Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 106-2: Con nối dõi 2


1 năm

trướctiếp

Trong chớp mắt này nàng bỗng nhiên hiểu một chút vì sao mẹ chồng sẽ làm khó con dâu rồi.

Lúc này bé con còn nhỏ như vậy, toàn tâm toàn ý rúc ở bên cạnh mình, trong lòng trừ mình ra thì không còn cái gì khác, như là một miếng đậu phụ mềm mại, muốn bảo vệ thật tốt.

Nàng cũng như những mẫu thân trên đời này, đều muốn cho bé con những gì tốt nhất.

Ai nói chỉ có nam nhân mới có ham muốn chiếm hữu chứ, thực ra nữ nhân cũng có đấy.

Thanh Li vươn tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ mập mạp của bé con, rất dịu dàng ôm lấy nhi tử.

Dù sao bé con cũng là miếng thịt rớt ra từ trên người mình, cuối cùng bé cũng biết đau lòng cho mình rồi.

Chờ đến tối Hoàng Đế trở lại, lúc một nhà ba người chuẩn bị ăn cơm, Nguyên Cảnh cũng không để Thanh Li bế mà bé con vươn tay về phía phụ hoàng ý bảo hắn ôm.

Hoàng Đế bị hành động thân thiết hiếm có của nhi tử khiến cho được sủng mà sợ, hắn vừa mừng vừa sợ hỏi: "Đây là sao thế này, con chợt phát hiện ra phụ hoàng tốt rồi hả?"

Nguyên Cảnh liếc nhìn mẫu hậu đang mỉm cười bên cạnh, hơi cúi cúi đầu, gọi Hoàng Đế một tiếng: "Phù phù."

Hoàng Đế vừa nghe thấy bé con gọi lòng hắn liền mềm nhũn. Hắn hơn ba mươi ba tuổi mới có được Nguyên Cảnh, ở thời đại này cũng coi như là đến già mới có con cái, làm sao mà không thích được chứ?

Hôn nhẹ lên khuôn mặt bé con, Hoàng Đế ấm giọng hỏi: "Làm sao thế?"

Nguyên Cảnh không lên tiếng, chỉ là bé con chôn đầu vào ngực hắn.

Tình phụ tử của Hoàng Đế bị kích thích, hắn ôm nhi tử hiếm khi tỏ ra thân mật vào lòng, hắn ngẫu nhiên quét mắt về phía Thanh Li, trong ánh mắt đều là dáng vẻ kiêu ngạo khó che giấu.

Nàng xem, thực ra nhi tử cũng rất thích trẫm đấy.

Thanh Li nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý của hắn, nàng chậm rì rì nuốt đồ ăn trong miệng xuống, suy nghĩ một lúc vẫn quyết định không nên chọc thủng ẩn ý trong đó, cứ để hắn vui vẻ vài ngày rồi hãy nói.

Nguyên Cảnh sinh vào tháng tám, tuy rằng không nóng nhưng cũng không coi là lạnh.

Còn về hài tử này, tính thời gian hẳn là bé con sẽ sinh vào tháng mười hai, cũng là tháng 11 ở hiện đại.

Thanh Li không sợ lạnh mà chỉ sợ nóng, vì thế nàng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, đối xử với người trong cung cũng thoải mái hơn. Lúc này nàng chỉ cần an tâm chơi với Nguyên Cảnh và dưỡng thai.

Sau khi Nguyên Cảnh sinh ra, bé con vẫn chưa được tiếp xúc với những hài tử bằng tuổi nên dù Thanh Li đã nói với bé con rằng bé sắp có thêm tiểu đệ đệ, thì bé con vẫn rất khó lý giải nghĩa của câu nói này.

Đến tháng tám, bụng Thanh Li nổi lên, sau khi xuất hiện máy thai nàng liền cố ý kéo bàn tay nhỏ của bé con đặt lên trên bụng mình để cảm nhận.

Lúc đầu Nguyên Cảnh cảm thấy tò mò nên cảm thấy hứng thú, nhưng qua mấy ngày thì bé con mất đi hứng thú với chuyện này, chuyển sang chơi trò khác.

Bé con đã được một tuổi, bắt đầu tập đi. Tuy rằng không thể đi được lâu nhưng nếu có cái gì bám, thỉnh thoảng nghỉ một chút thì có thể từ từ đi được một đoạn xa.

Thái y dặn Thanh Li phải đi nhiều một chút để hoạt động gân cốt nên lúc rảnh rỗi nàng sẽ dẫn Nguyên Cảnh đi lòng vòng xung quanh.

Đang là tháng tám, hoa cỏ trong nội cung còn chưa héo tàn, quang cảnh cũng khá đẹp.

Thanh Li đỡ bụng, chậm rãi đi ở phía sau, Nguyên Cảnh thì bám lấy những bồn hoa dài bên đường, từng bước một đi lên phía trước.

Bồn hoa này rất dài, từ Tuyên Thất Điện đến tận Thanh Lương Điện, với tốc độ của Nguyên Cảnh bây giờ quả thực là còn dài vô cùng.

Dù sao bé con cũng vẫn còn nhỏ, mới đi được một lúc đã cảm thấy mệt mỏi, nhưng bé con vốn hiếu thắng, cũng không để cho người khác bể mình mà tự bé ngồi nghỉ bên cạnh bồn hoa một chút, đỡ hơn sẽ lại tiếp tục tiến về phía trước.

Mấy ngày trước trời mới có mưa, trên mặt đất còn ướt nước nên hơi trơn, Nguyên Cảnh đi được một lúc, bé con chỉ mải chú ý đến những cây hoa đang nở mà không nhìn dưới chân nên ngã bịch một cái xuống đất.

Thanh Li nghe được tiếng ngã kia thì khó tránh khỏi đau lòng nhưng nàng cũng không cho người qua đó đỡ bé con dậy mà chỉ ấm giọng cổ vũ bé: "Nguyên Cảnh là nam hài tử, cần phải kiên cường một chút, con tự đứng lên nào."

Cái ngã kia hơi mạnh khiến viền mắt Nguyên Cảnh hơi đỏ lên nhưng bé con lại nhịn xuống, nghe xong lời mẫu hậu thì bé con chỉ ngồi trên đất một lúc thì chầm chậm đứng dậy.

Thanh Li ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi bé: "Con còn đi được chứ?"

Nguyên Cảnh lắc lắc chân, cảm thấy không có đau đớn gì thì gật đầu, nhẹ nhàng "Có" một tiếng.

Thanh Li cười sờ sờ đầu bé con, nàng thả chậm bước chân, dẫn theo bé con trở về tẩm điện.

Oanh Ca lấy thuốc tới, Thanh Li cởi quần bé con thì thấy trên đầu gối bé xuất hiện một chút xanh tím, nàng nhẹ nhàng thổi một cái rồi nói với bé con: "Mẫu hậu bôi thuốc cho con, đừng sợ."

Nguyên Cảnh ngoan ngoãn lên tiếng, Thanh Li cúi đầu xuống, nhẹ nhàng bôi một tầng thuốc mỡ lên cho bé con.

Bé con rất nghe lời, ngồi yên không nhúc nhích, mắt cũng không nháy mà nhìn chằm chằm mẫu hậu, đợi nàng thoa thuốc xong bé con mới chỉ chỉ chỗ trên giường bên cạnh mình: "Ngồi."

Thanh Li có thai năm tháng, bụng nàng đã nhô lên rõ ràng. Tuy rằng Nguyên Cảnh không biết cái kia đại biểu cho cái gì nhưng bé nhìn ra được mẫu thân rất vất vả nên bé con đối xử với Thanh Li săn sóc vô cùng.

Sờ sờ lên bụng mình, Thanh Li hơi tò mò, nàng nhỏ giọng hỏi Nguyên Cảnh: "Con cảm thấy mẫu thân mang thai đệ đệ hay là muội muội?"

Dân gian đều nói tiểu hài tử mắt sáng, có thể nhìn thấy những chuyện người lớn không thấy được. Tuy Thanh Li nói không tin nhưng nàng cũng muốn hỏi thử một chút.

Nguyên Cảnh cúi đầu, bé con nhìn nhìn bụng mẫu hậu, suy nghĩ một chút nói: "Đệ đệ."

Vẫn là nhi tử sao?

Cái suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Thanh Li một chút rồi biến mất.

Nguyên Cảnh còn nhỏ chỉ sợ đến đệ đệ muội muội là gì bé con cũng không biết đâu.

Nói cho cùng, có thể do người xung quanh suốt ngày nói mẫu hậu bé mang thai tiểu đệ đệ nên bé con mới nói với mình hài tử là tiểu nam hài.

Như vậy thì sao có thể là thật được chứ.

Đến tháng mười hai, tới gần thời điểm dự sinh của nàng, lúc Đổng thị vào cung làm bạn, Thanh Li còn kể lại chuyện này với mẫu thân.

"Vậy cũng không chắc," Đổng thị nở nụ cười: "Lời xưa truyền lại phải có đạo lý của nó, Diệu Diệu cũng đừng không tin."

"Thôi kệ đi," Thanh Li cười khẽ: "Dù sao cũng sắp sinh rồi, đến lúc đó thì sẽ biết thôi."

Lúc này đã hai bảy tháng mười hai rồi, khi thái y đến bắt mạch cũng nói trong vòng hai ngày tới là nàng sẽ sinh.

Bên ngoài trời đông giá rét, lại có băng tuyết nên Thanh Li không dám ra khỏi cửa, chỉ là nàng áy náy nói với Đổng thị: "Mẫu thân là phu nhân phủ Quốc Công, cuối năm vốn bận rộn nhiều việc, vì con chỉ sợ mẫu thân đã phải chậm trễ nhiều chuyện rồi."

"Con nói cái gì vậy," Đổng thị bưng bát tổ yến cho nàng, bà nói: "Có đại tẩu con ở đó, đâu còn việc cho ta, còn nữa, con sinh nở mà ta không ở đấy thì ta cũng không yên tâm."

"Trái lại nó cũng biết chọn thời điểm ra lắm," Thanh Li cảm thấy hài tử trong bụng bỗng động đậy, nàng nhịn không được nở nụ cười: "Thời điểm cuối năm là lúc có nhiều món ăn nhất, bé con chọn thời điểm này để ra ngoài, quả nhiên là hài tử tham ăn."

"Do nó tham ăn đi," Đổng thị mỉm cười nói: "Kéo dài càng lâu thì sinh nhật càng nhỏ, để xem tương lai nó hối hận thế nào."

"Vậy cũng không nhất định," Thanh Li lắc đầu: "Nếu bé con giống Nguyên Cảnh, ở lỳ trong bụng không ra thêm mấy ngày, đến ngày đầu tiên của tháng giêng mới chịu chui ra thì chẳng phải sinh nhật bé con là lớn nhất sao?"

Đổng thị cũng gật đầu: "Cũng đúng."

Suy nghĩ của Thanh Li là tốt nhưng may mắn của hài tử trong bụng lại kém một chút, bé con không thể chờ được sinh nhật lớn nhất mà lại trở thành người có sinh nhật muộn nhất rồi.

Cũng như những năm trước, tối ngày hai mươi chín Hoàng Đế mời phu thê Ngũ công chúa và Lục công chúa, cùng với một nhà Thất Vương vào cung, tổ chức gia yến, coi như là hoàn thành đủ lễ.

Mặc dù Đổng thị không phải là người trong Hoàng tộc nhưng bà là mẹ ruột của Hoàng Hậu, là Quốc Công phu nhân, lần này đến chăm sóc Hoàng Hậu mang thai nên tất nhiên không có người nói gì.

Thời điểm tháng bảy năm nay, Ngũ công chúa sinh được một nam hài, khiến cho phò mã và Trương Thái Phi mừng muốn điên rồi. Dù sao Hoàng tộc cũng không còn lại mấy người nên Hoàng Đế vẫn cố ý ban tên cho hài tử để tỏ ý thân thiết.

Lục công chúa và Ngũ công chúa gần như là đồng thời xuất giá nhưng nàng ấy mang thai muộn hơn một chút, lúc này nàng ấy đang mang thai năm tháng, bụng cũng đã nhô lên rõ ràng, phò mã vô cùng săn sóc, chu đáo vô cùng.

Khác Thái Phi nhìn chằm chằm vào Tấn Vương đang ngồi bên cạnh Hoàng Hậu, nhìn lướt qua Ngũ công chúa, lại nhìn vào bụng của Lục công chúa và Hoàng Hậu, bà ta chỉ cảm thấy như ăn phải một cân mật đắng, trong miệng, trong lòng đều đắng chát khó tả.

Triệu Hoa Anh sinh ra một nữ nhi, tất nhiên bà ta thất vọng vô cùng nhưng tốt xấu gì cũng còn có hy vọng là Quý Phỉ Phỉ.

Khiến bà ta đau đớn là Quý Phỉ Phỉ vì biết trận thảm án trong nhà nên sinh non cũng là một nữ hài. 

Càng khiến cho bà ta khó có thể tiếp nhận được chính là sau đó không bao lâu, tôn tử duy nhất của bà ta cũng tắt thở!

Cái này thì hay rồi, dưới gối nhi tử có thêm hai cái tiểu nha đầu nhưng lại mất đi nhi tử quan trọng nhất!

Khác Thái Phi nghe xong tin tức này thì khí huyết không thông, ngã sấp xuống đất, phải nằm liền mấy tháng mới coi như hồi phục một chút nguyên khí, đối với hai nữ nhi do Trắc Phi sinh ra kia bà ta lại càng không bày ra được sắc mặt gì tốt.

Nếu là trước đây, suy tính đến xuất thân Triệu gia của Triệu Hoa Anh thì Khác Thái Phi còn có mấy phần đối đãi tốt, lúc này, nàng ta trực tiếp từ trên thiên đường ngã xuống địa ngục.

---- Nếu không phải do con tiện nhân kia xúi giục thì làm sao bà ta có thể buông tha cho tôn tử duy nhất được chứ!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp