Trước mắt đã tới gần tháng năm, thời gian dự sinh của Triệu Hoa Anh cũng gần tới.

Bên người nàng ta là ma ma từ Triệu gia mang tới, có thể tin tưởng tuyệt đối, bà ta nhìn bụng nàng ta, vui vẻ ra mặt: "Bụng Trắc Phi nhọn, đảm bảo là một vị tiểu công tử rồi, người lại có phúc khí, không chừng sẽ có thay đổi lớn."

Triệu Hoa Anh sờ lên cái bụng to của mình, nàng ta cũng cười theo, nhưng không phải vì lời của ma ma mà cười, mà bởi vì nàng ta đã thoát khỏi vận mệnh mất sớm trong lịch sử.

Hiện tại nàng ta đang mang thai hài tử, mẹ chồng lại là cô cô ruột thịt, cái thằng oắt con kia lại đang bệnh sẽ phải chết, đợi nàng ta sinh ra nhi tử thì chẳng phải ngày tốt lành sẽ gần ngay trước mắt sao?

Chờ nhi tử được sắc lập thành thế tử, nói không chừng nàng ta sẽ được mẫu dĩ tử quý*, thuận lợi trở thành chính phi đấy.

*Mẫu dĩ tử quý: Mẹ quý nhờ con.

Về phần Quý Phỉ Phỉ kia ấy à?

Ha, thời gian dự sinh của ả còn muộn hơn mình một tháng, chờ đến khi con mình sinh ra, trong bụng ả còn không biết sẽ như thế nào đâu.

Triệu Hoa Anh ôm bụng, nàng ta nghĩ một chút, cảm thấy mỹ mãn, còn đang muốn căn dặn người đi lấy quả ướp lạnh thì cảm thấy bụng tê rần: "Người đâu, nhanh đi gọi bà đỡ đến! Có lẽ ta sắp sinh rồi!"

Nàng ta nói như vậy, nha hoàn bà tử xung quanh nhất thời khẩn trương lên, có người vội vội vàng vàng chuẩn bị đồ vật, cũng có người đi gọi bà đỡ đến, còn có người đi truyền tin cho Thất Vương và Khác Thái Phi, trong nháy mắt gà bay chó chạy, nhộn nhạo cả lên.

Triệu Hoa Anh mang thai đầu, nàng ta chỉ cảm thấy đau dữ dội, thậm chí còn có chút không đứng nổi, ma ma bên cạnh nâng nàng ta lên giường chờ bà đỡ đến.

Nàng ta vuốt bụng theo bản năng, để mình tưởng tượng những ngày tháng sung sướng sau khi sinh nhi tử cho tạm thời quên đi đau đớn khó nhịn lúc này.

Bà đỡ đến rất nhanh, vừa vào trong thì đi xem sản phụ trước, sau khi vươn tay dò xét, trong lòng bà ta có nắm chắc nên bảo: "Trắc Phi nên ăn chút gì đó đi, kẻo lát nữa lại không còn sức lực."

Ma ma hầu hạ xung quanh cũng đều có kinh nghiệm, khi nghe thấy bà đỡ nói vậy, lòng không tự chủ được trầm xuống nhưng không dám nói rõ với Triệu Hoa Anh, cả đám chỉ cười chúc mừng rồi lại đi chuẩn bị đồ ăn.

Triệu Hoa Anh còn tưởng cần phải dự trữ sức lực nên cũng không nghĩ nhiều, chờ sau khi ăn xong, cố chịu đựng trải qua hai canh giờ, nàng ta chỉ cảm thấy toàn thân dường như muốn đau đến chết, gần như đã mất đi ý thức rồi.

Càng khiến nàng ta hoảng hốt chính là nàng ta nghe thấy hai bà đỡ nói nhỏ: "Làm sao bây giờ, nước ối sắp chảy khô rồi, nếu tiếp tục như vậy chẳng phải cả mẫu tử đều sẽ..."

Một bà đỡ trong đó quyết định chủ ý: "Đến hỏi Thái Phi và Vương gia, cuối cùng là muốn bảo vệ lớn hay bảo vệ nhỏ."

Triệu Hoa Anh nghe xong lời của bà ta, dưới đáy lòng nàng ta chỉ cảm thấy một mảng hoang vu, cũng không biết sức từ nơi nào tới mà nàng ta bắt đầu kêu la:

"Bảo vệ lớn! Bảo vệ lớn!"

Chỉ tiếc lời của nàng ta cũng không được bà đỡ tiếp nhận.

Khác Thái Phi biết rõ lý do thế tử Thất Vương bị bệnh nặng nhưng bà ta cũng không nhúng tay, dù sao Triệu Hoa Anh cũng là chất nữ nhà mẹ đẻ của bà ta, hài tử sinh ra cũng thân thiết với bà ta hơn một chút.

Nhưng lúc này, hỏi bà ta muốn bảo vệ chất nữ nhà mẹ đẻ hay cháu trai, tất nhiên nghĩ cũng không cần nghĩ.

Thất Vương đúng là rất đa tình, nữ nhân của hắn ta rất nhiều nhưng hài tử lại chỉ có một, lại còn đang bệnh tật đấy, mắt thấy đứa này không giữ được thì đương nhiên hắn ta biết phải quyết định thế nào rồi.

Triệu Hoa Anh không kịp thở nằm trên giường, chỉ thấy bà đỡ nắm giữ vận mệnh của nàng ta đi vào, trầm giọng nói: "Bảo vệ nhỏ."

Nghe được đáp án như vậy trong lòng nàng ta cũng chết rồi.

Bọn súc sinh này, quả thực tim gan đã vứt hết cho chó ăn!

Không, mình không thể chết được, ít nhất cũng không thể chết vì chuyện này được!

Cắn chặt răng, nàng ta dồn lực đẩy ra, lúc đầu óc trống rỗng liền cảm thấy có gì trượt ra từ hạ thân mình, tiếp theo là tiếng khóc yếu ớt của hài nhi.

Mấy bà đỡ cũng thả lỏng một hơi, mỉm cười ôm lấy hài tử, há miệng nói lời khách sáo: "Chúc mừng Trắc Phi, người sinh được một vị..."

Liếc mắt nhìn đứa trẻ được ôm bên cạnh, sắc mặt bà đỡ kia chợt ngừng lại rồi nói tiếp: "Một vị tiểu thư."

Tuy rằng dù là nam hay nữ các bà đều có thể nhận được tiền thưởng nhưng ai cũng biết tiền thưởng khi sinh nam hài sẽ được nhiều hơn sinh nữ nhi, cũng khó trách bà đỡ không còn vui vẻ như vừa rồi.

"Tiểu thư?" Triệu Hoa Anh chịu tội lâu như vậy, sắc mặt vì đau nhức đến trắng bệch nhưng giọng điệu cũng không thấp: " ------ Là nữ hài tử?"

Nghe xong tin tức này, Khác Thái Phi cùng với Thất Vương canh giữ bên ngoài cũng khó nén khỏi thất vọng, Thất Vương tốt xấu gì cũng đi nhìn nữ nhi mới sinh nhưng Khác Thái Phi nhìn cũng không nhìn, bà ta trực tiếp rời đi.

Quý Phỉ Phỉ lười biếng nằm trên giường, khi nghe nói Triệu Hoa Anh sinh nữ nhi thì cười khanh khách: "Lúc trước nhìn nàng ta đắc ý như vậy ta còn tưởng nàng ta sẽ sinh ra nam hài chứ, ai ngờ là một cái nha đầu, đáng đời!"

Hai người gần như là đồng thời vào phủ, Quý Phỉ Phỉ lại càng được sủng ái hơn chút nhưng cuối cùng lại là Triệu Hoa Anh mang bầu trước, khó tránh khỏi trong nội tâm ả bất bình.

Lúc này biết được đối thủ sinh nữ nhi thì tảng đá trong lòng ả cũng rơi xuống.

Không chỉ có ả vui mừng, người Quý gia biết được chuyện này cũng vui mừng theo.

Thời điểm ăn tối, Quý phu nhân uống một hớp canh nấm nữ nhi đưa tới, cười đến mức nếp nhăn trên mặt bà ta cũng sâu vài phần: "Ta đã nói rồi, người Triệu gia kia chính là không may mắn, làm sao có thể vượt mặt Phỉ Phỉ của chúng ta chứ."

Gia chủ Quý gia cũng gật đầu, có chút tán dương: "May mắn của nữ nhi vẫn còn ở phía sau kìa."

"Ai bảo không phải chứ," Quý phu nhân cười thoải mái, bà ta nhìn về Thu thị ở một bên: "Ngươi cũng được tám tháng rồi, sắp phải sinh, cần phải không chịu thua kém mới được." 

Thu thị miễn cưỡng dạ rồi không nói gì nữa.

Biết mình có thể gả cao, Thu thị vốn còn tràn đầy vui mừng nhưng sau khi nghe lời của Nguyên Thành Trưởng công chúa nói, trong nội tâm ả chỉ còn sợ hãi.

Hài tử trong bụng tất nhiên cũng là cốt nhục thân sinh nhưng cũng là bùa đòi mạng của ả, mỗi ngày nó một lớn lên thì làm sao có thể khiến Thu thị vui mừng được đây?

Ả rất muốn tự an ủi mình rằng những lời ngày ấy của Nguyên Thành Trưởng công chúa đều là giả mà thôi, đều là lời nói xuất phát từ sự ghen ghét của nàng ta, nhưng lúc ả nơm nớp lo sợ hỏi Quý phu nhân thì lại bà ta hàm hồ cho qua mà đưa ả về viện của mình.

Từ khi đó trong lòng ả đã nguội lạnh.

Nếu như Nguyên Thành Trưởng công chúa nói dối thì vì sao Quý phu nhân không dám phản bác chứ?

Vuốt vuốt cái bụng dần to ra của mình, tâm tư gì ả ta cũng không còn, ả chỉ sợ ngày sinh đến gần cũng là lúc ngày chết của ả tới.

Thế nhưng không có biện pháp nào, ả cũng không dám đánh mất đứa bé này.

Thu thị cũng không phải người dại dột bốc đồng, trong lòng ả hiểu rõ, chỉ cần ả làm mất đứa bé này thì ả lập tức sẽ phải chết theo.

Cho dù Quý gia sa sút nhưng muốn thu thập ả vẫn dễ như trở bàn tay.

Những ngày này, nét hồng hào trên mặt ả cũng không còn, đến người cũng gầy đi nhiều, lại thêm cái bụng nhô cao, tổ hợp này trở thành có chút quái dị.

Tự mình đưa bát canh cho ả, Quý Minh Anh ấm giọng nói: "Nàng đang mang bầu, uống nhiều một chút."

Thu thị cười như đang khóc: "Cảm ơn phu quân."

Quý Minh Anh thấy ả như thế thì trong lòng càng thấy yêu thương, gã lại nhìn Nguyên Thành Trưởng công chúa bên cạnh thì không khỏi nhíu mày, ngừng một chút mới nói: "Phỉ Phỉ đưa nấm tới, làm sao nàng lại không chịu dùng? Dù sao cũng đừng nhỏ mọn như vậy chứ, nàng vẫn còn ghi hận hả?"

"Nó thì tính là cái thứ gì chứ, đáng để ta ghi hận sao."

Nguyên Thành Trưởng công chúa cầm khăn lau lau môi, cuối cùng nàng ta ngẩng đầu cười cười: “Ta cũng thấy lạ, rõ ràng là đồ có độc như vậy mà các ngươi một chút cũng không tiếc tính mạng, còn tranh nhau mà uống nữa chứ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play