Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 112: Vương Tạ


1 năm

trướctiếp

Ngày mùng 9 tháng 7 hôm đó là đại thọ 70 tuổi của Đổng thái phó, Hoàng đế dẫn Thanh Li và hai nhi tử đi thẳng đến Đổng gia, chúc thọ Đổng thái phó.

Đế hậu đích thân tới là vinh sủng cỡ nào, có thể thấy được địa vị của Đổng thái phó trong lòng hoàng gia.

Trong lúc nhất thời, tiệc thọ yến càng thêm náo nhiệt, rất nhiều người mang theo thâm ý mà đến, sau khi ăn mừng một phen thì bắt đầu nói gần nói xa, cũng là có ý ám chỉ.

Thê tử Chu thị của Đổng thái phó đã lớn tuổi, mặc dù khôn khéo tài giỏi nhưng mà chuyện lớn như vậy, nếu thật sự bận rộn quá mức, chỉ sợ mệt mỏi thành bệnh.

Phu thê họ sinh được hai nữ nhi, việc cần làm lần này, đương nhiên phải nhờ Đổng thị và Phương phu nhân lo liệu.

Người muốn đến dự tiệc nhiều đến thế, khuôn viên Đổng gia có hạn, người được mời tự nhiên cũng có hạn, trước khi tiệc mừng thọ diễn ra nửa tháng, Đổng thị và Phương phu nhân đã bàn bạc, sau đó định ra danh sách khách mời rồi theo thứ tự phát ra ngoài.

Người nhận được thiệp đương nhiên có cảm giác hãnh diện, người không nhận được, lại không khỏi sinh ra vài phần bất mãn,

Cũng may, chịu trách nhiệm lo liệu mọi chuyện, một người là mẫu thân hoàng hậu, một người là thê tử trọng thần, dù có người không hài lòng, cũng phải thành thành thật thật nuốt xuống.

Đối với Hoàng đế mà nói, Đổng thái phó là ngoại tổ phụ của thê tử, cũng là vị lão thần cùng chung hoạn nạn với mình, hơn nữa còn mơ hồ làm bà mối cho phu thê mình, tuy ngoài miệng hắn không nói, nhưng trong lòng hắn vô cùng kính trọng ông.

Đời người thất thập cổ lai hi, nói không dễ nghe một chút, có thể sống đến 80 hay không vẫn không nhất định đâu, nhân cơ hội này, đương nhiên phải chúc mừng ông.

Khi còn bé Thanh Li thường ở tại Đổng gia, nàng vô cùng thân thiết với ngoại tổ phụ, từ khi gả vào cung cấm, số lần gặp mặt mới ít đi, mừng thọ Đổng thái phó mấy năm trước, tuy có sai người tặng lễ vật, song cũng chưa từng gặp mặt, đúng là chuyện khiến người ta tiếc nuối.

Lần này có thể xuất cung gặp mặt, cũng là một chuyện tốt.

Hôm nàng chính thức tới, khách mời của Đổng gia cũng nối gót theo sau, trong khuôn viên tiệc quả nhiên náo nhiệt như dự đoán.

Dù sao cũng là danh môn huân quý, mặc dù nhiều người nhưng lại không gây ra tiếng động lớn, tuy náo nhiệt nhưng không lộ ra ầm ĩ, nha hoàn tôi tớ tới lui dâng rượu cũng theo hàng lối đâu ra đó.

Hoàng đế không muốn rầm rộ, hắn không để người ta thông báo mà chỉ dẫn Thanh Li và hai đứa nhỏ, trực tiếp đi đến chỗ Đổng thái phó.

Đổng thái phó lớn tuổi, song thân thể rất cường tráng, phong thái như xưa, thấy đế hậu cùng đến, ông điềm tĩnh bước tới hành lễ ---- Dĩ nhiên là bị Hoàng đế cản lại.

Khi còn bé, Thanh Li mơ mơ hồ hồ, lúc bị đánh toàn là do Đổng thái phó bênh vực nàng, hôm nay nhìn thấy râu tóc ông đã bạc hơn rất nhiều, nàng kiềm lòng không được mà mắt mũi cay cay.

"Được rồi," Đổng thái phó cười tủm tỉm nhìn nàng, "Ngày lành tháng tốt, Diệu Diệu đừng khóc nhè."

Thanh Li cúi đầu xuống, thu lại nước mắt của mình rồi cười cười với Nguyên Cảnh, Nguyên Cảnh lập tức dẫn Nguyên Lãng bước tới, đồng thanh hô lên: "Chào thái ngoại công ạ."

Đổng thái phó cũng quan tâm đến việc học hành của hai cháu cố ngoại, nhưng không phải quá thông thạo, nhìn nhìn hai đứa một chút, giọng ông mang theo vài phần cảm thán: "Đều lớn cả rồi."

Hai đứa bé liếc nhìn nhau rồi rồi bắt đầu nói lời chúc thọ đã chuẩn bị từ trước, "Nguyện thái ngoại công vĩnh hằng như mặt trăng, lên cao như mặt trời, thọ tỉ nam sơn, không sụp không đổ, như tùng như bách, người người thừa nhận."

Tính Nguyên Cảnh chín chắn, Nguyên Lãng sôi nổi, vừa nói xong, Nguyên Lãng cười hì hì lắc tay Đổng thái phó, "Thái ngoại công phải sống lâu trăm tuổi mới được ạ!"

"Tốt lắm," Đổng thái phó sờ gương mặt nhỏ béo của bé, ông nở nụ cười hiền lành, "Thái ngoại công sẽ cố gắng, thử xem thế nào."

Đã lâu lắm rồi Thanh Li chưa gặp ngoại tổ phụ, lần này có cơ hội, đương nhiên là muốn nói chuyện lâu một chút, lúc gần tới thời gian tiệc trưa, nàng mới cười nói xin lỗi Đổng thái phó rồi dẫn Nguyên Cảnh đi tìm Chu thị.

---- Nguyên Lãng ham vui, không biết đã chạy đi đâu rồi.

Chu thị nhỏ tuổi hơn Đổng thái phó, sức khỏe vẫn rất tốt, bà đang ở sau hậu viện hỏi han hai nữ nhi xem tình hình chuẩn bị thức ăn hôm nay thế nào, thấy nàng và Nguyên Cảnh đến, bà vội vàng kéo người qua nhìn kỹ mấy lượt, vô cùng thân thiết.

Thanh Li trò chuyện với bà cụ một hồi, thấy bà có vẻ mệt mỏi, nàng nhanh chóng gọi nha hoàn đến đỡ bà ra chính sảnh nhập tọa.

Đổng thị là trưởng nữ, nhiệm vụ trên người nặng hơn một chút, bà tự đỡ Chu thị trở về, còn Phương phu nhân thì ở lại hậu viện quán xuyến mọi việc.

Thấy dì Thanh Li hàn huyên mấy câu rồi chợt nhớ đến một chuyện khác, "Nhị Nhi tỷ tỷ đâu rồi, vừa nãy con không thấy tỷ ấy, tỷ ấy đi đâu rồi ạ?"

"Sao thế, nương nương không có gặp nó?" Nghe nàng hỏi Phương phu nhân có chút ngạc nhiên, "Trước đó không lâu nó cũng bảo là đi tìm người mà."

Thanh Li hiểu ra, "Lâu rồi con chưa tới Đổng gia, hôm nay đi dạo một vòng thăm thú khắp nơi, đại khái là đi khác đường với Nhị Nhi tỷ tỷ rồi."

"Tìm không thấy người nó sẽ trở về ngay thôi," Phương phu nhân nghĩ ngợi một lát rồi chỉ đường cho nàng, "Nương nương cứ đi theo đường này, nhất định có thể gặp được nó đấy."

Thanh Li lên tiếng, sau khi tạm biệt, nàng bèn đi theo hướng Phương phu nhân chỉ.

Bốn năm trước, sau khi nàng sinh Nguyên Lãng mấy tháng, Nhị Nhi tỷ tỷ cũng cùng ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu hồi kinh.

Như có kỳ tích, mấy tháng sau tỷ ấy bỗng gả vào Chương Vũ Hậu phủ, làm thê tử Chương Vũ Hậu. 

Thanh Li hỏi Phương Lan Nhị sao lại tiến triển nhanh đến thế, tỷ ấy chỉ mỉm cười không đáp, không muốn nhiều lời, đúng là một người kỳ lạ.

Cũng may, cuộc sống của tỷ ấy trôi qua tương đối suôn sẻ.

Hiện tại tỷ ấy đã có một trai một gái, vô cùng mỹ mãn.

Thanh Li lặng lẽ suy nghĩ, chợt nghe tiếng Nhị Nhi tỷ tỷ truyền đến, mang theo ngạc nhiên khó nén, "Diệu Diệu?"

Nàng xoay người nhìn sang thì thấy Nhị Nhi tỷ tỷ đi từ đường nhỏ cạnh rừng trúc bên kia tới, tư thái ung dung uyển chuyển, tỷ ấy đang đứng dưới bóng cây cách đó không xa, mỉm cười nhìn nàng.

"Lần này cũng không phải trùng hợp, vừa khéo sai đường," Nàng đi qua, có chút tiếc nuối nói: "Uổng công tỷ đi tìm một vòng."

"Không sao," Phương Lan Nhị cười đáp: "Chẳng phải bây giờ gặp nhau rồi sao?"

Nguyên Cảnh đi theo sau lưng Thanh Li, vô cùng biết điều gọi một tiếng dì.

Phương Lan Nhị gật đầu chào Nguyên Cảnh rồi khen ngợi: "Điện hạ lớn nhanh quá, cao hơn một đoạn so với trước rồi."

Nói đến con cái, Thanh Li cũng hỏi: "An Di đâu, sao tỷ không dẫn theo?"

An Di là tên trưởng nữ của Phương Lan Nhị, lớn hơn đệ đệ 2 tuổi.

"Nó còn nhỏ quá, ta sợ không chăm sóc tốt," Phương Lan Nhị khẽ nói: "Hôm nay lại nhiều người, té đụng đầu đâu đó thì không hay."

"Đừng đứng đây nói nữa, trời nóng quá," Thanh Li kéo tay Phương Lan Nhị đi đến đình nghỉ mát bên cạnh hồ nước nhỏ cách đó không xa, "Chỗ đó mát mẻ, chúng ta đến đó đi."

Phương Lan Nhị là mệnh phụ, đương nhiên Thanh Li có thể triệu kiến, chẳng qua là ngay cả mọi người trong Ngụy quốc công phủ cũng một tháng mới gặp một lần, hiển nhiên không thể gọi biểu tỷ của mình đến gặp mặt nhiều lần, không khỏi gò bó một tý.

Hai tỷ muội tuổi tác tương đương, từ nhỏ tình cảm đã rất tốt, hôm nay gặp mặt, dĩ nhiên có nhiều chuyện muốn nói.

Hai người kéo tay nhau thân mật chuẩn bị tâm sự thì chợt nghe bên ngoài có tiếng gào to, "Ai đó?!"

Đuôi lông mày Thanh Li khẽ động, cũng sợ ngày vui có chuyện không may, khiến ngoại tổ phụ lo lắng, nàng nói với Oanh Ca: "Đi xem coi đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Oanh Ca nhận lệnh đi xem xét, lúc trở lại sắc mặt hết sức khó coi.

Thanh Li và Phương Lan Nhị liếc nhau, sắc mặt nghiêm trọng, lúc muốn lên tiếng hỏi thì chợt nghe tiếng nam nhân truyền tới, mang theo thói kiêu ngạo nhàn nhạt: "Từ lâu huynh đệ chúng ta đã nghe nói Hoàng hậu nương nương và Chương Vũ Hậu phu nhân là đôi mỹ nhân nên sinh lòng ngưỡng mộ, đặc biệt đến cầu kiến, mong rằng nương nương đừng trách."

"Bọn hắn rình trộm ở bên ngoài bị thị vệ phát hiện đuổi đi nhưng lại cưỡng từ đoạt lý," Sắc mặt Oanh Ca khó coi, nhỏ giọng nói tiếp: "Nương nương, là người của Lý gia và Vinh gia ạ." 

Thì ra là thế.

Lý gia Vinh gia có cùng xuất thân Chu gia với ngoại tổ mẫu của Thanh Li, đều là họ hàng kéo dài từ mấy trăm năm trước, trong triều đại này, gia thế có thể đánh đồng với đời sau Khổng Tử, ngay cả các triều đại Tiêu thị của Hoàng đế cũng ít nhiều cho mấy phần mặt mũi, khó trách lớp thế hệ sau trong nhà lại ngông cuồng như vậy.

Loại thời điểm này, đương nhiên Thanh Li sẽ không lên tiếng, nữ quan bên cạnh hiểu ý, nói với ra ngoài tấm rèm: "Mang tiếng là xuất thân danh môn, tại sao ngay cả phép tắc cũng không biết, làm ra chuyện thất lễ đến mức này?"

"Lời của người nói sai rồi," Nam tử bên ngoài cương quyết phản bác, "Ngày xưa Vương Tử Du đội tuyết đi tìm tình yêu, tiêu sái không bị trói buộc, loại chuyện này được người đời ca tụng bậc nào? Chẳng qua hôm nay ta chỉ noi theo một chút, hà tất phải nói khó nghe đến thế?"

Gã quỷ biện như thế, rõ ràng muốn đem mình nhập làm một với danh sĩ trước đây, đúng là gian xảo, nữ quan kia bị nói cứng họng, trong khoảng thời gian ngắn, khó có thể phản bác. 

Nguyên Cảnh ngồi ở bên cạnh, nghe thế bé cười lạnh một tiếng: "Vương Tử Du, hình như là xuất thân từ hai nhà Vương Tạ thì phải?"

Nghe được giọng bé, người bên ngoài cũng hiểu rõ thân phận bé là ai, với lòng dạ thích bắt nạt người nhỏ tuổi, giọng hắn ta có thêm mấy phần lừa gạt, "Điện hạ nói đúng, đúng là xuất thân từ hai nhà Vương Tạ, danh sĩ phong độ như thế mới đúng là mục tiêu theo đuổi của cả đời ta."

Sắc mặt Nguyên Cảnh lạnh nhạt, bé nói tiếp: "Theo bổn vương thấy, hai nhà Lý Vinh gần như có thể sánh bằng với hai nhà Vương Tạ."

Không ai không thích nghe lời tán dương, hai người kia cũng giống như vậy, cả hai nhà Vương Tạ đều là lan chi ngọc thụ, người đời ca tụng, nghe Tấn Vương khen như thế, bọn họ cười đắc ý, song ngoài miệng vẫn khiêm tốn, "Không dám không dám, điện hạ khen sai rồi."

"Đúng thế mà," Nguyên Cảnh thong thả đi ra cửa đình nghỉ mát, bé đứng trên bậc thang, bình tĩnh nhìn bọn họ, "Thế gia lừng lẫy đến thế, nhưng vẫn không thể đơm hoa kết quả, dù cho có là hầu tước thì sao, cũng có thể dễ dàng phá tan, tiêu diệt phủ."

Hai người kia được tán dương vốn đang rất đắc ý trong lòng, nghe giọng Nguyên Cảnh bất ngờ thay đổi, sắc mặt hai người bất ngờ cứng lại, tựa như bị người ta giội một chậu nước lạnh trong mùa đông. 

Thấy sắc mặt bọn họ có chút xấu đi, Nguyên Cảnh cũng chẳng thèm để ý mà chậm rãi nói tiếp: "Hai nhà Vương Tạ đã ảnh hưởng mấy đời triều đình, hai nhà Lý Vinh, cũng noi theo đó hay sao?"

Hai người kia vẫn đang cứng mặt, vừa nghe Nguyên Cảnh hỏi như thế thì lập tức nghiêm mặt lại, "Đương nhiên là không dám."

Ảnh hưởng đến triều đình, theo ý từ trong miệng hoàng gia nói ra và theo ý từ miệng bọn họ nói ra, lại có ý nghĩa khác nhau.

Có thể... Điều khiến người ta nghĩ đến ngay chính là ---- Bọn họ muốn tạo phản!

Đừng nói tới chuyện hai nhà Lý Vinh ảnh hương hư vô mờ mịt thế nào, dù có thể ảnh hưởng đến triều đình thì cũng chẳng dám quang minh chính đại nói ra.

Nếu không, bất cứ lúc nào cũng có thể bị họa khuynh gia!

"Không dám là tốt rồi," Nguyên Cảnh lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ rồi nói tiếp: "Trước đây hai nhà Vương Tạ phạm trọng tội, bị giáng xuống thứ dân, các ngươi nên trở về thì hơn, duy trì gia tộc mình lâu chừng nào hay chừng đó."

Rõ ràng bé chỉ là một đứa trẻ, cũng chưa từng tỏ vẻ giận dữ, nhưng hai người kia bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, trán đổ mồ hôi, run cầm cập đứng đó.

Khi vị Tấn vương điện hạ này nói chuyện, quả thật từng câu từng chữ bén nhọn, một đao chí mạng, không hề giống một đứa trẻ.

---- Thanh Li cảm thấy, nếu bọn họ có thể sớm nhìn thấy tấm gương Úy Trì Thừa Tiệm, có lẽ sẽ không có kết cục như ngày hôm nay.

Nguyên Cảnh xoay người sang chỗ khác, trở lại bên cạnh Thanh Li rồi dặn dò các thị vệ đứng ở bên ngoài, "Hôm nay là đại thọ thái ngoại công, thấy máu không hay, chặn miệng hai người họ lại, lôi ra đánh ba mươi roi, đuổi ra khỏi phủ đi."

Thị vệ trong cung cấm đều không phải người thường, bị đánh ba mươi roi, nhẹ nhì nằm trên giường mấy tháng, còn nặng thì có thể đánh nát xương cốt đấy.

Hai người kia nghe xong, nhất thời mặt mày trắng bệch, thái độ hoảng hốt, lúc muốn há miệng cầu xin tha thứ thì đã bị thị vệ bên cạnh bịt miệng, kéo đi ra ngoài.

Một màn khôi hài này dù chưa từng ảnh hưởng đến các nàng, nhưng vẫn buồn nôn không chịu nổi, Thanh Li không còn tâm trạng ở lại chỗ này nữa, nói vài lời với Nhị Nhi tỷ tỷ xong, hai người đi ra chính sảnh.

Lúc đi ra cửa đình nghỉ mát, Thanh Li nắm chặt tay Nguyên Cảnh rồi nhẹ giọng nói: "Con đó, mẫu hậu còn chưa lên tiếng, con gấp gáp làm gì?"

"Nếu để mẫu hậu vất vả thì còn cần nhi tử làm gì nữa, người chỉ cần vui vẻ mỗi ngày là được rồi."

"Con đã trưởng thành," Nguyên Cảnh chăm chú nhìn nàng, cam đoan nói: “Con sẽ chăm sóc cho mẫu hậu thật tốt.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp