Vòng tay ôm lấy vòng eo thê tử, Hoàng đế dịu dàng nói: "Diệu Diệu, chúng ta sinh thêm một tiểu công chúa đi, xinh đẹp giống như nàng vậy, được không?"

Thanh Li chẳng có hứng thú với chuyện này, nàng đẩy tay hắn ra rồi đứng dậy, không tình nguyện trả lời: "Không sinh."

Khuôn mặt nàng xinh đẹp tuyệt trần, dù thể hiện thái độ mất hứng cũng có một phen phong tình khác, trái tim Hoàng đế mềm nhũn, hắn càng muốn có một tiểu công chúa giống nàng, cho nên vẫn cố dụ dỗ: "Nguyên Lãng sắp 4 tuổi rồi, sinh thêm đứa nữa đi, chỉ một đứa nữa, được không?"

Thanh Li hầm hừ, "Đâu phải chàng sinh, đương nhiên chàng không cảm thấy có chuyện gì, còn nữa, đâu phải chàng muốn sinh công chúa thì sẽ ra công chúa ---- Giả sử vẫn là hoàng tử, vậy thì biết phải làm sao bây giờ?"

"Đã có hai nhi tử rồi, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế." Hoàng đế còn muốn nói tiếp gì đó, Thanh Li đã bò lên giường kéo chăn che kín đầu, không muốn nghe hắn nói, hắn đành phải bất đắc dĩ im miệng, không có cách nào khác.

Chẳng qua là, đối với mong ước sinh được một tiểu công chúa này, hắn vẫn không dễ dàng buông tha.

Thanh Li vốn tưởng Hoàng đế đã buông tha ý nghĩ đó rồi, ai ngờ qua ngày hôm sau, hắn rõ ràng còn nhắc lại tiếp, nói lải nhải không ngừng, lâu đến nỗi Thanh Li cảm thấy phiền hết sức.

Sinh sinh sinh, sinh cái gì mà sinh, nàng mới hai mươi hai mà đã có 2 nhi tử bốn năm tuổi, còn vội sinh cái gì nữa.

Thái độ Thanh Li kiên quyết, Hoàng đế cũng không thể dùng sức mạnh, muốn thì muốn, song tạm thời đành cam chịu.

Chẳng qua là trong thời gian tiếp theo, hắn lại bắt đầu quanh co vòng vèo thay đổi chiến thuật.

Cách ba ngày, trong cung có tiệc tối, Thanh Li thân là quốc mẫu, đương nhiên nàng phải có mặt sớm, Hoàng đế thì đến chậm hơn một tý.

Nàng cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cho là Hoàng đế bận rộn chính vụ, nên nàng vui vẻ trò chuyện với các mệnh phụ phu nhân, đến khi nghe tiếng thái giám thông truyền, nàng mới đứng dậy ra nghênh đón.

Thẳng cho tới khi Hoàng đế đi đến gần nàng mới phát hiện, trong lòng hắn đang bế một nữ hài tử khoảng hai ba tuổi, bề ngoài phấn trắng nõn nà, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp, ánh mắt ngập nước, cực kỳ đáng yêu, là ấu nữ nhà huynh trưởng, tên là A Lam.

Hoàng Đế mỉm cười bế A Lam đi lại chỗ nàng, giống như hiến vật quý đưa cho nàng nhìn, "Nàng xem một chút, có đáng yêu không này?"

Thanh Li loáng thoáng hiểu được ý của Hoàng đế là gì, nàng vừa buồn cười vừa đành chịu, có điều cháu gái A Lam là vô tội, bé con đáng yêu là hoàn toàn chính xác, cho nên nàng trả lời: "Quả thật rất đáng yêu."

Hoàng đế nghĩ để cho Thanh Li tiếp xúc nhiều với các tiểu cô nương đáng yêu, vậy thì tính cố chấp của nàng cũng nhả ra thôi, hắn đặt A Lam vào lòng nàng, khuyến khích nói: "Nàng bế bé một lát đi, bé ngoan lắm, tuyệt đối không lộn xộn."

Nàng không tiện từ chối nên đành nhẹ tay nhận bé ôm vào lòng mình, A Lam vô cùng biết điều, bé ngẩng đầu nhìn cô cô, sau đó ngoan ngoãn vùi đầu vào trong ngực cô cô, cực kỳ ỷ lại.

Hoàng đế nhìn cô cháu hai người, ý muốn có công chúa lại bắt đầu... càng thêm đậm đặc, hắn cười cười thăm dò: "Biết điều và ngoan đến thế, đúng là khiến người ta thích, không biết trẫm có cái may mắn đó hay không đây, cũng có một tiểu cô nương đáng yêu như vậy ở bên cạnh."

Thanh Li nghiêng đầu liếc hắn, "Nguyên Cảnh sắp bảy tuổi rồi, bệ hạ kiên nhẫn đợi thêm vài năm nữa đi, muốn ôm cháu gái, tất nhiên là không thành vấn đề."

Hoàng đế khẽ thở dài một tiếng, giọng điệu có chút tiếc nuối, "Như vậy là cách mất một thế hệ, thủy chung không bằng cốt nhục ruột thịt của mình."

Thanh Li liếc nhìn trượng phu đang thở ngắn than dài, nàng cười lạnh một tiếng, không nói gì.

Lúc phu thê hai người đang nói chuyện, Nguyên Lãng được mấy ma ma chăm sóc đưa đến, nhìn thấy tiểu cô nương đang nằm trong vòng tay mẫu hậu, lông mày nho nhỏ của bé con nhíu lại.

Bé là tiểu nhi tử của Hoàng đế, từ xưa đến nay luôn được mọi người đặt nơi đầu quả tim, trong vòng tay của mẫu hậu phải là bé và ca ca của bé, sao có thể để một tiểu cô nương không biết xuất hiện từ đâu vui vẻ chiếm cứ như thế!

Ngược lại Hoàng để không có nghĩ nhiều như vậy, trông thấy tiểu nhi tử tới, trong lòng hắn lại nảy sinh ý đồ khác.

---- Một mình hắn nói không có tác dụng, giả sử có thể bảo nhi tử mở miệng, phần thắng đương nhiên sẽ lớn hơn.

Hắn vẫy tay gọi Nguyên Lãng tới, "Minh Cảnh, con xem, tiểu biểu muội có đáng yêu hay không nè?"

Nguyên Lãng lắc đầu, "Không đáng yêu." 

"..." Hoàng đế vội ho một tiếng, hắn trừng mắt lên, "Nhìn cho kỹ rồi hẵng nói!"

"Con đã nhìn kỹ rồi," Nguyên Lãng không cho là đúng liếc nhìn Hoàng đế rồi cất bước chân nhỏ, đi đến bên cạnh mẫu thân, "Không đáng yêu, không đáng yêu, chính là không đáng yêu, phụ hoàng muốn con nói mấy lần mới hiểu?"

"Được rồi, có chút chuyện nhỏ xíu vậy mà, ồn ào cái gì đấy," Thanh Li lần lượt liếc sang đôi phụ tử, sau đó nàng nắm chặt bàn tay nhỏ của A Lam, dịu dàng nói: "A Lam đáng yêu như thế, giống như tiểu tiên nữ vậy."

Mắt Hoàng đế lóe lên, "Vậy chúng ta..."

Thanh Li lặng lẽ quay mặt sang chỗ khác, giả vờ như không nghe thấy lời hắn, tập trung bóc vỏ tôm cho Nguyên Lãng và A Lam.

Hoàng đế rầu rĩ im miệng.

Lần này hắn thu về tay trắng, Thanh Li vốn tưởng rằng mình sẽ được thanh tĩnh vài ngày, có điều không biết hoàng đế uống trúng thuốc gì, đối với chuyện sinh tiểu công chúa, quả thực hắn kiên trì cực kỳ khủng khiếp, tuy nàng đã ba lần bảy lượt nói rõ, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn nói bóng nói gió vài câu, dù sao cũng không chịu buông tha.

Thanh Li nghe hắn nói riết mà sợ, nàng cũng lười đến Tuyên Thất điện đọc tấu chương với hắn mà đuổi Nguyên Cảnh sang đọc với hắn, để Nguyên Cảnh quan sát xem phụ hoàng xử lý chính sự thế nào, xem như nhất cử lưỡng tiện.

Tình cảm đế hậu sâu nặng, có thể nói mọi người trong triều đều biết, ngay cả khi bệ hạ phê duyệt tấu chương ở Tuyên Thất Điện, hoàng hậu cũng sẽ ở bên cạnh bầu bạn, nếu có thần tử xin iết kiên, hoàng hậu sẽ lập tức vào nội thất tránh mặt, có tấm gương sáng ở ngay trước mắt, chuyện triều thần sủng thiếp diệt thê gần như bị ngăn chặn triệt để, thanh lọc bầu không khí trong xã hội.

Thế nhưng mấy ngày nay, hoàng hậu không đến bầu bạn với Hoàng đế nữa, mà thay vào đó là Tấn vương điện hạ còn nhỏ tuổi, điều này không khỏi khiến người ta sinh ra vài phần tâm tư.

Nhiều người tâm tư ngay thẳng thì nghĩ Hoàng đế muốn bồi dưỡng trưởng tử của mình, cho nên mới gọi Tấn vương đến, mỗi ngày mưa dầm thấm đất, ở bên cạnh học hỏi hun đúc, cũng chẳng phải chuyện gì lạ.

---- Từ khi mới lọt lòng, Tấn vương đã được ấn định sẽ trở thành thái tử, chuyện này ai cũng biết.

Trừ những người này ra, còn có vài người sinh ra lòng dạ đen tối khác.

Chỉ có trưởng tử ở bên cạnh, không thấy bóng dáng hoàng hậu, cộng thêm trước đó cũng chưa từng truyền ra hoàng hậu có chuyện gì, chẳng lẽ là... Hoàng hậu thất sủng rồi hả?

Chuyện này vốn cũng chỉ là suy đoán, nhưng liên tiếp mấy ngày sau, hoàng hậu đều chưa từng xuất hiện, tin tức này lan truyền rộng rãi, người biết được cũng ngày càng nhiều.

Từ chuyện đó, cũng có một số người nổi lên tâm tư khác.

Thị Trung Úy Trì Thừa Tiệm là một trong số đó.

Đối với người khác mà nói, Hoàng hậu có được sủng ái hay không, không quan trọng, nhưng đối với hắn ta thì không giống thế.

Hắn ta và Ngụy quốc công phủ có xích mích, tuy nói không đến mức kẻ thù không đội trời chung cái gì, nhưng đôi khi nhớ tới, hắn ta vẫn cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ.

Độ chuyên sủng của Hoàng hậu năm nay giảm hơn năm ngoái nhiều lắm, giả sử không có gì ngoài ý muốn, tất nhiên sẽ dựa vào ngày hôm nay rồi theo đà đi lên, đến lúc đó, ở sau lưng Ngụy quốc công phủ sẽ là quân chủ Đại Tần và thái hậu, cùng với một vị thân vương cực kỳ tôn quý!

Lực lượng vốn liếng của đối thủ hùng mạnh như thế, Úy Trì Thừa Tiệm thật sự không dám đánh cược.

Hắn ta không thể không ra tay dứt khoát sớm.

Buổi sáng ngày hôm đó, Hoàng đế đang ngồi trước bàn đọc tấu chương, thỉnh thoảng quay sang hỏi mấy vị thần tử bên cạnh mấy câu thì chợt nghe thái giám canh cửa báo lại, có Thị Trung Úy Trì Thừa Tiệm cầu kiến, hắn hơi ngẩn ra, sau đó mới bảo thái giám truyền hắn ta vào.

Lúc này, Nguyên Cảnh đang ngồi trên ghế bên cạnh, tay cầm cây đao nhỏ, gọt đẽo khúc gỗ thành thanh kiếm.

Đây là bài tập sư phụ dạy võ giao cho bé, tự mình đẽo một thanh kiếm, bé làm rất thành tâm, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà khúc gỗ vốn khô khan đã ra hình thanh kiếm.

Trước khi Úy Trì Thừa Tiệm tiến vào, Hoàng đế còn tưởng hắn ta có chính sự gì cần bẩm báo, kết quả nói đông nói tây một hồi, hắn ta chẳng nói được chuyện gì ra hồn cả, cuối cùng Hoàng đế mất hết kiên nhẫn, "Nếu không có việc gì thì lui ra đi."

Hoàng đế có vẻ không vui, cũng đã hạ lệnh đuổi người, Úy Trì Thừa Tiệm cũng không dài dòng nữa, hắn ta dùng từ ngữ vô cùng hàm súc nói ra ý đồ của bản thân mình, "Bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, thi ân uy dữ trong thiên hạ, người chính là con trời, ngoài chính sự ra thì chuyện con nối dõi, càng thêm khẩn thiết."

Người có thể ở bên cạnh Hoàng đế đều là người thông minh, Úy Trì Thừa Tiệm thốt ra những lời này, không chỉ các thần tử trong nội điện, mà ngay cả thái giám, cũng không khỏi liếc nhìn hắn ta một cái.

Tay Hoàng đế khẽ dừng lại, hắn nhướng mi nhìn hắn ta: "Ý của khanh là?"

Thấy hoàng đế chưa lộ ra bất cứ sắc mặt bất mãn nào, Úy Trì Thừa Tiệm càng thêm nắm chắc mấy phần, hắn ta mỉm cười giải thích: "Hiện tại dưới gối bệ hạ chỉ có Tấn vương và Tề vương, hơi ít ỏi, vì thiên hạ mà tính thì nên mở đợt tuyển tú, làm phong phú hậu cung, duy trì đời sau mới phải."

Hoàng đế cười khẽ, "Khanh quả là trung quân ái quốc."

Úy Trì Thừa Tiệm càng thêm đắc ý, hắn ta đang định nói tiếp thì nhìn thấy Tấn vương bên cạnh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt rơi trên người hắn ta, "Nếu như ngươi đã có thể làm quan thì chắc đã đọc qua sử sách tiền triều rồi chứ?"

Úy Trì Thừa Tiệm vốn coi thường Nguyên Cảnh chỉ là đứa bé, cho dù tôn quý nhưng không quá mức để trong lòng, song hắn ta vẫn cung kính đáp: "Tấn vương điện hạ minh xét, đương nhiên hạ quan đã học qua."

"Ngươi nói dưới gối phụ hoàng chỉ có ta và đệ đệ, con nối dõi ít ỏi," Nguyên Cảnh bình tĩnh nhìn hắn ta, "Đúng không?"

Úy Trì Thừa Tiệm không tìm ra có gì sai, cũng không tin một đứa bé choai choai như thế có thể tìm ra sai sót gì trong đó, hắn ta thuận lý thành chương gật đầu, "Đương nhiên là đạo lý này.”

"Nếu như là như vậy," Nguyên Cảnh nhìn hắn ta, "Dưới gối tổ phụ chỉ còn có hai nhi tử là phụ hoàng và Thất hoàng thúc, ngươi cảm thấy là nhiều hay ít?"

Úy Trì Thừa Tiệm không cần nghĩ ngợi, theo bản năng muốn trực tiếp trả lời, nhưng lời nói đến bên miệng chợt mạnh mẽ dừng lại.

Gần như chỉ một thoáng, hắn ta toát hết mồ hôi lạnh.

Bởi vì ---- Những lời Tấn vương, quả thật quá độc!

Hiện tại tiên đế chỉ còn lại hai người con là Hoàng đế và Thất vương, nếu hắn ta nói nhiều, vậy thì tấu chương dâng lên Hoàng đế muốn người mở cuộc tuyển tú, chẳng phải sẽ tát vào mặt mình hay sao?

Còn nếu nói ít, thì lại không được.

----- Ai mà không biết tiên đế chỉ còn lại hai nhi tử đều là do bị giết chết trong trận cung biến năm xưa, lúc này hắn ta nói con nối dõi của tiên đế ít ỏi, chẳng phải là lý do đáng chết?

Vế trước chẳng qua chỉ tự tát vào mặt mình, nhưng vế sau lại là tát lên mặt Hoàng đế, bao nhiêu cái đều không được, giả sử hắn ta thật sự nói như thế, chỉ sợ hôm nay đến cửa Tuyên Thất Điện cũng không thể bước ra.

Tấn vương cười khẽ, song nụ cười kia rất cạn, cũng rất lạnh, xuất hiện trên người một đứa trẻ choai choai, nhưng rõ ràng Úy Trì Thừa Tiệm cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Lúc đang lúng ta túng túng không biết phải mở miệng thế nào, thì hắn ta lại nghe Tấn vương hỏi: "Ta đang hỏi ngươi đó, phụ hoàng vẫn đang đợi, tại sao ngươi không mở miệng?"

Sắc mặt Úy Trì Thừa Tiệm tái nhợt, bờ môi giật giật, một chữ cũng không thốt ra khỏi miệng.

Nguyên Cảnh không nhìn hắn ta nữa mà đứng lên, tay cầm cây đao nhỏ và kiếm gỗ, đi đến bên cạnh Hoàng đế.

Chiếc bàn trước mặt Hoàng đế hơi thấp hơn người Nguyên Cảnh một chút, Nguyên Cảnh có thể thấy rõ đồ vật trên mặt bàn.

Nhìn tấu chương trên bàn mấy lượt, Nguyên Cảnh dùng cây đao chỉ vào mấy chữ cuối, vô cùng nghiêm túc hỏi Hoàng đế, "Chữ này đọc thế nào ạ?"

Hoàng đế cười trả lời: "Đọc là tiệm."

Nguyên Cảnh đã từng được mẫu thân dạy qua bách gia tính, cũng nhận được mặt chữ, cộng thêm hỏi Hoàng đế, bé đã có thể đọc theo thứ tự.

Liếc mắt nhìn tên kia đã toát mồ hôi lạnh đầy người, bé nhàn nhạt hỏi một câu: "Úy Trì Thừa Tiệm?"

Úy Trì Thừa Tiệm mang theo khí phách oai phong hùng dũng lúc đến, bây giờ lại không còn sức lực, miễn cưỡng lộ ra nụ cười khó coi còn hơn khóc, hắn ta lạnh run nói: "Có thần, điện hạ có gì dặn dò ạ?"

Nguyên Cảnh lẳng lặng nhìn hắn ta trong chốc lát rồi mới nói: "Ta nhớ kỹ ngươi rồi."

Nguyên Cảnh không nói nhiều, chỉ một câu là kết thúc, sau đó bé hành lễ với Hoàng đế rồi cầm đao và kiếm gỗ của mình, đi thẳng ra ngoài.

Mấy thần tử trong nội điện liếc nhau, trong ánh mắt là vẻ thâm trầm hoàn toàn giống nhau, cuối cùng đồng loạt hóa thành một tiếng than thở, cũng là khen ngợi.

Tấn vương có tư chất của quân chủ, có thể cai trị đất nước!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play