Hoàng đế hỏi như thế, thật sự Thanh Li không biết phải trả lời thế nào.

Nếu nói nghiêng về phía Hoàng đế, chẳng phải sẽ khiến nhi tử ấm ức hay sao?

Có điều nếu như nghiêng về phía nhi tử, Hoàng đế nhất định sẽ bày ra sắc mặt không tôn trọng người lớn tuổi cho nàng xem.

Hoàng đế bị tiểu tử thúi Nguyên Cảnh làm cho tức đến đau gan, hắn không để cho thê tử có đường lui mà hỏi lại lần nữa: "Diệu Diệu, rốt cuộc nàng chọn ai đây?"

Loại trường hợp này, Thanh Li không thể làm tổn thương ai cả, đương nhiên phải hòa giải, "Chàng nghĩ gì vậy, Nguyên Cảnh là cốt nhục ruột thịt của ta, còn chàng là lang quân mà ta yêu thương, làm sao có thể so sánh hai người được?"

Nàng bế Nguyên Cảnh vào giữa giường rồi cúi đầu nói với nhi tử: "Nguyên Cảnh, không cho phép con làm loạn với phụ hoàng, nghe thấy chưa?"

Nguyên Cảnh tựa vào lòng mẫu hậu, bé con rất nể tình "A" một tiếng coi như đồng ý.

Thanh Li lại nhìn Hoàng đế, nàng ấm giọng nói: "Tuổi con còn nhỏ, khó tránh khỏi có chút không hiểu chuyện, lang quân đừng so đo với con nữa mà."

Hoàng Đế lạnh lùng hừ một tiếng, hắn bất mãn đáp lại: "Nói cho cùng, nàng vẫn che chở cho nó."

Thanh Li giận dỗi liếc hắn, "Con còn nhỏ mà."

"Đúng đúng đúng," Bỗng nhiên Hoàng đế thở ra, hắn nằm ngã xuống giường, hầm hầm hừ hừ nói: "Mẫu tử các nàng là một thể, các nàng là một nhà, còn trẫm chỉ là người ngoài, nếu xen vào giữa các nàng, trẫm là người không tốt, đáng đời trẫm, trẫm tự làm tự chịu."

"Chàng nói gì đó," Thanh Li bị giọng điệu hắn chọc cười, nàng không cố kỵ Nguyên Cảnh đang ở đây mà sấn tới hôn lên má hắn một cái, "Nếu không có lang quân thì làm sao có Nguyên Cảnh được, sao ta có thể không quan tâm chàng?"

Hoàng đế được dỗ đến cao hứng, hắn liếc mắt nhìn người ngồi trên giường, tiếp theo lại nhíu lông mày nhìn sang Nguyên Cảnh, sau đó hắn nở nụ cười đè vai Thanh Li lại, dịu dàng hôn lên môi nàng một lát.

Phu thê tình cảm tốt, chuyện thân mật hơn nữa cũng đã làm rất nhiều, tình huống trước mắt này, ngược lại nàng không cảm thấy thẹn thùng tý nào cả.

Nàng nghĩ ngợi định nói gì đó với Hoàng đế thì chợt nghe Nguyên Cảnh đang bị xem nhẹ ở bên cạnh "A" lên một tiếng.

Trải qua quá trình dạy dỗ lâu dài của Hoàng đế, da mặt Thanh Li không còn đặc biệt mỏng như trước, nhưng mà bỗng nhiên nghe nhi tử hét lên, nàng vẫn khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Nàng ngồi dậy ôm lấy Nguyên Cảnh đặt ở chính giữa giường, Hoàng đế nằm ở bên ngoài còn nàng thì nằm ở trong cùng.

Nàng vừa thò tay nới lỏng y phục trên người nhi tử vừa dịu dàng nói với Hoàng đế: "Trăm cay nghìn đắng cầu nhi tử không phải chàng à? Hiện giờ thì ngược lại, nhi tử đã có, còn chàng thì chẳng vui mừng."

Dù sao tuổi tác Hoàng đế còn bày rành rành ra đó, hắn cũng không dễ dàng tức giận, nghe tiểu cô nương nói vài câu, hắn cũng hòa hoãn hơn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Cảnh có vài phần tương đồng với mình, hắn kiềm lòng không đặng mà thở dài một hơi.

Thanh Li sờ sờ tóc Nguyên Cảnh rồi nhẹ giọng hỏi hắn: "Sao thế? Chàng than thở cái gì, mẫu tử chúng ta làm phiền chàng hay sao?"

"Không phải vậy đâu," Hoàng đế mỉm cười nhìn Nguyên Cảnh, hắn nói tiếp: "Con còn nhỏ thế này mà đã là quỷ tinh quái, đợi khi nó lớn hơn thì không biết đến mức nào nữa."

"Vậy thì thế nào," Thanh Li nhìn con của mình, đương nhiên là càng nhìn càng yêu, "Dù gì thông minh vẫn tốt hơn ngốc nghếch mà."

"Cũng đúng," Hoàng đế cũng nhẹ nhàng thở ra, "Còn quá sớm, vội vàng nghĩ mấy chuyện khác làm cái gì."

Nguyên Cảnh và phụ hoàng của bé vốn bất hòa, tuy lần này có Thanh Li ở giữa hòa giải, nhưng trên thực tế là vẫn kết thù chuốc oán.

Cứ như thế qua 2 tháng, trưa hôm nay, Hoàng đế xử lý chính sự xong thì cùng dùng bữa với mẫu tử các nàng, lúc này Thanh Li kích động khoe khoang với hắn, "Nguyên Cảnh của chúng ta lợi hại quá chừng, đĩa to như thế mà con vẫn cầm lên được."

"Đĩa?" Hoàng đế liếc nhi tử, thấy nó ưỡn cao bộ ngực nhỏ, thái độ kiêu ngạo, hắn chịu không nổi hỏi một câu: "Đĩa nào?"

Thanh Li chỉ tay vào chiếc đĩa ngọc đựng mứt hoa quả bên cạnh, "Cái này nè."

Hoàng đế nhìn thoáng qua thì không nhịn được cười.

Cái đĩa kia nhỏ xíu, ngay cả bàn tay hắn cũng không bằng.

Chẳng qua là nói đi cũng phải nói lại, Nguyên Cảnh mới 8 tháng, có thể cầm cái đĩa cỡ đó thì đã giỏi lắm rồi.

Nhìn thấy thê tử hào hứng bừng bừng, hắn rất nể tình cổ vũ: "Đúng là Nguyên Cảnh rất lợi hại."

Nghe hắn nói như vậy, đôi mắt hạnh của Thanh Li cười híp lại, nàng cúi đầu sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của Nguyên Cảnh, "Con nghe thấy không, phụ hoàng đang khích lệ con đó."

Nguyên Cảnh vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, vô cùng vui vẻ "A" một tiếng.

Thanh Li cười nhẹ, nàng cầm chén nhỏ bên cạnh, dùng thìa múc một miếng bánh ngọt trong đĩa rồi đút cho bé con ăn.

Hoàng đế cũng cười, hắn hợp thời lên tiếng: "Con đang từ từ lớn lên, sắp ra dáng nam hài tử rồi. Nếu như đã cầm được đĩa, vậy thì hẳn là chén cũng cầm được, Diệu Diệu đừng chiều con quá, để nó tự ăn đi."

Thanh Li suy nghĩ một chút, nàng cũng thấy hắn nói có lý, thế là nàng đưa chén nhỏ trong tay mình cho Nguyên Cảnh, sau đó dạy bé cách dùng thìa như thế nào, "Nguyên Cảnh là nam hài tử rồi, phải tự ăn nhé."

Nguyên Cảnh: "...???"

Đặc quyền được mẫu hậu đút ăn cứ như vậy mà mất đi.

Bé con có chút bất lực chép miệng, tội nghiệp nhìn về phía Thanh Li.

Thanh Li bị bé con nhìn, nàng chịu không nổi có hơi mềm lòng, nhưng mà nàng biết hoàng đế nói có lý, cho nên nàng hạ quyết tâm nói: "Nguyên Cảnh nghe lời, không cho phép càn quấy."

Hoàng đế vui vẻ quan sát gương mặt nhỏ nhắn của nhi tử, hắn vẫn không quên tự ăn một miếng cơm, "Sao thế, bây giờ ngay cả lời mẫu hậu nói mà con cũng không nghe nữa hả?"

Nguyên Cảnh <(`^`)>: "..."

Quả nhiên phụ hoàng là người xấu!

Nhi tử đã hơn 8 tháng, đến lúc dạy con nói chuyện rồi.

Hoàng đế bận rộn chính vụ, Thanh Li lại nhàn rỗi hơn, hơn nữa nàng còn rất thích thú ôm Nguyên Cảnh bắt đầu dạy bé con đánh vần từng chữ.

Chữ đầu tiên muốn dạy bé con, đương nhiên là gọi phụ hoàng và mẫu hậu rồi.

Thanh Li không tốt bụng đến thế, nàng không dạy con gọi phụ hoàng trước, nếu Hoàng đế muốn nghe thì tự mình dạy đi.

Đối với một đứa bé mà nói, hai chữ "Mẫu hậu" vẫn còn hơi khó gọi, Thanh Li cũng không làm khó bé con, nàng ôm Nguyên Cảnh, dạy bé gọi "Nương".

Dù sao đều giống nhau cả, không cần so đo cách gọi cụ thể làm gì.

Nguyên Cảnh cực kỳ thông minh, lần đầu Thanh Li dạy bé con vẫn chưa hiểu lắm, nhưng qua lấy lần dạy dỗ, bé con đã biết quan sát theo môi nàng và đầu lưỡi, bắt đầu bắt chước theo được.

Qua vài ngày nữa, bé con đã có thể bắt chước ra hình ra dáng gọi nàng, tuy rằng chưa gọi được "Nương" rõ ràng, nhưng Thanh Li vẫn rất cao hứng.

Là mẫu thân, chỉ cần nhìn thấy nhi tử có tiến bộ, dù là chút xíu thì cũng thật cao hứng.

Chẳng qua là, đợi đến ngày hôm sau, Thanh Li bỗng gặp một tình huống nhỏ.

Sáng sớm Nguyên Cảnh thức dậy hơi trễ, lúc Thanh Li cởi y phục thay tã cho bé con thì Oanh Ca đi vào nhỏ giọng bẩm báo: "Nương nương, chi tiêu tháng trước trong cung đã được đưa tới, người muốn xem bây giờ không ạ?"

Thanh Li còn chưa kịp trả lời thì Nguyên Cảnh đã không vui, bé con chỉ vào Oanh Ca, "A a a" không ngừng.

Thanh Li hơi ngạc nhiên quan sát Oanh Ca, nhưng nàng không tìm thấy bất cứ điểm gì khiến bé con vui vẻ, nàng quay đầu lại nhìn bé, "Sao thế con, đang yên lành mà ê a cái gì?"

Oanh Ca cảm thấy có chút oan uổng nên thử thăm dò hỏi: "Nương nương, tiểu điện hạ..."

Có phải có chứng khó chịu khi rời giường không?

Lần này lại rất đúng lúc, Oanh Ca còn chưa nói hết lời, Nguyên Cảnh đã lớn tiếng "A" thật to, cắt ngang lời nàng ấy.

Dù sao Nguyên Cảnh cũng từ trong bụng nàng chui ra, Thanh Li nghĩ ngợi một lát thì hiểu ngay.

"Nguyên Cảnh không thích người khác gọi mẫu thân là nương nương có phải không?"

Nguyên Cảnh cắn ngón tay, rất nghiêm túc "A" một tiếng.

Thanh Li hôn lên gương mặt nhỏ phúng phính của bé con rồi dặn dò Oanh Ca, "Vậy thì đổi sang gọi điện hạ đi, kẻo Nguyên Cảnh của chúng ta không vui."

Trẻ con ấy mà, có rất nhiều chuyện mà người lớn chẳng thể nào lý giải nổi.

Nguyên Cảnh cảm thấy, mẫu hậu dạy bé gọi "Nương", cho dù bản thân bé không rõ lắm, nhưng danh xưng này chỉ một mình bé mới có thể gọi, người khác dựa vào cái gì mà gọi chứ?

----- Hơn nữa còn gọi chữ chồng lên chữ, muốn thị uy à, quá phận!

Không cho phép, không cho phép, nhất định là không cho phép!

Thấy mẫu hậu có thể hiểu rõ tâm ý của mình, Nguyên Cảnh vô cùng vui vẻ, bé con lập tức ngẩng đầu cười gọi "Lương!"

Lúc trước, Thanh Li vẫn còn chưa biết bé con còn có một mặt tích cực như thế, trong lòng nàng cảm thấy thú vị cực kỳ, bây giờ nghe bé gọi "Lương", nàng cũng hết sức vui vẻ, nụ cười trên môi thủy chung chưa từng mất đi.

Nguyên Cảnh rất thích nhìn mẫu hậu cười, chỉ cần rảnh rỗi, bé con sẽ gọi "Lương" "Lương" "Lương" không ngừng, làm cho Hoàng đế bất bình không thôi, buổi tối không làm gì, hắn nhất định sẽ dạy bé con gọi phụ hoàng

Đối với mẫu hậu mà nói, ở phương diện thái độ, Nguyên Cảnh vẫn còn tiêu cực biếng nhác một chút, qua mấy ngày, bé con chưa gọi được "Cha" cũng không gọi được "Phụ hoàng", ngẫu nhiên bị Hoàng đế ép buộc, bé con mới qua loa gọi một câu "Hô hô", khiến Hoàng đế tức đến nỗi thở ra hai cái bong bóng.

Cũng may có Thanh Li ở cạnh khuyên bảo, mâu thuẫn giữa phụ tử hai người mới không trở nên gay gắt.

Thời gian dần trôi qua, Nguyên Cảnh cũng dần học nói chuyện nhiều hơn, Thanh Li bắt đầu dạy bé con, không phải kiểu dạy giống như nhồi cho vịt ăn, mà là thuận theo tự nhiên, lặng lẽ trau dồi, khai sáng từng chút một cho bé con.

Thời gian tập viết bị nàng cắt xén một nửa để đọc thơ cổ cho bé con nghe, có đôi khi rảnh rỗi không có việc gì làm, nàng sẽ dạy Nguyên Cảnh hát đồng dao hoặc là kể chuyện xưa.

Mặc kệ bé con nghe có hiểu hay không, dù sao mẫu thân đều rất cao hứng.

Thái y đã dặn dò kỹ lưỡng, tiểu hài tử không thể ăn muối, từ sau khi Nguyên Cảnh ra đời, đồ ăn thức uống của bé con đều do ngự thiện phòng cẩn thận chuẩn bị.

Tối hôm đó, lúc một nhà 3 người cùng nhau ăn cơm, Hoàng đế liếc mắt nhìn Nguyên Cảnh đang tự ăn cơm, hắn chợt nở nụ cười.

Hắn gắp một khối thịt gà xào cải xanh mềm mại bỏ vào trong chén nhỏ của Nguyên Cảnh, tỏ ý bảo bé con nếm thử.

Thanh Li nghiêng đầu nhìn hắn, "Chàng làm gì đó, con còn nhỏ, không thể ăn đồ ăn có muối."

"Không sao đâu," Hoàng đế dừng đũa, cẩn thận trốn tránh ánh mắt nàng, hắn từ tốn lau khóe môi rồi nói tiếp: "Chỉ chút xíu, chẳng có gì đáng ngại."

Tuy thỉnh thoảng Nguyên Cảnh sẽ tranh giành tình cảm với phụ hoàng, nhưng mà bé biết phụ hoàng sẽ không hại mình, thấy mẫu hậu ngồi bên cạnh cũng không ngăn cản, bé con bèn dùng thìa nhỏ múc khối thịt gà đưa vào trong miệng.

Thanh Li ngồi bên cạnh nhìn Nguyên Cảnh thì thấy hai mắt bé con vụt sáng lên, có vẻ vô cùng ngạc nhiên thú vị mà "A" một tiếng, sau đó bé con lại nhìn các món ăn trên bàn, hai mắt sáng rực.

----- Từ khi sinh ra đời, bé con đều ăn thức ăn không có muối, đương nhiên không thể nhận biết được các mùi vị đặc sắc, tự nhiên nếm được mùi ngon, đương nhiên không thể kiềm chế được.

Cuối cùng Thanh Li cũng hiểu, Hoàng đế đúng là lòng dạ xấu xa.

Để cho bé con thích nhưng lại không thể ăn, chẳng phải là cố ý giày vò người ta hay sao?

Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó mới quay sang dỗ dành Nguyên Cảnh, "Con ngoan, nghe lời nào, đừng để ý đến phụ hoàng con nữa, chúng ta cùng ăn có được không?"

Nguyên Cảnh luôn luôn nghe lời mẫu hậu nói, nhưng mà bây giờ bé thật sự rất muốn ăn mấy món kia, nhất thời tròng mắt bé con lưu chuyển, đáng thương hề hề nhìn mẫu hậu nhà mình, rối rắm cực kỳ khủng khiếp.

Hoàng đế nhìn thấy có chút hả hê cười cười, ngay cả vết nước còn dính bên khóe môi mình cũng chẳng quan tâm, "Tiểu tử thúi, con cũng có ngày hôm nay."

Bị phụ hoàng cười nhạo, Nguyên Cảnh vừa tức vừa khó chịu, thế nhưng hết lần này đến lần khác bé đều không có sức chống đối, bé đành phải chuyển hướng cầu xin sự giúp đỡ của mẫu hậu.

Thanh Li vừa buồn cười vừa tức giận với tính trẻ con của Hoàng đế, lúc nàng đang nghĩ ngợi xem phải an ủi nhi tử như thế nào thì chợt nghe bé con tủi thân gọi một tiếng: "Nương!" 

Vừa nghe xong chữ đó, Thanh Li gần như cho rằng mình đã nghe lầm, nàng vừa mừng vừa sợ ôm lấy bé con, "Nguyên Cảnh, con gọi lại một lần nữa cho mẫu hậu nghe có được không? Một lần nữa thôi."

Chỉ cần đối với mẫu hậu, Nguyên Cảnh luôn thật biết điều, bé con chớp mắt mấy cái rồi gọi lại lần nữa: "Nương!"

"Ôi!" Thanh Li mừng rỡ kêu lên một tiếng, bất chấp có cung nhân ở đây, nàng tiến tới hết hôn rồi lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, "Nguyên Cảnh giỏi quá đi mất."

Lần này bé con gọi vô cùng rõ ràng, Hoàng đế cũng rất bất ngờ, hắn tiến lại gần bảo Nguyên Cảnh, "Con cũng gọi phụ hoàng đi."

Thanh Li trợn trắng mắt ----- Chàng đối xử với con như thế, bé con chịu gọi chàng mới là lạ.

Quả nhiên, Nguyên Cảnh giương mắt lên lười biếng nhìn Hoàng đế, cực kỳ qua loa gọi cho có: "Hô hô."

Hoàng đế phiền muộn ngồi lui trở về, "Vẫn còn mang thù ta."

"Con mang thù như vậy," Thanh Li cười dịu dàng liếc xéo hắn, "Giống ai không biết?"

"Đúng nhỉ." Hoàng đế cũng nghĩ như vậy, hắn không nhịn được mà nở nụ cười.

Thanh Li ôm trọn Nguyên Cảnh vào lòng, nàng đang muốn nói gì đó để dỗ nhi tử thì bỗng cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên, nàng nghiêng người sang bên kia, suýt nữa phun ra.

"Nàng sao thế hả?" Hoàng đế vội chạy qua đỡ nàng, "Ăn trúng gì rồi?"

"Không sao," Thanh Li vuốt ngực, nàng uống một hớp nước mới tạm nuốt xuống được, liếc nhìn Nguyên Cảnh xong nàng mới xấu hổ nhỏ giọng nói với Hoàng đế, "Chắc hẳn là... Có nữa rồi."

Hoàng đế thận trọng từng bước trải qua quá trình Thanh Li mang thai lần trước, nàng vừa nói như thế, hắn bèn hiểu được ngay, hắn mừng như điên hỏi nàng: "Chuyện khi nào, sao nàng không nói sớm?"

"Vẫn chưa xác định mà, ta nghĩ đợi thêm mấy ngày nữa sẽ gọi thái y đến bắt mạch," Thanh Li cũng hết sức vui mừng, nàng nhìn nhi tử còn nhỏ tuổi bên cạnh thì càng mong đợi hơn, "Ta cảm thấy đã chính xác tám chín phần rồi."

Hoàng đế chỉ mới có một đứa con là Nguyên Cảnh, hiện giờ biết được tiểu thê tử lại có thai, đương nhiên hắn mừng như điên, hắn vừa sai người đi gọi thái y vừa ôm nàng không tách rời được.

Mẫu hậu không khỏe, Nguyên Cảnh cũng nhìn ra, tuy nhiên tuổi bé con còn quá nhỏ, lại chưa từng gặp tiểu hài tử ngang tuổi với mình, cho nên bé con không biết mang thai đại biểu cho cái gì, chẳng qua là bé con cho rằng mẫu hậu bị bệnh nên lo lắng ngồi im quan sát nàng.

Bị nhi tử nhìn mềm lòng, Thanh Li sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, "Nguyên Cảnh sắp làm ca ca rồi, sau này phải chăm sóc tốt cho đệ đệ hoặc muội muội nhé."

Nguyên Cảnh vẫn không hiểu những lời này có ý gì, bé con chợt nhíu mày theo bản năng.

Hoàng đế hừ lạnh, không có ý tốt giải thích cho bé con: "Nói chính xác là con thất sủng rồi." 

Lời tác giả: Thời kỳ đầu tam quốc, Hoàng hậu được gọi là điện hạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play