Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 104-1: Biến cố 1


1 năm

trướctiếp

Lần trước, dù sao Thanh Li cũng đã mang thai Nguyên Cảnh, nàng hiểu được trạng thái khi mang thai nên đối với biến hóa của thân thể mình, nàng cũng có thể cảm nhận được trước tiên.

Chờ sau khi thái y đến bắt mạch mới coi là chính xác.

------- Hoàng Hậu có thai, vừa mới được hơn một tháng.

Lúc này, Hoàng Đế vẫn mới chỉ có một đứa con là Nguyên Cảnh, khi hắn nghe được tin này, tất nhiên là rất vui. Thanh Li đã trải qua quá trình nuôi dưỡng Nguyên Cảnh, nàng cảm thấy hài tử rất thân thiết nên cũng vô cùng chờ mong.

Về phần Nguyên Cảnh, bé con thấy mẫu hậu vui vẻ thì bé cũng vui vẻ theo.

Tin tức truyền ra ngoài, đến ngày thứ hai Đổng thị đã vào cung.

"Tấn Vương điện hạ mới được tám tháng mà con đã nóng vội có thai nữa, làm sao có thể chăm sóc được cơ chứ?"

Người ta nói cách một thế hệ, suy nghĩ sẽ khác nhau, Đổng thị cũng giống vậy, bà ôm thân thể nho nhỏ của Nguyên Cảnh, ôm thế nào cũng cảm thấy không đủ, sau đó bà nói với Thanh Li: "Con đúng là không cẩn thận gì cả."

"Mẫu thân chớ trách con mà," Thanh Li có chút thẹn thùng, nàng nhỏ giọng nói: "Loại chuyện này cũng đâu phải một mình con có thể làm nên chuyện chứ."

Đổng thị bị nàng làm cho nghẹn họng, bà thở dài bất đắc dĩ, lại hỏi: "Thái y nói sao, thân thể con đã tốt cả rồi chứ?"

"Tốt lắm ạ," Thanh Li lấy một khối mứt hoa quả thả vào trong miệng, nàng nói với Đồng thị: "Thời điểm sinh Nguyên Cảnh con cũng không bị mệt mỏi khiến thân thể tổn thương, khi ra tháng đã điều dưỡng tốt, hôm qua lúc thái y đến bắt mạch, chàng cũng đã hỏi câu này, thái y nói không có chuyện gì, cẩn thận chăm sóc là được."

"Vậy là tốt rồi," Đổng thị thở phào một hơi: "Bình an là quan trọng nhất."

Bà liếc nhìn Nguyên Cảnh trong lòng, giọng điệu cũng thả lỏng rất nhiều: "Thai đầu của con đã sinh Tấn Vương điện hạ, cái thai này, dù là nam hay nữ thì đều là chuyện tốt, không cần tạo áp lực cho mình quá lớn, chỉ cần điều dưỡng thật tốt là được."

"Nhi tử hay nữ nhi cũng được, nhưng nói thật thì con thích nhi tử hơn," Thanh Li ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Cảnh, nàng nói khẽ: "Thế giới này, dù sao thì nam tử cũng sống thoải mái tự tại hơn nữ nhi nhiều."

"Chính là đạo lý này," Đổng thị cười nhẹ một tiếng, bà nói tiếp: "Nhị Nhi tỷ tỷ của con trái lại rất thông thấu, không cần để ý đến mấy chuyện không đâu kia, chỉ cần bản thân dễ chịu thanh thản là được. Mấy ngày trước nó còn đưa tin cho dì con nói là đã đến Ngư Dương, mọi chuyện đều tốt."

"Nhị Nhi tỷ tỷ ngoài mềm trong cứng, quả thực lợi hại," Thanh Li cảm thán từ dưới đáy lòng: "Cả đời này của con, nếu không có gì ngoài ý muốn, chỉ sợ đều sẽ ở lại thành Kim Lăng rồi."

"Cần phải biết đủ," Đổng thị nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng mà điềm đạm: "Cả đời này của con đã là vô cùng như ý rồi, người bình thường cầu thần bái phật còn không được đấy."

"Cũng đúng," Thanh Li suy nghĩ một chút, nàng cười nói: "Có lẽ, giống như là đêm con được sinh ra đó, tổ phụ nằm mơ thấy trời sinh kim quang lóng lánh, mang theo phúc khí vậy."

Nàng cười cười, Nguyên Cảnh cũng cười theo, cười một lúc bé con gọi rất vang: "Nương!"

"Chao ôi!" Thanh Li mỉm cười, nàng lại nhìn Đổng thị, trong giọng nói còn có chút khoe khoang: "Mẫu thân nhìn xem, Nguyên Cảnh thông minh không?"

"Thông minh thông minh," Đổng thị bị Nguyên Cảnh làm cho nở nụ cười, bà luôn miệng nói: "Không có hài tử nào thông minh hơn Nguyên Cảnh cả."

"Hài tử đều là bảo bối trong lòng phụ mẫu, làm gì có chỗ nào mà không tốt chứ," Lời nói từ đáy lòng Thanh Li: "Con cũng đã sinh con nên cũng hiểu được vài phần, làm phụ mẫu quả là không dễ." 

"Đã là con ruột thì cha mẹ trên thế gian nào mà chả thương yêu hài tử của mình," Không biết nhớ ra điều gì, Đổng thị lạnh lùng cười một cái: "Vậy cũng không hẳn."

Thanh Li nhìn vẻ mặt hơi lạnh của Đổng thị, trong lòng nàng cũng cảm thấy hơi không đúng nên hạ giọng nói: 

"---- Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Đổng thị lắc đầu, bà tỏ ý bảo nhũ mẫu ôm Nguyên Cảnh ra ngoài, bé con đạp chân giãy giụa, dáng vẻ không muốn rời đi, hai mắt bé con trong suốt nhìn mẫu hậu, vẻ mặt vạn lần không muốn.

"Không sao," Thanh Li bị vẻ mặt của bé con làm cho mỉm cười, nàng nói với Đổng thị: "Mẫu thân cứ nói đi."

Có lẽ lo lắng Nguyên Cảnh còn ở đây nên Đổng thị nói rất qua loa: "Thế tử Thất Vương bị bệnh, đã kéo dài mấy ngày nay mà vẫn không thấy khá lên."

Chuyển đề tài có chút đột ngột, trong đầu Thanh Li ngẫm nghĩ một chút mới nhớ khi mình mới gả đến trong cung, nhớ đến đứa trẻ nói năng lỗ mãng trong bữa tiệc đêm giao thừa kia. 

Cung yến đêm giao thừa năm nay, đến hai Trắc Phi Thất Vương cũng không dẫn theo, mà chỉ cùng mẫu thân là Khác Thái Phi vào cung.

Khi đó Thanh Li còn tưởng hắn ta biết mình và Hoàng Đế không thích hai vị Trắc Phi cùng thế tử nên hắn ta mới không dẫn theo, lúc này nghĩ lại, chỉ sợ có nội tình khác.

"Thế tử Thất Vương... Bị bệnh đã lâu chưa?"

"Tháng 11 năm trước đã bị bệnh, lúc ban đầu nói là nhiễm phong hàn, điều dưỡng một thời gian là tốt thôi nhưng không bao lâu sau thế tử lại bệnh không xuống giường được."

Đổng thị hạ giọng nói: "Nghe nói đã chuẩn bị xung hỉ rồi."

Đúng là Thanh Li không thích thế tử Thất Vương nhưng bỗng nhiên nghe được tin này, lại nhìn nhi tử bên cạnh, nàng vẫn cảm thấy khó mà vui mừng được.

Dừng một hồi lâu nàng mới nói: "Những chuyện này, nghe xong khiến cho người ta cảm thấy nghẹn ngào, không nói được lời tốt thì cũng không nên nói điều không may."

"Có điều nói mới nhớ, hôm nay mẫu thân không nói con còn không biết chuyện này."

"Khi đó, Diệu Diệu còn đang bận rộn chăm sóc tiểu điện hạ mà, đương nhiên Bệ Hạ không muốn để con nghe thấy mấy chuyện không đâu đấy," Đổng thị có thể hiểu được tâm ý của Hoàng Đế, bà khẽ cười nói: "Đây là do Bệ Hạ thương con."

Vừa nhắc tới Hoàng Đế, trong lòng Thanh Li liền cảm thấy ngọt ngào, nàng không nhịn được mà khẽ cong khóe môi.

Sau khi cười xong, nàng lại nghĩ đến một chuyện khác, "Nghe nói, hai vị Trắc Phi của Thất Vương đều mang thai phải không?"

"Đúng vậy, bằng không thì sao thân thể của thế tử Thất Vương có thể yếu nhanh như vậy chứ," Đổng thị trào phúng một câu: "Có lẽ Triệu Trắc Phi sẽ sinh trong hai ngày tới, chỗ Quý Trắc Phi muộn hơn một tháng nữa."

"Thất Vương đúng là may mắn," Thanh Li cười lẩm bẩm một câu: "Lúc trước con nối dòng dưới gối không nhiều, hiện tại thì tốt rồi, vừa đến là đến hai đứa."

"Dù sao Triệu Trắc Phi cũng xuất thân Triệu gia, lúc này Khác Thái Phi lại đang ở trong phủ," Đổng thị suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nếu như lập lại thế tử, chỉ cần nàng ta sinh ra nhi tử, có lẽ chức vị thế tử đã nắm chắc trong tay."

"Thế thì cũng chưa chắc," Thanh Li nghĩ đến lai lịch của nàng ta và thái độ của Hoàng Đế, nàng lắc đầu: "Không nói nàng ta có thể sinh được nhi tử hay không, chỗ Bệ Hạ nói thế nào còn chưa biết chừng đấy."

Phủ Ngụy Quốc Công và họ không phải là thâm giao, Đổng thị cũng không hỏi nhiều, bà chỉ dặn nàng: "Con dưỡng thai là tốt nhưng cũng không thể vì thế mà lơ là việc chăm sóc tiểu điện hạ, bé con còn nhỏ, đang là thời điểm cần được dạy bảo rèn luyện thật tốt, tuyệt đối không được để sơ xuất."

"Mẫu thân yên tâm đi," Thanh Li ấm giọng đáp: “Tuy con đang có thai nhưng cũng không phải không xuống giường được, còn nữa, còn có phụ hoàng bé mà, không có chuyện gì đâu.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp