Bốn năm sau, mùa hè.
Ngày hôm đó, Thanh Li trở lại sau khi ngắm hoa ở Ỷ Xuân Viên, lúc đi ngang qua hành lang Tuyên Thất Điện thì thấy Nguyên Cảnh đang ngồi một mình ở đó, hai chân bé đung đa đung đưa, dường như bé con đang suy nghĩ cái gì đó.
Nàng phe phẩy cái quạt tròn bằng gấm rực rỡ, chậm rãi đi qua nói: "Con làm gì mà một mình ở chỗ này ngẩn người thế."
Nguyên Cảnh đứng dậy, hành lễ vấn an nàng: "Con đang đợi mẫu hậu trở lại."
"Bên ngoài nóng lắm, đừng ở đây nói chuyện," Thanh Li cầm khăn lau mồ hôi cho bé, lại lôi bé đi về phía nội điện: "Đến bên trong nói chuyện đi."
Nguyên Cảnh nhẹ nhàng lên tiếng, bé nhắm mắt theo đuôi mẫu thân, đi vào bên trong.
Bé sinh ra giống hệt Hoàng Đế, càng lớn điều này càng rõ ràng, từ ánh mắt lợi hại đến cái mũi cao thẳng, cả thói quen nhếch môi, thật giống như từ cùng một khuôn đúc ra vậy.
Lúc bé cười lên thì còn đỡ, lúc mặt bé nghiêm nghị, vẻ mặt cương cứng, cái dáng vẻ uy nghi kia thì hai cha con giống hệt nhau.
Nguyên Cảnh là trưởng tử, trọng trách trên vai bé cũng là nặng nhất, lúc bé được bốn tuổi, bên người liền có sư phó dạy dỗ, đầu tiên dạy về lễ sau đó mới dạy học.
Hoàng Đế vốn thiên về võ, phủ Ngụy Quốc Công cũng là Võ gia truyền thế.
Bởi vậy, phu thê hai người đều có ý để Nguyên Cảnh tiếp xúc với nhiều văn thần một chút, cùng với sự gia tăng tuổi tác, Hoàng Đế cũng sẽ tìm mấy văn thần làm sư phó cho bé.
Nguyên Cảnh rất thông minh, lúc còn nhỏ bé đã thể hiện ra thiên phú cực kỳ xuất sắc. Lúc Thanh Li rảnh rỗi cũng sẽ dạy bé đọc sách viết chữ, căn bản được rèn rất tốt, đến trước mặt các tiên sinh, họ cũng nhất trí tán thưởng bé.
Mặc dù Hoàng Đế cũng sẽ dạy bé nhưng dù sao công việc của hắn rất nhiều, không giống Thanh Li có nhiều thời gian rảnh rỗi, có thể tùy nàng tiêu phí.
Thanh Li có lòng dạy bé con nhưng nàng cũng không giống như nhồi vịt ăn, nàng lại càng không điên cuồng nhồi nhét những tri thức hiện đại cho bé con vì nàng biết rõ mỗi ngày phải vùi thân học hành vất vả ra sao.
Hôm nay là sơ thất... nàng vẫn theo kế hoạch đọc sách cho bé nghe. Nàng tùy ý đọc một đoạn trong sử ký, tỉ mỉ giảng giải cho bé con.
Vừa mới nói đến đoạn "Sử viết: Sách chỉ cần đủ để viết được tên họ mà thôi. Một kiếm..." thì bị Nguyên Cảnh cắt đứt.
"Mẫu hậu," Cậu bé nhìn nàng, rất nghiêm túc nói: "Con muốn học kiếm thuật."
"Sao tự nhiên con lại muốn học kiếm thuật?" Thanh Li vẫy vẫy quyển sử ký trên tay, nhẹ giọng hỏi cậu: "Con nghe thấy đoạn này liền tâm huyết dâng trào sao?"
"Phải," Ánh mắt cậu bé trong suốt, nói tiếp: "Mà cũng không phải."
Thanh Li không phủ định cũng không tán thành, nàng chỉ cười cười hỏi cậu: "Tại sao lại thế?"
Nguyên Cảnh nhìn mẫu thân chăm chú, giọng nói và ánh mắt đều rất kiên định: "Bởi vì con muốn trở nên mạnh mẽ!"
"Nguyên Cảnh," Thanh Li tới gần cậu bé, nàng nói khẽ: "Cho dù còn vẫn còn rất nhỏ nhưng trên thực tế, con đã là một trong những người mạnh nhất quốc gia này rồi."
Trưởng tử của Đế Hậu, là người thừa kế danh chính ngôn thuận của quốc gia rộng lớn này, trên phương diện chính trị cũng chỉ có Hoàng Đế là cao hơn cậu bé, trừ chuyện này không còn cái gì khác.
"Chuyện đó không giống nhau," Nguyên Cảnh hiểu rõ ý tứ của mẫu thân, vì thế cậu cũng hy vọng mẫu thân có thể hiểu được ý của mình: "Sức mạnh ấy thuộc về thân phận trưởng tử này chứ không phải thuộc về bản thân con."
Thanh Li hơi ngẩn ra rồi lại lập tức nở nụ cười.
"Dù có thế nào, trước hết con hãy nghe mẫu thân đã nhé," Nàng sờ sờ tóc cậu, nhẹ giọng hỏi ý kiến bé: "Được không nào?"
Nguyên Cảnh rất hiểu chuyện, bé nhìn mẫu thân, gật đầu đồng ý.
Cậu bé giống hệt Hoàng Đế, bé càng lớn, tính tình cũng càng cứng rắn, duy chỉ khi ở trước mặt mẫu thân, bé con mới khó có khi mềm xuống, vô cùng ngoan ngoãn thuận theo.
Thanh Li trước mặt không thể hiện gì nhưng sau lưng nàng lại cảm thấy bận tâm liền bí mật nói với Hoàng Đế. Hắn cũng không để chuyện này trong lòng mà còn khuyên nàng nên nghĩ thoáng một chút, nhi tử hiểu chuyện như vậy là chuyện tốt.
Lúc đầu năm, thời điểm một nhà bốn người cùng nhau dùng bữa, Nguyên Cảnh chỉ nhũ mẫu sau lưng mình, cậu bé thản nhiên nói với Hoàng Đế: "Phụ hoàng, con muốn thay nàng ta."
Những lời bé con vừa nói, quả thực giống với câu nói "Phụ hoàng, con muốn xử lý nàng ta", nhũ mẫu sau lưng bé con nghe xong liền thay đổi sắc mặt, thân mình run rẩy, kinh hoảng quỳ sụp xuống.
Thanh Li bị lời nói đột ngột của nhi tử làm cho nghi ngờ, nàng nhìn kỹ vẻ mặt của nhũ mẫu kia, chỉ thấy nàng ta sợ hãi và khó hiểu, cũng không có dáng vẻ chột dạ, có lẽ nàng ta cũng không biết mình đắc tội Nguyên Cảnh ở chỗ nào.
Nhưng suy cho cùng, nàng cũng sẽ không vì một nhũ mẫu mà trách cứ con của mình, còn có, Hoàng Đế cũng chưa có mở miệng đâu đấy.
Vẻ mặt Nguyên Cảnh rất thản nhiên, sắc mặt Hoàng Đế cũng bình tĩnh, tiểu nhi tử Nguyên Lãng kháu khỉnh bụ bẫm cũng nhìn cha và ca ca một chút, bé không phát hiện cái gì khác lạ liền bưng chén nhỏ, bình tĩnh ăn cơm tiếp.
Ba người bọn họ đều giống như cái gì cũng không phát sinh khiến Thanh Li cảm thấy mình như lọt vào màn sương mù bèn cầm lấy thìa uống một hớp nước canh, cũng không lên tiếng.
Hoàng Đế chỉ hỏi một câu: "Con chắc chắn?"
Nguyên Cảnh không ngẩng đầu: "Vâng."
"Nếu đã vậy," Hoàng Đế kết luận: "Vậy đưa nàng ta vào Dịch Đình Ngục đi."
"... Điện hạ!" Nhũ mẫu kia còn muốn xin tha nhưng nàng ta lại không biết nói từ đâu, một bụng nghi hoặc oan uổng tràn ra trong ánh mắt, cứ như vậy nàng ta đã bị thái giám dẫn đi rồi.
Hoàng Đế không hỏi lại, Nguyên Cảnh cũng không nói gì, mặc dù Thanh Li còn thấy khó hiểu nhưng nàng cũng không hỏi ra trước mặt mọi người, chỉ thắc mắc trong lòng.
Nguyên Lãng cười hì hì gắp một con tôm cho nàng, bé nói: "Cái này ăn ngon! Mẫu hậu nếm thử xem!"
Bé con có thể gắp đồ ăn cho nàng, đây là tấm lòng hiếu thảo của bé, tất nhiên Thanh Li vui mừng, sau khi ăn hết, nàng thấy trên miệng Nguyên Lãng còn dính dầu liền lấy khăn lau cho bé, mẫu tử hai người nói chuyện tâm tình một lúc, trái lại cũng tạm thời quên chuyện nhũ mẫu kia đi.
Chờ đến xế chiều, lúc Nguyên Cảnh theo Thanh Li luyện chữ, nàng mới cho cung nhân lui xuống, nhẹ giọng hỏi cậu: "Lý thị làm gì chọc đến con rồi? Hay là nói, nàng ta có cái suy nghĩ xấu gì sao?"
"Đều không có," Nguyên Cảnh cúi đầu, tay cầm bút rất vững vàng, chắc chắn: "Chỉ là, nàng ta đã phạm vào kiêng kị của con."
Thanh Li nghi hoặc nhìn cậu, hỏi một câu: "Chuyện gì?"
"Nàng ta không nên có ý nghĩ thao túng suy nghĩ của con," Nguyên Cảnh dừng bút, cậu nhìn chữ trên giấy một lát mới tiếp tục thản nhiên nói: "Đây là chuyện đáng chết."
Thanh Li đã hiểu được vài phần.
"Người có thể chi phối suy nghĩ của con đúng là có thật nhưng hiển nhiên nàng ta không thuộc trong nhóm này," Đôi mày của cậu khẽ nhăn lại, xé toạc tờ giấy cậu vừa viết: "Người có thể ngu xuẩn nhưng nhất định phải tìm đúng vị trí của mình."
Chủ ý của cậu đã định, Thanh Li cũng không nói thêm điều gì nữa, nàng chỉ nhìn tờ giấy vừa bị cậu xé kia, nhẹ giọng hỏi một câu: "Con viết tốt mà sao lại xé đi rồi."
"Không tốt," Nguyên Cảnh nhíu nhíu lông mày, có chút bất mãn: "Quá nhẹ, mất đi khí khái."
Hài tử lớn lên, Thanh Li cũng không ép buộc cậu bé, nàng nhếch miệng mỉm cười, một lần nữa trải giấy đến trước mặt cậu.
Nguyên Cảnh cười rộ lên, hàm răng trắng như tuyết, giọng nói mềm mại ngọt ngào như chè trôi nước: "Cảm ơn mẫu hậu."
... Sau khi tỉ mỉ giải thích cho cậu một lần thì nàng nhẹ giọng hỏi cậu bé: "Sao nào, con còn muốn học nữa không?"
Nguyên Cảnh nhìn mẫu hậu chăm chú, cậu cam đoan: "Con sẽ chăm chỉ học hành, không bỏ dở giữa chừng đâu."
"Tốt," Thanh Li sờ sờ tóc cậu, lại cười nói: "Đợi phụ hoàng con trở lại, ta sẽ nói với hắn."
Thời điểm dùng bữa trưa, Hoàng Đế ôm tiểu nhi tử cùng đến. Thanh Li thấy không khỏi hỏi hắn một câu: "Không phải con ra ngoài chơi sao, làm sao lại đến chỗ của chàng rồi."
"Bên ngoài nóng, Nguyên Lãng chẳng muốn trở lại nên đến chỗ trẫm," Hoàng Đế hôn một cái lên mặt tiểu nhi tử, cười nói: "Đúng là giảo hoạt."
"Nào có ai nói nhi tử mình như vậy chứ." Thanh Li đưa khăn, để hai phụ tử lau mặt rồi mới nhắc đến chuyện Nguyên Cảnh muốn luyện kiếm với Hoàng Đế.
"Vậy sao?" Hoàng Đế có chút ngạc nhiên, hắn liếc nhìn Nguyên Cảnh đang ngồi ngay ngắn trên ghế, nở nụ cười: "Có chí khí!"
"Nếu con muốn học thì cần phải học cho ra dáng, chớ rụt rè sợ hãi mà ném mặt lão tử con đi," Hoàng Đế lau mặt, không chút khách khí nói: "Nếu con chỉ muốn học để có dáng vẻ biết cầm kiếm thì trẫm khuyên con nên bỏ ngay cái ý niệm này đi, nếu không sau này phải ăn khổ đi cầu xin trẫm thì trẫm cũng quan tâm."
Nguyên Cảnh nhìn phụ hoàng, kiêu ngạo nói: "Sẽ không đâu."
"Vậy là tốt rồi," Trong vẻ mặt Hoàng Đế có chút thỏa mãn, hắn kéo nhi tử đến chỗ mình ngồi xuống nói: "Trẫm sẽ tìm cho con một sư phụ tốt, giống như đọc sách, nửa tháng sẽ kiểm tra một lần."
Hắn nhìn vào mắt Nguyên Cảnh, trầm giọng hỏi: "Có vấn đề gì không?"
Nguyên Cảnh đáp rất sung sướng: "Không có."
"Rất tốt," Hoàng Đế từ từ nở nụ cười: "Giống lão tử."
Ở trước mặt hai hài tử mà hắn nói có phần kỳ quái nên bị Thanh Li hung hăng nhéo ở phía dưới.
Da mặt Hoàng Đế dày nên không để ý, hắn còn thuận thế nhéo nhéo vào tay nàng, khi bị Thanh Li lườm mới cười cười bỏ ra.
Buổi chiều, lúc Thanh Li đang nhìn vào gương cởi trâm cài trên búi tóc thì Hoàng Đế chợt tiến lên ôm lấy nàng, vô cùng thân mật gọi một tiếng: "Diệu Diệu?"
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn: "Làm sao thế?"
Hắn cúi người, nhìn chằm chằm vào gương ngắm nàng, ánh mắt dịu dàng mà ôn nhu.
Vài năm trôi qua cũng không lưu lại trên người nàng một chút dấu vết, chỉ là cái dáng vẻ quyến rũ mị hoặc, như mẫu đơn nở rộ thướt tha thơm mát này càng làm say lòng người.
"Nguyên Lãng cũng đã bốn tuổi rồi," Hoàng Đế nhẹ nhàng ngửi mùi thơm trên tóc nàng, nói: "Chúng ta lại sinh thêm một đứa nữa nhé?"
Thanh Li hơi sững sờ: "Làm sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện này?"
Nàng trước sau sinh liền hai hoàng tử, người khác cảm thấy thế nào thì nàng không biết, dù sao chính nàng cảm thấy đã ổn rồi.
Ba năm ôm hai đứa, làm sao mà không biết đủ nữa chứ.
Nàng luôn có ý định hưởng thụ, lại cũng không phải cái máy đẻ, sinh nhiều như vậy làm gì chứ.
Lúc trước hẳn là Hoàng Đế cũng nghĩ như vậy mới đúng, cũng không biết làm sao tự nhiên hắn lại thay đổi chủ ý rồi.
Trước đây đúng là Hoàng Đế không muốn sinh tiếp, cũng đã có hai đứa con trai rồi còn cầu gì nữa.
Cho đến mấy hôm trước, lúc hắn ở lại bữa tiệc của Ngụy Quốc Công, trong đầu mới xuất hiện một vài ý niệm.
Ngày ấy uống được tương đối, Ngụy Quốc Công có chút say, trong giọng nói của ông không khỏi mang theo vài phần tưởng niệm: "Bất tri bất giác, tiểu điện hạ cũng đã được bốn tuổi rồi, đúng là năm tháng không buông tha người."
Hoàng Đế cũng có chút cảm thán, phụ họa một câu: "Ai nói không phải đâu."
Ngụy Quốc Công thở dài một hơi, ông khoa tay múa chân miêu tả vị trí cao đến đùi, nói: "Đến bây giờ thần vẫn còn nhớ dáng vẻ của Hoàng Hậu nương nương lúc nhỏ, cao khoảng chừng này, thê tử của thần không cho phép nàng ăn kẹo ngọt, quản gia cũng cất hết kẹo trong nhà, nàng không còn cách nào bèn mở to mắt nhìn thần, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Thần không có cách nào, buộc lòng mỗi ngày khi hồi phủ lại vụng trộm mua cho nàng một ít.
Thời gian ấy, mỗi lần vừa trở về thần liền nhìn thấy nàng đang đợi trong sân, ánh mắt lóe sáng, thật sự khiến lòng người tan ra..."
Hoàng Đế bị lời nói của Ngụy Quốc Công làm cho lòng ngứa ngáy. Dưới đáy lòng, hắn nghĩ đến dáng vẻ nho nhỏ phấn nộn của Diệu Diệu, thời điểm mở to hai mắt nhìn người cũng khiến lòng người tan chảy rồi.
Nhớ ngày đó, thời điểm ở dưới cây Hạnh nhìn thấy nàng, viên cầu nhỏ trắng trắng mềm mềm đáng yêu vô cùng.
Hắn đột nhiên cảm thấy, nếu có thêm một nữ nhi giống Diệu Diệu, vừa nghe lời vừa mềm mại thì tốt rồi.
Diệu Diệu vốn đẹp như vậy, khi sinh một tiểu công chúa hẳn cũng rất đáng yêu.
Đến lúc đó khi hắn hạ triều, bé con liền lạch bà lạch bạch chạy tới gọi phụ hoàng hắn, nghĩ một chút cũng đã thấy vui vẻ.