được?"
Nguyên Cảnh kỳ quái liếc hắn một cái: "Từ trong miệng nói ra được."
Phụ tử hai người bọn hắn thầm thì, người khác không nghe được nhưng Thanh Li lại nghe thấy rõ ràng.
Nguyên Cảnh vừa nói ra câu ấy, nàng không nhịn được mà "phì" một tiếng bật cười.
Hoàng Đế bị nhi tử chặn họng một câu cũng không nói gì, chỉ là hắn tự tay sửa lại y phục cho con, vỗ vỗ vai cậu.
Gia chủ Lý gia và gia chủ Vinh gia cùng nhau tiến lên vài bước, quỳ sụp xuống, không ngừng thỉnh tội: "Lão thần không quản giáo nghiêm khiến tiểu bối trong nhà phạm phải tội lớn bậc này, thật là đáng chết, thỉnh Bệ Hạ và Nương Nương thứ tội."
Tuy Thanh Li là Hoàng Hậu nhưng nàng cũng là người trong cuộc, cũng có quyền lên tiếng, tuy nhiên Hoàng Đế còn ở bên cạnh nên nàng cũng khó mà nói được gì.
Hoàng Đế cũng không vội, hắn nhìn vào nhi tử trước mặt, từ từ nói: "Trẫm cũng không ở chỗ đó, làm sao biết được cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, các ông vẫn nên nói với Tấn Vương đi."
Hai vị gia chủ đã nhiều tuổi, cũng là người có mắt nhìn, đang ở trước mặt Hoàng Đế, lại thêm việc Tấn Vương sớm có tuệ danh nên cả hai cũng không dám thể hiện ý tứ khinh thường. Hai người cung kính dập đầu tạ tội: "Vãn bối vô lễ, tội đáng chết vạn lần. Hôm nay mạo phạm quý nhân cũng là do chúng lão thần quản giáo không nghiêm, gia phong bại hoại..."
Những lời bọn họ muốn nói cũng chỉ là những lời sáo rỗng, Nguyên Cảnh không có tâm trạng nghe nhiều, cậu nhàn nhạt cắt đứt: "Ông biết là tốt rồi."
Gia chủ Lý gia và gia chủ Vinh gia: "..."
Thanh Li: "..."
Con trai à, con quá thẳng thắn rồi, như vậy không tốt đâu, thế dễ khiến cho người ta không xuống đài được đó.
Con xem hai cái lão già kia xem, mặt đều nghẹn đến đỏ lên rồi!
Nếu đổi là người thường, nhìn thấy hai người tóc mai đều đã bạc dập đầu thỉnh tội như vậy chỉ sợ dù có tức giận bao nhiêu cũng sẽ có chút mềm lòng. Chỉ tiếc Nguyên Cảnh lại không phải là người thường, động đến mẫu hậu của cậu, dù xử trí thế nào mắt cậu cũng không nháy một cái.
"Bổn vương nghe nói, hai gia tộc Lý Vinh đều là thi thư truyền thế, rất có mỹ danh," Nguyên Cảnh nhìn bọn họ, cậu từ từ hỏi: "Đúng không?"
Hai vị gia chủ đã được nghe qua tôn tử bị đào hố thế nào, lúc này nghe được vị Tấn Vương này nâng cao người thì trong lòng cả hai đều cảm thấy không ổn, liên tục từ chối: "Không dám, không dám, chỉ là được tổ tiên ban cho, giữ được vài phần thể diện, mọi người chịu nể tình mà thôi."
"Hai vị không cần khách khí," Nguyên Cảnh tỏ vẻ ngây thơ, trên mặt tươi cười: "Bổn vương thân ở trong nội cung lại đã từng nghe đến đại danh chính nghi công của tổ tiên Lý gia và sự thiện công của tổ tiên Vinh gia, bổn vương đã sớm có lòng kính trọng, cho dù thỉnh thoảng có một số con sâu làm rầu nồi canh nhưng chắc hẳn những người còn lại đều là chi lan ngọc thụ*."
*Chi lan ngọc thụ: Ý chỉ sự cao thượng, có tài đức.
Hai vị gia chủ kia tiếp tục mỉm cười, trên mặt họ đều có chút cứng ngắc: "Điện hạ khách khí, chúng lão thần không nhận nổi, không nhận nổi..."
"Thời điểm kỳ thi xuân năm nay, phụ hoàng vẫn luôn đau đầu," Nguyên Cảnh liếc nhìn Hoàng Đế, cậu cười nói: "Thiên hạ to lớn nhưng đa phần kẻ sĩ đều xuất thân từ phía Nam, phía Bắc rất ít có, cứ thế mãi thì đối với đất nước cũng không phải là chuyện may mắn."
Hai vị gia chủ đều là lão hồ ly ngàn năm, khi vừa nghe thấy cậu nói như vậy, lại thêm việc tâng bốc lúc trước, trong lòng họ mơ hồ sinh ra một suy đoán khiến người ta sợ hãi, vốn mặt cả hai còn đang hồng hào bỗng biến thành trắng bệch, vô cùng khó coi.
Quả nhiên, Nguyên Cảnh nhìn bọn họ, giọng điệu ôn hòa nói: "Cả hai nhà Lý Vinh đều là chi lan ngọc thụ, vì sao lại không chịu ra sức vì nước, vì quân phân ưu?"
"Trước đó vài ngày, phụ hoàng đã nghĩ đến việc thành lập một thư viện ở Lương Châu, chỗ này rất gần với các học tử ở Lương Châu. Chỉ có điều trong triều trống không, không có người đảm nhận dạy học mà thôi," Cậu liếc nhìn hai vị gia chủ, dáng vẻ tươi cười như trút được gánh nặng: "Bây giờ nghĩ lại, cả hai nhà Lý Vinh đều toàn là người tài, tùy tiện chọn ra hai mươi mấy người đều không thành vấn đề."
Nếu đổi lại địa phương khác, Hoàng Đế bằng lòng để bọn họ dốc sức thì tất nhiên gia chủ hai nhà Lý Vinh đều là một vạn lần nguyện ý nhưng đến cái chỗ như Lương Châu chim cũng không thèm ị để giáo hóa* sĩ dân, đánh chết bọn họ cũng không muốn đi.
*Giáo hóa: Giáo dục và cảm hóa.
Để cho một đám người từ nhỏ sống an nhàn sung sướng ở Kim Lăng đến Lương Châu chịu khổ sao? Bọn chúng chịu được mới là lạ đấy.
Huống hồ, theo như ý tứ của Tấn Vương, không chỉ là chuyện cho hai người đi là được.
---- Hai mươi mấy người, dường như đã lấy hết trụ cột của cả gia tộc đi rồi!
"Điện hạ quá khen," Nụ cười trên khuôn mặt hai vị gia chủ Lý Vinh đã cứng đờ, giống như chỉ cần có người đi qua đánh một cái là sẽ vỡ vụn ngay lập tức vậy: "Bọn tiểu bối không lên được mặt bàn, đâu có thể gánh được trách nhiệm bậc này chứ..."
"Hai vị đại nhân nói như vậy," Nguyên Cảnh lạnh mặt lại, cắt đứt lời nói của bọn họ: "Là không muốn vì nước phân ưu sao?"
Cái mũ này của cậu chụp xuống đầu họ, lại đang ở trước mặt Hoàng Đế và các vị khách mời, hai vị gia chủ kia dù có tức giận không cam lòng thế nào cũng phải cắn răng nuốt cục tức này xuống nói: "Tất nhiên không dám, ăn lộc vua, giúp quân phân ưu vốn là chuyện thường tình."
"Vậy là tốt rồi," Nguyên Cảnh một lần nữa trưng ra khuôn mặt tươi cười, thậm chí cậu còn bước từng bước nhỏ đến trước mặt hai người họ, nâng bọn họ đứng dậy.
"Quốc sự quả thực rất khẩn cấp, không thể trì hoãn lâu được... Hai vị đại nhân nên về nhà mình tuyển từ trong tộc hai mươi người, để bọn họ từ biệt với gia quyến, ba ngày sau lên đường đi."
Cậu nháy mắt nhìn về phía bọn họ: "---- Thời gian cấp bách, không cần đến tạ ơn đâu."
"Dù sao cũng là ở thọ yến của ngoại công lại bị ảnh hưởng bởi Nguyên Cảnh," Cậu cười hì hì chạy đến trước mặt Đổng Thái Phó, cuối cùng có thêm vài phần dáng vẻ của tiểu hài tử: "Con bóc cho ông một chén hạt sen để bồi tội được không ạ?"
Đổng Thái Phó có thâm ý khác liếc mắt nhìn hai vị gia chủ Lý Vinh rồi ông chuyển hướng nhìn Nguyên Cảnh,
nở nụ cười hiền lành: "Tất nhiên là được rồi."
Chuyện xảy ra đến lúc này, mắt thấy Hoàng Đế không hề có ý kiến gì khác thì tất nhiên người xung quanh cũng sẽ không nói gì, cả đám tiếp tục trò chuyện vui vẻ, cố gắng không để ý đến hai vị gia chủ đang đứng bất động giữa nhà kia.
Đao không hạ xuống người mình thì ai muốn đi quản người khác đau thế nào cơ chứ?
Vô cùng rõ ràng đao đã hạ xuống trên người hai vị gia chủ Lý Vinh khiến ngực hai người đau đến mức tùy lúc đều có thể phun ra một búng máu.
Nếu không phải Hoàng Đế đang ở đây, nếu không phải vì Nguyên Cảnh là Tấn Vương, nếu không phải đang ở trước mặt bao nhiêu người, đổi lại ở một nơi khác có lẽ hai vị gia chủ đã có thể ăn sống cậu rồi!
Đại gia tộc truyền thừa trăm năm đúng là có tiếng tăm lừng lẫy nhưng đệ tử trong tộc cũng không quá nhiều. Hai mươi người hai mươi danh ngạch này hầu như đã lấy hết con cháu dòng chính của hai gia tộc rồi đấy!
Hai nhà đều là gia tộc nhiều chi lắm nhánh, nếu tính cả những chi thứ thì dù một trăm người cũng đưa ra được nhưng ai mà không rõ, hai mươi người mà Tấn Vương muốn đều phải là người của dòng chính chứ?
Mặc dù cậu chưa nói rõ nhưng ý tứ cũng coi như rõ ràng ---- Người đưa qua, coi như chuyện này bỏ qua.
Nhưng nếu bọn họ thật sự dám đưa người của chi thứ đi, chỉ sợ còn có hậu chiêu đấy.
Vùng đất Lương Châu lạnh giá, chuyến này đi đường xá xa xôi, trên đường đi còn không biết sẽ phải chịu những đau khổ nào.
Càng quan trọng là... một lần đi này thì lúc nào có thể trở về được đây?
Cũng không thể để bọn chúng trực tiếp cắm rễ ở đó chứ?
Nếu thật như vậy thì không phải đã đánh gãy cột trụ của hai nhà hay sao?
Mặc kệ hai vị gia chủ nghĩ như thế nào nhưng trước thái độ ngầm đồng ý của Hoàng Đế thì hai người cũng chỉ có thể nhắm mắt nhận lệnh mà thôi.
Nguyên Cảnh là trưởng tử lại sớm được sắc phong Tấn Vương, Hoàng Đế hiện tại so với những vị quân chủ kiêng kị Thái Tử kia là khác nhau, hắn là thật lòng thật dạ bồi dưỡng cậu với tư cách là Thái Tử.
Từ nhỏ cậu đã thông minh, lại thêm được Hoàng Đế cố ý dạy bảo, khi trưởng thành, sự thông minh sắc bén này càng được thể hiện rõ, dần dần chuyển thành tư chất cần thiết của thiên tử.
Lại nói tiếp, Nguyên Cảnh và Hoàng Đế vô cùng giống nhau, không chỉ về ngoại hình mà còn cả tính tình.
Linh hồn dũng mãnh máu lạnh ăn sâu trong máu bắt đầu hiện ra, có điều Hoàng Đế đã học được cách dùng bề ngoài ôn hòa để che giấu nó còn Nguyên Cảnh vẫn đang dùng vẻ ngoài ngây thơ của tiểu hài tử để thể hiện nó mà thôi.
Cầm tay Thanh Li, Hoàng Đế nhỏ giọng nói với nàng: "Nguyên Cảnh sẽ là một quân chủ sáng suốt, tài giỏi."
Hắn than nhẹ một tiếng, nói tiếp: "Ngày sau lưu danh thiên cổ, trẫm không bằng con rồi."
Thanh Li rất thích nghe người khác khen con mình nhưng nàng nghe được Hoàng Đế khoa trương như vậy thì vẫn cảm thấy không ổn lắm, nàng nhỏ giọng từ chối nhã nhặn: "Con còn nhỏ mà, đâu nhìn ra được cái gì chứ."
"Có điều," Lần này, Hoàng Đế lại gật đầu: "Đúng là vẫn cần mài dũa."
Hai nhà Lý Vinh xảy ra chuyện như vậy tất nhiên họ không thể tiếp tục ở lại nơi này, hai người vội vàng cáo lỗi thối lui với Hoàng Đế, có lẽ trở về nhà tìm cách rồi.
Loại tin tức như vậy truyền nhà bất kỳ một gia tộc nào mà nói đều là một cái đại họa chứ càng không cần nói đến hai nhà đã hưởng thụ vinh hoa nhiều thế hệ này rồi.
Gia chủ Lý gia gọi người của cả nhà tới, nói đầu đuôi ngọn ngành chuyện xảy ra ngày hôm nay rồi lập tức nói ra ý kiến của mình: "Điện hạ đã nói rất rõ ràng, muốn hai mươi người cả thanh niên lẫn trung niên của dòng chính, tự các ngươi nói xem, làm thế nào bây giờ?"
Ông ta năm nay đã sáu mươi lẻ một, không tính nữ nhi, nhi tử liền có bảy người. Sau khi các nhi tử tự mình thành gia, tổng cộng sinh ra mười tám tôn tử, trong đó tuổi còn nhỏ đã chiếm bốn người. Tính toán sơ bộ thì thấy số thanh niên và trung niên cộng lại, chỉ có thể có một người được ở lại.
Bình thường khi thảo luận, huynh hữu đệ cung* đều là giả dối hết, chỗ tốt chân thực mới là chân ái, đến lúc này thì không ai không muốn ở lại.
Liếc mắt nhìn tất cả mọi người, trưởng tử mở miệng đầu tiên: "Phụ thân, không phải là nhi tử lười biếng nhưng thân là trưởng tử nên con phải ở trong nhà hiếu kính phụ mẫu, trông nom tiểu bối..."
"Lời này của đại ca là có ý," Thất phòng nghe được liền không vui: "Huynh ở trong nhà đã hưởng thụ nhiều năm, cũng không thấy huynh trông nom đệ muội được bao nhiêu, hôm nay không muốn đi bèn khoác lác nói nhớ tới chúng ta, huynh nói lời này mà mặt cũng không đỏ!"
"Đệ!" Lời của đại phòng bị chặn lại, gã phẫn hận trừng thất phòng.
"Làm sao, đại ca tức đến hổn hển sao?" Tam phòng cũng xen vào một câu: "Đệ cảm thấy, thất đệ nói có lý mà."
Nếu là bình thường nhất định gã sẽ giúp đỡ đại phòng nhưng vào lúc này, trước tiên vẫn cứ nên kéo đại phòng xuống vẫn hơn.
Không ai bằng lòng ngồi chờ chết, tam phòng vừa mở miệng, những người còn lại cũng không ngăn được, bắt đầu thanh minh cho bản thân. Trong lúc nhất thời, trong thư phòng loạn hết lên, hoàn toàn không còn bầu không khí thân thiết lúc trước.
Thời điểm gia chủ Lý gia đang nhức đầu thì chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng động lớn. Chính thê Tôn thị nước mắt tùm lum, vẻ mặt dữ tợn muốn đánh chết Lý Tân, trừ đi cái con sâu làm rầu nồi canh đi.
"Bà đánh chết nó đi!" Gia chủ Lý gia nộ khí xung thiên, ông cầm lấy chén nhỏ trước mặt ném mạnh xuống sàn bên ngoài: "Để cho nó còn một hơi thở, tốt xấu gì cũng còn được tính là một người, cho dù nó có chết dọc đường thì trong nội cung cũng chỉ có nguôi giận không còn bất mãn đấy."
"---- Bà đánh chết nó thì trong nhà thật sự không còn ai được ở lại nữa đấy!"
Tôn thị khẽ giật mình rồi lại bắt đầu rơi lệ, khóc đến mức như không thở được, cuối cùng bà ta lại ngồi xuống đất chửi bậy, hoàn toàn không còn dáng vẻ ưu nhã đoan trang lúc trước.
"Nói cho cùng còn không phải do cái lão đầu ông sao!" Vẻ mặt Tôn thị oán hận, bà ta tức giận nói: "Nếu không phải năm đó ông nạp Lưu thị kia thì làm sao sẽ chọc phải cái họa này chứ!"
Bà ta đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng về phía phụ thân Lý Tân, tứ phòng thứ xuất, giọng nói lạnh lùng: "Tiểu thiếp nuôi chó, đúng là không có một ai lên được mặt bàn!"
Tứ phòng thấy chuyện này là do con mình gây ra, cũng biết rõ chỗ ở lại kia dù thế nào cũng không đến lượt mình thì lúc này cũng bất chấp tất cả: "Tiểu thiếp nuôi chó không lên được mặt bàn sao? Phu nhân, lời này của bà... Lúc trước Lý Thành bức tử dân nữ bị người ta đuổi tới tận quý phủ, là ai đã thay gã nhận tội, còn suýt nữa bị tống vào ngục giam đấy hả!"
"Chính ngươi cũng nói là suýt nữa, đã bị đưa đi sao?" Tôn thị cười lạnh, bà ta cầm lấy cái nghiên mực trên bàn nện vào mặt gã: "Còn không phải vẫn tốt đấy sao?"
Người đã bị đẩy đến bước đường này thì cũng không còn gì để nhịn nữa rồi. Tứ phòng che trán, vẻ mặt dữ tợn vọt tới đằng trước, túm lấy Tôn thị đánh nhau.
Đích tử tất nhiên sẽ không đứng ngoài nhìn mẫu thân mình bị đánh bèn tiến lên đẩy tứ phòng, một đám người đánh lộn thành một đống.
"Được rồi!" Gia chủ Lý gia gào to một tiếng: "Lửa đã đốt đến mông rồi mà các ngươi còn ở đó nội chiến sao!"
Ông ta ở vị trí gia chủ bao nhiêu năm, tất nhiên không thiếu uy nghi, ông ta vừa mới mở miệng như vậy, một đám người sắc mặt ngượng ngùng tách ra.
"Để cái danh ngạch này cho lão đại," Gia chủ Lý gia tê liệt trên ghế, hai tay che mặt, dường như ông ta bỗng già đi cả chục tuổi: "Nó là trưởng tử, nên ở lại."
Lý gia là cái tình trạng thế này thì Vinh gia cũng không khác là bao, thê thê thảm thảm khóc lóc mấy ngày rồi người hai nhà tụ hợp, cùng với quan sai dẫn đường đi tới Lương Châu.
Đương nhiên, đây là nói sau.
Có điều, lời nói cử chỉ của Tấn Vương đúng là khiến người khác kinh ngạc.
Lúc trước, khi ở trong lầu các, tất cả mọi người cũng nghe được vài câu, tuy rằng tán thưởng nhưng cả đám lại chỉ cho rằng cậu được Hoàng Hậu dạy, không phải quá giỏi, đợi đến lúc ở ngự tiền mới xem như thật sự kinh hãi.
Không ai có thể đoán trước được hai vị gia chủ Lý Vinh sẽ nói cái gì, cũng không ai có thể đoán được liệu Bệ Hạ có tâm huyết dâng trào mà làm chủ cho Tấn Vương hay không, cũng không ai có khả năng dạy Tấn Vương đến lúc đó nên ứng đối thế nào.
---- Chẳng lẽ, thật sự là lời nói của chính cậu hay sao?
Nếu đây là sự thật thì cái vị Tấn Vương điện hạ này đúng là tư chất có thể nói đáng sợ!
Lúc ăn tối ngày hôm đó, Thanh Li cũng không nhịn được mà hỏi nhi tử: "Hôm nay vì sao Nguyên Cảnh lại nói như vậy?"
"Bởi vì bọn họ ức hiếp mẫu hậu mà," Nguyên Cảnh nhìn nàng chăm chú: "Có con ở đây, ai cũng không thể ức hiếp mẫu hậu."
Trong nháy mắt này, Thanh Li cảm thấy vô cùng ấm lòng, đâu phải mình sinh nhi tử đâu chứ, rõ ràng là tiểu thiên sứ mà!
Sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu, nàng hôn một cái thật kêu lên trán cậu bé: "Hài tử ngoan."
Hoàng Đế không động đũa, hỏi ra: "Những lời kia, đều là chính con muốn sao?"
"Vâng," Vẻ mặt Nguyên Cảnh rất bình tĩnh: "Nghĩ gì nói đấy."
Hoàng Đế khế cười: "Con có biết không, có đôi khi con nói chuyện rất đắc tội người khác đấy."
Nguyên Cảnh nghi hoặc liếc nhìn phụ hoàng: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như, ngày đó ở trước mặt Úy Trì... khi không có ý định lập tức xử lý sạch sẽ gã mà con lại thể hiện ra địch ý của mình."
Hoàng Đế chậm rãi nói: "Lại ví dụ như, lúc hai người Lý Vinh thỉnh tội, con lại ngang nhiên nói một câu 'Ông biết là tốt rồi'."
"Thời điểm con không có ý định xử lý địch nhân," Hoàng Đế hỏi cậu: "Tại sao phải đánh rắn động cỏ chứ?"
"Bởi vì rắn không cắn đến con," Nguyên Cảnh bình tĩnh nhai một miếng cơm, nói: "Nhưng con có thể khiến cuộc sống của bọn hó khó có thể bình an."
"---- Bọn họ cảm thấy khó khăn, con đã cảm thấy sung sướng."
Hoàng Đế nhìn cậu thật lâu, cậu cũng không chút sợ hãi đối mặt với phụ hoàng.
Hồi lâu sau, rốt cuộc Hoàng Đế thở dài một hơi, hắn đưa tay sờ đầu cậu bé: "Trưởng thành rồi."
Hôm sau, một đạo thánh chỉ được ban xuống, sắc phong Tấn Vương là Hoàng Thái Tử, vào chủ bác vọng uyển.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ừ, mọi người cứ coi như Nguyên Cảnh là người ngoài hành tinh là được rồi.