"Tội danh này trẫm gánh không nổi," Hoàng Đế cảm giác mình còn oan hơn cả Đậu Nga, nhưng thấy ánh mắt đau lòng mang theo khiển trách của tiểu cô nương, cuối cùng hắn vẫn phải nuốt xuống: "Được được được, con là lớn nhất, về sau trẫm không ức hiếp con nữa có được không?"

Thanh Li hừ một tiếng: "Vậy còn tạm được."

Từ sau khi Nguyên Cảnh sinh ra đây là lần đầu tiên Hoàng Đế cảm thấy sinh nhi tử chưa chắc đã tốt như chính mình mong muốn.

---- Còn nhỏ mà đã gian xảo như vậy, sau này trưởng thành thì sao?

Hắn dựa vào đầu giường lười biếng nghĩ ngợi một lát, sau đó khi hắn nghiêng đầu qua liếc nhìn đường cong lả lướt trên thân thể tiểu cô nương, ánh mắt bỗng dừng lại bất động.

Không biết có phải do hắn quá mẫn cảm hay không, sau khi sinh Nguyên Cảnh xong, dường như tiểu cô nương đã trở nên đẹp hơn rồi.

Như là nụ hoa sen mềm mại nũng nịu e ấp, trải qua nắng chiếu mưa rơi chậm rãi nở rộ, lộ ra dáng vẻ phong tình tuyệt mỹ, cực kỳ động lòng người.

Trái tim Hoàng Đế bắt đầu ngứa ngáy, hắn mặt dày mày dạn dán đến bên người tiểu cô nương, cẩn thận che đậy dã tâm lang sói của mình: "Nguyên Cảnh ngủ rồi hả?"

"Vâng." Thanh Li vô thức đáp lại, nàng nói thêm: "Buổi tối con ngủ lâu, chàng nói nhỏ một chút, đừng đánh thức con."

"Được," Hoàng Đế mỉm cười, gọi nhỏ một tiếng bảo nhũ mẫu đến: "Nguyên Cảnh buồn ngủ, các ngươi ôm bé đi ra ngoài, cẩn thận chăm sóc bé, nếu không cẩn thận trẫm tuyệt đối không bỏ qua."

Nhũ mẫu cũng có trượng phu, nàng ấy lại ở trong cung lâu nên cũng biết Hoàng Hậu được Bệ Hạ sủng ái như thế nào, khó khăn lắm mới ra tháng, Đế Hậu còn không biết sẽ thân mật như thế nào đấy.

Ôm lấy tiểu điện hạ, nàng ấy cung kính lui ra ngoài, chỉ còn lại phu thê Đế Hậu ở bên trong.

Thanh Li thông minh lập tức hiểu được, mắt nàng nháy mấy cái, ánh mắt hơi nóng nhìn sang trượng phu mình đang đứng bên cạnh, nịnh nọt cười cười.

Hoàng Đế cũng cười.

Hắn không nhiều lời, vươn tay ôm tiểu thê tử xinh đẹp, trực tiếp ném nàng lên giường, còn không để nàng kinh hô một tiếng đã cúi xuống chặn môi nàng.

Hôn một lúc lâu hắn mới lưu luyến không rời thả đôi môi xinh của nàng ra, ôm chặt tiểu thê tử ở trong ngực, bàn tay hư hỏng, miệng cũng hư hỏng nốt: "Diệu Diệu có từng đếm xem nàng thiếu trẫm bao nhiêu lần không?"

Thanh Li gượng cười, nàng rướn người lên hôn hôn hắn, nịnh nọt nháy mắt mấy cái nói: "Lang quân tốt nhất đó... chàng đừng so đo với ta mà."

"Không so đo?"

Hoàng Đế nở nụ cười, 'bốp' một tiếng, hắn lập tức đánh lên mông nàng một cái rồi cười hỏi: "Khi còn bé, Diệu Diệu không tìm nhiều tiểu ca ca xinh đẹp nên cảm thấy đáng tiếc nhỉ?"

Thanh Li không còn hiên ngang như trước nữa, nàng yếu ớt cọ cọ hắn, cố gắng tẩy trắng cho mình: "Nào có, Diệu Diệu chỉ cần một mình Diễn lang là đủ hài lòng rồi."

Hoàng Đế không có ý tiếp nhận lời nói của nàng mà tiếp tục cười hỏi: "Ngay cả khi có mấy người thì trẫm cũng không thể làm gì nàng, đúng không?"

Dáng vẻ này của hắn chính là không dễ cho qua rồi, Thanh Li sợ đến muốn khóc, nàng tội nghiệp nói: "Đó là ta nói đùa thôi mà, sao chàng có thể coi là thật được chứ?"

"À, không phải là thật à," Hoàng Đế tự lẩm bẩm rồi cười hỏi: "Vậy chuyện kia, Diệu Diệu quấy rối làm loạn xong rồi bảo nợ trẫm mười lần không phải là gạt người chứ?"

Thanh Li: "..."

Đến lúc này rồi nàng nào dám quỵt nợ nữa, nàng mềm mại cúi đầu, chỉ cảm thấy trong lòng đang rỉ máu:

"Đương nhiên không phải rồi."

"Thế thì tốt," Hoàng Đế trông có vẻ thỏa mãn gật đầu, hắn lại hỏi tiếp: "Diệu Diệu còn giẫm lên mặt trẫm vài lần, nàng nói xem có nên phạt hay không?"

Khoản nợ quá nhiều, nếu trả trong một lần có lẽ nàng sẽ phải mất mạng mất.

Thanh Li nuốt nước bọt một cái, nàng cũng không dám dễ dàng đáp ứng tất cả nên đành uyển chuyển: "Chuyện qua lâu như vậy, Diễn lang bỏ qua đi mà."

Hoàng Đế bày ra vẻ không nghe rõ lời nàng nói, hắn khẽ nhướng mày: "---- Hả?"

Hắn 'hả' một tiếng, Thanh Li liền lập tức chân chó: "Thiếu nợ không trả không phải là hài tử ngoan, đương nhiên Diệu Diệu phải trả rồi."

"Thực nghe lời," Hoàng Đế thò tay, động tác nhẹ nhàng linh hoạt cởi bỏ đai lưng nàng, hắn vươn người qua đè con mèo nhỏ kia lại, nói nhỏ bên tai nàng: "Vậy chỉ còn một vấn đề cuối cùng."

Thanh Li bị hắn cọ có chút xấu hổ: "Cái gì?"

Hoàng Đế cúi đầu khẽ cắn lên môi nàng một cái, sau đó ngẩng đầu nâng cằm nàng lên: "----- Gọi ba ba!"

Một đêm phóng đãng, hết sức nóng bỏng, sáng sớm ngày hôm sau, không hề bất ngờ, Thanh Li dậy trễ.

Nàng lười biếng mở mắt, không tự chủ được nhớ lại đêm qua. Từ sau khi thành hôn, tuy không phải hai người không từng làm bừa, nhưng như đêm qua thì thực sự là lần đầu tiên.

Dù chỉ nghĩ lại thôi mà mặt già của nàng cũng đã đỏ lên.

Nhờ phúc của Hoàng Đế, cuối cùng nàng đã biết cảm giác "Tỉnh lại sau một đêm, nửa thân dưới giống như bị xe nghiền nát".

Eo đau, lưng đau, chân đau, chỗ đó cũng đau, toàn thân đều đau.

---- Đừng tới nói chuyện với Diệu Diệu, Diệu Diệu đã thành mèo tàn phế rồi.

Đám cung nhân ở ngoài điện nghe thấy âm thanh từ phía trong, cung kính hỏi một câu: "Nương nương, người dậy rồi ạ?"

Cuống họng của Thanh Li có hơi xót, nàng cũng không trả lời mà tùy ý vén màn che trước giường lên, nhìn ánh sáng lúc này có lẽ đã không còn sớm, nàng nhịn không được mà thở dài trong lòng.

Hôm qua là ngày nàng ra tháng, đêm qua Hoàng Đế căn dặn nhũ mẫu mang Nguyên Cảnh ra ngoài, trong Tuyên Thất Điện nhiều người như vậy, chỉ sợ ai cũng biết hai người họ làm cái gì rồi.

Thanh Li điều chỉnh tâm lý của mình, chợt nghe Oanh Ca ở bên ngoài cất tiếng, trong giọng nói của nàng ấy còn có chút nóng nảy: "Nương nương, người dậy rồi sao? Bệ Hạ đã vào triều vẫn chưa về, tiểu điện hạ không thấy người nên lúc này đang khóc to, tụi nô tỳ không thể dỗ người nín được."

Những gì nàng ấy vừa nói ra có tác dụng hơn bất cứ thứ gì khác.

Thanh Li bất chấp những sự đau xót kia, bắt đầu chỉnh lại chăn màn, cuống quýt gọi: "Nhanh ôm bé đến đây."

Nàng vừa dứt lời chợt nghe thấy tiếng cửa bên ngoài mở ra, nhũ mẫu ôm Nguyên Cảnh đang đỏ hoe hai mắt đi vào.

Bé vẫn còn đang rơi nước mắt, nằm trong lòng nhũ mẫu nhìn thấy mẫu hậu rồi thì bắt đầu giãy giụa. Nhũ mẫu sợ làm bị thương vị tiểu điện hạ kim tôn ngọc quý này bèn vội vội vàng vàng ôm bé đến trước mặt Hoàng Hậu.

Thanh Li chỉ mặc trung y, cũng không xuống giường mà vươn tay nhận lấy Nguyên Cảnh, thả bé lên giường.

Đêm qua Nguyên Cảnh ngủ muộn, đương nhiên hôm nay bé con cũng dậy muộn. Bé con mở mắt như thường lệ nhưng không thấy mẫu hậu, đến cả phụ hoàng đáng ghét cũng không thấy đâu cả.

Sau khi bé được sinh ra còn chưa từng gặp trường hợp này bao giờ.

Nguyên Cảnh vừa ấm ức vừa lo lắng, không khỏi khóc to lên.

Thanh Li nhìn thấy mắt bé đã khóc đến đỏ lên, nàng cũng cảm thấy đau lòng nhưng eo nàng còn hơi đau, không có cách nào ôm bé được, nàng thuận thế nằm xuống, nửa ôm nửa dụ dỗ bé: "Nguyên Cảnh làm sao vậy, có phải không thấy mẫu hậu nên nhớ mẫu hậu không?"

Đương nhiên Nguyên Cảnh không thể trả lời nàng, bé con chỉ mếu môi, ánh mắt trong suốt nhìn nàng.

Lòng Thanh Li đã mềm nhũn như nước rồi, nàng nắm bàn tay nhỏ bé của con hôn một chút, trong lòng yêu cực kỳ.

Nguyên Cảnh khóc một lúc thì cảm thấy có chút đói bụng, bé phồng má, dựa vào bản năng trời sinh cùng với thói quen những ngày qua bèn hướng về phía ngực mẫu thân tìm kiếm.

Thanh Li vừa mới tỉnh, đầu óc nàng vẫn còn mơ hồ, nàng cũng không suy nghĩ nhiều liền thuận theo ý bé cởi bỏ vạt áo, dịu dàng sờ sờ tóc bé.

Cái đầu nhỏ của Nguyên Cảnh vừa dựa qua, bé ngậm vào hút một lúc nhưng cái gì cũng không hút ra được, đôi lông mày nho nhỏ nghi ngờ nhăn lại, thử rồi lại thử, vẫn không hút được cái gì, yên tĩnh nhìn một lúc, cuối cùng bé lại mếu môi, ấm ức khóc lên.

Lúc đầu Thanh Li còn không kịp phản ứng, đầu óc chuyển một cái, mặt nàng đỏ bừng lên, nàng nhịn không được, trong lòng mắng thầm Hoàng Đế vài câu.

Nàng cúi đầu dỗ dành Nguyên Cảnh, động tác dịu dàng vỗ lưng bé, lại bị ánh mắt sáng của nhi tử nhìn làm cho xấu hổ, nàng cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp người rồi.

"---- Nhìn ta làm gì, muốn trách thì trách phụ hoàng con áy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play