Kim Lăng cũng chỉ lớn như vậy nên chuyện Quý gia tất nhiên không lừa được Hoàng Đế.
Thời điểm Thanh Li đang dùng bữa với hắn thì chợt nghe thấy Trần Khánh ở bên cạnh bẩm báo, trong nhất thời phu thê hai người đều có chút yên lặng.
Ngừng một lát Hoàng Đế hỏi Trần Khánh: "Nguyên Thành nói thế nào?"
"Trưởng công chúa tiếp nhận nàng kia," Trần Khánh cẩn thân liếc nhìn vẻ mặt Hoàng Đế, ông thấp giọng: "Hẳn là ngầm đồng ý rồi."
Hoàng Đế có chút ngạc nhiên: "Ngầm đồng ý rồi hả?"
"Trẫm còn cho rằng nó sẽ dùng gậy đánh chết nàng kia nữa chứ," Mắt thấy Trần Khánh gật đầu, hắn lại nở nụ cười: "Tính tình của nó không giống như người sẽ nén giận như vậy."
"Mà thôi, nếu nó đã đồng ý thì trẫm cũng không cần phải nói gì," Hoàng Đế uống một hớp rượu, căn dặn: "Nói với Quý gia, chờ khi hài tử sinh ra thì ghi dưới danh nghĩa của Nguyên Thành, về phần nàng kia, trực tiếp xử lý sạch sẽ là được."
Trần Khánh đáp một tiếng rồi đi ra cửa.
Thanh Li không có giao tình với Nguyên Thành Trưởng công chúa nên nàng sẽ không nhúng tay vào việc này. Nàng ở bên nghe vào tai này rồi ra tai kia, cũng không cho người đi nghe ngóng.
Nàng còn phải chăm sóc hài tử, không có rảnh để quản những chuyện không đâu này.
Nguyên Cảnh giống phụ hoàng của bé vô cùng, sau khi mở mắt đã rất giống rồi, chờ thêm một tháng, khuôn mặt bé con nẩy nở một chút nhìn bé con lại càng giống.
Thanh Li nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con hồi lâu nhưng nàng cũng không tìm được điểm nào giống mình nên buồn bực mấy ngày.
Nhưng sức lực của bé con cũng đừng giống nàng, đến lúc đó tay không thể xách vai không thể vác, đối với nam tử thì không phải là chuyện gì tốt.
Thời gian dần trôi qua Thanh Li cũng dần buông bỏ cái lo lắng này.
Con của mình còn rất giỏi đấy nhé.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân bé con giống với phụ hoàng bé nên thân thể Nguyên Cảnh rất tốt, bé con cũng không mắc bệnh gì, thời điểm hơn năm tháng bé còn có thể tự mình ngồi vững.
Khi Đổng thị tiến cung, bà thấy còn có chút giật mình nói với Thanh Li, tiểu hài tử bình thường đều phải tầm sáu tháng mới có thể ngồi được, Nguyên Cảnh như vậy là vô cùng lợi hại rồi.
Không có người mẫu thân nào là không thích người khác khen ngợi con của mình, Thanh Li cũng không ngoại lệ, nàng ôm nhi tử hôn rồi lại hôn, cười hì hì trêu chọc, cù cù vào người bé.
Điểm này Nguyên Cảnh rất giống Thanh Li, mẫu tử hai người đều sợ ngứa như nhau. Nàng chỉ cần chọc chọc vài cái trên bụng bé con, đảm bảo bé con sẽ đạp chân cười ra tiếng.
Cười xong Thanh Li liền ôm bé con lên giường ấm, dù sao lúc này bé con chỉ có thể ngồi hoặc lật mình nên cũng dễ bề trông nom bé.
Thói quen được dưỡng thành từ trước khi xuất giá, cách hai ngày Thanh Li sẽ luyện viết chữ một canh giờ, đến khi được gả vào trong cung nàng vẫn giữ thói quen này.
Oanh Ca ở bên cạnh mài mực, Ngọc Trúc cẩn thận trông Nguyên Cảnh ở một bên, Thanh Li cầm bút đúng chuẩn, dáng vẻ tập viết đâu ra đấy, nhìn từ xa xa là một cảnh đẹp như ngọc khắc.
Chỉ cần được ở bên cạnh Thanh Li thì Nguyên Cảnh đều rất ngoan, bé con ngồi đàng hoàng trên giường ấm nhìn chằm chằm mẫu hậu mình, bé con nhìn mệt thì nằm luôn xuống giường đánh một giấc.
Chờ sau khi bé con tỉnh lại thì thấy mẫu hậu vẫn còn đang tập viết, bé cảm thấy có chút nhàm chán.
Bên tay phải Thanh Li là nghiên mực, vì để tiện chăm sóc con nên nàng cũng thả Nguyên Cảnh ở bên phải.
Bé con nhìn chằm chằm vào tờ giấy Tuyên Thành trước mặt Thanh Li một lúc, lại nhìn vào bút lông sói một lát, bé con cảm thấy cái cọc dài dài kia lại có thể để lại dấu vết trên cái đồ trắng kia, thật là thần kỳ mà.
Bé con quan sát một lúc thì phát hiện bí mật ------- Cũng không phải cái cọc dài dài kia thần kỳ mà là cái đồ nhúng màu đen kia mới là vật lợi hại.
Đôi mắt Nguyên Cảnh đảo đảo, trong đầu bé con xuất hiện một chủ ý.
Bé đang ngồi nên chỉ cần thò tay với là có thể sờ đến nghiên mực, lúc trước Thanh Li thấy bé không để ý tới đồ vật này, như thể bé con không có hứng thú với nó nên nàng cũng không phòng bị.
Nàng bất ngờ bị bé con tập kích, bị bé quệt một vệt mực đen trên mặt.
Nguyên Cảnh thấy chủ ý của mình thành công thì vô cùng vui vẻ, hai mắt cười đến híp cả lại.
Cái tên tiểu tử thúi này!
Thanh Li vừa buồn cười vừa tức giận, nàng vừa căn dặn người lấy khăn mặt ướt vừa ôm lấy nhi tử đặt lên trên chăn, cởi y phục của bé, hùng hổ cù bé con.
Nguyên Cảnh cười không ngừng, chân quẫy đạp lung tung, ánh mắt đã sáng lại trong trẻo khiến Thanh Li nhìn liền mềm lòng, nàng ngừng tay hôn lên mặt nhi tử.
Nguyên Cảnh cũng không ghi thù với mẫu hậu, chỉ là bé cười quá mức nên không còn sức ngồi dậy, khi được Thanh Li đỡ dậy liền ngoan ngoãn tựa trong ngực mẫu hậu.
Tình cảm mẫu tử tự nhiên không giống, thời gian nàng ở bên bé con rất dài nên tất nhiên tình cảm cũng sâu đậm.
Trong lòng Thanh Li tự có chừng mực, nàng cũng sẽ không quá mức cưng chiều con, thời điểm nên buông tay thì sẽ buông tay, nếu được nàng sẽ ôm bé con đi ra ngoài một chút, có đôi khi là dạo ngự hoa viên có đôi khi là đến chỗ Hoàng Đế chơi, vui vẻ vô cùng.
~~~~
Nguyên Thành Trưởng công chúa vừa thức dậy thì nghe thấy bên ngoài ồn ào, nàng ta đứng dậy khoác thêm y phục, nói với nha hoàn bên cạnh: "Đi xem xem có chuyện gì?"
Nha hoàn kia đi ra ngoài một lát, lúc quay trở về thì vẻ mặt nàng ta tràn đầy tức giận: "Điện hạ, Thu thị nói muốn ăn quýt nhưng người nhà không chịu bỏ tiền, phu nhân nói hài tử mà Thu thị đang mang coi như là hài tử của người, muốn người bỏ tiền ra mua quýt cho ả!"
"Choang" một tiếng giòn tan, Nguyên Thành Trưởng công chúa đập vỡ chén trà nhỏ trên tay mình, ánh mắt lạnh như băng: "Tiện nhân, dám đạp lên mặt mũi ta!"
"Đi," Nàng ta cười âm hiểm: "Đi xem Thu thị, phải dạy dỗ ả cách làm người như thế nào."
Thời điểm Nguyên Thành Trưởng công chúa đi tới Thu thị còn không thèm đứng dậy.
Trong bụng ả đang mang hài tử, ba ngày hai lượt kêu thèm ăn chua khiến Quý phu nhân cảm thấy nàng ta mang thai nam hài nên đối với Thu thị dung túng vô cùng, cũng cực kỳ khoan dung, tiếp theo xa lánh Nguyên Thành Trưởng công chúa.
Thu thị xuất thân từ bá tánh bình dân, khi mới biết được chính thê của Quý Minh Anh là Trưởng công chúa, ả bỗng cảm thấy bầu trời như sụp đổ, kinh hãi không thôi. Đến khi nghe nói cái vị Trưởng công chúa kia chỉ là Phượng Hoàng rơi xuống đất thì trong lòng ả mới thở phào một hơi, lá gan cũng lớn hơn.
Những ngày này, mượn cái bụng của mình nên nàng ta đã gây ra không ít thị phi ở Quý gia, lúc chống lại Nguyên Thành Trưởng công chúa cũng không khách khí.
Nguyên Thành Trưởng công chúa cũng không thèm che giấu, nàng ta trực tiếp sai người bắt mấy tôi tớ trước mặt Thu thị, trực tiếp đi đến nhà chính.
Đúng là nàng ta sa sút nhưng dù sao nàng ta cũng là Trưởng công chúa Hoàng tộc chính tông nên người được bố trí bên cạnh không ít.
Nếu ngày sau nàng ta xảy ra chuyện, những người này chỉ có thể trở về phủ nội vụ.
Nô tài đã bị dùng qua thì ai dám tiếp tục dùng nữa chứ, cái kết cục kia thì còn không bằng ở bên cạnh Nguyên Thành Trưởng công chúa đấy.
Bởi vì lý do này nên những người này cũng không có tâm tư nào khác.
Thu thị mơ mơ màng màng đứng dậy, ả chỉ thấy Nguyên Thành Trưởng công chúa sắc mặt âm u, trực tiếp đến bên giường của mình thì lại càng hoảng sợ.
Sau khi sợ hãi thì dũng khí của ả đã trở lại, cười quyến rũ khiêu khích: "Trưởng công chúa không ở trong phòng nghỉ ngơi mà lại đến chỗ này của ta vậy? Là tới tìm phu quân sao? Đêm qua chàng ấy đến quý phủ Trần gia làm khách còn chưa trở lại đâu."
Nguyên Thành Trưởng công chúa cũng không nói nhiều, nàng ta tiện tay vung một cái tát đến mặt ả.
"Bốp" một tiếng giòn vang, trên mặt Thu thị một trận đau nhức kịch liệt, ả dường như đã cảm thấy một bên tai đã không nghe thấy nữa.
Khó có thể tin, ả che mặt kinh sợ: "Ngươi dám đánh ta? Ta mang thai hài tử của phu quân, ngươi lại dám đánh ta?"
"Bốp" một tiếng nữa lại vang lên, Nguyên Thành Trưởng công chúa tát một cái nữa lên nửa bên mặt trắng nõn còn lại của ả. Nàng ta nhìn ả một lúc, ánh mắt âm u như thể từ địa ngục đến: "Đánh ngươi thì làm sao, nếu ngươi còn không biết điều, có tin ta trực tiếp làm thịt người hay không?"
"Ngươi dám!" Thu thị run rẩy ôm bụng: "Ta còn có hài tử..."
"Ta thèm vào quản cái tiểu tạp chủng kia!" Nguyên Thành Trưởng công chúa lạnh lùng cười cười, "Điều Quý gia muốn là một hài tử chứ không phải mẹ đẻ của hài tử, không có ngươi người khác cũng có thể sinh được! Mặc dù ta sa sút nhưng ta vẫn là Trưởng công chúa của hoàng tộc Tiêu thị."
"Có lẽ ngươi không biết," Nàng liếc nhìn Thu thị rồi chợt cười: "Ý chỉ từ trong cung đã tới, có thể giữ lại hài tử nhưng phải xử lý mẹ đẻ của nó, về phần đứa bé kia, đương nhiên là giao cho ta nuôi."
"Tất cả mọi người đều biết, chỉ lừa mỗi mình ngươi mà thôi, thật đáng thương mà."
Nguên Thành Trưởng công chúa cúi người, quan sát Thu thị một vòng: "Đợi ngươi chết, ngàn vạn lần đừng nóng vội đi đầu thai, nhớ ở lại chỗ này nhìn là được."
Ánh mắt nàng lạnh đến dọa người, dường như mỗi câu đều từ kẽ răng nghiến ra: "------- Xem ta trừng trị cái tiểu tạp chủng kia như thế nào!"
Dòng dõi của Thu thị không cao, làm sao ả có thể nghe được loại chuyện này. Ả vốn còn tưởng hài tử sẽ mang lại cho mình vô hạn vinh quang, ai ngờ đó lại chính là bùa đòi mạng của ả, một khi nó được sinh ra sẽ là dấu chấm hết cho cuộc đời ả, chuyện này thì làm sao có thể khiến ả có tâm lý chờ mong được chứ?
"Ngươi cũng đừng nghĩ cách loại bỏ hài tử," Nguyên Thành Trưởng công chúa cười trầm, tiếp tục nói: "Không có đứa bé này thì ngươi lập tức phải chết! Không tin, được, vậy ngươi thử xem đi!"
Lúc Thu thị đang kinh sợ, Quý phu nhân vội vàng chạy tới, bà ta vừa vào cửa đã tức giận mắng: "Cuối cùng thì ngươi phát điên cái gì vậy hả, Thu thị có thai, sao ngươi phải tới đây dọa nàng ta chứ!"
"Ta cho ngươi biết, lão cẩu!" Nguyên Thành Trưởng công chúa cắn răng, ánh mắt nàng ta như thể muốn bắn ra mũi tên, xuyên qua Quý phu nhân vậy, "Ta đã chẳng còn gì cả, vậy thì có gì phải sợ chứ!"
"Thế nhưng, ngươi cũng đừng quên," Nàng ta khẽ nhướng mi, lực sát thương đến cực điểm: "Ta họ Tiêu, trong người ta chảy dòng máu của tiên đế."
"Ép ta quá ta sẽ đập đầu chết tại đây, toàn bộ Quý gia các ngươi đều sẽ phải chết!"
Quý phu nhân đã sớm biết tính khí Nguyên Thành Trưởng công chúa cương quyết, chỉ là những ngày này nàng ta không để lộ ra nên bà ta mới không để trong lòng. Hôm nay thấy nàng ta bá đạo ngang ngược như thế, bà ta khó tránh khỏi việc tức giận, trừng mắt liếc nàng ta nhưng cũng không dám nói gì.
Mặc dù không được coi trọng nhưng nàng ta cũng là công chúa của tiên đế, nếu nàng ta thực sự đập đầu chết ở đây, chờ đến khi Tông Chính Tự sai người đến nghiệm thi, chỉ sợ toàn tộc Quý gia đều sẽ rơi đầu theo.
Một vị Trưởng công chúa bị ép chết, không chỉ đánh vào mặt mũi của nàng ta mà là đánh thẳng vào mặt mũi của Hoàng tộc Tiêu thị, lỗi lầm như vậy, tuyệt đối không cách nào bù lại được.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Quý phu nhân thực sự sợ rồi.
Nguyên Thành Trưởng công chúa đã sớm hiểu được tính khí của bà mẹ chồng này, nàng ta thấy thế cũng không thấy kỳ lạ, cười lạnh vài tiếng, một tay đẩy bà ta ra, dẫn theo đám người trở về.
Thu thị bị lời của Nguyên Thành Trưởng công chúa làm cho sợ hãi, ả vội vàng nắm lấy cọng rơm là Quý phu nhân này, cầu khẩn nói: "Phu nhân..."
"Chăm sóc Thu thị cho tốt," Trong lòng Quý phu nhân vẫn còn đang rất loạn, làm gì có tâm trí ứng phó ả: "Nếu như xảy ra chuyện gì, ta sẽ hỏi tội các ngươi đấy!" Nói xong bà ta liền quay người đi mất.
Thu thị ngồi bệt trên giường, ả vuốt vuốt cái bụng to ra của mình, nước mắt lã chã chảy xuống.
Bầu trời ở Quý gia càng không yên ổn rồi.
~~~~
Giờ ngọ hôm đó, Thanh Li cho Nguyên Cảnh ăn một ít bánh ngọt rồi nàng ôm bé con đến tiền viện Tuyên Thất Điện tìm Hoàng Đế.
Tuy Nguyên Cảnh vẫn luôn ghét bỏ phụ hoàng mình nhưng nếu có thể ra ngoài một chút thì bé con vẫn vô cùng vui vẻ đấy.
Thanh Li đội cho bé một cái mũ quả dưa nhỏ, quấn thật chặt rồi mới ôm bé đi qua.
---- Bé con sinh vào tháng tám, lúc này mới được sáu tháng, bên ngoài trời còn hơi lạnh.
Nàng vừa mới tới, Trần Khánh liền ra đón, ông cười nói: "Nương nương đến thật đúng lúc, Ngụy Quốc Công và Nhị công tử vẫn còn đang ở bên trong đó."
"Vậy sao?" Thanh Li vui vẻ lên tiếng, sau khi cảm ơn ông thì nói với Nguyên Cảnh: "Ngoại tổ phụ và cữu cữu của con đã đến, mẫu hậu dẫn con đi gặp họ, được
không?"
Mặc dù bé con không biết vì sao mẫu hậu lại vui mừng như vậy nhưng bé cũng vui theo, cười "A" một tiếng, thành thành thật thật tựa vào vai mẫu hậu.
Thanh Li ôm bé con tiến vào nội điện, nàng cảm thấy bên trong vô cùng ấm áp nên gọi cung nhân đến cởi áo khoác cho nàng, xong xuôi mới đi vào bên trong.
Ngụy Quốc Công và Ngụy Bình Viễn cung kính hành lễ với nàng và Nguyên Cảnh, Thanh Li mỉm cười ý bảo bọn họ đứng dậy, lúc này nàng mới nói với Nguyên Cảnh: "Con nhìn một chút xem có nhớ họ là ai không nào?"
Người của phủ Ngụy Quốc Công, Nguyên Cảnh mới chỉ gặp Ngụy Quốc Công và Đổng thị, những người còn lại bé chưa từng được gặp.
Dù sao Ngụy Quốc Công cũng là ngoại thần, số lần Nguyên Cảnh được gặp ông ít hơn so với Đổng thị nhiều, không biết bé con có thể nhớ được không nữa.
Hiển nhiên Nguyên Cảnh rất thông minh, trí nhớ của bé cũng rất tốt, bé con liếc mắt nhìn Ngụy Quốc Công phía trước, ánh mắt bé chớp chớp rồi quay sang "A" một tiếng với Thanh Li.
Dù sao bé cũng còn nhỏ, lời muốn nói cũng không thể nói ra được, cách duy nhất để thể hiện tâm tình chính là "A" một tiếng, là vui mừng hay là mất hứng thì phải dựa vào người nghe tự suy nghĩ rồi.
Thanh Li có thể đoán đúng 9 phần, Hoàng Đế có thể đoán đúng 7 8 phần, với tình huống này cũng rất dễ đoán.
Thanh Li hỏi bé: "Con nhớ rõ đúng không, có phải không?"
Nguyên Cảnh nhìn về phía mẫu hậu, xác định "A" một tiếng.
Thanh Li sờ sờ cái đầu nhỏ của bé, nàng mỉm cười khen ngợi một câu: "Thật thông minh."
Ngụy Bình Viễn từ phía sau Ngụy Quốc Công đi ra, y mỉm cười hỏi: "Điện hạ, con có thể đoán được ta là ai không?"
Nguyên Cảnh nghe thấy tiếng nói liền nghiêng đầu ra nhìn.
Vừa nhìn thấy Ngụy Bình Viễn bé con liền trừng to mắt, "A~~~~" một tiếng dài, dù là ai nghe cũng đều có thể nghe được sự kinh ngạc bên trong.
Bé con cắn cắn ngón tay, nhìn chằm chằm Ngụy Bình Viễn trong chốc lát, con mắt bé đảo qua đảo lại, lại quay lại ôm mẫu hậu, trong lòng bé con ngạc nhiên cực kỳ.
---- Người này, thật giống mẫu hậu bé nha!
Lần đầu tiên Thanh Li nhìn thấy dáng vẻ giật mình ấy của bé con, tâm tư của nàng đều mềm nhũn hết rồi, nàng cúi đầu hôn nhẹ trán bé con, nói: "Để cữu cữu ôm một cái, được không?"
Nàng một tay ôm bé một tay chỉ Ngụy Bình Viễn, giới thiệu với Nguyên Cảnh: "Cữu cữu."
Nguyên Cảnh không thích người lạ ôm bé, cho dù là nhũ mẫu cũng vậy.
Trừ Thanh Li và Hoàng Đế, cùng với ma ma luôn luôn theo bên cạnh bé con thì bé đều không để ý tới.
Nhưng lúc này, chỉ bằng khuôn mặt giống mẫu hậu kia Ngụy Bình Viễn liền dễ dàng nhận được hảo cảm của Nguyên Cảnh.
Bé con vui vẻ "A" một tiếng, cánh tay nhỏ vươn ra tỏ ý muốn y ôm bé.
Thanh Li cẩn thận đưa bé tới, Ngụy Bình Viễn đón được bé con, Nguyên Cảnh cũng không khóc nháo, bé còn nhích lại gần lồng ngực y, lập tức lại vươn tay lôi kéo vạt áo của y.
Ngụy Bình Viễn hơi ngẩn ra, Thanh Li vội vàng giải thích: "Bé muốn huynh hạ thấp đầu xuống."
"Mẫu tử hai người," Hoàng Đế cười trêu một câu: "Đúng là tâm linh tương thông."
Đang ở trước mặt phụ thân và huynh trưởng, Thanh Li cũng không phản bác, nàng mỉm cười giận dỗi liếc hắn, rồi lại tiếp tục nhìn nhi tử.
Ngụy Bình Viễn cúi đầu, Nguyên Cảnh liền vươn bàn tay nhỏ bé ra sờ, sờ một hồi còn thuận tay bấu vài cái, may mà Thanh Li đã cắt hết móng tay của bé, nếu không có lẽ đã làm bị thương người ta rồi.
Sờ cũng sờ xong, cấu cũng cấu rồi, cuối cùng Nguyên Cảnh đã vui trở lại, bé con tựa trong ngực cữu cữu, cười lộ ra hai cái răng sữa nhỏ.
Ngụy Bình Viễn không hiểu bé con vì sao lại vui vẻ bám lấy mình như thế, y nghi hoặc nhìn về phía muội muội.
Thanh Li cười giải thích: "Bé con nhìn huynh và muội tướng mạo tương tự nhau, sau khi giật mình thì cảm thấy đó là giả, sờ sờ cấu cấu một hồi mới xác định là sự thật thì mới chịu thân cận huynh."
Ngụy Bình Viễn không khỏi bật cười: "Đứa nhỏ này, thật là quỷ tinh ranh."
Chờ đến tối, một nhà ba người ngồi cùng nhau ăn bữa tối rồi đi về phía tẩm điện.
Thường ngày Hoàng Đế bận rộn chính sự nên thời gian ở chung với Nguyên Cảnh ít một chút, chính hắn cũng đặc biệt chú ý, trước khi ngủ hắn sẽ ôm nhi tử một lúc, bồi dưỡng tình cảm phụ tử.
Tuy rằng Nguyên Cảnh thích mẫu hậu nhất nhưng ấn tượng của bé đối với phụ hoàng vẫn là không tệ, như ngày thường, thấy mẫu hậu ở bên cạnh thì bé con cũng sẽ chơi với phụ hoàng một lúc nhưng hôm nay lại không được rồi.
Sau khi bị Thanh Li thả xuống bên cạnh Hoàng Đế, bé con rất tức giận ngồi dậy, bé nhìn chằm chằm vào mặt Hoàng Đế, cực kỳ không tình nguyện "A" một tiếng.
Hoàng Đế nhìn nhìn nhi tử, hắn vẫn không biết mình đã chọc phải bé con lúc nào, bèn chuyển hướng hỏi chuyên viên phiên dịch đặc biệt của bé con là Thanh Li: "Con làm sao thế?"
Thanh Li liếc hắn, cười dịu dàng: "Ghét bỏ chàng chứ sao."
"Trẫm làm cái gì," Hoàng Đế có chút oan uổng không hiểu thấu nói: "Vô duyên vô cớ bị con ghét bỏ rồi?"
"Trước khi ăn tối, con kéo ta đến trước gương, nhìn nhìn mình trong gương một lúc liền cảm thấy mất hứng."
Thanh Li gỡ hoa tai trân châu xuống, "Ta đoán là bé con không vui vì giống chàng đó."
Nguyên Cảnh rất đồng ý: "A!"
Hoàng Đế: "..."
Vươn tay vỗ nhẹ gáy nhi tử, hắn hỏi Nguyên Cảnh: "Đúng không?"
Nguyên Cảnh cắn ngón tay, dáng vẻ chấp nhận.
"Con, tên tiểu tử thúi này," Hoàng Đế không nhẹ không nặng vỗ lên mông của nhi tử một cái: "Dám ghét bỏ cha mình à!"
Dù sao Nguyên Cảnh cũng không còn là tiểu hài tử mới sinh, đối với chuyện phụ hoàng đánh bé, bé con cũng không khóc rống lên mà còn hung dữ liếc nhìn Hoàng Đế, còn thò tay nhỏ đánh lên người hắn một cái, coi như trả thù đi.
"Hừ," Hoàng Đế cũng không tức giận, hắn đưa tay sờ sờ mái tóc ngắn ngủn của con: "Chưa đủ lông đủ cánh đâu đấy, con còn phải rèn luyện nhiều."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Cảnh nghiêm túc, đôi lông mày nhíu nhíu, bé rất nghiêm túc vươn một cánh tay nhỏ, gẩy gẩy bàn tay của Hoàng Đế.
Tuy rằng sức bé nhỏ, không thể đẩy tay Hoàng Đế ra nhưng đã thể hiện rõ ràng ý tứ cự tuyệt của bé.
Tóc Nguyên Cảnh chỉ cho mẫu hậu sờ, người khác đừng hòng động vào!
Hoàng Đế nhìn bé con cười hỏi: "Nếu trẫm cố tình muốn sờ thì con có thể làm sao?"
Xét về sức mạnh, đương nhiên Nguyên Cảnh còn xa mới có thể so sánh với Hoàng Đế, bé thấy phụ hoàng không nói lý như thế, trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền bộc lộ "Người ức hiếp người khác".
Hoàng Đế mới chỉ có một đứa con trai này, đương nhiên hắn cũng không nỡ ức hiếp con, hắn cười nhẹ một tiếng, vừa định ôm con một cái chợt nghe thấy Nguyên Cảnh "A" lớn một tiếng.
---- Triệu hồi đồng đội.
Hoàng Đế: "..."
Thanh Li vừa mới thả tóc thì vội vã đi tới: "Làm sao thế, vừa rồi vẫn còn tốt mà."
Nguyên Cảnh đưa một ngón tay, rất căm phẫn nhìn Hoàng Đế, bé lại "A" một tiếng.
Vì thế Thanh Li liền khiển trách Hoàng Đế: "Nào có ai như chàng vậy, chỉ biết ức hiếp tiểu hài tử."
Hoàng Đế: "..."
Chuyện quái gì thế?
Mắt thầm liếc Nguyên Cảnh đang đắc ý, hắn giải thích: "Tiểu tử kia đang giả bộ, nàng đừng tin."
Nguyên Cảnh rất thông minh lanh lợi, điều này Thanh Li vẫn hiểu rõ, nàng hồ nghi cúi đầu nhìn bé con hỏi: "Phụ hoàng nói thật sao?"
Dáng vẻ Nguyên Cảnh như rất ấm ức, trong hốc mắt bé còn xuất hiện hai làn hơi nước.
Thanh Li đau lòng, nàng vội vàng ôm lấy nhi tử, quay đầu nói Hoàng Đế: "Dù thế nào vẫn là chàng ức hiếp con, Nguyên Cảnh còn nhỏ mà."
"Con nhỏ," Hoàng Đế bị nhi tử vô liêm sỉ của mình làm cho tức đến hồ đồ, cũng không thèm chấp với bé, hắn cười lạnh một tiếng, nói với Thanh Li: "Còn Trẫm thì già đấy!"
“Hai người chúng ta ở chỗ này ---- Nàng yêu già hay là thích trẻ, hửm?”