Trong thời gian mang thai, Hoàng đế ăn chay thiệt lâu rồi, khó khăn lắm tiểu cô nương mới khôi phục bình phục, đương nhiên hắn phải hóa thành sói, muốn làm thì làm cho thỏa ước nguyện.

Liên tiếp mấy ngày sau đó, eo Thanh Li đều mỏi nhừ, cả người không còn tý sức lực, thái độ của Nguyên Cảnh cũng dần dần thay đổi, từ sáng sớm không nhìn thấy mẫu thân sẽ ấm ức, biến thành không nhìn thấy mẫu thân riết cũng quen.

Hơn nữa, bé con không còn sữa uống nữa rồi!

Bé không vui!

Thanh Li thuộc dạng tiểu cô nương da mặt mỏng, đương nhiên không thể so sánh với người mặt dày mày dạn như Hoàng đế.

Mấy ngày nay hắn đòi hỏi quá độ, khiến nàng xấu hổ không để đâu cho hết.

Thái giám cung nhân hầu hạ trong điện đương nhiên biết Đế Hậu thân thiết cỡ nào, duy chỉ có Nguyên Cảnh không biết nội tình, chỉ cần bé con dùng đôi mắt trong veo nhìn Thanh Li, thì cũng đủ khiến nàng xấu hổ rồi.

Đợi đến tối hôm đó, Hoàng để tiếp tục ép buộc Thanh Li như thường lệ, rốt cuộc Thanh Li cũng phản kháng, "Lang quân, tối nay chúng ta nghỉ ngơi đi có được không?"

Hoàng đế dịu dàng hôn lên môi nàng, giọng điệu kiên quyết: "Không được."

Thanh Li kéo chăn che kín mình lại, nàng yếu ớt giãy giụa: "Kinh phật có dạy, thanh tâm quả dục thì mới duy trì vẻ đẹp được."

"Nói bậy," Hoàng để sờ sờ gò má nàng, "Cho dù không thanh tâm quả dục thì Diệu Diệu của chúng ta vẫn đẹp như thường."

Cho tới nay, đối với những chuyện này, Thanh Li luôn vừa thích vừa sợ, loại cảm giác hưởng thụ nhưng đồng thời cũng thất thần sợ hãi, bối rối vô cùng.

Mấy ngày này, Hoàng đế càng quá phận hơn trước, nàng có chút không chịu nổi.

Nàng tỏ vẻ tội nghiệp lôi kéo ống tay áo Hoàng đế rồi mím môi nói: "Lang quân tha cho ta đi mà, đừng bắt nạt ta nữa."

Hoàng đế trả lời không cần suy nghĩ: "Không được."

"Nếu càng cứ tiếp tục như vậy," Thanh Li hơi tức giận, bắt chước Nguyên Cảnh đạp đạp chân, "Ta sẽ không vui."

Hoàng đế nhìn thấu nàng là người ngoài mạnh trong yếu, hắn mỉm cười nghiêng đầu nhìn nàng, chẳng thèm quan tâm.

Thanh Li uy hiếp hắn, "Ta giận thật đó!"

Hoàng đế vẫn không nhúc nhích, đầu vùi xuống trước ngực nàng, bàn tay bắt đầu không đàng hoàng.

Thanh Li thở hồng hộc trừng mắt một lát, thấy Hoàng đế hoàn toàn không để ý tới mình, nói một hồi chẳng khác nào gió thoảng qua tai, chịu đựng rồi lại chịu đựng, rốt cuộc nàng cũng phát giận.

Hung hăng cắn lên vai hắn một cái, nàng quát lên: "Vậy chàng dứt khoát làm cho ta nằm trên giường mấy ngày luôn đi, đừng để ta xuống giường nữa."

Môi hoàng đế rời khỏi xương quai xanh của nàng, ánh mắt khó nén được vui vẻ, nhìn tiểu cô nương đang hờn dỗi dưới thân, hắn đáp lại: "Được."

Thanh Li: "..."

Họa từ miệng mà ra, quả nhiên không phải nói chơi.

Thanh Li cười khan một tiếng, nàng vội vàng vớt vát lại: "Ta nói giỡn mà."

"Thế à," Hoàng đế cúi đầu nhìn nàng, hắn chậm rãi thốt lên: "Vậy mà trẫm tưởng thật."

~

Sau khi Tĩnh An Hầu phủ rơi đài thì tìm mua một tòa nhà khác trong thành Kim Lăng để sinh sống.

Tòa nhà này cùng tòa Hầu phủ khi đó, đương nhiên không thể nào so sánh, chỗ ở hiện nay so với lúc trước, chẳng khác nào so sánh giữa mái nhà tranh và Hoàng cung.

Chẳng qua là cũng không còn cách nào khác, tước vị Tĩnh An Hầu đã không còn rồi, làm sao có thể hi vọng chỗ ở hiện tại giống như phủ viện trước đây?

Giống như hiện nay vậy, chỉ cần có chỗ che mưa che nắng là mừng lắm rồi.

Chuyện duy nhất khiến bọn họ không thể thích ứng chính là, sống chật chội gần gũi với nhau quá lại dễ dàng sinh ra một chút va chạm.

Buổi chiều ngày hôm đó, cả nhà tụ họp cùng nhau ăn cơm, gia chủ Quý gia lên tiếng.

"Đã là người một nhà, có người chưa tới làm sao mọi người có thể động đũa."

Ông ta bị bệnh đã lâu, cả người gầy sọp đi, giọng điệu chậm rãi nhỏ xíu giống như phát ra từ sâu trong cổ họng, nhưng vẫn còn một chút uy nghiêm của chủ gia đình, "Lão nhị đâu rồi, sao còn chưa về?"

Từ trước đến nay, thứ tử Quý Minh Hoài ít khi được người trong nhà nhắc tới, dù cho có nhắc tới thì cũng chỉ có Quý phu nhân thở dài trách móc trước mặt gia chủ Quý gia.

Bây giờ bỗng nhiên nhận được sự quan tâm đặc biệt của cha chồng, thê tử Quý Minh Hoài có chút không quen.

Nàng cúi đầu xuống đáp khẽ: "Phu quân bận chút chuyện ở nha môn, có lẽ về hơi trễ ạ. Dù sao cũng là vãn bối, làm sao có thể để trưởng bối chờ đợi, mọi người cứ dùng bữa trước đi ạ, không cần phải đợi chờ."

"Cũng may nó còn biết chừng mực," Quý phu nhân lạnh lùng cười cười, không tình nguyện nói: "Chưa đến mức hồ đồ."

"Câm miệng," Gia chủ Quý gia liếc bà ta rồi thản nhiên nói: "Nhiều người đang chờ đợi như thế, sao chỉ có mình bà lắm miệng vậy hả?"

Quý Minh Anh và Nguyên Thành trưởng công chúa là phu thê, đương nhiên hai người ngồi cạnh nhau, liếc nhìn vẻ mặt khó coi của Quý phu nhân rồi nhìn sang vẻ mặt trầm như nước của gia chủ Quý gia, hai người đều trầm mặc không lên tiếng.

Quý phu nhân bị trượng phu làm mất hết mặt mũi, hơn nữa còn đang ở trước mặt nhi tử, nàng dâu và thê tử của thứ tử, lòng bà ta nghẹn lại, chịu đựng thời gian dài tích lũy đến bây giờ, bà ta cảm thấy có chút khó nuốt trôi.

Liếc mắt nhìn vẻ lãnh đạm của trượng phu, mặc dù trong lòng bà ta nóng như lò hỏa thiêu, nhưng bà ta vẫn cố gắng nhịn xuống.

Gia chủ Quý gia hỏi đến thứ tử Quý Minh Hoài, có thể không phải bởi vì tức giận hắn về trễ, mà là gián tiếp thông báo bản thân ông ta coi trọng hắn.

Nếu không thì hà tất bắt cả nhà chờ đợi một thứ tử về để cả nhà cùng ăn cơm?

Mặt bà ta hiện lên một tia sắc lạnh, trong lòng âm thần thù hận, hung hăng liếc Nguyên Thành trương công chúa.

Nói cho cùng, tất cả đều tại tiện nhân kia!

Không sinh nhi tử thì cũng thôi đi, thế mà còn không cho nhi tử có cuộc sống khác, làm hại nó đoạn tử tuyệt tôn.

Chuyện này đã lỡ rồi cũng không nói, dù sao thị cũng còn quyền hạn, nếu có thể đạt được sự đền bù tốt hơn thì không phải không thể nhẫn nhịn.

Thế nhưng đến bây giờ, bọn họ đã nhận được những thứ gì chứ?

Hầu phủ tốt đẹp không còn, gia tài cũng mất trắng, một nhà đông đúc phải chen lấn trong cái ổ nhỏ như vậy, sống chẳng khác nào con chó!

Năm đó nhi tử có một chút tài văn chương, cũng thi đậu Tiến sĩ, nhưng bởi vì là phò mã không được làm quan, có tài thế nào cũng vô dụng, nhiều năm qua nó vẫn luôn nhàn rỗi ở nhà.

Nếu như Nguyên Thành là một công chúa được sủng ái thì không tính, với hoàn cảnh hiện nay càng khiến nhi tử mệt mỏi hơn.

Quý gia suy tàn, trên người trưởng tử không có lấy một chức quan, đã không đi được trên quan lộ, vậy chẳng phải sẽ giao Quý gia vào tay thứ tử hay sao? 

Đừng thấy hiện nay Quý gia không ngóc đầu lên nổi, thuyền nát vẫn còn ba phần đinh, dù sao kế thừa gia nghiệp cũng còn hơn ra ngoài lưu lạc đầu đường xó chợ nhiều.

Dòng chính vẫn là dòng chính, thứ xuất vẫn là thứ xuất, làm sao có thể để thứ xuất leo lên đầu dòng chính?

Buồn cười!

Cũng may, không phải bà ta không có đường đi.

Liếc mắt nhìn nhi tử nhà mình, nhớ tới tin tức mấy ngày trước nghe được, trong lòng Quý phu nhân có thêm vài phần an ủi, bà ta lạnh lùng chuyển mắt quét một vòng trên người trượng phu, "Hôm qua, Phỉ Phỉ báo tin về, nó có thai, ngày mai ta muốn đến thăm nó." 

Giọng điệu gia chủ Quý gia thả lỏng hơn mấy phần, thái độ cũng hòa hoãn không ít, "Đây là chuyện tốt, là may mắn của Phỉ Phỉ, nếu có thể sinh nhi tử..."

Ông ta bỗng dừng lại không nói thêm nữa. 

Quý phu nhân ngầm hiểu, bà ta âm thầm đắc ý, nhưng bên ngoài cũng trầm mặc theo.

Làm thiếp thì như thế nào, dù gì cũng làm thiếp của vương gia, bao nhiêu người muốn trèo lên cũng trèo không được đâu.

Còn nữa, hiện tại nữ nhi có thai, giả sử sinh nhi tử, nói không chừng còn có thể tranh vị trí thế tử!

Dùng cơm tối xong, Quý Minh Anh và Nguyên Thành trưởng công chúa đi về phòng, sau khi đuổi nha hoàn ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại phu thê hai người, nhất thời bầu không khí có chút lạnh nhạt.

Ánh mắt Nguyên Thành trưởng công chúa lạnh xuống, nàng ta cười nhẹ rồi hỏi trượng phu mình: "Ta nghe nói chàng đặt một chiếc trâm cài tóc phỉ thúy ở Kỳ Trân Các, vô cùng đẹp mắt, nhưng chờ mấy ngày rồi vẫn không thấy chàng đưa, cho nên bây giờ đành phải hỏi ra miệng."

"Phò mã, chiếc trâm cài tóc kia đâu rồi?" Trong giọng nàng ta có chút ý vị khó tả, lạnh như băng tuyết mùa đông, "Chàng đã đưa đi đâu?"

Tính cách Nguyên Thành trưởng công chúa vô cùng cường thế, tuy Quý Minh Anh là trưởng tử của Hầu phủ, nhưng vẫn bị nàng ta đàn áp, có phần trói buộc.

Cho tới bây giờ, mặc dù gia thể suy tàn, song chẳng hiểu tại sao trong lòng y có phần thống khoái.

---- Quý gia sa cơ, thực sự chuyện này tốt hơn sống với Nguyên Thành trưởng công chúa nhiều, thê tử luôn luôn bá đạo, rốt cuộc cũng không còn cao cao tại thượng như thế nữa.

Hơn nữa, gần đây mâu thuẫn giữa Nguyên Thành trưởng công chúa và Quý phu nhân càng trở nên gay gắt, chuyện y từng sợ hãi và tôn kính người thê tử này, cũng sớm biến mất vô tung vô ảnh.

Vừa nghe Nguyên Thành trưởng công chúa chất vấn xong, phản ứng đầu tiên của y là khó chịu ra mặt, sau đó mới phẫn nộ: "Nàng cho người đi điều tra ta?"

"Nhân gian có một câu nói, nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm."

Ánh mắt Nguyên Thành trưởng công chúa sắc bén, hiện ra ánh sáng lạnh như băng, chỉ cần liếc mắt là khiến người ta không rét mà run: "Còn có một câu khác nữa, không làm việc trái lương tâm, chẳng sợ ma quỷ gõ cửa!"

Giọng điệu nàng ta quá mức ngang ngược làm Quý Minh Anh âm thầm khó chịu, y đứng thẳng người dậy cười lạnh lùng: "Bị quỷ gõ cửa còn tốt hơn mỗi ngày đều sống chung với quỷ, ngươi xem sắc mặt hiện nay của ngươi đi, có điểm nào khác với ác quỷ hay không?"

Nguyên Thành trưởng công chúa oán hận cắn răng, giọng nàng ta càng lạnh lùng hơn, "Được lắm, khi không cần dùng đến ta nữa thì ta liền biến thành ác quỷ, Quý Minh Anh, ngươi được lắm!"

"Các phu nhân của gia đình bình thường khác, ai cũng tam tòng tứ đức, đối đãi cung kính với trượng phu, lại còn khiêm tốn nhã nhặn."

Quý Minh Anh sượng mặt nghe nàng ta nói, trong lòng càng tức giận anh ách, "Còn ngươi, ngươi nhìn lại đức hạnh của mình đi, hung ác tàn bạo, chưa bao giờ biết dịu dàng uyển chuyển là như thế nào, cũng may là ta, chứ nếu là người khác thì đã bỏ ngươi từ lâu rồi!"

"Bỏ ta?" Tựa như bị tâm tình của Quý Minh Anh làm ảnh hưởng, tựa như bị hai chữ kia làm đau đớn, Nguyên Thành trưởng công chúa cũng nổi giận đùng đùng, nàng ta phẫn nộ cười lạnh: "Ngươi là cái thá gì? Dựa vào đâu mà bỏ ta?"

"Ngươi xem lại đức hạnh hiện giờ của mình đi, tại sao lại không dám bỏ?"

Quý Minh Anh chẳng chút yếu thế, y hùng hổ nói: "Trong thất điều, đầu tiên là ngươi không con, tiếp theo là hung hãn ghen tuông, cũng bởi vì thân phận ngươi là công chúa, chứ bằng không, một là ngươi đến nương nhờ cửa phật, hai là bị đuổi về nhà, ngươi cho là kết cục của mình sẽ như thế nào?"

"Quý Minh Anh, ngươi còn có lương tâm hay không!"

Nguyên Thành trưởng công chúa hết hít thở sâu rồi lại cười, nàng ta lạnh giọng hét lên: "Từ khi ta gả vào Quý gia, các ngươi nhận được bao nhiêu lợi ích từ ta rồi? Bây giờ sa sút thì quay lại ức hiếp ta, lương tâm các ngươi đều bị chó ăn hết rồi sao?"

Quý Minh Anh lời qua tiếng lại với nàng ta vài câu, y chỉ cảm thấy lửa giận cuồn cuộn trong lòng mình, một lát sau, y bỗng cảm thấy cãi vã không còn ý nghĩa gì nữa, "Nếu ngươi đã biết, vậy thì cũng tốt."

Y bình tâm trở lại, dứt khoát không che giấu nữa, "Thu Quế có thai, đó là hài tử của ta, là huyết mạch Quý gia, nhất định không thể lưu lạc bên ngoài, mấy ngày nữa ta sẽ đón nàng ấy về nhà chăm sóc cẩn thận."

"Ta biết rõ tính ngươi mạnh mẽ, nhưng đây là chuyện không thể làm khác, ai bảo chính ngươi không sinh được." Quý Minh Anh quét mắt dò xét nàng ta, không hề che giấu sự ghét bỏ của bản thân, nhưng ngoài miệng vẫn miễn cưỡng an ủi nàng ta, "Vì ngại mặt mũi Hoàng gia, ta sẽ không cho Thu Quế một thân phận rõ ràng, tính nàng ấy hiền lành nên cũng không tranh giành mấy thứ này. Có điều ngươi hãy chừng mực một tý, đừng dùng sự ác độc của mình đối xử với nàng ấy."

Nguyên Thành trưởng công chúa không lên tiếng, Quý Minh Anh cho là nàng ta cam chịu, y lạnh nhạt nói tiếp: "Sau khi đứa trẻ ra đời, ta sẽ ghi tên nó dưới danh nghĩa của ngươi, đó cũng là con ngươi, ngươi nên tự sắp xếp, đối đãi với mẫu tử nàng ấy tốt một chút."

Nguyên Thành trưởng công chúa vẫn không nói gì, Quý Minh Anh nhẹ nhàng thở ra, sự lo âu hồi hộp trong lòng cũng bay sạch sẽ, y cười lạnh châm chọc: "Thế nào, công chúa có ý kiến gì không?"

Không ai có thể biết rõ giờ khắc này trong lòng Nguyên Thành trưởng công chúa đang nghĩ cái gì, sau khi im lặng một lúc lâu, rốt cuộc nàng ta cũng cười cười.

“---- Phò mã cứ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mẫu tử nàng ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play