Ngày đó là ngày bắt đầu cơn ác mộng cả đời khó quên của Nguyên Thành trưởng công chúa
Hai chân nàng ta run run đứng trước linh cữu của tiên đế, áo trắng như tuyết và khuôn mặt bị bắn đầy máu của huynh trưởng, không biết có bao nhiêu ghê tởm, càng không diễn tả được thê thảm thế nào.
Trong Nội Điện nghiêm trang, rất nhiều hoàng tử không cam lòng, tiếng gào thét bi thảm trước khi chết vang khắp nơi, một lúc sau mới yên tĩnh trở lại.
Chỉ là sự yên tĩnh này cũng không sinh ra một chút yên lòng nào mà chỉ càng khiến lòng người càng hoảng sợ hơn.
Hơi thở chết chóc lan tràn trong không khí khiến cho người ta ngạt thở, bên tai dường như vẫn còn văng vẳng những tiếng gào thét cộng thêm mùi vị tuyệt vọng thoảng qua, tình cảnh này, có lẽ nàng ta mãi mãi không thể nào quên được.
Nàng ta chưa bao giờ trải qua cái lạnh như vậy, giống như gió lạnh tháng chạp biến thành kim châm, mạnh mẽ đâm vào từng khớp xương nàng ta.
Khiến người ta muốn chết vì lạnh.
Ngoại trừ Thất hoàng tử tàn tật từ nhỏ không tham gia tranh quyền đoạt vị, cộng thêm ba vị công chúa của tiên đế, những người còn lại đều không còn. Nguyên Thành trưởng công chúa không chống đỡ nổi, nàng ta quỳ rạp dưới đất như Ngũ công chúa, vẻ mặt u ám thê lương như là đắp mấy tầng mây mù, trong nỗi đau còn mang theo bi thương sợ hãi.
Nỗi sợ hãi như một thanh đao đâm vào trái tim nàng ta, thậm chí còn xoắn mấy vòng, rồi tàn ác rút ra khiến máu chảy đầm đìa.
Dường như thẫn thờ, nàng ta ngây ra đó nhìn chằm chằm Hoàng Đế vẫn đứng bên linh cữu của tiên đế từ nãy đến giờ.
Sắc mặt hắn trầm tĩnh, cầm một chiếc khăn tỉ mỉ chà lau thanh kiếm trong tay, ánh mắt bình thản lạnh nhạt, dường như trong mắt hắn chỉ có thanh kiếm kia, không chứa thêm được cái gì khác.
Chiếc khăn trắng như tuyết dính đầy máu tươi, thanh kiếm kia lại trở về nguyên dạng -- sạch sẽ. Hắn tiện tay ném chiếc khăn đi, rồi đút kiếm vào trong vỏ, sau đó ánh mắt hắn dừng lại trên bài vị tiên đế.
Ánh mắt ấy rất bình tĩnh, không thấy sự thương cảm đối với sự ra đi của phụ thân, cũng không vì đăng vị thành công mà đắc ý. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn trong chốc lát, trời đất to lớn, ai cũng không biết trong một khắc này cuối cùng hắn đang nghĩ cái gì?
Nguyên Thành trưởng công chúa không có cảm giác gì.
Năm giác quan của nàng ta tựa như đã bị người ta cướp mất, không ngửi thấy mùi máu tanh xung quanh, không nhìn thấy cả điện bừa bộn, cũng không nghe được những âm thanh thê thảm kia. Ngay cả khi có cung nhân tiến lên
dọn dẹp vết máu trên mặt đất trong điện, không cẩn thận đụng phải váy nàng ta thì nàng ta cũng không cao giọng khiển trách như lúc trước.
Hoàng Đế bình tĩnh nhìn một lúc, cuối cùng hắn đứng dậy, đi tới trước bài vị của tiên đế vén áo bào chậm rãi quỳ xuống.
Thái giám cung nhân xung quanh cũng ý thức được nên quỳ xuống theo, những cái đầu đen chiếm cứ hết ánh mắt của Nguyên Thành trưởng công chúa, khiến hai mắt nàng ta cay xè.
Hắn thản nhiên nói: "Các hoàng tử ngỗ nghịch thất đức, động đao kiếm trước linh cữu tiên đế là đại bất kính. Trẫm là huynh trưởng, dù không đành lòng xử lý chư vương nhưng lại sợ khó ăn nói với muôn dân thiên hạ. Truyền chỉ của trẫm, chư vương bất hiếu, không lo thờ phụng bài vị tiên đế, tôn kính Tông miếu*, đều phải bị nghiêm trị, răn đe đời sau."
*Tông miếu: Nơi thờ tổ tiên của vua.
Toàn thân Nguyên Thành trưởng công chúa run rẩy, không nói lên lời. Ngũ công chúa tuổi còn nhỏ, trải đời chưa nhiều, cả người run như cầy sấy, tất nhiên cũng nói không lên lời. Lục công chưa dù đã tỉnh lại nhưng cũng không tốt hơn hai vị hoàng tỷ là bao.
Khách quan mà nói, tuy thất hoàng tử tàn tật bẩm sinh nhưng lại hiểu biết không ít, y nhanh chóng quyết định, hai tay chống đất, dập đầu tỏ rõ sự thần phục của bản thân, "Thần đệ nguyện làm bầy tôi trung thành của đại hoàng huynh."
Dường như chốt cửa được mở ra, mấy vị công chúa cũng hồi phục tinh thần, hai tay chống đất, cung kính hành đại lễ, đến cả Nguyên Thành trưởng công chúa cũng không ngoại lệ, "Tất cả đều nguyện làm bầy tôi trung thành của đại hoàng huynh."
Vẻ mặt Hoàng Đế nghiêm túc, ba quỳ chín lạy trước bài vị của tiên đế, sau khi hoàn thành xong hết lễ nghi mới đứng dậy.
Hắn phất tay áo, cúi xuống đỡ Thất hoàng tử dậy, "Trẫm và vương gia là cốt nhục tình thâm, sao lại xa lạ như vậy?"
Dứt lời hắn lại chuyển hướng đỡ mấy vị công chúa, "Đối với mấy vị hoàng muội tự nhiên cũng là đạo lý này."
Thi thể của mấy vị hoàng tử lúc nãy vẫn còn bày trước điện, mùi máu tanh trong Nội Điện vẫn chưa tan hết, mặc dù mấy câu nói của Hoàng đế thật chí tình, nhưng không có ai thật sự dám để mấy lời đó trong lòng, tất cả đều cúi thấp đầu, nghe theo lời dạy bảo của Hoàng Đế.
Hoàng Đế không nói gì thêm nữa.
Giống như được sắp đặt từ trước, một đám thái giám vẫn đứng ngoài điện thờ nối đuôi nhau đi vào giúp Hoàng đế mặc long bào đen tuyền thêu chín con rồng đỏ rực, đầu đội mão đính mười hai hàng lưu quan trước sau.
Phù tiết lệnh* và Thiếu phủ lệnh* tiến vào điện, quỳ xuống hành lễ quy phục.
*Phù tiết lệnh: Quan đi sứ hoặc điều binh.
*Thiếu phủ lệnh: Quan giúp việc cho thái sư.
Thiếu phủ lệnh giơ tay, trình cái khay trong tay mình lên, "Ngọc ấn ở hàng đầu tiên là ngọc tỉ truyền quốc. Ba cái ở hàng tiếp theo lần lượt là Hoàng đế chi tỉ, Hoàng đế hành tỉ, Hoàng đế tín tỉ. Hàng cuối cùng là Thiên tử hành tỉ, Thiên tử tín tỉ và Thiên tử chi tỉ. Bảy loại ngọc tỉ của Hoàng đế đều ở đây, mời Bệ hạ thuận theo lẽ trời, trước nhận lãnh trách nhiệm của tổ tiên giao phó, sau làm dân yên lòng."
Lời ông nói không tính ngắn, song trong điện không ai dám cảm thấy nhàm chán, bảy ngọc tỉ là nền móng truyền quốc, tất nhiên không thể thiếu.
Hoàng Đế tỏ ý bảo thái giám tiếp nhận khay ngọc ấn, sau khi kiểm tra không có sai sót, Phù tiết lệnh và Thiếu phủ lệnh mới lui xuống.
Các lão thần Anh Tông triều vẫn còn ở lại, thế cục đã định, tất nhiên sẽ có những người đức cao vọng trọng tiến vào, mời Hoàng Đế dời bước sang Tuyên Thất điện để đăng cơ, nhận sự triều bái của chúng thần.
---- Tất cả đều đã kết thúc, kết thúc thật rồi!
So với sự kế vị của các hoàng tử còn lại, Hoàng Đế đăng cơ, đối với Nguyên Thành trưởng công chúa mà nói, không thể nghi ngờ là kết cục xấu nhất.
Hơn nữa, qua thời gian vị trí của Hoàng Đế ngày càng ổn định thì kết cục ấy càng ngày càng tệ, tình hình cũng sẽ càng thối nát.
Nguyên Thành trưởng công chúa không biết mình đứng lên như thế nào, càng không biết bản thân bước đi ra sao? Sắc mặt nàng ta trắng bệch, tùy ý dựa vào thị nữ, chậm chạp rời khỏi Nội Điện.
Do tâm trạng hoảng hốt nên vừa đi tới chỗ cánh cửa Nội Điện, nàng ta vấp một cái thật mạnh, hành động quá nhanh khiến thị nữ bên người bay hết cả hồn vía, trên tay lại không có bao nhiêu sức lực bỗng buông thõng, thân thể Nguyên Thành trưởng công chúa như không có xương sống, cả người nhũn ra, ngã ngồi xuống trên nền đất.
Trần Khánh từ bên ngoài đi vào, thuận tiện đỡ nàng ta một chút. Ông híp mắt, cười khẽ nói: "Điện Hạ cẩn thận dưới chân."
Nguyên Thành trưởng công chúa nhớ rất rõ giọng nói của ông, nàng ta đưa mắt nhìn qua thì thấy một nụ cười nhạt, không hiểu tại sao, nàng ta cảm giác nụ cười ấy có phần giống sự vui vẻ trên mặt Hoàng Đế.
Hoàng Đế cũng cười như vậy khi lấy tính mạng của Tam hoàng tử.
Nàng ta chợt rùng mình một cái, lúc muốn rút tay về thì lại nghe Trần Khánh nói: "Mới có vậy mà chân người đã mềm nhũn, sau này đường còn dài đằng đẵng, không biết người sẽ đi như thế nào đây?"
"Điện Hạ" -- Ông chậm rãi cười, có vẻ như ân cần "--- Bảo trọng."
Bờ môi Nguyên Thành trưởng công chúa run run muốn nói gì đó, Trần Khánh lại dìu nàng ta qua cho thị nữ đang đứng một bên đỡ. Ông mỉm cười nói tiếp: "Điện Hạ thứ lỗi, nô tài còn phải quay về đợi lệnh của Bệ Hạ, sợ là không thể nói nhiều với người được."
Cho dù là đến lúc này, ông vẫn nhất mực cung kính thi lễ với Nguyên Thành trưởng công chúa rồi mới tiến về phía Nội Điện.
Nguyên Thành trưởng công chúa chỉ cảm thấy thân thể và tinh thần đều mệt mỏi, nửa câu cũng không muốn nói, nửa câu cũng không muốn nghe.
Vết máu trên mặt nàng ta còn chưa có lau đi, đã sớm khô lại trên mặt, cử động một cái sẽ có những cặn nhỏ màu đỏ sậm rơi xuống, vừa thê lương vừa đáng sợ.
Ra khỏi cửa Nội Điện, trở lại cung điện mà nàng ta luôn coi là nhà, đột nhiên Nguyên Thành trưởng công chúa cảm giác được sự thay đổi của nơi này. Nó bỗng biến thành một con quái vật ăn thịt người, bất cứ lúc nào cũng có thể răng rắc một tiếng, cắn nàng ta thành hai đoạn, nuốt vào trong bụng nó.
Nàng ta không muốn ở lại đây lâu, dưới chân cố gắng dùng sức, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của hai thị nữ, nàng ta lảo đảo rời khỏi Hoàng Cung, về tới Tĩnh An Hầu phủ.
Sáng sớm hôm nay, lúc nàng ta rời khỏi Tĩnh An hầu phủ còn gọn gàng xinh đẹp như thế, vậy mà bây giờ toàn thân dính đầy vết máu, so với ác quỷ còn khủng bố, hung ác hơn.
Nàng ta gọi đám thị nữ mang nước ấm, hầu hạ mình tắm rửa, tẩy hết một thân máu tanh, yên lặng không nói một lời.
Nước ấm mang đến cho nàng ta một chút cảm giác an toàn nhưng cũng khiến nàng ta nhớ tới một loại cảm xúc không nói lên lời, nước mắt cứ như vậy lặng lẽ rơi xuống.
Thật sự quá mệt mỏi ---- cũng quá đáng sợ.
Nàng ta không có sức mà tựa trên vách thùng tằm mơ màng một lát, sau đó thấy sắc mặt ma ma hồi môn Trương Thị của mình đầy vẻ kinh hoàng tiến vào, đáy mắt sợ hãi như là lục bình trôi, không thể che đậy được.
Nàng ta chậm rãi nhắm mắt lại, da mặt run lên, "Lại xảy ra chuyện gì?"
Nét mặt Trương Thị không còn sự khôn khéo xưa nay, bà nơm nớp lo sợ kể tin tức mình nghe được với nàng ta.
Nghe xong, Nguyên Thành trưởng công chúa không tự chủ được mà run lên, nước ấm bao phủ khắp người cũng không khiến nàng ta cảm thấy ấm áp, trái lại khiến nàng ta rét buốt hơn, mang theo mùi máu tanh lạnh lẽo.
Nàng ta gần như phản ứng kịch liệt, đưa tay hung hăng chà xát, kì cọ chỗ cổ tay hôm nay bị Trần Khánh đỡ, chà mạnh đến nỗi sắp tróc một lớp da.
Trương Thị nói hôm nay cung biến không chỉ giới hạn tại lễ tang ở Nội Điện mà trong hậu cung biến cố càng kinh khủng hơn.
Tiên đế để lại rất nhiều hậu cung phi tần, trong một ngày chết bất đắc kỳ tử đến hơn mười vị, có đến mấy vị là mẫu phi của các vị hoàng tử, còn lại hơn phân nửa thì xuất gia, quy y cửa phật, nửa đời còn lại làm bạn với Phật tổ. Trừ mẫu phi của hai vị công chúa thì chỉ còn mẫu phi của Thất hoàng tử và các thái phi còn ở lại trong cung.
Theo bản năng, Nguyên Thành trưởng công chúa nhớ tới vẻ mặt Trần Khánh lúc trở về bẩm báo Hoàng Đế.
Chủ nhân của đôi tay dìu mình kia vừa mới kết thúc hơn mười tính mạng vậy mà ngay sau đó lại ra vẻ như săn sóc đỡ lấy mình.
Thậm chí ông ta còn bình tĩnh nói mấy câu với mình nữa.
Giờ khắc này, Nguyên Thành trưởng công chúa cảm thấy ghê tởm vô cùng. Dù có bị hơn mười con rắn độc lè lưỡi liếm láp, dù cho bản thân chật vật té ngã trên đất cũng tốt hơn nhiều so với chuyện được Trần Khánh đỡ khi đó.
Nàng ta vô thức mà nhớ tới vẻ mặt Hoàng Đế lúc nhìn chăm chú bài vị tiên đế.
Sự bình tĩnh ấy, lạnh lùng ấy không mang theo bất cứ chút cảm tình nào, dường như cái bài vị kia chỉ là của một người xa lạ, không có nửa phần quan hệ với hắn.
Máu của hắn thật lạnh, không có chút độ nóng nào. Lòng của hắn cũng lạnh, không có nửa phần hơi ấm.
Nàng ta đã từng nghĩ, Hoàng Đế như vậy có lẽ sẽ cô độc cả đời.
Ấy vậy mà nàng ta không ngờ, người nam nhân lạnh nhạt, vô tình đó cũng sẽ động lòng. Rõ ràng... Hắn muốn thành thân.
Thậm chí hẳn còn đích thân tiễn thê tử tương lai của mình về nhà, sợ nàng về chậm chút nữa sẽ bị cảm lạnh.
Hành động chăm sóc ấy lại xuất hiện trên người của hắn, thực sự là... So với việc cây vạn tuế ra hoa còn thần kỳ, quý hiếm hơn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hoàng đế: Trong nhà của ta toàn là những người biết điều, chị em dâu biết điều, thứ muội cũng thật biết điều, Diệu Diệu nghe lời, nhanh nhanh gả tới đây đi [mỉm cười].
---- Thanh Li: [Run run] Ta sợ!