Hoàng Đế ôm Nguyên Cảnh, đến phía trong noãn các hắn liền bảo đám thái giám cung nhân lui ra, để lại không gian cho phụ tử hai người.

Ánh mắt Nguyên Cảnh vẫn còn đỏ, trên mặt bé con có vệt nước mắt, thoạt nhìn có chút nhếch nhác.

Hài tử là miếng thịt rơi xuống từ trên người mẫu thân nhưng bé con cũng là do phụ thân tận mắt chứng kiến mà lớn lên, sao hắn không đau lòng cho được.

Hoàng Đế ôm bé con ngồi lên giường ấm rồi lấy khăn nhẹ nhàng lau mặt cho bé con.

Nguyên Cảnh cúi đầu, không nói không rằng, tùy phụ hoàng hành động.

Lau xong Hoàng Đế hỏi bé con: "Tiểu đệ đệ sinh ra được phụ hoàng và mẫu hậu che chở như vậy, có phải Nguyên Cảnh không vui đúng không?"

Cái đầu nhỏ của Nguyên Cảnh khẽ gật.

Hoàng Đế lại hỏi: "Có phải Nguyên Cảnh sợ rằng vì có tiểu đệ đệ nên phụ hoàng và mẫu hậu sẽ thiên vị đệ đệ, không thương Nguyên Cảnh nữa hả?"

Nguyên Cảnh ngẩng đầu nhìn phụ hoàng, bé con lại gật đầu lần nữa.

Hoàng Đế khẽ cười: "Nguyên Cảnh không thích phụ hoàng tranh mẫu hậu với con có phải không?"

Đôi mày nhỏ của Nguyên Cảnh nhăn lại, bé con đáp rất nghiêm túc: "Vâng"

"Thế nhưng," Hoàng Đế sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, ấm giọng nói: "Trước khi con sinh ra, mẫu hậu con thuộc về một mình phụ hoàng đó."

Dù sao Nguyên Cảnh cũng còn nhỏ, bé con bị ý nghĩa trong lời nói của Hoàng Đế làm cho hơi loạn. Bé kinh ngạc nhìn phụ hoàng, không lên tiếng.

Hoàng Đế nhẹ nhàng ôm nhi tử, nói: "Khi đó, trẫm thấy con nằm trong lòng mẫu hậu con thì trẫm cũng giống như con hôm nay, nhào qua tách con ra."

Nguyên Cảnh rối rắm, đôi lông mày lại nhíu lại, bé con nhẹ nhàng "A" một tiếng.

"Ở trong lòng mẫu hậu con, phụ hoàng với con là khác nhau, đã vậy, làm sao con lại cảm thấy, trong lòng mẫu hậu, con và tiểu đệ đệ giống nhau được đây?"

Hoàng Đế nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai bé con, ấm áp chậm rãi lên tiếng: "Trong lòng nàng, phụ hoàng không giống, Nguyên Cảnh không giống mà tiểu đệ đệ mới sinh cũng không giống nhau. Phụ hoàng bị thương, mẫu hậu con sẽ rất đau lòng, Nguyên Cảnh bị thương, mẫu hậu con cũng sẽ đau lòng, đổi thành tiểu đệ đệ, chẳng lẽ mẫu hậu con sẽ không đau lòng sao?"

Lời này hắn nói rất chậm cũng rất rõ ràng. Nguyên Cảnh sững sờ nghe một lúc, một thời gian sau, hắn lại nói tiếp.

"Có đôi khi phụ hoàng cũng sẽ ức hiếp Nguyên Cảnh, nhưng con cẩn thận nghĩ lại xem, trừ việc ngoài miệng nói một chút, nhẹ nhàng đánh con hai cái thì phụ hoàng có thực sự làm ra hành động nào hay sao?"

Hoàng Đế cầm chặt một cái tay nhỏ của nhi tử, nhẹ bóp một chút: "Con mới bao lớn, trẫm lại lớn thế nào, ức hiếp một người yếu hơn mình nhiều, nên sao?"

Miệng Nguyên Cảnh dừng một chút, không lên tiếng.

Tiểu đệ đệ nằm bên người mẫu hậu, nho nhỏ, ngốc nghếch, lại không thể xoay đầu mà chính mình lại trực tiếp lao qua túm đệ ấy xuống, giống như... Có chút ức hiếp người rồi.

Hoàng Đế nhỏ giọng hỏi bé con: "Rất xấu xa, đúng không?"

Mắt Nguyên Cảnh chớp chớp, bé con cúi đầu.

"Lúc này mới có một người thứ nhất nhỏ hơn con, sau này, có lẽ sẽ còn người thứ hai, thứ ba, thứ tư nữa đấy, chẳng lẽ con muốn lần lượt túm từng người từng người một xuống sao?"

Hoàng Đế dịu dàng vuốt tóc nhi tử, lần này Nguyên Cảnh cũng không còn tỏ vẻ không thích, bé con nghe phụ hoàng chậm rãi nói: "Thế nhưng Nguyên Cảnh này, con cùng với các đệ đệ muội muội không giống nhau."

"Phụ hoàng và mẫu hậu đều là lần đầu làm phụ mẫu, chúng ta sợ ở chỗ nào đó làm không tốt khiến con cảm thấy ấm ức, vì thế mọi chuyện chúng ta đều đặc biệt cẩn thận. Còn con, cũng đã nhận được tất cả tình yêu thương của chúng ta. Đệ đệ con tuy rằng cũng là con của chúng ta nhưng phía trước đệ ấy đã có một huynh trưởng, tự nhiên sẽ thiếu mấy phần."

Hoàng Đế cũng không cưỡng ép bé con phải tiếp nhận, chỉ từ từ giải thích: "Trước đây, trong một nhà ba người chúng ta thì con là nhỏ nhất, dù là phụ hoàng hay mẫu hậu thì đều sẽ nhường con, bảo vệ con, đây là vì sao chứ? Bởi vì con là con của chúng ta, cũng bởi vì con vẫn còn quá nhỏ, quá mềm mại. Đối xử với tiểu đệ đệ cũng là một loại đạo lý."

Nguyên Cảnh cúi đầu, bé chọc chọc ngón tay mình rồi lại ngẩng đầu nhìn Hoàng Đế, trong ánh mắt ấy tràn đầy áy náy, vừa chân thành tha thiết lại có chút hối hận.

"Tiểu tử thối."

Hoàng Đế cười vuốt vuốt tóc bé con, hắn ôm chặt bé, cũng mặc kệ bé con có hiểu hay không, cảm khái: "Con là trưởng tử, là Tấn vương, tương lai con còn có thể là thái tử, là thiên tử, con cần phải thể hiện ra khí độ của bản thân, bên ngoài ngăn chặn được loạn thần, bên trong có thể trông nom, che chở đệ muội, không thể thể hiện ra tiểu tính tình."

Hiển nhiên Nguyên Cảnh không hiểu được câu nói này, bé con kỳ quái "A" một tiếng.

"Nghe không hiểu sao, vậy cũng không sao, phụ hoàng nói chút chuyện con có thể nghe hiểu được nhé."

Hoàng Đế nhẹ nhàng bế thân thể nho nhỏ của bé con đến ngồi bên cạnh mình, hắn hỏi: "Vừa rồi con mới càn quấy, ỷ vào mình lớn nên ức hiếp tiểu đệ đệ, hành động này có phải không đúng hay không?"

Hàng mi của Nguyên Cảnh run run, bé rất nghiêm túc "Vâng" một tiếng.

"Biết không đúng là tốt rồi," Hoàng Đế lại hỏi bé: "Con chỉ lo gọi mẫu hậu ôm con, nàng không ôm được nên con cảm thấy ấm ức mà khóc, có phải không?"

Nguyên Cảnh gật gật đầu, lại "Vâng" lần nữa.

Hoàng Đế khế vuốt cằm, hắn thở dài, tiếp tục hỏi: "Vậy con có thấy mẫu hậu đau đến mức mặt mũi trắng bệch, nói chuyện cũng nói không ra hơi hay không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Cảnh khẽ giật mình, bé con rất lo lắng lắc đầu.

Hoàng Đế vỗ vỗ mông nhỏ của bé, nói: "Nếu như thế, phụ hoàng đánh con cũng không tính là đánh oan con chứ?"

Dù sao Thanh Li cũng mới sinh xong, trong phòng cũng tối, thời điểm Nguyên Cảnh mới chạy tới, bé con lại chỉ để ý tiểu đệ đệ, đương nhiên bé không nhìn rõ sắc mặt của Thanh Li, vừa nghe thấy Hoàng Đế nói vậy, bé con lập tức cảm thấy hối hận vô cùng, nghe Hoàng Đế hỏi như vậy, bé con không chút do dự lắc đầu.

"Vậy là tốt rồi," Hoàng Đế cũng không khách khí, dùng lực vừa đủ để bé cảm thấy đau nhưng không làm bị thương bé con, "Bốp" một tiếng giòn vang vỗ lên mông nhỏ của Nguyên Cảnh: "Mẫu hậu con chịu khổ, nói không chừng tương lai sẽ để lại mầm bệnh, phụ hoàng thấy mà đau lòng nên phụ hoàng phải phạt con!"

Nguyên Cảnh nhếch môi, bé không kêu đau cũng không khóc.

Thực chất bên trong bé rất quật cường.

Hoàng Đế nhìn thấy rất thỏa mãn, lại vươn tay xoa xoa cho bé con.

Bế Nguyên Cảnh đứng dậy, hắn vẫn không quên hỏi một câu: "Phụ hoàng đánh con, con sẽ không đi cáo trạng với mẫu hậu con chứ?" 

Nguyên Cảnh không cho là đúng liếc nhìn Hoàng Đế, bé nhẹ nhàng lắc đầu.

"Được rồi," Hoàng Đế không để ý đến ánh mắt kia của bé con, hắn nói: "Nếu như con đã hiểu vậy chúng ta trở về đi."

Nguyên Cảnh tựa trong ngực phụ hoàng, bé nhỏ giọng nói một câu: "Mẫu hậu."

"Về trước nhìn tình hình rồi tính tiếp," Hoàng Đế hiểu ý của bé: "Nếu mẫu hậu con tỉnh dậy thì con đi qua trò chuyện với nàng, còn nếu vẫn đang ngủ thì chờ đến mai hãy đi."

Nguyên Cảnh nghe rất nghiêm túc, bé con nhìn Hoàng Đế cũng nhìn bé chăm chú thì gật đầu: "Vâng."

"Trẫm cũng thương con," Hoàng Đế nghe bé con trả lời thoải mái như vậy thì có chút bất bình: "Làm sao lại không thấy con đối với trẫm thân thiết như đối với mẫu hậu con vậy?"

Nguyên Cảnh cắn ngón tay, bé lẳng lặng nhìn Hoàng Đế một lúc, dường như có chút ngượng ngùng, chôn đầu vào lòng hắn, nhỏ giọng nói: "Phụ hoàng."

"Ơi," Hoàng Đế lên tiếng theo bản năng, lúc sau hắn mới thấy không đúng: "------- Tiểu tử thúi này, nếu con đã gọi được phụ hoàng rồi thì sao mọi ngày con vẫn còn gọi trẫm là phù phù hả?"

~~~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ừ, coi như Nguyên Cảnh có một linh hồn mạnh mẽ đi ~~~~

Còn có mười chương nữa chính văn sẽ hoàn tất, muốn xem phiên ngoại thì có thể bình luận xuống dưới, ta sẽ xem xét ~~~

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ từ trước tới nay ~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play