Chuyện của Úy Trì... mới đầu Thanh Li cũng không biết.
Dù sao thân ở hậu cung, nàng cũng rất chú ý đúng mực, sẽ không tìm hiểu chính sự, rước họa vào thân.
Sở dĩ nàng biết được cái tên này là do một ngày, lúc nàng đi xem Nguyên Cảnh, ở chỗ cậu thấy được trên quyển sổ nhỏ.
Nguyên Cảnh trưởng thành, tuy rằng cậu trở nên nghiêm túc, học được nhiều thứ hơn nhưng tương đối đáng yêu.
Ví dụ như thỉnh thoảng sẽ ghi cái gì đó lên cuốn sổ nhỏ của mình
"Nguyên Cảnh," Thanh Li hơi không hiểu hỏi nhi tử: "Con biết người đó sao?"
Đối với con người này, chuyện y không hòa thuận với phủ Ngụy Quốc Công thì nàng vẫn biết rõ, chỉ có điều không nghĩ tới nàng sẽ thấy tên y ở chỗ Nguyên Cảnh.
"Vốn là không biết," Nguyên Cảnh nghiêm túc nói: "Nhưng biết được vào mấy hôm trước."
Thanh Li nhìn dáng vẻ tiểu đại nhân của cậu, sau khi mỉm cười nàng lại nhẹ giọng hỏi: "Cuốn sổ nhỏ này của con có thể cho mẫu hậu nhìn xem được không?"
"Đương nhiên có thể ạ," Nguyên Cảnh cũng cười, vừa ấm áp vừa thân mật: "Đồ của con đều là của mẫu hậu mà."
Thanh Li cười xoa xoa mặt nhi tử, nàng đi tới một bên ghế ngồi xuống, lật bìa sổ lên, bắt đầu chậm rãi xem.
Chữ viết của cậu vẫn còn rất ngây thơ, non nớt nhưng hàm chứa sự sắc sảo, không hề bị nhiễm dấu ấn cá nhân của Thanh Li hay tiên sinh giảng bài mà bắt đầu hình thành một trường phái riêng.
Cuốn sổ kia vốn không ghi nhiều, chỉ khoảng mười cái tên mà thôi nhưng vì mỗi tờ chỉ viết tên một người cho nên mới dày một chút.
Thanh Li lần lượt lật giở xong, mơ hồ nàng đã hiểu được cái gì lại có chút không nắm bắt được, suy nghĩ một lúc nàng liền hỏi cậu: "Con viết cái này để làm gì?"
Vẻ mặt Nguyên Cảnh nhàn nhạt: "Giấy trắng mực đen để nhắc nhở bản thân không được quên bọn họ."
Chuyện Úy Trì... ngày ấy Thanh Li không biết nhưng từ những danh tự còn lại có thể hiểu được một chút.
Ngừng một lúc nàng hỏi Nguyên Cảnh: "Đây đều là người con không thích sao?"
Nguyên Cảnh nhìn mẫu hậu, cậu dịu ngoan nhẹ gật đầu, thoạt nhìn ngoan ngoãn cực kỳ.
Trong lòng Thanh Li chợt sinh ra vài phần không nói ra được mùi vị. Nàng kéo cậu đến bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Nếu con đã không thích thì sao con không trực tiếp nói với phụ hoàng và mẫu hậu, bảo chúng ta hỗ trợ chứ?"
Nguyên Cảnh không trả lời thẳng, cậu chỉ hỏi lại nàng: "Mẫu hậu, người thích Úy Trì... sao?"
Úy Trì... có mâu thuẫn với phủ Ngụy Quốc Công nên tất nhiên Thanh Li sẽ không thích. Đối với nhi tử của mình nàng cũng không che giấu mà nói thẳng: "Không thích."
"Nếu đã như vậy," Nguyên Cảnh nhìn nàng hỏi: "Vì sao mẫu hậu không nói với phụ hoàng, để phụ hoàng trừng trị gã?"
Thanh Li bị câu hỏi của cậu khiến nàng không nói được gì.
Trong chớp mắt này nàng bỗng khắc sâu nhận thức, đứa bé này có lẽ nhạy cảm hơn cũng thông minh hơn mình nghĩ nhiều.
Nàng cũng không nói những chuyện phù phiếm kia mà nàng chỉ cầm chặt tay cậu, nói: "Bởi vì thiên hạ này của họ Tiêu mà không phải họ Ngụy ---- Hoàng tộc và Hậu tộc, dù sao cũng không cùng một dạng."
"Tuy rằng mẫu hậu có thể giúp phủ Ngụy Quốc Công dọn dẹp một số địch thủ nhưng dù sao cũng chỉ là khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi," Thanh Li nhìn cậu, từ từ nói: "Nhưng có thể sẽ phải trả giá rất cao, vì an nguy của mấy đời phủ Ngụy Quốc Công sau này thì không đáng làm như vậy."
Nguyên Cảnh rất nghiêm túc nghe, xong cậu mới nói: "Con cũng giống như vậy."
"Có lẽ phụ hoàng và mẫu hậu có thể giúp con nhưng cuối cùng cũng không phải là con," Trong đôi mắt đen láy của cậu hiện lên một chút ánh sáng: "Mẫu hậu hiểu mà."
Thanh Li nhìn cậu, nàng cũng không nói được rốt cuộc là yên tâm hay lo lắng, sau khi im lặng hồi lâu, cuối cùng nàng cũng vươn tay sờ tóc cậu: "Chỉ cần con vui vẻ, dù có thế nào, mẫu hậu cũng ủng hộ con."
Nguyên Cảnh rất vui vẻ nhưng cậu không giống hồi còn bé thể hiện sự vui vẻ ra mặt mà chỉ hơi nhếch khóe môi, lại nhỏ giọng gọi một tiếng "Mẫu hậu".
Thanh Li lên tiếng, đưa trả cậu cuốn số nhỏ, nàng nói: "Con muốn làm như thế nào là chuyện của con nhưng cần phải nhớ kỹ một điều ----- tàng đắc ẩn bí ta."
"Mẫu hậu nhìn thoáng qua một cái liền bày cái bí mật này ra ngoài sáng, không chút che lấp. Nơi này dù rằng không có nhiều người tiến vào nhưng cũng không ít, nếu bị người khác nhìn thấy rồi truyền ra ngoài, còn không biết sẽ làm nổi lên cơn sóng ngọn gió nào nữa."
Giọng của nàng có chút lo lắng, Nguyên Cảnh cũng rất tự tin: "Sẽ không đâu."
Cậu đẩy cửa sổ ra, ánh mắt cậu đảo qua trên mặt đám thái giám đang đứng yên tĩnh canh trước cửa, chậm rãi nói: "Bọn họ không dám."
"Nô giấu chủ, đáng chết." Nguyên Cảnh quay người lại nhìn nàng nói: "Bọn họ lấy được cùng lắm là tiền tài nhưng mất đi sẽ là tính mạng, họ không dám đánh cược."
Cuối cùng Thanh Li đã phát hiện ra không đúng ở chỗ nào.
Dường như nàng... đã nuôi nhi tử dưỡng thành dáng vẻ của boss phản diện mất rồi.
Chờ đến buổi chiều, khi trong tẩm điện chỉ còn phu thê hai người, nàng mới nói với Hoàng Đế chuyện cuốn sổ nhỏ, phàn nàn: "Chàng xem đi, nếu không phải giống chàng thì làm sao sẽ như vậy chứ."
Phụ hoàng cậu cùng lắm thì chỉ ghi thù trong lòng mà thôi, ngược lại Nguyên Cảnh thì tốt rồi, còn hiện thực hóa nó ra!
Hoàng Đế thân mật ôm nàng, hắn cười khẽ: "Cái này có gì mà không tốt? Trẫm nghe nàng nói như vậy, ngược lại còn thấy yên tâm đấy."
Đúng là, tuy rằng phụ tử hai người không phải là người thích biểu đạt nhưng tình cảm giữa hai người lại vô cùng sâu nặng.
Thanh Li làm như không hiểu chuyện giữa nam nhân bọn họ, nàng nằm co trên giường, rầu rĩ nói: "Được rồi, được rồi, không quản nữa, con cháu có phúc của con cháu, ta đâu quản được nhiều như vậy."
Hoàng Đế nhìn dáng vẻ của nàng như vậy bèn khuyên nhủ vài câu. Thanh Li cũng không muốn để hắn lo lắng bèn đồng ý từng cái, phu thê hai người nói mấy câu rồi cùng nhau ngủ.
Mấy năm trước, trong nội cung trồng rất nhiều mẫu đơn, đám cung nhân chăm sóc tốt, mỗi lần đến mùa hoa đương nhiên sẽ là một màn hoa hoa đua nhau khoe sắc, vô cùng rạng rỡ tươi đẹp.
Thanh Li bị chuyện nhi tử có thể là boss phản diện đả kích. Nàng cảm thấy so với cậu, bản thân nàng sống hai đời đều vô dụng, lại có chút lo lắng mơ hồ, buồn bã vài ngày.
Hoàng Đế nhìn mà đau lòng, hắn rút thời gian dẫn nàng đến vườn mẫu đơn ngắm hoa.
Cái vườn mẫu đơn kia cũng là Thanh Li bỏ rất nhiều công sức vun trồng, sắp xếp đấy, trong vườn trồng rất nhiều loại, phu thê hai người nắm tay nhau đi dạo, phía trước là một mảng đỏ rực, tiếp sau đấy chính là ngự y hoàng uyển chuyển hàm xúc, càng không phải nói đến ngân phấn kim lăng và hải đường ở giữa chen nhau khoe sắc, liếc mắt nhìn qua, là cảnh đẹp hiếm thấy, quyến rũ lòng người.
Cảnh đẹp như vậy, gió hiu hiu thổi khiến nỗi lòng Thanh Li cũng buông lỏng vài phần. Nàng và Hoàng Đế từ từ, chậm rãi tản bộ trong chốc lát, dù không nói chuyện nhưng cũng cảm thấy vừa ý vô cùng.
Cứ thế qua một lúc lâu, đến lúc mặt trời dần lên cao, nàng liền kéo Hoàng Đế tiến vào bên trong, đến chỗ bóng râm của cây ngô đồng cao lớn kia.
Dù sao thì vườn mẫu đơn cũng chỉ dùng để thưởng thức mà không có nơi để nghỉ ngơi, nàng nhìn xung quanh liền thấy dưới thân cây có một tảng đá trắng cực lớn, nàng cho đám cung nhân thái giám lui ra, còn mình và Hoàng Đế ngồi nghỉ trên tảng đá đó.
Hoàng Đế cầm lấy khăn tự mình lau mồ hôi cho nàng: "Đi ra ngoài một chút có phải cảm thấy tốt hơn nhiều hơn không?"
Hắn không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới, Thanh Li vẫn cảm thấy có chút khó chịu, lại nghĩ đến lời hắn nói, nàng cảm thấy mình đúng là lo bò trắng răng. Nàng liếc hắn một cái, dứt khoát không nói nữa.
Hoàng Đế cười cười: "Nhi tử lớn rồi, con còn có con đường tự bản thân nó phải đi, chúng ta làm sao có thể chăm sóc cho con cả đời được chứ?"
"Diệu Diệu," Hắn ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào lòng mình: "Đừng quá lo lắng."
Thanh Li dựa trong lòng hắn, thời điểm hơi cúi đầu nàng còn có thể ngửi được mùi mộc hương trên người hắn, không biết vì sao nhưng bỗng nàng cảm thấy vô cùng an tâm.
Nàng không nói thêm gì nữa, chỉ là nàng vẫn chôn mình trong ngực hắn, yên lặng lắng nghe tiếng tim đập có lực của hắn, một tiếng lại một tiếng, như là tiếng chuông trong chùa, dù sao cũng có thể khiến người ta bình tĩnh trở lại.
"Diễn lang nói đúng," Yên lặng một hồi lâu, Thanh Li nói khẽ: "Lúc nên buông tay thì cần phải buông tay thôi."
Hoàng Đế cúi đầu, vô cùng cưng chiều hôn một cái lên trán nàng: "Nguyên Cảnh trưởng thành, Diệu Diệu của chúng ta cũng đã trưởng thành rồi."
"Gì," Thanh Li giận dữ liếc hắn: "Chàng nói cứ như ta vẫn là tiểu hài tử vậy."
Hoàng Đế mỉm cười nhìn nàng, từ từ nói: "Ở trong mắt trẫm, Diệu Diệu vĩnh viễn là tiểu hài tử."
Thanh Li nghe được những lời này, nàng chỉ cảm thấy vị ngọt kia ngấm vào tận chỗ sâu nhất trong tim, nhẹ nhàng lan tỏa mùi vị dịu dàng ôn nhu khiến cả lòng nàng đều mềm nhũn rồi.
Thấy xung quanh không có người, nàng ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn môi hắn, vừa ngọt ngào lại lưu luyến.
Hoàng Đế ôm tiểu cô nương của mình, cúi đầu làm sâu hơn nụ hôn này.
Có lẽ do mẫu đơn nở quá rực rỡ, cũng có thể do ánh mặt trời hôm đó quá chói sáng, bỗng bừng tỉnh, hai người đều có chút say.
Bất tri bất giác liền ngã xuống tảng đá trắng kia.
Thanh Li cảm thấy có lẽ mình hồ đồ rồi, giữa ban ngày ban mặt nàng lại ở chỗ này làm bậy với hắn.
Mẫu đơn nở rộ khắp vườn, đẹp không sao tả xiết khiến nàng xấu hổ vô cùng, đến mắt cũng không dám mở, chỉ ôm chặt cổ hắn, lần lượt thừa nhận, cắn chặt môi không để âm thanh phát ra.
Cũng không biết qua bao lâu mới xem như đã xong một lần, sắc mặt Thanh Li đỏ bừng, xấu hổ không dám ngẩng đầu, nàng tức giận cắn lên người hắn mấy cái.
Ngược lại Hoàng Đế lại có dáng vẻ tinh thần sảng khoái, cười khoái chí. Hắn cầm khăn giúp nàng lau dọn, xong xuôi mới ôm lấy con mèo nhỏ chân mềm kia, dịu dàng vuốt lông cho nàng.
"Còn đi được không," Hắn hỏi nàng: "Trẫm ôm nàng trở về nhé?"
Thanh Li sao có thể để hắn ôm về chứ, phu thê hai người ngốc cùng một chỗ một lúc lâu liền đến đi cũng không đi về nổi, chuyện này mà truyền đi, nàng vẫn có chút xấu hổ có được hay không.
Chỉnh chỉnh váy, nàng lập tức đứng dậy, có thể là nàng đã đánh giá cao bản thân, hai chân nàng mềm nhũn, suýt nữa đã ngã chổng vó.
Hoàng Đế đỡ nàng, hắn mỉm cười: "Nếu Diệu Diệu mệt mỏi thì chúng ta dùng bữa trưa ở đây đi, cũng tiện nghỉ ngơi một chút."
Cái đề nghị này khả thi đó, cũng có thể che giấu một chút, Thanh Li nghĩ một lúc liền đỏ mặt đồng ý.
So với việc dùng bữa trong điện, hiển nhiên bên ngoài càng thoáng đãng hơn, đám thái giám bê một cái bàn sang, hai hài tử không ở đây, phu thê hai người cùng nhau dùng trái lại có vài phần đưa tình.
Thanh Li dây dưa lâu như vậy cuối cùng nàng cũng cảm thấy đôi chân mềm nhũn của mình đã có chút sức, nghĩ đến hoa cũng đã ngắm xong bèn kéo Hoàng Đế trở về.
Nếu nàng đã nói ra tự nhiên Hoàng Đế cũng không từ chối, chỉ là thời điểm ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, hắn mới thấp giọng cười nói bên tai nàng: "Diệu Diệu, lúc ấy nàng nhịn không được mà kêu lớn một chút ----- Trẫm đoán, chỉ cần không điếc thì có lẽ bọn họ đều có thể nghe được."
Thanh Li ngây dại: "Hả?"
Hoàng Đế mỉm cười vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng: “Đứa bé ngoan, nghe lời.”