Lúc tin biến cố của Quý gia truyền vào trong nội cung, Thanh Li và Hoàng Đế còn chưa ngủ.
Nguyên Thành Trưởng công chúa hạ độc trong nấm Quý Phỉ Phỉ đưa về, giết tất cả người Quý gia bằng thuốc độc.
Chỉ có thứ tử Quý Minh Hoài bởi vì dẫn thê tử về nhà thăm phụ mẫu nên tránh được một kiếp này.
Người Quý gia dù trúng độc nhưng những nha hoàn, người hầu xung quanh lại không có, trong lòng biết việc này lớn bằng trời nhưng cả đám lại không dám làm to chuyện, chỉ trực tiếp báo lên phủ Kinh Triệu Duẫn.
Cho dù Nguyên Thành Trưởng công chúa không được lòng vua nhưng dù sao nàng ta cũng là công chúa của tiên đế, đương kim trưởng công chúa.
Những chuyện liên quan đến nàng ta, Kinh Triệu Duẫn không dám tự chủ trương. Ông bèn căn dặn người dưới nhân lúc ban đêm yên lặng khống chế Quý gia còn mình đến chỗ Tông Chính Tự Khanh.
Loại chuyện này, phủ Kinh Triệu Duẫn không tiện quản lý, Tông Chính Tự Khanh cũng không tiện quản, hai bên thương lượng xong thì tiến cung, hỏi ý kiến của Hoàng Đế.
Sau khi Thanh Li có thai, ban đêm lúc đi ngủ nàng bèn chuyển Nguyên Cảnh đến giường trong tẩm điện, vừa tiện để Hoàng Đế gần gũi với bé con nhiều một chút, lại có thể chăm sóc nhi tử, một công đôi việc.
Buổi chiều hôm đó, Hoàng Đế vừa dẫn Nguyên Cảnh đi tắm trở về, hắn đang ngồi trên ghế lau khô người cho nhi tử thì nghe thấy Trần Khánh tiến đến bẩm báo, hắn vừa che cái tai nhỏ của nhi tử, không để bé con nghe thấy chuyện này, vừa hỏi: "Vậy bây giờ Quý gia chỉ còn lại chi thứ xuất thôi hả?"
Trần Khánh cúi đầu lên tiếng: "Vâng."
Hoàng Đế chau mày: "Còn thai phụ kia đâu, thế nào rồi?"
"Sau khi sinh Thu thị bị độc phát, cũng đã đi."
"Vậy sao," Hoàng Để thản nhiên gật đầu, trong lòng hắn lại có chút tò mò: "Nàng ta sinh nam hay sinh nữ?"
"Là nam hài, chẳng qua nó mới được tám tháng, mẫu thân lại trúng độc, hài tử kia sinh ra cũng đã không còn hơi thở."
"Thời điểm hài tử sinh hạ, Quý phu nhân còn chưa có tắt thở, bà ta thấy hài tử kia không còn sống thì kêu rên lên một tiếng, cứ ra đi như vậy."
Hoàng Đế buông bàn tay đang che tai nhi tử, hắn nhẹ giọng căn dặn: "Nói với Kinh Triệu Duẫn, Quý gia không lương thiện, tiếng xấu đầy trời nên bị trả thù, toàn gia bị hại. Thứ xuất nhị phòng bởi vì về nhà thăm nhạc phụ nhạc mẫu mà tránh thoát một kiếp, Nguyên Thành đang tĩnh tâm lễ phật ở am ni cô ngoài ngoại ô kinh thành cũng tránh được ải này."
Trần Khánh "Vâng" một tiếng sau đó lại hỏi: "Vậy chuyện này nên xử lý thế nào ạ?"
"Nếu như Nguyên Thành đang lễ phật ở am ni cô thì cứ để nó tiếp tục ở lại đó đi, còn cục diện rối rắm của Quý gia thì giao cho Quý Minh Hoài dọn dẹp, về phần việc này..."
"Kinh Triệu Phủ Duẫn không tận sức bảo vệ kinh thành nên trẫm điều hắn ta đến địa phương, tối đa nửa năm sẽ chuyển hắn ta trở lại Kim Lăng. Việc này cũng oan cho hắn ta, ông cố gắng trấn an hắn ta vài câu."
Trần Khánh đáp ứng từng việc, ông thấy Hoàng Đế không muốn nói nữa thì lui ra ngoài.
Thanh Li nằm ở giường trong nên cũng nghe được loáng thoáng đại khái, trong lòng nàng cũng có vài phần cảm thán.
Ngày ấy nàng ở phủ Anh Quốc Công nhìn thấy Hoàng Đế thì cũng gặp được Nguyên Thành Trưởng công chúa, nói thật, khi đó ấn tượng của nàng đối với vị công chúa này cũng không tốt.
Hơn nữa sau đó lại bị ảnh hưởng bởi chuyện của Quý Phỉ Phỉ nên nàng lại càng chán ghét nàng ta.
Nhưng đến lúc này, sau khi nghe thấy chuyện ấy, nàng cũng khó có thể vỗ tay khen hay.
Người đáng hận ắt có chỗ đáng thương.
Suy cho cùng nàng ta cũng không dễ dàng.
Thanh Li đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, lúc tâm tình phức tạp thì chợt nghe thấy Nguyên Cảnh "A" một tiếng, bé con bị Hoàng Đế kẹp nách mang vào.
"----- Chàng làm gì đó, con còn nhỏ, nó không phải là cái gối đầu!"
Nàng đau lòng, vội vàng nhận lấy bé con, yêu thương hôn một chút: "Làm sao chàng lại luôn ức hiếp con vậy chứ."
Nguyên Cảnh cũng rất không vui, bé con nhíu nhíu đôi mày nhỏ, có chút tức giận "A" một tiếng.
"Tiểu tử thối này tinh quái lắm, chịu không nổi."
Hoàng Đế vươn tay sờ sờ đầu Nguyên Cảnh thì lại bị bé con hầm hừ đập cho một cái, tuy rằng chút lực cỏn con này không đủ chống lại Hoàng Đế nhưng hiển nhiên nó đã thể hiện rõ ràng ý tứ từ chối của bé con.
Từ khi có nhi tử, Hoàng Đế ngày càng bộc lộ nhiều chỗ ngây thơ của bản thân.
Ví dụ như lúc này, dù hắn biết rất rõ Nguyên Cảnh không thích bị người khác sờ đầu nhưng hắn vẫn cố tình vươn tay chạm tới.
Nguyên Cảnh vươn đôi tay nhỏ bé ra ngăn cản nhưng lại không thể cản được, đầu bé con vẫn bị Hoàng Đế xoa xoa. Bé con bẹt miệng, chán ghét trừng hắn, tức muốn khóc.
Chuyện lần này là do Hoàng Đế cố tình gây sự, đương nhiên Thanh Li sẽ đứng về phía nhi tử. Nàng ôm bé con dỗ dành một lúc rồi lại kéo tay bé cầm lấy tóc Hoàng Đế nghịch một chút, coi như cho bé con báo thù.
Nguyên Cảnh vui vẻ, bé con gọi liên tiếp vài tiếng "Mẫu thân", lại nằm quay về phía Thanh Li ngủ, chổng mông với Hoàng Đế.
Hoàng Đế vừa bực mình vừa buồn cười, hắn vỗ vỗ nhi tử nói: "Tới đây."
Nguyên Cảnh vờ như không nghe thấy, không thèm để ý hắn.
"Chớ càn quấy, mau tới đây," Hoàng Đế vươn tay, nhẹ nhàng bế con qua: "Mẫu hậu con còn đang mang thai đệ đệ, con đừng làm phiền mẫu hậu con."
Mấy ngày này, tuy rằng Nguyên Cảnh ngủ cùng bọn họ nhưng bé con đều do Hoàng Đế ôm. Dù sao Thanh Li cũng đang có thai, bé con không cẩn thận đạp vào bụng nàng thì biết làm sao, cẩn thận vẫn hơn, nàng cũng dặn dò Nguyên Cảnh ngoan ngoãn ngủ bên phụ hoàng.
Nguyên Cảnh vẫn nghe lời mẫu hậu nhưng hôm nay phụ hoàng lại sờ tóc bé bên bé con tức giận rồi, dứt khoát không thèm để ý đến phụ hoàng.
Cái tính khí này của hai người, quả thực không khác gì nhau. Thanh Li âm thầm nhịn cười, nàng chậm rãi dỗ dành nhi tử một lúc mới xem như vuốt xuôi được cơn tức này của nhi tử.
Trước đây nàng đã từng mang thai Nguyên Cảnh nên lần mang thai này tất cả mọi chuyện đều là quen việc dễ làm, tuy nói cần phải điều dưỡng cẩn thận nhưng cũng không cần phải nơm nớp lo sợ như lần trước nữa.
Nếu nàng rảnh còn có thể ôm Nguyên Cảnh đi ngự hoa viên ngắm hoa một chút.
Nguyên Cảnh cực kỳ giống phụ hoàng bé, càng lớn dáng vẻ của hai người lại càng giống nhau, như vậy vóc dáng của bé con khi trưởng thành có lẽ cũng không khác là bao.
Bé con lớn lên từng ngày cũng càng ngày càng nặng rồi, thời điểm Thanh Li bế bé con nàng cũng cảm thấy vất vả một chút.
Hôm nay nàng bế Nguyên Cảnh ra ngoài đi dạo, khi thả bé con trở lại tẩm điện, cảm thấy cánh tay hơi tê, nàng gọi Oanh Ca đến bóp tay cho mình một lát thì thấy Nguyên Cảnh bò đến bên cạnh, vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm cánh tay nàng.
Bé con nhìn không chớp mắt một lúc, bỗng nhiên bé con dán sát vào nàng, há miệng thổi thổi cánh tay nàng: "Phù phù."
Bé con nói "Phù phù" không phải là đang gọi phụ hoàng mà vì lúc trước khi bé con bị đập trúng người, Thanh Li đều ôm bé con, dịu dàng "phù phù" cho bé.
Lòng của nàng thoáng chốc mềm nhũn.