Lời nói của Nguyên Thành trưởng công chúa vô cùng khéo léo, cũng thực quỷ dị, chỉ cần tưởng tượng đã khiến người ta nổi da gà.

Làm phu thê với nàng ta nhiều năm, Quý Minh Anh cũng đại khái hiểu được bản tính nàng ta, nghe nàng ta nói như thế, nhất thời sắc mặt gã thay đổi ngay lập tức, gã kinh hoàng gào lên, "---- Ngươi đã làm gì?"

"Ta làm cái gì?" Đến nước này, Nguyên Thành trưởng công chúa cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, ánh mắt nàng ta quét một vòng qua các gương mặt đang thất kinh của người Quý gia, thậm chí vẻ mặt nàng ta còn mang theo ý cười, "Ta chỉ là một nàng công chúa không được lòng vua, một chính thê không được trượng phu chấp nhận, à, ta còn là một nàng dâu không được phu gia nhìn nhận, một người như ta còn có thể làm được những gì đây?"

Nàng ta càng ung dung bình tĩnh, trong lòng Quý Minh Anh càng sợ hãi, gã vừa nghi ngờ vừa hoảng hốt, giọng điệu không tự giác mà mềm hơn rất nhiều, "Chuyện của Thu Quế, ta biết nàng không được vui, nhưng mà ta cũng chẳng còn cách nào, ta là nhi tử độc nhất của mẫu thân, ta không thể nào để bà ấy ngay cả tôn tử cũng không được ôm. Thật lòng, ta cũng chẳng biết phải làm thế nào, nàng đừng oán ta."

"Đúng," Nguyên Thành Trưởng công chúa đáp lại rất nhanh, giọng điệu ôn hòa, hoàn toàn không giống nàng ta lúc trước, nàng ta thản nhiên nói tiếp: "Sao có thể trách chàng được, chàng cũng bất đắc dĩ thôi."

"Đương nhiên," Nàng ta nhìn sang Quý phu nhân rồi đến gia chủ Quý gia, sau đó chậm rãi nở nụ cười, "Cũng không thể trách cha chồng mẹ chồng."

"Muốn trách, thì phải trách ta nha," Nguyên Thành trưởng công chúa giơ tay sửa lại trâm cài trên búi tóc mình, khóe môi cong lên, cười như không cười, "Đều do ta chiếm ổ nhưng không đẻ trứng, trách ta không biết sinh con, trách ta quá keo kiệt ghen tuông độc ác, tất cả đều là lỗi của ta, còn các ngươi đều là người vô tội."

Giọng nàng ta vô cùng dịu dàng, ngữ khí nhẹ nhàng, quả thực như biến thành một người khác, Quý Minh Anh cực kỳ sợ hãi, gã vỗ tay lên bàn một cái, sau đó muốn đứng dậy nghiêm khắc quát nàng ta vài câu, bảo nàng ta câm miệng, nhưng gã lại cảm thấy cả người mình mềm nhũn không còn miếng sức, một lần nữa ngã ngồi về vị trí của mình.

Gã không ngốc, gã biết vấn đề nằm ở chén canh nấm nhỏ đằng kia, lúc gã muốn lên tiếng một lần nữa thì bỗng nghe Quý phu nhân ngồi bên trên kêu lên một tiếng đau đớn, bà ta phun một búng máu nhuộm đỏ một góc bàn trước mặt và y phục của bà ta.

Mặt mày gia chủ Quý gia đầy hoảng sợ, "Bà... Bà sao thế?"

Ông ta hỏi như thế không phải vì nhớ tới tình nghĩa phu thê trước khi bà ta chết, mà là vì chén canh nấm nhỏ kia, quan trọng nhất là phu thê hai người uống nhiều canh nhất, nếu Quý phu nhân gặp chuyện không may, vậy chẳng phải ông ta cũng sẽ đi theo hay sao?

Quý phu nhân chỉ cảm thấy trong bụng mình giống như có một thanh đao đang múa, dường như muốn cắt từng phần lục phủ ngũ tạng của bà ta ra. Thế nhưng cổ họng bà ta lại giống như bị nhét vải bông, nửa chữ cũng chẳng thốt nên lời, đau đến nỗi cả người đều co rút.

Bây giờ, đáy lòng tất cả mọi người đều sáng tỏ.

---- Chén canh nấm nhỏ kia, chỉ có Quý phu nhân uống nhiều nhất, giả sử thật sự có vấn đề thì chắc chắn bà ta sẽ phát tác sớm nhất.

Gia chủ Quý gia ngây ngốc ngồi tại chỗ, ông ta đờ đẫn nhìn Quý phu nhân, không phải lo lắng cho bà ta mà là lo lắng cho bản thân mình.

Bọn nha hoàn hầu hạ trong phòng càng sợ đến choáng váng, trong khoảng thời gian ngắn, không có bất kỳ phản ứng nào.

Dù sao Quý phu nhân cũng là mẫu thân ruột của Quý Minh Anh, tình cảm sâu nặng, dưới tình thế cấp bách, đầu óc gã cũng xoay chuyển đặc biệt nhanh, gã quát lên với nha hoàn, "Còn không mau đi mời đại phu!"

Mấy nha hoàn ngơ ngác lên tiếng, lúc chưa kịp đi ra cửa thì đã bị Nguyên Thành trưởng công chúa ngăn lại.

"Không cần," Nàng ta lạnh nhạt ngăn chặn, "Không có cách cứu."

Mặt mày Quý Minh Anh dữ tợn, giọng nói gần như vỡ vụn bất cứ lúc nào, gã nghiến răng nghiến lợi nói: "Nữ nhân này! Sao lòng dạ ngươi lại độc ác đến thế hả?!"

"Ta vốn chẳng phải người tốt lành gì," Nguyên Thành trưởng công chúa liếc nhìn gã, nàng ta nở nụ cười thản nhiên, "Đã nhiều năm như vậy mà bây giờ ngươi mới biết sao?"

Nàng ta vừa dứt lời thì khóe môi gia chủ Quý gia cũng trào ra một hàng máu đỏ, sắc mặt ông ta bỗng trở nên khó coi, bàn tay run rẩy ôm bụng, khuôn mặt dữ tợn so với Quý phu nhân, bất phân thắng bại.

Lòng Quý Minh Anh tràn đầy kinh sợ, gã sợ đến cuối cùng, chỉ có gã là nhận lãnh hậu quả kinh khủng nhất.

Đại khái bởi vì sức lực không đủ, giọng nói của gã càng thêm run rẩy, vô hình chung lại có thêm mấy phần yếu thế, "---- Cuối cùng ngươi muốn làm gì?"

"Kỳ thật cũng không có gì," Nguyên Thành trưởng công chúa nhướng mày lên, nàng ta bình tĩnh nói: "---- Ta muốn các ngươi chết."

Đau đớn giống như sâu bọ bò trong người, rong ruổi khắp nơi cuối cùng tràn lên ngực Quý Minh Anh, gã thở dốc một hơi rồi co quắp ngã nhào lên mặt bàn.

Dù gì gã vẫn còn trẻ tuổi, sức lực tốt hơn Quý phu nhân và gia chủ Quý gia nhiều lắm, tuy đau đớn giống như thanh đao khuấy động trong bụng, nhưng gã vẫn còn sức nói chuyện, "Tại sao? Là vì Thu thị sao?"

"Cùng lắm ả chỉ là một nô tài, chỗ của ả là dưới bùn, còn trưởng công chúa lại cao cao tại thượng ở trên mây, ả làm sao có thể gây ảnh hưởng đến nàng?"

"Đợi đến khi hài tử ra đời, còn không phải sẽ tiễn ả đi rồi đưa hài tử đến cho nàng nuôi dưỡng hay sao?"

Gã nói đứt quãng, vẫn còn cố gắng vá lại vết rách.

Hoặc nói là, trong tiềm thức gã vẫn luôn ôm lấy hi vọng được sinh tồn.

Có lẽ canh nấm độc cũng không phải khó giải, có điều chẳng qua Nguyên Thành trưởng công chúa muốn bọn họ nhượng bộ mà lừa gạt bọn họ thôi...

Còn Thu thị kia, cho dù phải chết cũng chẳng có gì lớn.

Thu Thị đã biết trước kết cục của mình từ lâu, bất đắc dĩ trong bức bách, trong lòng ả cũng đã có vài phần chuẩn bị, nhưng mà đến khi nghe những lời thốt ra từ miệng nam nhân từng âu yếm triền miên với mình, bất luận là bản thân ả hay là hài tử, đều cũng là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, ả cảm thấy lòng mình đau như muốn nứt ra.

Chén canh nấm kia ả uống cũng không nhiều, cho nên ả là người phác tác trễ nhất, còn có chút sức lức, ả chẳng chút do dự chụp lấy cái chén không trước mặt nện vào mặt Quý Minh Anh, "Quý Minh Anh, ngươi là đồ súc sinh!"

Quý Minh Anh tránh không được, gã cam chịu để cái chén kia nện vào mặt, hình như còn chảy máu, nhưng gã lại chẳng còn sức để lau đi, chẳng qua gã vẫn tiếp tục nịnh nọt Nguyên Thành trưởng công chúa, "Nàng xem hạng nữ nhân chanh chua này rất giống với người điên, làm gì có cửa so sánh với nàng chứ."

Nguyên Thành trưởng công chúa liếc nhìn Thu thị, sau đó nàng ta quay sang nhìn Quý Minh Anh, "Nghĩ kỹ lại thì ta gả cho ngươi đã rất nhiều năm."

Quý Minh Anh không ngừng gật đầu, gã bắt đầu đánh ván bài tình cảm, "Đúng thế, đã nhiều năm rồi, một ngày ân ái trăm năm phu thê, nếu tính ra, chẳng phải sẽ càng tình thâm nghĩa trọng hay sao?"

"Quý Minh Anh à Quý Minh Anh," Nguyên Thành trưởng công chúa nhìn gã một lát, giọng nàng ta lạnh hẳn, "Mãi cho đến khi phụ hoàng ta mất ta mới nhìn ra, đến tột cùng ngươi là hạng người gì!" 

Nghe nàng ta không khách sáo nói một câu, sắc mặt Quý Minh Anh không khỏi cứng đờ, sau đó gã lập tức cười làm lành, "Đúng, trưởng công chúa là kim chi ngọc diệp, ta vốn không xứng với nàng."

Vẻ mặt Nguyên Thanh trưởng công chúa mang theo vài phần hồi ức, còn có chút thê lương khó tả, "Ta biết rõ, ban đầu các ngươi nhìn vào phụ hoàng sủng ta mới đến cầu hôn. Ta cũng biết, từng người trong các ngươi đều ghét ta bá đạo, ghét ta hung hăng vênh váo, ghét ta không biết dịu dàng hiền thục, ghét ta không biết hiếu kính
cha mẹ chồng."

Ánh mắt nàng ta liếc sang Quý phu nhân rồi đảo sang mặt gia chủ Quý gia, cuối cùng mới nhìn thẳng vào Quý Minh Anh.

"Thế nhưng chắc ngươi đã quên rồi, năm đó chuyện Tĩnh An hầu phủ mua quan bán tước lộ ra ngoài, tội lớn như vậy, là ai đi Tuyên Thất Điện quỳ suốt một đêm cầu xin phụ hoàng bỏ qua, là ai xung phong thuyết phục người xóa bỏ tội danh cho các ngươi!"

"Nếu không phải là ta thì bọn chó chết các ngươi đã bị phụ hoàng chém từ lâu rồi, làm gì đến phiên các ngươi vênh váo lên mặt với ta ngày hôm nay!"

Sắc mặt Quý Minh Anh càng thêm khó coi, thực sự gã chỉ muốn xuống nước, trước tiên để Nguyên Thành trưởng công chúa nguôi giận đã, chuyện còn lại tính sau.

Gã miễn cưỡng mở miệng: "Trưởng công chúa vất vả, chúng ta đều biết cả..."

"Đã nói huỵch tẹt ra hết rồi, vậy mà ngươi còn có thể lái theo hướng tốt đẹp được," Nguyên Thành trưởng công chúa lạnh nhạt cắt ngang lời gã, giọng nàng ta lạnh lùng, "Ta không thể sinh cho Quý gia các ngươi mụn con nào, đây là ta nợ các ngươi! Nhưng các ngươi tự vấn lương tâm mình nhớ lại xem, nhà các ngươi có bao nhiêu con cháu có được quan chức, dựa vào ta, ai dám không nể mặt các ngươi?"

"Càng không cần phải nói, lúc ta xuất giá, phụ hoàng cho bao nhiêu của hồi môn, cho bao nhiêu tôn vinh, những cái này đều vì cái gì?"

"Bởi vì lấy công chúa phò mã không được nạp thiếp, cũng không thể tham chính, những thứ đó là ân sủng, đồng thời cũng để đền bù tổn thất ---- Ngược lại các ngươi thì giỏi lắm, lúc cầm những thứ đó thì trơ mặt ra, cầm xong rồi liền không nhận nợ, quả nhiên là đồ súc sinh, không có lương tâm!"

Trước đây mấy năm, lúc tiên đế còn tại thế, Quý Minh Anh rất sợ hãi chính thê của mình, đợi đến khi Hoàng đế lên kế vị, phần kính sợ kia đã nhạt đi rất nhiều, gã cũng không kiên nhẫn nghe nàng ta nói lời khiển trách.

Bụng gã quặn đau khó chịu, gã không muốn dông dài nữa mà mạnh mẽ cắt ngang: "Những năm này là chúng ta có lỗi với điện hạ, hôm nay mọi chuyện đều được giải bày, vậy thì không sao nữa rồi."

"Người trong một nhà, va chạm là chuyện khó tránh khỏi, mỗi người nhường một bước mới là trời cao biển rộng..."

Nguyên Thành trưởng công chúa nhỏ giọng bật cười, tiếng cười kia càng lúc càng lớn, thậm chí còn lấn át giọng Quý Minh Anh, vừa điên cuồng vừa mang theo vài phần thống khổ.

Rốt cuộc Quý Minh Anh cũng im lặng.

"Trông dáng vẻ của ngươi, thật đáng thương!"

Nguyên Thành trưởng công chúa cười đến chảy nước mắt, một lát sau, nàng ta mới dừng lại rồi mỉm cười với Quý Minh Anh, "Ta đã nói rồi, không có cách giải độc."

Cả người Quý Minh Anh lập tức cứng ngắc, gã mạnh mẽ cười rộ lên, "Đừng đùa nữa, sao có thể lấy chuyện này ra nói đùa? Trước đây là do ta sai, sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng mà..."

"----- Ngươi biết vì sao ta chọn thời gian này để hành động không?"

Nguyên Thành trưởng công chúa cười rộ lên, "Đối với ta mà nói, đây là tam hỉ lâm môn nha."

"Các ngươi vừa có chút xíu hi vọng từ Quý Phỉ Phỉ, chưa chờ được kết quả mà đã phải chết, chỉ có thể ôm hận, có phải thoải mái lắm không?"

"Tiếp theo nha, Quý Minh Hoài dẫn đệ muội về thăm nhà mẹ đẻ, hôm nay sợ là không về kịp, cũng tránh được một kiếp, sau này kế thừa Quý gia, chẳng phải đệ ấy sẽ đội ơn ta hay sao?"

"Còn có," Trước ánh mắt oán hận của Quý phu nhân, Nguyên Thành trưởng công chúa đứng lên, nàng ta thong thả đi đến bên cạnh Thu thị nhìn chằm chằm vào phần bụng nhô cao của ả một lát, "Dân gian lưu truyền, bảy sống tám không sống, hiện tại ngươi mang thai đã tám tháng rồi, ta rất muốn biết ---- Giả sử bây giờ ngươi sinh thì sẽ sinh ra thứ gì đây?"

Gần đây Thu thị gầy đi rất nhiều, ả hoàn toàn không còn vẻ kiêu căng khinh người như lúc mới vào phủ, cộng thêm bụng to ra không cân xứng với vóc người.

Thấy Nguyên Thành trưởng công chúa đi về phía mình, ả sợ đến mức suýt chút nữa đã ngất đi, nghe nàng ta nói như thế, ả càng thêm hoảng hốt khó tả, ả ôm bụng cầu xin: "Trưởng công chúa, ngày thường ta có mắt không tròng, đắc tội với người, người đừng so đo với ta làm gì..."

"Đừng so đo với ngươi," Nguyên Thành trưởng công chúa cười lạnh một tiếng, nàng ta giơ chân đá vào bụng ả một cái, sau khi nghe Thu thị hét thảm một tiếng, nàng ta khom người xuống, chậm rì rì cười nói: "Trước đó vài ngày là ai nói đợi sau khi sinh hài tử xong, ta sẽ phải chuyển chỗ tặng chính phòng lại cho mình vậy hả?"

Một đạp của nàng ta cực kỳ ngoan độc, Thu thị bị đau không chịu nổi, "Bịch" một tiếng, ả co quắp té từ trên ghế xuống mặt đất ôm bụng kêu rên, tiếng rên thê lương khiến cho người ta không rét mà run.

Ngay cả hơi sức nói chuyện Quý Minh Anh cũng không có, gã trợn mắt nhìn Nguyên Thành trưởng công chúa, ánh mắt oán hận cực điểm.

Nguyên Thành trưởng công chúa đứng thẳng người lên, nàng ta vừa cười vừa đá vào bụng Thu thị thêm một cước, lúc này mới thản nhiên trở về chỗ ngồi xuống.

Nàng ta chẳng thèm nhìn người nhà Quý gia, chẳng qua là chuyển ánh mắt trống rỗng đặt vào một nơi không biết tên rồi tự nhủ: "---- Thật tốt, những năm này, sống người không ra người, quỷ không ra quỷ.”

“---- Cuối cùng cũng kết thúc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play